Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 44

Không thể đoán được thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng xác định hiện tại tôi một chút buồn ngủ cũng không có.
Sau nụ hôn thật lâu, tôi mềm nhũn ghé lên vai Hà Trừng, như có như không chơi đùa tóc của em ấy, không biết thế nào, có lẽ là tâm tình lên quá, tôi lại bắt đầu khóc, âm thầm khóc.
Có lẽ em ấy cảm nhận bên vai ươn ướt, sau khi hít hít nhiều lần, em ấy vỗ vỗ vai tôi, sau đó kéo tôi từ lòng em ấy ra.
Em ấy bất đắc dĩ nhìn tôi:
"Tại sao lại khóc?"
Nói xong em ấy giơ tay lên, trong khi tôi cho rằng em ấy sẽ giúp tôi lau nước mắt nhưng em ấy chỉ đưa tay chọt chọt lúm đồng tiền của tôi.
Từ trong cổ họng phát ra vài tiếng hu hu, hạ cằm giương mắt nhìn em ấy. Không biết có phải biểu hiện đau khổ của tôi xấu hay không, lúc trước bởi vì chụp hình một kiểu, nên hay ở trước gương luyện cười cả buổi trưa, rốt cuộc cũng luyện thành nụ cười không cần gương nữa, nhưng lúc chụp ảnh Phùng Giang chọc tôi một câu, phút chốc phá hoại hết mọi công sức, trong hình vẫn là cái tên Chu Tiểu Dĩ cười ngốc.
Tôi liếm liếm môi nhìn em ấy, mím môi ngăn lại tiếng khóc, hỏi:
"Có phải chị rất xấu không?"
Em ấy lại chọt chọt lúm đồng tiến của tôi, mang theo ý cười nói:
"Không có."
An ủi cũng tốt, sự thật cũng tốt, cái này tôi sẽ không tiếp thu.
Cảm giác lông mi ướt nhẹp, đột nhiên thích cái loại cảm giác này, cho nên tôi cầm tay em ấy, dùng ngón trỏ của em ấy theo mi của tôi quét qua.
"Em xem." tôi đặt ngón trỏ của em ấy trước mặt em ấy: "Ướt rồi nè."
Hà Trừng xì một tiếng bật cười:
"Rốt cuộc chị suy nghĩ cái gì?"
Tôi cũng không biết tôi đang nghĩ gì, vừa rồi ghé lên vai em ấy, đứng ở góc độ của thượng đế nhìn thoáng qua chuyện tôi và Hà Trừng, cảm thấy em ấy người này sao có thể tốt như vậy còn là đóng vai chính, lại bị tôi ngược chết đi sống lại.
Một người có thể yêu người khác đến hèn mọn như vậy, bởi vì sợ mất đi nên không dám nổi máu ghen tuông không dám quấy rầy nửa kia, bạn nói xem có phải ngược không, ngược đến chết.
Mà cái loại chuyện này lại xảy ra trên người tôi, cái người kia dĩ nhiên là Hà Trừng nhà chúng ta, nghĩ có phải muốn khóc không.
Khóc xong, cảm thấy mình rất điên, chỉ vì đắm chìm trong câu chuyện của mình không thể tự thoát ra được mà bật khóc...
"Không có nghĩ gì." Tôi cười với em ấy, "Đêm nay có chút không kiểm soát được chính mình."
Em ấy thở dài, đưa tay quét qua bên lông mi kia của tôi, sau đó điểm lên chóp mũi tôi, lành lạnh.
"Không khóc nữa?" Em ấy hỏi.
Tôi gật đầu:
"Không khóc."
Rồi lại khóc nữa, có thể muốn khóc liên tục.
Tôi hít hít mũi, ý định muốn đưa tay xuống dưới chọt chọt đùi em ấy, nhưng tiếc là khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, đưa tay xuống, nhìn giống như tôi đang hành động thấp hèn với em ấy, cho nên ngón tay của tôi ở trong không khí chuyển hướng, chọt lên đùi của chính mình.
Tôi hỏi:
"Chân em có bị tê không? Chị ngồi lâu như vậy."
Em ấy nói:
"Không có cảm giác."
Tôi cười:
"Là tê đến mức không có cảm giác hay là ngồi lâu không có cảm giác?"
