Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Chương 1

Quán karaoke Z.

-Zôeôôôôô...

-Uống đi uống đi!

-Đúng đúng!

Cô cầm ly rượu, chạy tới cầm micro.

-CHÚC MỪNG NGÀY CHÚNG TA TỐT NGHIỆP ĐẠI HỌC!

Bao nhiêu người ở dưới hò hét chúc mừng chúc mừng. Có vẻ tất cả đã say, nhưng vẫn kiên trì uống. Cô buông ly rượu xuống bàn, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Aizzz... người ta say thì thần trí đảo lộn, nói năng linh tinh. Nhưng cô, nhân danh người duy nhất say trong tỉnh táo, cô chỉ đi đứng không vững thôi!

Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cô liên tục hắt nước lên mặt, cảm giác thật thoải mái.

Bây giờ cô mới để ý người đàn ông đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. À...

-Anh đi lộn nhà vệ sinh rồi!-Cô tốt bụng nhắc nhở.

-Vậy sao?-Người đàn ông bình thản phun ra hai chữ.

-Ừ hứ!-Cô làm vẻ mặt tất nhiên rồi!

Dừng lại một chút, cô nói tiếp.

-May cho anh trong này chỉ có mình tôi đấy!

Lạ nha!

-Không sao, nếu gấp quá thì anh cứ xử lí ở đây cũng được! Tôi đi trước!

Cô bước ra ngoài cửa, đột nhiên quay lại, vuốt mặt anh một cái.

-Ừm, cũng được đấy!-Rồi đi ra luôn.

Đằng sau, mặt anh phức tạp, nếu anh mà đi lộn thì sao cậu ta cũng ở đây?

Quay lại phòng.

-Mày đi đâu lâu vậy?

-Gặp một anh ngon zai vào nhầm nhà vệ sinh!

-May nhở, thế nào, có được không?

-Chắc không. Hình như anh ta là một ông chú khó ưa.-Cái vẻ lạnh lùng không nói gì của anh, cô bĩu môi khinh bỉ.

-Thôi tao về trước đây!

-Mày về sớm thế Mai?

-Về ngắm zai đẹp cho dễ ngủ! Haha...

Chả là, cô mới mua một căn hộ cao cấp. Nghe nói xung quanh có nhiều anh đẹp trai độc thân nhà giàu ở đó lắm nhé! Khu đó chỉ bán cho con trai thôi, và cô đã làm mọi cách để mua được một căn ở đó. Mà cũng chẳng phải làm mọi cách. Chẳng qua hôm kia "cái" Trung(thằng lessbian), bạn cô đang thực tập ở một công ty chuyên đào tạo nhiếp ảnh gia, cần gấp một tập ảnh chụp người mẫu nam để nộp cho quản lí hội thực tập. Ngay lúc đấy lại gặp cô, thế là nó lôi ngay cô vào phòng thay đồ, ném cho một bộ quần áo, một đôi giày và một bộ tóc giả, bắt cô thay đồ để nó chụp hình. Cô đang vội nên đành đồng ý, đuổi nó ra ngoài rồi thay đồ. Chụp khoảng 20', cô chẳng buồn thay đồ mà chạy luôn tới ban quản lí tòa nhà. Kết quả là dinh về một căn hộ cao cấp.

-Ok, tao cũng về đây, có cần tao đèo về không?-Băng, cái đứa bạn thân trời đánh của cô với Trung.

-Khỏi! Vào đấy mày cua anh nào của tao thì chết! Với cả ai đời để nữ đèo nam bao giờ?-Cô vuốt mái tóc ngắn xoăn kiểu chuẩn zai Hàn.

-Của mày hết của mày hết! Thôi về không lại bị cho ở ngoài đường.

Lết thân về nhà. Hôm nay cô vẫn mặc bộ đồ mà Trung đưa, cả quả tóc giả nữa. Cô chẳng bao giờ biết được, chú quản lí tốt bụng đang thắc mắc tại sao thằng nhóc này có một bộ đồ mà mặc đi mặc lại.

Đúng là ông trời thương xót. Vừa vào thang máy đã gặp hai anh đẹp trai rồi.

-Cậu mới chuyển vào à?

-À... vâng, chào anh!-Nó dơ tay ra, háo hức chờ mong được chạm tay "người đẹp".

Bắt tay rồi! Trời ơi! Đẹp, đến tay cũng đẹp vậy là sao?

-Tôi tên Minh, đây là John. Còn cậu tên gì?

Người tên John khẽ gật đầu với cô.

-Tôi tên Ma...

Tinh, cửa thang máy mở ra, ngắt lời cô. Cô cảm thán. Suýt lộ, cảm ơn nha thang máy!

-Tôi tên Mark. Ở phòng 204. Tôi về phòng trước, chào hai anh.

-Nhưng...-Minh chưa nói hết, cô đã chạy ào về phòng.

Minh lắc đầu. Phòng 204 ở tầng 5, đây là tầng 6 mà, căn cứ vào đó, cậu nhóc đã nhào vô phòng 304.

-Hết chương 1-