Cước Đạp Lưỡng Thuyền

Quyển 2 - Chương 21

Đêm nay đại khái là giấc ngủ ngon nhất của Hạ Nguyệt Quang. Dù tay bị còng lại, nhưng cậu vẫn ngủ rất sâu, cũng không biết ngủ bao lâu, tia nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cậu, giống như có gì đó đang hôn cổ cậu, bất luận cậu có tránh né thế nào, cánh môi nóng bỏng kia vẫn dán sát không buông. Đến cuối, cậu đành từ bỏ sự phản khác, tùy ý để người nọ hôn liếm cổ mình, cuối cùng người nọ dứt khoát đè lên người cậu, Hạ Nguyệt Quang bị quấy nhiễu không sao ngủ được, đành phải mở mắt xem là ai quấy rầy giấc ngủ của mình.

Mở cặp mắt mờ mịt, híp mắt nhìn kỹ, phát hiện Hỏa Tư mặt đỏ ửng hôn mình, cậu giật mình hỏi: “Hỏa Tư, mặt anh sao lại đỏ như vậy? Có phải sốt không?”

Hỏa Tư mỉm cười áp mặt lên má Hạ Nguyệt quang, nỉ non nói: “Sốt? Ta không biết…. Nhưng ta giờ có chút chóng mặt…..” Hắn vừa nói vừa cọ cọ mặt vào má Hạ Nguyệt Quang, bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve cơ thể Hạ Nguyệt Quang.

“Cái đồ ngốc này! Anh sốt rồi! Anh nhanh còng tay ra, em đi gọi bác sĩ cho anh. Người anh nóng quá!” Má Hạ Nguyệt Quang chạm phải khuôn mặt nóng hầm hập của Hỏa Tư, cậu kinh hoàng nói với Hỏa Tư đang nằm đè lên mình. Hắn sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy? Đã ốm thế này, còn dám tắm xong liền cởi trần ôm cậu ngủ.

Hỏa Tư ôm chặt Hạ Nguyệt Quang không buông, bá đạo nói: “Không! Nếu ta buông em ra, em sẽ lại về với Hi Ân. Ta không buông! Em đời nay chỉ có thể ở bên cạnh ta! Em là của ta….. là của ta…..”

“Em sẽ không đi. Anh nhanh tháo còng tay ra. Người anh thật sự rất nóng rồi! Nhanh cởi ra!” Hạ Nguyệt Quang sốt ruột liều mình giật còng tay, hét lên với Hỏa Tư.

Hỏa Tư cúi đầu mạnh mẽ hôn môi Hạ Nguyệt Quang, giọng nói khàn khàn như đang trách cứ: “Ta không buông….. Vĩnh viễn không buông…… Em luôn gạt ta….. Rõ ràng đã nói không rời xa ta….. Em vì sao còn mặc kệ nhìn ta tìm em đến thống khổ như vậy….. còn không chịu xuất hiện….. Ta tìm em hai tháng…… tìm cả ngày lẫn đêm….. Thật vất vả mới tìm được em….. Nhưng lại thấy em ở trong tòa thành của Hi Ân….. Em có biết ta đau lòng đến mức nào không? Ta thực hận chính mình….. Cư nhiên để em rời khỏi ta…. Bây giờ em đã trở lại bên cạnh ta….. Ta sẽ không buông tay…..sẽ không…..”

Nói hết lời cuối cùng, Hỏa Tư liền ngất trên người cậu, dọa Hạ Nguyệt Quang thét lên: “Có ai không! Nhanh vào đây! Hỏa Tư ngất rồi!”

Nghe thấy cậu kêu như vậy, quản gia vốn đứng bên ngoài phòng lập tức chạy vào, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

“Hỏa Tư sốt cao. Ông nhanh cởi còng ra cho tôi, nhanh đưa anh ấy đi gặp bác sĩ!” Hạ Nguyệt Quang sợ hãi nhìn Hỏa Tư té xỉu trên người cậu, lo lắng tình trạng của hắn, khẩn trương nói với quản gia.