Em ấy nghiêng mặt cười:
"Nếu em nói là tê, chị có giận không, cảm thấy ý em đang nói chị nặng."
Tôi hừ một tiếng.
"Chị dễ giận vậy à?"
Em ấy không cần suy nghĩ nói:
"Phải."
Giỏi.
Giỏi giỏi.
Tôi biết rồi.
Nếu không phải bởi vì tôi giận, ở đâu ra bữa tối nay khóc lóc thảm thiết  tình cảm tha thiết vậy.
Nhưng nếu nói đây là một đêm tình cảm tha thiết, không làm chút chuyện x không phải hơi uổng phí nửa đêm xuống dưới đây hứng gió lạnh sao, vì vậy tôi ngẩng đầu ngắm cằm em ấy, sau đó chọt chọt vai em ấy, nói:
"Chị giận, em tốt nhất mau làm nũng đi."
Nói xong câu đó, tôi bắt đầu mong chờ, Hà Trừng chỉ mới là thiếu nữ đôi mươi, lâu rồi chưa từng thấy em ấy làm nũng.
Có lẽ sự mong chờ trong ánh mắt của tôi quá mãnh liệt, sững sờ nhìn chằm chằm, em ấy suy tư 3 giây, sau đó bật cười.
Em ấy nhỏ giọng đưa tay đặt bên hông tôi, nói: "Em sẽ không làm." sau đó dùng lực làm tôi hướng về phía em ấy, bởi vì hướng này làm tôi không ổn định, cánh tay gác trên vai em ấy, sát nhau thêm một chút.
Ánh mắt cách nhau chưa tới 10 cm đừng nói chi là môi.
Tôi nghe em ấy khẽ nói:
"Dạy em."
Rõ ràng là hướng về phía tôi nói chuyện nhưng dường như có thể cảm nhận em ấy nói mà phả ra hơi, nhẹ nhàng phả bên tai tôi, lời tâm tình không giống lời tâm tình, khiến người ta ra quyết tâm để suy nghĩ.
Tôi nuốt nước miếng, liếc nhìn chóp mũi của em ấy, nhìn môi của em ấy, theo lời em ấy nói:
"Dạy thế nào?"
Em ấy mi mắt cong cong:
"Nũng nịu nói chuyện bình thường sao?"
Tôi thốt ra:
"Nha nha nha ~"
Nói xong mới phát giác không đúng.
Bẫy! Đều là bẫy! Rác rưởi! Chu Tiểu Dĩ rác rưởi!
Tôi đè mạnh vai em ấy đẩy ra, nhìn ý cười của em ấy càng ngày càng sâu mà muốn phát điên, tôi túc giận bóp mặt em ấy, vội vàng nói:
"Không được, em cũng phải 'Nha nha' cho chị nghe! Nói mau 'Nha nha'!"
Vẻ mặt em ấy qua loa:
"Nha nha nha."
A! Chơi xấu!
Tôi liên tục hừ hừ với em ấy, từ trên đùi em ấy ngồi dậy, ngồi qua bên cạnh, đau lòng ôm lấy chính mình, mà em ấy dĩ nhiên không biết hối cải cứ ngồi bên cạnh tôi cười.
Cười cười cười! Có gì đáng cười!
Tôi quay đầu trừng em ấy, cái nhìn này cũng tiện để tôi liếc tới đầu gối của em ấy, vì vậy tôi đưa tay sờ thử, quả nhiên sờ được lớp bùn đất khô cứng phía bên trên.
Tôi lên giọng vỗ vỗ chân mình, lại chỉ về phía chân em ấy:
"Đặt lên đây."
Em ấy vừa cười vừa động đậy cơ thể, đem hai chân gác lên chân tôi, tôi lại trừng mắt nhìn em ấy sau đó cúi đầu cẩn thận nhìn về phía đầu gối em ấy.
"Dơ muốn chết!" Tôi vỗ vỗ vài cái, sờ sờ mấy cái, "Đang yên đang lành tự nhiên quỳ trên đất làm gì."
