Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 18: 18 Chẳng Hề Ưa Cháu Gái


Trong khi tâm trạng đang tràn trề phẫn nộ, bỗng nhiên thanh âm vang lên khiến bà ta giật mình, khuôn mặt gượng gạo, cứng ngắc quay đầu về đằng trước.

Phía đối diện là một bác sĩ tầm tuổi trung niên, đoán rằng tới đây thăm khám cho Đỗ Nhược Vi cùng với đứa trẻ, Quách phu nhân ngay lập tức lật mặt, bà ta tươi cười, dáng vẻ tức tưởi, khinh miệt vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Bà ta gật đầu, phô ra với bàn dân thiên hạ thấy dáng vẻ người mẹ chồng lo cho con dâu từng li từng tí, hớn hở mở lời: "Đương nhiên rồi.

Mấy ngày nay gia đình tôi đang xử lý vài công vụ đành để Nhược Vi cùng đứa cháu gái bé bỏng một mình trong bệnh viện.

Nay rảnh cái tôi nhanh chóng tới đây thăm hai mẹ con nó luôn, tiện thể mang theo chút canh giò heo để con dâu có sữa cho cháu tôi bú." Quách phu nhân để thể hiện bản thân, bà ta giơ chiếc cặp lồng chứa thức ăn mà mình đã chuẩn bị sẵn lên trước mặt vị bác sĩ vừa mới bước vào.
Làm sao một người như Quách phu nhân có thể bỏ qua loại chuyện như vậy nhằm đánh bóng tên tuổi được, chẳng những vậy, bà ta còn phải tận dụng một cách triệt để là đằng khác.
Quách phu nhân thầm khinh bỉ mắng thầm, Đỗ Nhược Vi nên cảm thấy may mắn vì nó có chút giá trị này để bà ta lợi dụng, nếu không, bà ta chưa biết chừng sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa nào nữa.

Ổn định tâm trạng, khuôn mặt Quách phu nhân hiện lên vẻ hiền lành, dịu dàng người ta thường thấy, đó là lớp mặt nạ mà bà ta sử dụng để che đi bộ dạng thật sự cũng như tính cách của mình.
Đặt cặp lồng lên trên chiếc bàn gần đó, Quách phu nhân lên tiếng: "Bác sĩ tới đây kiểm tra cho mẹ con Nhược Vi hả?"
"Đúng vậy.


Quách phu nhân, phiền bà chăm cháu một chút, tôi xem xem sức khỏe người mẹ ra sao rồi." Vị bác sĩ khoác áo blouse trắng bình thản bước vào phòng bệnh, thanh âm lạch cạch vang lên, truyền ra từ những dụng cụ được bác sĩ cẩn trọng lấy ra từ túi khám chuyên dụng.
Bà ta vui cười đồng ý: "Tất nhiên rồi.

Cứ kiểm tra thoải mái, nếu gặp bất kỳ vấn đề gì bác sĩ cứ trực tiếp chữa trị cho con dâu tôi.

Về khoản tiền bạc nhà họ Quách hoàn toàn xử lý được, không thành vấn đề." Quách phu nhân đảm bảo chắc nịch.
Để tăng thêm cái nhìn thiện cảm mà mọi người dành cho bà ta, Quách phu nhân tiến về nôi đặt đứa trẻ nằm bên trong, từng bước nâng cháu gái nhỏ lên, bà ta dùng ánh mắt dịu hiền, quan tâm, hết lời trò chuyện cứ như thể Quách phu nhân thật sự yêu thương cháu gái vậy.

Nhưng thỉnh thoảng, tia sắc bén lóe ra nơi đáy mắt dọa Đỗ Nhược Vi ngồi trên giường bệnh giật mình thon thót, cô mấp máy môi, dường như tính nói gì đó, tuy nhiên, sau khi Quách phu nhân thu về dáng vẻ đáng sợ thì cô cho rằng bản thân nghĩ quá nhiều.
Ít ra bà ấy cũng thật lòng yêu thương Vị An.
"Công nhận số Đỗ tiểu thư tốt thật đấy." Bác sĩ vừa cất đồ sau khi hoàn thành kiểm tra vừa mở miệng: "Gả được vào gia đình khá giả lại còn được mẹ chồng cưng chiều như vậy, cô nên cố gắng nhiều hơn tránh khiến họ cảm thấy mệt lòng, thất vọng vì cô."
Nghe lời khuyên từ bác sĩ, Đỗ Nhược Vi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.

Chỉ mới vừa nãy thôi, Quách phu nhân cũng tức là mẹ chồng cô đang định chì chiết đứa con dâu này một trận, thái độ bừng bừng lửa giận giống hệt trái bom sắp nổ.