Quản gia vội vàng gật đầu, từ ngăn tủ đầu bên giường lôi ra một chiếc chìa khóa bạc, luống cuống cởi khóa còng cho Hạ Nguyệt Quang.

Còng tay vừa được cởi ra, Hạ Nguyệt Quang vội vã đẩy Hỏa Tư đang hôn mê nằm thẳng lên giường, đem chăn đắp lên người hắn, sợ hãi kêu lên với quản gia: “Nhanh gọi bác sĩ! Nhanh lên!”

Quản gia ngay cả gật đầu cũng tiết kiệm, vội vàng chạy ra ngoài, để lại mình Hạ Nguyệt Quang chăm sóc Hỏa Tư.

Hạ Nguyệt Quang định xuống giường lấy chút nước cùng khăn mặt, để lau mồ hôi cùng đắp trán cho Hỏa Tư, bằng không cứ nóng như vậy, đầu hắn không bị cháy hỏng mới là lạ!

Cậu vừa bước xuống giường, lập tức bị Hỏa Tư đang hôn mê giữ tay lại, Hỏa Tư nhắm chặt hai mắt nỉ non nói: “Đừng đi….. Đừng đi……”

Hạ Nguyệt Quang nhìn Hỏa Tư một lúc, bất đắc dĩ leo lên giường lần nữa, tiến vào trong lòng Hỏa Tư. Hỏa Tư theo bản năng mà ôm chặt Hạ Nguyệt Quang, giống như sợ cậu sẽ rời đi.

Không lâu sau, quản gia dẫn theo một vị bác sĩ vội vàng tiến vào. Vị bác sĩ kia tiêm thuốc hạ sốt cho Hỏa tư, cũng nhắc nhở Hạ Nguyệt Quang, cậu phải hảo hảo chăm sóc Hỏa Tư, đừng để hắn làm việc vất vả, cũng đừng để hắn ngủ muộn. Mấy ngày tiếp theo phải xem xem hắn có khuynh hướng phát sốt nữa hay không, nhắc nhở xong liền theo quản gia rời khỏi phòng.

Hạ Nguyệt Quang lo lắng sờ trán Hỏa Tư, đã hạ sốt, nhưng trán vẫn còn nóng. Thật sự không được. Hạ Nguyệt Quang đành thoát khỏi vòng tay của Hỏa Tư, chạy nhanh vào phòng tắm lấy một chậu nước cùng một chiếc khăn sạch. Vừa đi ra, liền thấy Hỏa Tư vốn đang mê man cư nhiên đứng dậy, vùng vẫy định chạy ra khỏi phòng.

“Hỏa Tư!” Hạ Nguyệt Quang vội vã đặt chậu nước lại bên cạnh giường, đến bên Hỏa Tư đỡ hắn.

Hỏa Tư sợ hãi ôm Hỏa Tư vào lòng, giọng khàn đến dọa người nói: “Ta còn nghĩ em lại rời khỏi ta….. Hoàn hảo…… Em còn ở bên ta…..”

Hạ Nguyệt Quang không nhịn được mà rơi nước mắt, ôm lấy thân hình có chút gầy yếu của Hỏa Tư, trấn an hắn nói: “Em sẽ không rời khỏi anh….. Thật sự….” Đồ ngốc này! Cư nhiên vì sợ cậu rời đi mà xuống giường bệnh. Vừa nghĩ tới việc hắn ngất xỉu lúc trước, Hạ Nguyệt Quang liền thấy đau lòng. Cậu có gì tốt mà có thể khiến Hỏa Tư thương cậu đến vậy, vì cậu mà mê muội đến thế?

“Ta sợ em lại gạt ta…..” Hỏa Tư ho nhẹ vài tiếng, vui vẻ ôm Hạ Nguyệt Quang, nhưng lo lắng vô cùng nói với cậu.

“Không cần nghĩ linh tinh nữa, em sẽ không rời đi.” Hạ Nguyệt Quang vừa nói vừa đỡ Hỏa Tư lên giường nằm, chủ động khẽ hôn, đến bên tủ quần áo lấy một chiếc áo màu đen, lại trở về bên cạnh Hỏa Tư, mặc áo vào cho hắn, cẩn thận cài lại từng chiếc cúc áo.