Em ấy dựa vào ghế, chống đầu, mái tóc mềm mại phủ trên cánh tay, giải thích với tôi: "Như vậy mới thấy được biểu tình của chị." nói xong bỗng nhiên em ấy sát tới, nghiêng đầu khẽ hôn hôn lên tai tôi, cao giọng, nói: "Cảm ơn học tỷ, học tỷ thật ngoan."
Không nghĩ tới em ấy vậy mà là  Hà Trừng như thế, mà tôi vậy mà cảm thấy có chút đáng yêu.
Cũng may mấy ngày nay không có mưa, em ấy vẫn mặc quần mà sẫm, chỉ dính có chút bụi, sau khi tôi vỗ vài cái đã bay hết, tiện thể để em ấy nhìn qua mông tôi, em ấy nói không có dơ, tôi cũng yên lòng.
Mà chúng tôi cảnh vật vừa luân chuyển, bắt đầu bàn tới xà phòng giặt đồ hiệu nào thì dùng tốt, nhiệt liệt thảo luận hơn mười mấy phút, bởi vì trong bụi cỏ chợt vang lên tiếng công trùng kêu, làm cho chúng tôi song song bừng tỉnh, lúc này trò chuyện về những việc nhỏ nhặt như vậy quả thực lãng phí, không bằng đánh dã chiến.
Tôi không biết em ấy nghĩ thế nào, trong lòng tôi không muốn trở về, tuy đề tài câu chuyện đã làm cho tôi cảm thấy buồn ngủ nhưng cùng em ấy ở đây trò chuyện thì thắng được tất cả, không nói lời nào cũng không sao, có em ấy bên cạnh là tốt rồi.
Vì vậy tôi tìm được một chỗ nghi hoặc trong lời em ấy, hỏi:
"Sao em biết chị dùng xà phòng giặt đồ hiệu gì?"
Em ấy cười với tôi: "Thỉnh thoảng lúc chị giặt đồ, em ở sát vách nghe." em ấy đem bàn tay tôi đặt lên lòng bàn tay em ấy, che lại: "Nghe chị khẽ hát, nghe chị và Ngư Ngư nói chuyện phiếm, nghe chị gọi điện thoại."
Tôi dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn em ấy, chậc lưỡi hai tiếng:
"Như vậy có vẻ em rất yêu chị nha."
Em ấy không e dè:
"Em chính là như vậy."
Giỏi.
Giỏi giỏi.
Sau khi đem những tâm tư giấu trong lòng bộc lộ ra ngoài, chúng ta đều biết chuyện đã xảy ra không thể nào ngăn cản được, lúc trước em ấy giấu giếm kỹ như vậy, tôi không nhìn ra một kẽ hở, thì ra ngay từ đầu đã rất tốt đẹp, chúng tôi thích nhau chúng tôi ngờ vực vô căn cứ, chúng tôi không dám tiến lên trước không dám làm gì.
Thẳng đến khi bị vạch trần mới phát hiện, thì ra chúng tôi cùng nhau ôm một loại tâm tư, cho nên đem tất cả những tình cảm đã tích tụ toàn bộ đều thể hiện ra.
Nói nhiều vậy, tôi chỉ muốn bày tỏ, tôi cũng rất yêu em ấy.
A, hi vọng ngày mai lúc đầu óc thanh tỉnh, không cảm thấy chính mình thật buồn nôn.
Tôi rất muốn để cho em ấy về ngủ, nhưng rốt cuộc lại tư lợi luyến tiếc rời em ấy, mà em ấy cũng không có biểu thị bất kỳ dấu hiệu buồn ngủ, tôi nhích tới gần vai em ấy, sau mấy phút an tĩnh, cảm thấy nếu không nói gì rất có thể sẽ ngủ mất.
Cho nên tôi tìm một đề tài hỏi em ấy:
"Em xem qua màn hình khóa điện thoại của chị chưa?"
Em ấy gật đầu:
"Lần trước sau khi học tỷ nói qua, em có trộm nhìn."
A, tôi trúng độc, rõ ràng giọng của em ấy bình thường, chỉ là đơn giản trình bày sự thật mà tôi lại cảm thấy trong lời em ấy chất chứa sự vụng trộm, sự đáng yêu bùng cháy.
Tôi nuốt nước miếng, tìm về đề tài của chính mình:
"Chị muốn biết, lúc đó tại sao em muốn đi chụp những tấm hình kia."
