Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 4: Chương 4

 
Chương 4
 
 
 
Edit: Malbec
 
 
 
Bên này ta yêu thương nhung nhớ, hạ quyết tâm liều chết mà hắn lại không ngủ với ta, còn hứa hẹn không giết ta, ta cảm động đến rơi nước mắt, không khỏi cảm khái: Nữ nhân thật là sinh vật dễ bị cảm động.
 
 
 
Loại tâm tình này cũng không kéo dài được bao lâu, ta nhanh chóng phản ứng lại: Đợi chút, không phải chỉ là hắn không giết ta thôi sao? Ta đã tạo nghiệt gì mà còn phải cảm kích một người có ý đồ giết ta?!
 
 
 
Hơn nữa ai biết được có phải là hắn có âm mưu gì không, nhỡ đâu Giang Tầm có đam mê đặc thù, không thích chiến sĩ anh dũng chịu chết mà lại yêu thích nuôi cho mập, khiến thú săn thả lỏng cảnh giác lại rắc một tiếng làm thịt thì làm sao giờ?
 
 
 
May mà ta thông minh đã sớm nhìn thấu âm mưu của hắn. Ta thở dài một hơi, trong lúc mơ hồ cảm thấy bằng tài trí thông minh của mình mà đã tự nhặt được một mạng về.
 
 
 
Ta không ngủ được, xoay người bước xuống giường, kéo lê đôi giày thêu hoa phù dung đi về hướng bức bình phong bên cạnh bàn gỗ.
 
 
 
Đi vòng qua sau tấm bình phong, đập vào mắt là chồng sách chất cao như núi, không có bụi bặm tích trữ lâu ngày, góc trang giấy có dấu vết rất cũ kỹ, thường xuyên bị lật đi lật lại.
 
 
 
Trong phòng ngủ còn phải đọc sách sao? Gian thần mà cũng học thức uyên bác vậy à? Đây là chuyện ta không cách nào hiểu nổi, dựa trên suy nghĩ của ta, gian thần là phải nên tiêu xài xa hoa lãng phí, mỗi ngày tửu trì nhục lâm (1). Học tập? Học cái rắm!
 
(1)Tửu trì nhục lâm(酒池肉林 ): Chỉ cuộc sống xa hoa lãng phí.
 
 
 
Ta xem vài trang sách, lại chán nản, đang định lên giường thì bất ngờ phát hiện đồ vật khác.
 
 
 
Ta cẩn thận từng li từng tí lấy bảo bối kia từ trong sách ra, đặt lên bàn nhìn xem, hóa ra là một bức họa.
 
 
 
Ánh sáng của ngọn đèn không chiếu được đến đây nên ta không thấy rõ người trong bức họa, đang định cầm đèn lại gần để xem, kết quả run tay một cái, sáp nến vẩy lên giấy.
 
 
 
Một bức họa mỹ nhân thật xinh đẹp lại không có mặt, chỉ còn có tóc mai hai bên và trâm cài đầu trân châu thật lớn.
 
 
 
“…” Ta đột nhiên cảm thấy cái đầu trên cổ ta lại hơi di chuyển một chút, lung lay lảo đảo muốn rớt.
 
 

 
Lần này thì thảm rồi, có thể nào trong cơn nóng giận mà Giang Tầm sẽ giết người diệt khẩu hay không!
 
 
 
Nhưng mà nói thật, khẩu vị của nữ nhân trong bức họa này không được tốt cho lắm! Loại trâm cài đầu này năm trước ta có mang qua một lần nhưng rồi sau này ngại nó tầm thường, lập tức vứt ra sau đầu.
 
 
 
Ta cẩn thận giấu bức họa vào trong tay áo, giả vờ đánh rơi làm mất bức tranh.
 
 
 
Bởi vì có tật giật mình nên ta không dám ngủ nhiều trên giường hắn, nhanh chóng trở về phòng.
 
 
 
Ngày hôm sau, ta vừa mới tỉnh dậy, liền nghe Bạch Kha bát quái với ta: “Biểu muội bà con xa của đại nhân tới phủ làm khách.”
 
 
 
“Biểu muội?” Giác quan thứ sáu cho ta biết, nữ tử gọi là biểu muội đều không phải dạng hiền lành.
 
 
 
“Nghe nói lớn lên dễ nhìn, thuộc hạ chưa gặp.”
 
 
 
“Đưa bổn cung đến nhìn trộm một cái.”
 