“Nguyệt Quang….. Em sẽ ở cùng ta đúng không?” Hỏa Tư nắm tay Hạ Nguyệt Quang, mơ màng hỏi cậu.

Cảm giác có một thứ đồ mát lạnh chạm vào trán hắn, bên tai truyền đến một giọng nói ôn nhu nói với hắn: “Em sẽ ở bên cạnh anh….. Anh phải nhanh khỏe lại….. Bằng không em sẽ rất lo lắng…..”

Hỏa Tư mỉm cười nắm chặt tay Hạ Nguyệt Quang, đưa tới môi hôn, rồi mới mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ.

Hạ Nguyệt Quang lệ rơi đầy mặt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hỏa Tư, tay run run vuốt ve mặt hắn, rúc vào trong lòng hắn khẽ khóc. Ngay từ đầu, cậu nghĩ hai ngươi chia tay là do không hiểu lẫn nhau, thêm một lý do cho sự sai lầm, cho rằng tình yêu không có niềm tin thì không thể lâu dài, nhưng bây giờ cậu hình như đã nhầm rồi. Hỏa Tư thương cậu như vậy, tuy rằng sự hiểu lầm ban đầu đã khiến bọn họ phải lìa xa, nhưng nghe những lời này của Hỏa Tư, hắn dường như không lâu sau khi cậu rời đi liền hối hận mà chờ đợi cậu. Nhưng mà cậu….. Cậu lại yêu một người khác, bọn họ rất giống nhau, đều có một đôi mắt đầy bi thương, làm cậu không thể dứt bỏ bên nào. Vì dù cho cậu rời bỏ ai, bọn họ đều sẽ một lần nữa trở về bóng tối cô độc. Đây không phải là điều cậu muốn thấy. Nếu có thể, cậu hy vọng mình có thể phân thân thành hai người, như vậy không ai sẽ bị tổn thương…..

Nhẹ nhàng khẽ hôn môi Hỏa Tư, áp bàn tay có chút lạnh lẽo của hắn lên má mình, cảm nhận bàn tay giá lạnh kia dần ấm lại.

Hi Ân….. Hắn có lo cho cậu không? Đã một ngày rồi không trở về, hắn có giống như Hỏa Tư không quản ngày đêm điên cuồng tìm kiếm cậu không?

Thở một hơi dài, Hạ Nguyệt Quang lộ ra tia cười khổ. Gọi điện thoại cho hắn một chút, bằng không hắn không tìm thấy cậu, khẳng định sẽ suy nghĩ linh tinh giống như Hỏa Tư.

Nhẹ buông tay Hỏa Tư, đắp lại chăn cho hắn, thay hắn đổi khăn ướt trên trán, mới an tâm rời giường, nhẹ nhàng đi khỏi phòng ngủ.

Đáp thang máy đi xuống tầng dười, mọi người tựa hồ vẫn làm việc như cũ, nhất thời không phát hiện ra cậu đến, Hạ Nguyệt Quang đến bên cạnh quản gia, nhẹ vỗ lên vai y.

Quản gia quay đầu lại nhìn Hạ Nguyệt Quang có chút khẩn trương hỏi: “Hạ thiếu gia xuống đây có chuyện gì vậy? Thiếu gia cậu ấy có chuyện gì sao? Bệnh tình trở nên nghiêm trọng sao?”

“Hỏa Tư không làm sao, chỉ là tôi… tôi muốn gọi điện thoại một chút, không biết có được không?” Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng hỏi quản gia. Vừa rồi cậu hình như đã dọa y, bất quá Hỏa Tư cũng thật là! Không biết tự chăm sóc chính mình như vậy, làm người khác phải lo lắng cho hắn!