Em ấy suy nghĩ một hồi, nói:
"Chị biết trước đây em rất béo, thích ăn, cho nên em không muốn nói về chuyện tình yêu, hồi em học tiểu học em đã thấy bạn học thích ăn hiếp những người mập mạp, khi đó em nghĩ, có phải nên ít nói một chút, bọn họ sẽ không quan tâm em, cũng sẽ không ăn hiếp em, sự thật chứng minh sự thật chính là vậy."
Những lời kia nói ra xong, tim tôi đau lắm, tôi nắm tay em ấy, em ấy nhìn tôi chợt cười:
"Không cần nhìn em bằng ánh mắt đó, không có nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, tuổi thơ của em xem như bình yên."
Tôi Ồ một tiếng thật dài, có thể tưởng tượng, Hà Trừng có lẽ chính là bạn học ngồi dãy cuối không thích nói chuyện không có cảm giác tồn tại.
Tôi cười ha ha, nghe em ấy tiếp tục nói: "Cân nặng này vẫn luôn được duy trì, cao trung học tập thật giỏi  sau đó liền ốm đi, có ngày nghe được người ta nói dáng em rất đẹp, hỏi em có bằng lòng không, để họ chụp hình em, em nghĩ nghĩ sau đó đồng ý." em ấy nhìn tôi nghiêng đầu, "Khi đó em biết mình không thật sự đẹp." nói xong em ấy mang theo nụ cười, hỏi tôi: "Em đẹp không Chu Tiểu Dĩ?"
Tôi cười ha ha ha:
"Quý cô đùa tôi sao, hoa khôi khoa lý."
Em ấy nghe xong ý cười càng sâu, chợt đưa tay vò tóc tôi.
Tôi từ trong câu chuyện xưa của em ấy đi ra, tổng kết một phen, hỏi:
"Cho nên, em nhận chụp ảnh chỉ là muốn biết bản thân mình có thật sự trở nên đẹp không?"
Em ấy gật đầu.
Tôi giật mình, miệng Oh lên.
Lý do này thực sự, trời ạ thật đáng yêu.
Tôi tặc lưỡi, nhìn em ấy lắc đầu thở dài, nửa quỷ trước mặt em ấy:
"Chị phát hiện tối nay chị hiểu được rất nhiều bí mật ẩn bên trong người em, thì ra em là người như vậy."
Em ấy thắc mắc:
"Hữm?"
Tôi cười:
"Bạn gái mình giấu thật kỹ chuyện xưa ."
Em ấy mỉm cười, nhìn vào mắt tôi, tôi đem nó giải thích là vì cưng chiều tôi.
Em ấy nói:
"Nếu thật sự có chuyện xưa, trong chuyện xưa của em tất cả đều là chị."
Đêm không trăng, không trúc bạch nhưng không thiếu kẻ rảnh rỗi, ví dụ như hai người chúng tôi dưới lầu.
Tôi đã thần hồn điên đảo nên xoay người trực tiếp dạng chân ngồi trên đùi em ấy, bởi vì trọng lượng cơ thề, nghe em ấy khẽ rên, tôi bắt lấy cằm em ấy, nhịn không được cười nhìn em ấy.
Em ấy khẽ cười:
"Chị dạy."
Tôi giận:
"Yêu tinh lớn mật, xuất khẩu cuồng ngôn!"
Nụ cười của em ấy càng sâu, đưa tay xoa nhẹ lên tóc mái của tôi, khóe mắt vẽ ra ý cười, nói:
"Chị thật đáng yêu."
----------------------------------
Ps. Phát thức ăn cho cẩu cuối ngày :) tui nói tui vẫn còn tổn thương, bữa ước mơ có 'chút xíu' mấy thím chà đạp tui hừ hãy đợi đó!
Ps1. Cũng mừng khi tài khoản đã có 2 ngàn người follow (thật ra mới 1998 thôi) Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua. Nhớ tới ngày đầu tiên edit bị người ta chửi thẳng mặt bây giờ không biết có thay đổi được chút nào không nữa. Hi vọng tất cả mọi người sẽ vui vẻ khi đọc truyện do mình edit, chân thành cảm ơn nhé!