 
 
Xem thì xem, Bạch Kha những cái khác không được nhưng thủ đoạn của kẻ trộm lại rất tinh thông, lập tức ôm eo nhỏ của ta, một đường phi đến góc tường phòng khách nghe lén.
 
 
 
Nơi này cách âm rất tốt nên không thể nghe được rõ ràng. Ta níu lên cửa sổ nhìn lén, chỉ thấy được bên trong là một nữ tử đeo trâm cài đầu trân châu.
 
 
 
Đúng vậy, chính là nàng!
 
 
 
Hóa ra Giang Tầm mê luyến biểu muội của mình, lấy ta làm thế thân!
 
 
 
Ta nghĩ ra vô số đoạn tình yêu buồn, dự định thành toàn cho đôi uyên ương số khổ này.
 
 
 
Buổi tối, ta ưỡn ngực nghiêm mặt đi tìm Giang Tầm, đụng phải cánh tay hắn, nói: “Đừng giả bộ, bổn cung đều hiểu.”
 
 
 

Giang Tầm bị ta đụng phải lảo đảo một cái, đứng vững lại, nhíu mi: “Công chúa đây là đang muốn nháo chuyện gì”
 
 
 
Ta cười hì hì hai tiếng: “Có phải là Giang đại nhân có người trong lòng không?”
 
 
 
Hắn ý vị thâm trường nói: “Thần quả thật có nữ tử mình yêu thích nhiều năm.”
 
 
 
“Bổn cung đều nhìn thấy.”
 
 
 
Khóe miệng hắn cong lên thành nụ cười, không biết đang đánh chủ ý không chính đáng gì, lặp lại: “Công chúa đều nhìn thấy?”
 
 
 
“Hóa ra đại nhân yêu thích…Sao lại không bao giờ nói với bổn cung?”
 
 
 
“Sợ là thần tự mình đa tình, một bên tình nguyện.”
 
 
 
“Ồ, làm sao có thể? Đêm qua đã nói, đại nhân chi lan ngọc thụ (2), đẹp đến mức không thể tả, làm sao mà không thích?”
 
 
 
(2)Chi lan ngọc thụ: 芝兰玉树
 
 Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú.
 
 
 
“Dựa theo lời Công chúa, đó là yêu thích thần?”
 
 
 
Yêu thích? Đương nhiên! Làm sao có thể có người không thích Giang Tầm quyền thế ngập trời, của cải giàu có! Ngay cả ta cũng suýt chút nữa là động lòng nè!
 
 
 
Ta trấn an hắn: “Tất nhiên yêu thích, chỉ là đại nhân còn thiếu một chút lửa. Nếu như bổn cung là vị cô nương kia, có thể sẽ càng thích một vài mánh khóe ngọt ngào hơn! Cái này bổn cung có thể chỉ dạy cặn kẽ cho đại nhân, ngay đêm nay!” Ta nháy mắt với hắn mấy cái, quy ước thời gian.
 
 
 
“Vậy…Thần, buổi tối ta trở lại tìm nàng.” Lời này nghe như lời âu yếm, thực ra không phải vậy! Bên trong đó có một tầng ý nghĩa khác! Chuyện này tượng trưng cho việc Giang Tầm đã công nhận thân phận chiến hữu của ta, đã bỏ đi tôn xưng (cách gọi kính trọng), cũng đặt ra tình hữu nghị trên cơ sở thuần khiết, từ nay về sau cùng nhau chiến đấu anh dũng cùng chung hoạn nạn, cũng là ám hiệu tạm thời hắn không quyết tâm giết ta!
 
 
 

Tốt, trận đầu thành công.
 
 
 
Đến đêm khuya, Giang Tầm đúng hẹn tìm đến.
 
 
 
Dường như hắn đặc biệt xem trọng lần mật đàm này, cả người thay đổi thành một hình tượng mới. Mái tóc dài như mực được bôi dầu thơm, xa xa có thể ngửi thấy hương thơm thanh nhã của cây cỏ, dưới ánh sáng của ngọn nến, một đầu tóc đen bóng bẩy rực rỡ, mềm mại như tơ lụa. Không chỉ như vậy, hắn còn khoác trường bào hoa văn tiên hạc thanh trúc, phối với áo lông cáo cổ đứng, khoé mắt đầu mày sáng trong thâm thúy, tóc mai hai bên được chải gọn gàng ngay ngắn như đao cắt khiến hắn thoạt nhìn thập phần nho nhã thanh quý.
 
 
 
Cho nên nói, người dựa vào quần áo, phật dựa vào kim trang, người xưa quả thật không lừa ta.
 