“Nga…. Là thế sao? Hạ thiếu gia chờ một chút!” Quản gia nói xong, vội vàng đi vào thư phòng Hỏa Tư, sau đó lại vội vàng bước ra, trên tay cầm điện thoại không dây đưa cho Hạ Nguyệt Quang, “Hạ thiếu gia, cậu muốn gọi ra ngoài đảo hay đi đâu? Gọi tới học viện hay ngoài đảo đều cần số riêng. Hạ thiếu gia nói cho tôi biết, tôi thay cậu gọi!”’ Quản gia mỉm cười nói với Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang do dự một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Tôi…. Tôi muốn gọi đến Bạch Bảo…..” Vụng trộm ngước mắt nhìn quản gia, quả nhiên thấy sắc mặt ông biến kém. Nghe tổng quản Bạch Bảo nói, gần đây người Hồng Bảo và Bạch Bảo không qua lại. Tuy rằng bản thân là nguyên nhân hai bên không hòa hợp, nhưng cậu thật sự phải gọi điện cho Hi Ân! Bằng không hắn nhất định sẽ lo lắng!

“Hạ thiếu gia! Cậu có biết thiếu gia cậu ấy rất để ý đến cậu không? Chẳng lẽ cậu không thích thiếu gia? Thiếu gia cậu ấy không cố ý muốn đả thương cậu đâu! Đều là do Ly Phi kia! Không có việc gì lại mang đĩa CD mà câu lạc bộ báo chí thu được đến làm gì! Còn nói là vì tốt cho Hạ thiếu gia. Nếu là vì tốt cho cậu, cậu ta nên thiêu hủy chiếc đĩa CD đó mới phải, bằng không Hạ thiếu gia cũng sẽ không vì vậy mà rời khỏi thiếu gia…..” Quản gia cho tời giờ chưa từng lời tiếng nói chuyện với Hạ Nguyệt Quang như vậy bao giờ. Khi y nói xong, nhìn đến khuôn mặt tái mét của Hạ Nguyệt Quang, y nhất thời hối hận không biết phải làm thế nào cho phải, đành phải trầm mặc nhìn người trước mặt.

“Là Ly Phi đưa đĩa CD cho Hỏa Tư?” Giọng Hạ Nguyệt Quang run run, sắc mặt tái nhợt hỏi quản gia, trong lòng tràn ngập hoài nghi cùng thương tâm. Dù sao Ly Phi cũng coi như là người bạn đầu tiên kể từ khi cậu đến đây, tuy y có chút háo sắc, nhưng cũng là một người thành thật. Y sao có thể làm như vậy?

Quản gia muốn nói lại thôi một hồi lâu, thở dài bất đắc dĩ nói: “Cũng…. Cũng không thể hoàn toàn trách cậu ta. Cậu ta là muốn mang đĩa CD đến cho Hạ thiếu gia, nhưng thiếu gia không cho cậu ta gặp cậu, bảo cậu ta đưa đĩa rồi cậu ấy sẽ giao lại. Vốn thiếu gia định bảo tôi vứt cái đĩa đi, nhưng sau lại không biết vì cái gì mà lấy đĩa lại. Sau đó…. Sau đó liền biến thành như bây giờ.”

Hạ Nguyệt Quang yên tâm thở một hơi. Hóa ra là như vậy! Hại cậu nghĩ Ly Phi là người khiến cậu bị Hỏa Tư nhục mạ! Dù sao mọi chuyện cũng đã trôi qua, cậu cũng không muốn nhớ lại những kỷ niệm đau thương đó. Bây giờ quan trọng nhất là gọi điện trấn an Hi Ân, bằng không không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Quản gia….. Xin ông đó! Giúp tôi gọi đến Bạch Bảo. Tôi chỉ muốn báo với Hi Ân rằng tôi sẽ không về chỗ anh ấy. Tôi nếu như không nói gì liền rời đi như vậy, anh ấy nhất định sẽ rất lo lắng.” Hạ Nguyệt Quang nắm tay quản gia cầu xin ông, hy vọng ông có thể để cậu gọi điện cho Hi Ân.

Quản gia do dự một hồi, có chút nghi ngờ hỏi: “Hạ thiếu gia thật sự sẽ không trở về Bạch Bảo?”

