Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường

Chương 5: “cậu ở đâu?” “tôi ở dưới cái đám mây kia kìa”

Thời tiết hôm nay cũng đặc biệt khác mọi ngày. Bầu trời không chỉ độc một màu xanh nữa mà có kha khá nhiều mây. Tối hôm qua tôi cũng đã có xem dự báo thời tiết trước là khả năng hôm nay sẽ mưa. Tuy nhiên, mưa hay nắng cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm trạng của tôi. Chỉ là hôm nay tôi có buổi phỏng vấn với Tổng công ty TNHH quốc tế An Lạc – công ty của nhà bác Phúc. Tối qua, sau khi mẹ đại nhân từ nhà hàng xóm trở về liền vui mừng chạy ngay lên phòng tôi để thông báo “chuyện tốt đã thành”, và dặn dò vài thứ. Nhờ vậy mà tôi mới an tâm ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng.

Tôi vận chiếc quần jean cạp cao, ống dài kết hợp với chiếc áo sơmi màu trắng dáng rộng. Vừa xuống đến tầng một đã gặp mẹ đang từ bếp đi ra. Nhìn thấy tôi, bà liền xán lại gần quét từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt. Tôi cười tươi rói, cứ ngỡ sẽ được bà khen một câu vì sự chỉn chu của mình. Ai ngờ mẹ đại nhân trực tiếp đạp tôi từ trên chín tầng mây xuống:

“An Khuê, con không có phong cách ăn mặc nào khác ngoài bộ dạng cổ hủ này sao?”

“Sao vậy ạ? Con thấy mặc như vậy rất chỉn chu mà!”

Đến mẹ đại nhân còn chê cách ăn mặc của tôi giống với một bà cô lạc hậu. Và cái phong cách mà tôi đang tôn thờ chính là biểu tượng thời trang thập niên những năm hai ngìn. Cùng với mái tóc ngàn năm không thay đổi càng biến tôi trở thành một trong những “cô gái quý hiếm” nhất Việt Nam còn sót lại. Tuy nhiên, tôi rất hài lòng với tạo hình này của bản thân. Không phải tôi bài trừ sự phát triển của thời trang hiện đại, chỉ là bản thân thích lưu giữ những giá trị cốt lõi của thời gian. Tôi nhận ra mình không những hay đi ngược đường mà còn hay đi ngược với thời đại nữa.

“Thôi, thôi… Con phải đi đây không muộn mất. Tạm biệt mẹ, chờ tin tốt của con báo về nhé.”

“Này, nhớ phải biểu hiện tốt một chút nhé! Không là tốn công, tốn sức, tốn nước bọt của mẹ lắm đó.”

Bỏ lại câu nói với theo của mẹ phía sau, tôi đã phóng nhanh ra đến cổng. Hôm nay, tôi quyết định đi xe buýt cho nó an toàn. Tối qua, tôi đã nghiên cứu rất kĩ cái địa điểm của công ty nhà bác Phúc rồi. Nhờ sự giúp đỡ của ông cụ Google map, tôi biết mình chỉ cần leo lên chiếc xe số 34, đến trạm dừng thứ mười thì xuống. Rồi cứ thế đi thẳng thêm 100m nữa, chắc chắn Tổng công ty TNHH quốc tế An Lạc không nằm bên tay trái cũng sẽ nằm bên tay phải. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tự tin với khả năng tìm đường của mình đến như vậy. Thời tiết thật tốt, khí hậu thật trong lành, tiếng chim hót trên ngọn cây sấu ven đường cũng đáng yêu làm sao. Ôi, chỉ vì trong lòng tôi đang nở hoa. Nếu hôm nay thuận lợi, tôi lại có thể được đi làm rồi! Có thể tạm thời thoát khỏi cái tình trạng ngày ngày bị người mẹ bá đạo của mình đuổi ra đường tìm chồng về. Thường thì những lúc tâm trạng vui, tôi sẽ cao hứng hát lên vài câu, bất chấp hoàn cảnh:

“Ôi, vui quá xá là vui… là lá la, là lá la…”

“Bíp, bíp, bíp…”

Tôi đang cất cao giọng hát oanh vàng của mình thì tiếng còi xe vang lên phía sau khiến tôi giật mình ngừng hát. Tâm trạng vui vẻ cũng vì thế mà mất hứng đi, đúng là khu phố này cũng lắm nhà giàu có, ra đường cũng thích khoe của. Gì mà mới sáng sớm, trong không gian yên tĩnh thơ mộng như vậy ai lại có thể bất lịch sự bấm còi xe inh ỏi như vậy được nhỉ? Mà đường thì rộng thênh thang, vắng vẻ. Chẳng có ai cản trở bước chân của ai. Nghĩ đơn giản thôi, là người ta thích bấm còi xe thì người ta bấm, người ta thích khoe của thì người ta khoe. Còn tôi đây vẫn thích khoe giọng hát trời phú của mình đấy, cũng chẳng ảnh hưởng đến miếng cơm manh áo nhà người khác. Nghĩ vậy, tôi mặc kệ tạp âm của những chiếc xe đắt tiền, miệng lại ngân nga một ca khúc khác, tự tận hưởng niềm vui sống giản dị của những người “đi bộ văn minh”:

“Mưa rơi nhẹ rơi nhẹ rơi tí ta tì tách,ta tì tách

Khẽ hát thật êm bước chân theo nhịp thật dịu dàng

Và em sao hồn nhiên, xinh như nàng tiên

Cho bao chàng trai ngẫn ngơ thẫn thờ xin làm quen…”

Không ngờ đến lại bị một chiếc xe ô tô màu xanh nước biển chặn ngay trước mặt. Giờ thì không muốn để ý đến cũng không được, người ta cũng đã cố ý “khoa trương” khoe xe như vậy rồi. Tôi tiến lên vài bước nữa, cúi thấp người cố nhìn qua cửa kính màu đen. Cho đến khi nó từ từ hạ xuống, tôi mới nhận ra chủ nhân của chiếc xe bất lịch sự này chính là “con nhà người ta” trong mắt mẹ đại nhân, là vị hàng xóm đẹp trai ngời ngời của chúng tôi. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt như dát vàng của anh ta, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phó. Người này, sớm muộn cũng là đồng nghiệp của tôi. À, không… có thể sẽ là cấp trên của tôi sắp tới. Tạo dựng mối quan hệ, lấy lòng một chút chẳng phải rất tốt sao? Nghĩ như thế nào, tôi liền bày ra vẻ mặt như thế. Nụ cười trên môi thêm phần thân thiện chào hỏi:

“A, chào anh hàng xóm đẹp trai, buổi sáng tốt lành nha.”

“Ừ.”

Cái gì? Không phải tôi tự tâng bốc bản thân mình, nhưng với vốn kinh nghiệm dày dặn trên “thương trường quan hệ quốc tế”, đối diện với nụ cười thân thiện của tôi, mười người thì cũng phải có đến chín người dùng nụ cười thân thiện như vậy để chào lại. Chỉ có anh chàng hàng xóm đẹp trai trước mắt này là vẫn giữ nguyên một vẻ mặt từ lúc nhìn thấy tôi đến giờ. Chỉ “ừ” thôi, cũng chẳng có biểu hiện gì cho thấy là hứng thú với lời chào hỏi thân thiện của tôi. Nếu vậy, chắc tôi nên “đánh nhanh rút nhanh”, “không chơi được thì bỏ chạy”.

“Vậy tôi đi trước nhé!”

“Tôi cũng đang đi lên công ty, nếu cô không ngại thì…”

“Không ngại,… À, thực ra cũng hơi ngại. Nhưng mẹ tôi hay nói ở nhà nhờ bố mẹ, ra đường nhờ bạn bè. Vậy nên, tôi cũng không ngại với sự giúp đỡ của những người tốt như anh đâu.”

“Ý tôi là, nếu cô không ngại thì tôi đi trước nhé. Cô cứ thong thả đi sau.”

Khi tôi đang hí hửng nhắm đến cửa sau của chiếc xe toan mở ra. Thì người bên trong liền mở miệng nói một câu khiến tôi như chôn chân tại chỗ, đơ toàn tập.

Chiếc xe màu xanh nước biển cứ thế phóng đi trước con mắt trợn to ngạc nhiên của tôi, mang theo cái anh chàng hàng xóm bất lịch sự kia đi mất. Ôi trời, tình huống này là do tôi thất thố sao? Vậy sao anh ta còn bấm còi xe? Còn dừng xe chặn đường tôi nữa? Còn nói câu lấp la lấp lửng, tất cả là cố ý để tôi hiểu lầm sao? Chết tiệt, bà đây cũng không thèm ham hố trèo lên chiếc xe của một tên bất lịch sự như vậy đâu. Tôi mang theo tâm trạng u ám đi về phía trạm xe buýt gần đó. Buổi sáng tốt lành trong lòng tôi bỗng chốc biến thành một buổi sáng đầy mây đen, khí thế hừng hực chiến đấu ban đầu cũng giảm bớt đi phần nào. Thôi được, chỉ cần hôm nay thuận lợi đến buổi phỏng vấn, không bị lạc đường là có thể viên mãn rồi. Tôi và mẹ đại nhân thật sự đã dành rất nhiều kì vọng cho lần xin việc thứ tám này! Không thể để bản thân và mẹ thất vọng, tôi hôm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được!