Ngay lúc bác sĩ vừa đặt chân tới, Quách phu nhân liền thay đổi sắc mặt, ôn hòa, dịu dàng, hỏi han Đỗ Nhược Vi từng câu, người ngoài nhìn vào ai cũng tưởng bà ta yêu thương cô lắm.
Nhưng cô biết rõ, mọi chuyện chẳng phải như những gì đang bày ra trước mặt.
Cuộc sống hôn nhân khi gả vào nhà họ Quách kể cả trước hay về sau, Đỗ Nhược Vi bắt buộc chịu đựng rất nhiều.
Về sau thậm chí nhiều hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi người con gái đã cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, chả dám tiếp tục suy nghĩ thêm.
Định nói gì khác, nhưng suy nghĩ vài giây, Đỗ Nhược Vi quyết định nuốt những lời ấy xuống, cuối cùng bình thản gật đầu: "Được." Bị dồn vào tình thế bất đắc dĩ này, Đỗ Nhược Vi nhất thời chưa biết nên làm thế nào, cô cũng đâu thể vạch mặt mẹ chồng, đành tùy ý đối phương thuận theo hành động.
"Xời, có gì đâu." Quách phu nhân tiếp lời: "Nhược Vi con dâu tôi tuy thân phận lúc sinh ra hơi thiệt thòi chút, tuy nhiên, con bé khá thông minh, biết dùng cái đầu suy nghĩ nên mới được như ngày hôm nay."
Hàm ý châm biếm, móc mỉa vô cùng rõ ràng mà chỉ mình Đỗ Nhược Vi hiểu thấu.
Bác sĩ kiểm tra xong, ra khỏi phòng.
Cánh cửa trước mắt vừa mới đóng sầm lại, khuôn mặt Quách phu nhân ngay lập tức cau có, bà ta nhướng mày, đẩy đứa trẻ vào tay Đỗ Nhược Vi, thái độ hằm hằm: "Con gái cô, cô tự chăm đi, bớt gây ảnh hưởng tới những người xung quanh.

Thật chẳng hiểu nổi phí thời gian lo cho cái kẻ vô dụng, toàn là thứ gì không đâu.

Biết là con gái lúc trước thì đã bớt tốn một khoản tiền rồi.


Giờ vô dụng tới mức con trai chẳng sinh nổi, về sau còn định mơ tưởng dựa vào hào môn hưởng phúc, trèo lên cành cao cơ." Bà ta khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên, hừ lạnh một tiếng.
Thậm chí ngay ở trước mặt Đỗ Nhược Vi, Quách phu nhân còn cầm lấy chai nước khử trùng treo trên tường xịt lên tay, liên tục chà mạnh.

Bà ta ghét bỏ khi đụng vào những thứ bẩn thỉu hơn bao giờ hết.

Hành động ấy khiến cho Đỗ Nhược Vi tổn thương biết nhường nào, cô lặng lẽ rơi nước mắt, trái tim co thắt dữ dội.
Ha.
Hóa ra mẹ chồng cô cũng đâu thèm để tiểu Vị An vào mắt.

Yêu thương cháu gái vốn chỉ là cái cớ mà Quách phu nhân sử dụng để nâng cao địa vị bản thân tại giới thượng lưu thôi.

Thực chất, bà ta đối với Quách Vị An muôn phần ghét bỏ.

Giờ Đỗ Nhược Vi cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân rốt cuộc tại sao khi đó, Quách phu nhân liên tục hỏi về giới tính cái thai trong bụng mình rồi.

Bà ta muốn cháu trai để nối dõi tông đường, đấy chính là mục đích Quách gia chấp nhận Đỗ Nhược Vi bước chân vào nhà làm dâu.
Lúc đó, cô chỉ ngây thơ cho rằng mẹ chồng quan tâm, giờ nghĩ tới những lời nói thúc giục, nghiêm nghị yêu cầu Đỗ Nhược Vi siêu âm trai gái mới ngộ ra.

Thậm chí tiêu tiền với cháu đối phương còn cảm thấy tiếc.

Quách phu nhân trước khi rời khỏi bệnh viện buông ra vài câu chọc ngoáy: "Biết điều thì sớm ngày về nhà đi, bao nhiêu việc cần cô giải quyết đấy, đừng giả bệnh nằm trên giường.

Với cả, cái thứ kia, tự mình lo liệu, đừng mong đòi hỏi được gì.

Đỗ Nhược Vi, sống trong nhà họ Quách nên biết điều chút." Tiếp theo đó, ầm một tiếng, cánh cửa trước mặt đập mạnh vào tường.
Đỗ Nhược Vi thở dài, cô cũng đâu muốn, là bác sĩ yêu cầu mà.
Thời gian sau, Quách phu nhân tiếp tục đến thăm cô, ngoài mặt là mang đồ tới bồi bổ, nhưng thực chất chỉ tới đây châm chọc, dùng thái độ cay nghiệt với Đỗ Nhược Vi.

Trước mặt người khác luôn là dáng vẻ quen thuộc, nhưng sau khi còn mình cô, bộ mặt Quách phu nhân hoàn toàn khác.
Đỗ Nhược Vi chỉ động đũa vô chút thức ăn thôi mà đối phương ngay lập tức nhướng mày khó chịu, cau có liếc mắt: "Ăn ít ít thôi, chả làm được cái tích sự gì mà cứ ăn lắm.

Nhà chúng tôi chưa tốt bụng đến mức đem của ngon vật lạ vứt hết ra ngoài đâu.

Dùng cho lắm rồi ỷ thế lên mặt.".