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn quản gia. Quản gia bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại nhấn một dãy số, đưa điện thoại cho Hạ Nguyệt Quang, không quấy rầy cậu mà đứng sang một bên.

Hạ Nguyệt Quang vui vẻ nhận điện thoại, ngồi trên sofa nghe mấy tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại, điện thoại được kết nối.

“Xin chào, đây là Bạch Bảo, xin hỏi tìm ai.”

“Ngô….. Là tổng quản sao? Tôi….” Hạ Nguyệt Quang còn chưa nói xong, tổng quản ở đầu điện thoại bên kia liền kinh hô, điện thoại ‘cạch’ một tiếng, đại khái là bị đặt xuống mặt bàn, sau đó có vài tiếng ồn ào, điện thoại lại được nhấc lên.  

“Nguyệt Quang! Em đang ở đâu vậy? Anh rất lo lắng cho em. Em giờ đang ở đâu? Anh tới đón em.” Giọng Hi Ân có chút khàn khàn, ngữ khí vội vã hỏi Hạ Nguyệt Quang, có lẽ rất lo lắng.

Hạ Nguyệt Quang thấy giọng Hi Ân có chút không thích hợp, lo lắng hỏi: “Hi Ân, giọng anh nghe là lạ, có phải bị ốm không?”

Hi Ân ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy Hạ Nguyệt Quang quan tâm mình như vậy, lo lắng trong lòng cũng lắng xuống, ôn hòa trả lời: “Anh không sao, chỉ có sốt nhẹ, rất nhanh sẽ khỏi.”

“Anh sao lại không biết chăm sóc bản thân giống anh ấy như vậy?” Hạ Nguyệt Quang buông tiếng thở dài. Hai người này thật là! Mỗi lần đều phải để người khác lo lắng cho bọn họ!

Hi Ân cả kinh, xúc động hỏi: “Anh ấy? Anh ấy là ai? Hỏa Tư sao? Em hiện tai đang ở bên hắn? Có phải đã trở về bên hắn hay không?”

Không! Nguyệt Quang là của hắn! Cậu sao có thể trở về bên cạnh Hỏa Tư! Hi Ân run rẩy cầm điện thoại, sợ hãi Hạ Nguyệt Quang sẽ nói phải rời khỏi hắn.

“Không….. Không phải….. Em….. Em hôm nay không cẩn thận bị ốm, giờ đang ở chỗ bạn. Anh đừng suy nghĩ nhiều.” Quả nhiên….. Cậu không thể rời bỏ Hi Ân, hắn quan tâm cậu thương cậu như vậy, cậu sao có thể bỏ lại hắn mà đi. Hạ Nguyệt Quang luyến tiếc sự lo lắng của Hi Ân đối với cậu, đành phải nói dối hắn, hy vọng hắn đừng suy nghĩ nhiều.

Hi Ân trầm mặc một hồi, giọng khẽ run hỏi: “Thật sao? Em không lừa anh? Em sẽ trở về đây?”

Câu hỏi bất an của Hi Ân, làm Hạ Nguyệt Quang cảm nhận được sự run rẩy của hắn, cậu gắt gao cầm điện thoại, trấn an nói: “Là thật. Em sẽ trở về, đừng lo lắng…..”

“Nguyệt Quang….. Anh muốn gặp em. Hiện tại rất muốn. Em đang ở chỗ ai? Mau nói cho anh biết, anh tới đón em.” Hi Ân vội vàng nói với Hạ Nguyệt Quang. Hắn thật sự muốn nhìn thấy Hạ Nguyệt Quang, muốn ôm chặt cậu vào lòng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu, xác định cậu….. cậu còn bên cạnh hắn.

Hạ Nguyệt Quang khe run người, áy náy nói với Hi Ân: “Thật xin lỗi Hi Ân… Em… Em hiện tại không thể về được….. Bởi vì bạn em anh ấy….. anh ấy bị em lây bệch cho….. Em phải ở lại chăm sóc anh ấy. Em sẽ sớm về có được không?”