 
 
Giang Tầm chậm rãi đi đến trước mặt ta, hỏi: “Lối ăn mặc này của thần, Công chúa có thích không?”
 
 
 
Ta gật đầu: “Đẹp.”
 
 
 
Hắn mím môi, cười nhưng không nói gì.
 
 
 
Có thể là Giang Tầm để lại bóng ma trong lòng ta quá lớn, ta vừa thấy hắn cười liền rụt rè, ngay sau đó đi vào vấn đề chính, nói: "Lúc trước có nói sẽ bàn kế sách với Giang đại nhân, nhớ chứ?"
 
 
 
Hắn bình tĩnh uống trà, nói: “Công chúa nói muốn dạy thần, không biết là dạy những cách gì?”
 
 
 
Ta có chút khẩn trương, rất sợ nói sai gì đó sẽ làm hắn tức giận. Dù sao ta cũng không phải là nữ nhân tốt, ta lừa hắn, đối với chuyện tán gái ta dốt đặc cán mai.
 
 
 
Ta làm ra vẻ thần bí, ngón tay nhúng vào ly trà, viết xuống bàn một chữ: Cầu (逑)
 
 
 
Ta hỏi: “Đây là cái gì?”
 
 
 
Giang Tầm liếc mắt, đáp: “Cầu, làm sao?”
 
 
 
“Ngươi nhìn nữa xem.”
 
 
 
“Ừ?”
 
 
 
“Ngươi cho rằng đó là chữ cầu, nhưng thực tế không phải.”
 
 
 
“Vậy thì là cái gì.”
 

 
 
“Đây là nước trà.”
 
 
 
“…” Giang Tầm nghẹn lời.
 
 
 
“Giang đại nhân căn bản không hiểu tâm tư của nữ nhân nên mới không bắt được tâm của người trong lòng.” Ta vỗ tay khen ngợi bản thân mình.
 
 
 
“Vậy theo như lời của Công chúa, thần nên làm thế nào?”
 
 
 
“Tất nhiên là quan sát nhiều hơn, phục vụ theo nhu cầu. Trên đời này không có nữ tử nào thoát khỏi mấy sở thích ăn, uống, chơi! Nếu cách đó không hiệu quả ấy hả, dù gì Giang đại nhân đọc nhiều sách như vậy, tóm nàng lại đẩy vào góc tường, hung hăng hôn nàng! Không có nữ tử nào không phục tùng, đa số đều yêu thích nam tử mạnh mẽ."
 
 
 
“Công chúa cũng thích chứ?”
 
 
 
Vì tăng độ tin cậy trong lời nói của ta, lúc này ta gật đầu: “Tất nhiên là thích.”
 
 
 
“Như vậy, thần có thể tóm Công chúa lại đẩy vào góc tường hung hăng hôn không?”
 
 
 
Cái đệt!
 
 
 
Lại muốn dùng ta làm mẫu? Thật đúng là cẩn thận! Biểu muội thật may mắn!
 
 
 
Ta sờ cằm, tự hỏi hồi lâu rồi mới nói: “Thực ra loại chuyện thế này bổn cung không có kinh nghiệm cho lắm, cho dù hôn ta cũng vô dụng. Giang đại nhân đừng thấy bổn cung lần trước chủ động hôn là có kinh nghiệm phong phú, khụ, đó là lần đầu của bổn cung.”
 
 
 
“A, vậy cũng không sao, thần cũng là lần đầu.”
 
 
 
Ấy? Lời Giang Tầm nói có chút kỳ quái. Đó là nụ hôn đầu tiên của hắn sao? Ta đoạt đi nụ hôn đầu tiên của hắn, có phải là có chút không nhân đạo? Dù sao lần đầu tiên đối với nam tử mà nói đều vô cùng quan trọng mà.
 
 
 
(1)Tửu trì nhục lâm:
 
Theo lịch sử thời xưa của Trung Quốc về Trụ Vương (Đế Tân)
 
Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Đế Tân rất thích là Tửu trì Nhục lâm (酒池肉林)
 
Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một vài chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là "Tửu Trì" (suối rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ rượu dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là "Nhục Lâm" (rừng thịt).
 
Điều này cho phép Đế Tân, bạn bè và thê thiếp của ông lênh đênh trên những chiếc xuồng trong hồ rượu và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là một trong những ví dụ nổi tiếng nhất của sự suy đồi và tham nhũng của một người cai trị trong lịch sử Trung Quốc.