Cuộc Đời Ăn Bám Của Gấu Trúc

Chương 4

Mấy tháng ở trên ngọn núi trĩu quả này, ta ăn trái cây no nê, ăn xong liền nằm dài trên bậc đá mà ngủ, đến mức bộ lông của ta còn mọc ra thành từng mảng giống như tép tỏi.

Cảnh Nhuận vẫn luôn ở bên cạnh ta.

Núi non tĩnh lặng, chỉ có gió thổi qua, mái tóc của hắn nhẹ nhàng bay lướt qua tai ta, nhồn nhột.

Ta mở đôi mắt ngái ngủ nhìn hắn.

Khuôn mặt này ta đã ngắm suốt mấy tháng nhưng vẫn không ngừng ngẩn ngơ.

Hắn thật sự rất đẹp…

Mỗi một đường nét đều khiến một con gấu trúc như ta phải mê mẩn.

Ta thích người đẹp, càng thích thú nhân đẹp.

Ta nuốt nước miếng.

"Cảnh Nhuận…"

"Ngươi có thể cưỡi ta chạy một vòng không?"

Cảnh Nhuận cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Ta lại nói tiếp.

"Thú nhân đẹp cưỡi gấu trúc đẹp! Thật là ngầu!"

"Ta muốn chứng minh cho những loài thú kia thấy, không phải Trọng Nam không cần ta, mà là ta không cần hắn."

"Đến lúc đó ta sẽ đánh hắn gục xuống, một chưởng đạp lên mặt hắn, bắt hắn quỳ trước mặt ta mà hối lỗi, khà khà khà!"

"Ta tốt như vậy mà hắn lại mù mắt chọn một con hồ ly đực, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!"

Ta không nhận ra gương mặt Cảnh Nhuận dần trở nên âm u nên vẫn tiếp tục líu ríu.

Hắn khẽ cười, ngón tay dài mảnh khẽ chạm vào móng gấu của ta, rồi nhẹ nhàng lướt qua, nắm lấy tai ta mà xoa bóp.

"Phán Đức, đã ba tháng trôi qua ngươi vẫn không quên được Trọng Nam sao?"

"Không quên được con cáo lông loang lổ đó à?"

"Bây giờ ngươi còn muốn gặp lại hắn nữa sao…"

"Hửm?"

Không khí dần trở nên lạnh lẽo đến mức khiến ta không kìm được mà răng va vào nhau.

"Chỉ là để xả giận thôi, ngươi hiểu không!"

"Hắn bắt nạt ta, còn muốn bán ta đi, ta phải lấy lại thể diện chứ!"

"Với lại, ta theo hắn bao nhiêu năm cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, chứ có phải tình cảm sâu nặng đến c.h.ế.t đi sống lại đâu, làm gì có chuyện tình cũ khó quên?"

Cảnh Nhuận: "..."

"Thật sao..."

Ta không kìm được mà chọc vào má hắn: "Chứ còn gì nữa?"

Cảm giác thật tuyệt.

Cảnh Nhuận bỗng cười khẽ.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, ngón tay khẽ vuốt ve lớp lông mềm ở thắt lưng.

Thân hình ta tròn trĩnh, hắn không thể ôm trọn, nhưng chín cái đuôi dài trắng muốt dần hiện ra sau lưng hắn, vây lấy ta.

Cả cơ thể ta chìm sâu vào trong những cái đuôi mềm mại ấy.

Mềm mịn, ấm áp.

Ta không thể kiềm chế, chỉ biết sờ, sờ, rồi lại sờ mãi!

Ước mơ hằng đêm của ta, mơ lâu như vậy...

Cuối cùng cũng được chạm vào rồi! Aaaaa!!

Cảm giác quả thật không tệ.

Tên cáo lông loang Trọng Nam chỉ có mỗi một cái đuôi, còn keo kiệt không bao giờ cho ta chạm vào.

Cảnh Nhuận thực sự là tuyệt phẩm! Vừa đẹp lại vừa tốt bụng, không chỉ cho ta ăn trái cây mà còn để ta thoải mái sờ đuôi nữa.

Ta thề, ta muốn theo Cảnh Nhuận một nghìn năm, một vạn năm!

Mềm mại, mịn màng.

Ta dường như bị nghiện mất rồi, biểu cảm càng lúc càng đê mê.

Cảnh Nhuận khẽ nói vào tai ta.

"Phán Đức, hãy hóa hình đi."

Ta mơ màng gật đầu liên tục, ừ ừ ừ.

Bỗng nhiên, trước ngực ta chợt lạnh buốt.

A????????

A!!!!!!!

Hỏng bét rồi!

Lần đầu ta hóa hình, nhưng lại không chuẩn bị quần áo!!!

Tay hắn khẽ động, cười nhẹ: "Cảm giác thật không tệ."

Ta:!!!!!!!!!

Ta vội vã thu mình lại trong lòng Cảnh Nhuận, đám đuôi của hắn là vật che chắn tốt nhất lúc này, ta ôm chặt không chịu buông ra.

Cả người ta bị lông hồ ly chọc đến nhột nhạt, không ngừng vặn vẹo.

"Đừng cử động."

Ngón tay Cảnh Nhuận nhẹ nhàng chạm vào lưng ta.

Ta giật mình, suýt nữa thì tan chảy trong lòng hắn, bất ngờ đối diện với ánh mắt của hắn, ta hoảng hốt quay mặt đi không dám nhìn nữa.

Hắn khẽ nâng đầu ta lên, từng chút từng chút đưa mặt ta lại gần, cho đến khi trán của ta chạm vào trán hắn.

"Gấu trúc nhỏ, hãy nhìn xem ngươi trông thế nào."

Ta nín thở.

Trong đôi mắt trong veo của Cảnh Nhuận, ta thấy hình ảnh của mình rất rõ ràng.

Khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn.

Không khác gì lắm so với lúc còn là gấu trúc.

Chỉ có điều... mặt ta đỏ quá!

Khi còn là gấu, ta còn có thể che giấu suy nghĩ của mình, nhưng giờ...

Khi ta đối diện với Cảnh Nhuận, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn chỉ có ta.

Tim ta lỡ nhịp: "Thấy rõ rồi, đủ rồi."

Cảnh Nhuận bật cười khẽ: "Ngươi làm ta đau đó."

Lúc đó ta mới nhận ra, vì quá căng thẳng, ta đã cào vào đuôi của hắn...