Bước ra từ Tổng công ty TNHH quốc tế An Lạc, thân tôi như một con cá bị đem đi phơi khô. Tạm hài lòng với vòng phỏng vấn, tất cả các câu hỏi đều được tôi tự tin trả lời một cách trơn tru, không vấp, còn thể hiện được khí thế hừng hực quyết tâm cùng sự nhiệt tình của một cô gái trẻ. Chỉ có một câu hỏi là khiến An Khuê tôi mới đầu nghe liền cứng lưỡi:

“Cô An Khuê, tôi thấy hồ sơ của cô rất tốt. Hỏi sơ qua cũng thấy được cô rất có năng lực làm việc. Chỉ có một điểm chúng tôi đều thắc mắc, tại sao thời gian làm việc ở các công ty cũ của cô lại ngắn đến vậy? Có uẩn khúc gì chăng?”

Sau khi nhận được câu hỏi từ các chủ khảo, tôi liền nghĩ lần này chết chắc rồi. Cố vận động cả hai bán cầu não để nghĩ ra câu trả lời cho hợp tình hợp lý nhất. Cuối cùng cũng có cơ hội phát huy khả năng “chém gió thành bão” của bản thân. Tôi cứ thế nói dối mà tim không đập, mặt không đỏ và mắt không chớp:

“Vấn đề này, tôi thấy cũng không có gì lạ trong thời buổi hiện nay. Đất lành chim đậu, đất mà toàn sỏi đá liệu cây cối có mọc tốt tươi được không ạ? Các vị đừng vội cho rằng tôi là một người có mới nới cũ, tôi đối với quý Tổng công ty An Lạc đây thực sự có niềm đam mê rất lớn. Đã không ít lần muốn nộp hồ sơ xin vào, nhưng thiết nghĩ những công ty lớn như vậy nhất định là yêu cầu tuyển dụng cao, kinh nghiệm dày dặn. Thật sự những công ty tôi đã từng làm việc quả là nhỏ bé, chỉ bằng một phần mười của An Lạc, không đáng nhắc đến. Nhưng nhờ đó mà tôi cũng thu hoạch được không ít kinh nghiệm làm việc. Nếu có thể xin vào được An Lạc, tôi chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình, đem hết kinh nghiệm cùng tài năng phục vụ An Lạc. Quyết không làm một chú chim bay lượn khắp nơi nữa. An Lạc chính là mảnh đất lành mà tôi muốn chung sống cả đời.”

Sau khi bài phát biểu gần nửa trang giấy của tôi kết thúc, cả ba chủ khảo đều hài lòng nhìn nhau gật gật đầu. Xem ra lần này tôi có thể thoát nạn thật rồi. Mẹ đại nhân chắc tự hào về tôi lắm, tôi cũng đã không phụ sự kì vọng của bà. Biểu hiện hôm nay cũng rất tốt. Giờ chỉ cần về nhà “ôm cây đợi thỏ” nữa thôi. Sẽ sớm có kết quả, cùng với chiến lược đi cửa sau của mẹ đại nhân, tôi dám chắc khả năng đỗ của bản thân đến 99,99%.

Đứng giữa đường ngẩng đầu lên trời cười khà khà vài cái, tôi nhận ra mình sắp khát khô cả cổ họng rồi. Mắt dáo dác ngó nghiêng xem xung quanh đây có quán cà phê hay nước giải khát nào không? Thế quái nào mà một cái tạp hóa nhỏ cũng không có. Toàn thấy đường với đường, nhà với nhà, cây với cây. Ôi trời, cái công ty kì quặc này có phải “mọc” không đúng chỗ rồi không? Chẳng thiên thời địa lợi nhân hòa gì cả! Có vào đây làm chắc cũng tẻ nhạt đến chết cho mà xem… Tôi thử đi thẳng về phía trước, cố nhìn ngó xung quanh để tìm một tiệm cà phê hay một quán tạp hóa nhỏ thôi cũng được. Cứ đi, cứ đi mãi… Cuối cùng tôi nhận ra mình đi lạc vào một đoạn đường khá vắng vẻ, cây cối thì rất nhiều. Nhìn đoạn đường khói bụi phía trước, lại thấy nó dài hun hút. Với kinh nghiệm nhiều lần đi lạc, cũng như tự nhận thức được mức độ “mù đường” của bản thân đang ở ngưỡng “le - vờ - mắc”. Tôi quyết định không đi tiếp nữa, cũng không đi ngược lại. Để cho an toàn, tôi đành đứng yên tại chỗ. Ung dung móc chiếc điện thoại nokia 1080 từ trong túi ra, thực hiện quyền trợ giúp “gọi điện thoại cho người thân.”

“Alo, có chuyện gì liền nói nhanh đi.”

Ở đầu dây bên kia, cậu bạn thân của tôi đã lên sẵn giọng điệu quen thuộc.

“Tôi lại đi lạc rồi, đến cứu tôi với.”

“Biết ngay mà, cậu ở đâu?”

Tôi liền ngó nghiêng xung quanh để tìm một tấm biển chỉ đường nào đó. Nhưng tìm mỏi mắt cũng chẳng có cái tấm biển nào cả. Đành bất lực ngẩng mặt lên nhìn trời, để mặc lời nói buông theo cảm xúc:

“Tôi ở dưới cái đám mây kia kìa.”

“…”