Cuộc Gọi Lừa Đảo

Chương 2

(2)

Tôi vội vàng đồng ý, lúc cậu ấy sắp quay người đi, tay nhanh hơn não, cởi áo lông vũ của chính mình ra khoác lên người cậu ấy.

Lâm Tùy Tinh hơi kinh ngạc nhìn chiếc áo trên người mình, một nam sinh viên cao mét tám mấy như cậu mặc chiếc áo phao màu vàng nhạt của tôi nom có vẻ hơi buồn cười.

“Ký túc xá của tôi ở gần đây, mà ký túc của sinh viên chưa tốt nghiệp cách xa bên này quá, cậu cứ mặc đi, đừng để bị cảm.”

Trong đôi mắt của Lâm Tùy Tinh không còn sự âm u như lúc đầu, khi tôi khoác áo lên người thì cậu ấy như một con mèo hoang thu hồi móng vuốt, ngoan ngoãn mà bối rối.

Cậu ấy gật đầu, sau đó xác nhận tôi không sao lần nữa mới xoay người rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng cao lớn của cậu ấy khuất tầm mắt, tôi mới nhớ ra cái thẻ cậu ấy vừa trả tôi bị tôi tiện tay đút vào trong túi áo.

Ừm…áo bị cậu ấy mặc đi rồi…

Trong túi áo không chỉ có thẻ sinh viên, còn có thẻ phòng thí nghiệm, thậm chí có cả miếng băng vệ sinh…

Chi bằng tôi bị xe cán chết hôm nay cho rồi!

Thế giới thực sự không có quan tâm  đến tôi mà, hu hu hu.