“Nguyệt Quang….. Van cầu em mau trở lại được không? Anh muốn gặp em….. Anh muốn ôm em….. Muốn hôn lên môi em, cơ thể em…. Anh biết em không thể rời bỏ anh… Đừng để ý đến tên đó nữa được không? Anh cần em…” Hi Ân thống khổ nói với Hạ Nguyệt Quang. Mới một ngày không thấy Nguyệt Quang, hắn liền cảm thấy mình như sắp chết vậy. Hắn cần cậu, nhất là lúc này! Hắn không muốn đợi, hắn muốn gặp cậu….. muốn gặp cậu…..

“Hi Ân….” Hạ Nguyệt Quang có chút khó xử, nếu có thể, cậu thật sự muốn trở về trấn an Hi Ân, nhưng Hỏa Tư cũng cần cậu! Cậu sao có thể rời đi lúc Hỏa Tư đang sốt cao được? Bất đắc dĩ thở dài, Hạ Nguyệt Quang lại mở miệng nói: “Như vậy không được? Mai em sẽ về, hôm nay em thật sự phải ở lại chăm sóc bạn em. Dù sao anh ấy ốm cũng là vì em. Chờ em, em sẽ nhanh trở về…..”

“Nguyệt Quang…..” Hi Ân định nói gì đó, nhưng đầu kia đã dập điện thoại, hắn chỉ có thể đau lòng mà cúp máy.

Hạ Nguyệt Quang nắm chặt điện thoại, không ngừng ở trong lòng nói lời xin lỗi với Hi Ân. Mai cậu nhất định sẽ đi gặp hắn. Hôm nay cự tuyệt, chờ ngày mai sẽ hảo hảo bồi thường hắn!

Đứng lên, đưa điện thoại cho quản gia đứng bên cạnh, giống như khẩn cầu mà nói với ông: “Quản gia, xin ông đừng nói với Hỏa Tư chuyện giữa tôi và Hi Ân. Tôi không mong bệnh anh ấy trở nặng. Xin ông.”

Quản gia bất đắc dĩ nhận lại điện thoại, có chút bi thương hỏi: “Hạ thiếu gia yêu Hi Ân hay thiếu gia nhiều hơn?”

Hạ Nguyệt Quang cúi đầu, “Tôi không biết…. Tôi chỉ biết, bọn họ cùng có một đôi mắt ngập tràn đau thương, bọn họ cùng cần tôi. Tôi… Tôi không thể rời khỏi ai trong số bọn họ. Tôi không muốn họ trở lại thế giới cô độc đó, như vậy rất đáng thương….. Ha ha….. Kỳ thật tôi cũng cần bọn họ. Tôi như vậy thật ích kỷ có phải không?” Cười ha ha tự giễu, ngẩng đầu hỏi quản gia vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vỗ nhẹ vai Hạ Nguyệt Quang, từ từ nói: “Không! Hạ Nguyệt Quang rất ôn nhu, vì vậy cậu rất dễ bị tổn thương. Nếu có thể, tôi hy vọng Hạ thiếu gia chi ôn nhu với mình thiếu gia. Đi thôi! Đi chăm sóc thiếu gia đi! Tôi sẽ thay cậu giấu diếm.” Quản gia thương tâm quay đầu. Một người ôn nhu như vậy, ông hy vọng cậu chỉ thuộc về mình thiếu gia, cũng bởi vì quá ôn nhu, cho nên cậu mới rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy!

“Cảm ơn ông…..” Hạ Nguyệt Quang mỉm cười lại ôm quản gia một chút, rồi nhanh chóng vào thanh máy đi lên tầng, bằng không nếu Hỏa Tư tỉnh lại, phát hiện cậu không ở bên hắn, nhất định sẽ miên man suy nghĩ!

Quản gia không nói gì nhìn bóng người Hạ Nguyệt Quang. Người như vậy, thực sự rất khó đế người khác không yêu thương cậu. Hy vọng cậu có thể cùng thiếu gia hạnh phúc, cũng hy vọng người thích cậu đừng giống thiếu gia…. đừng giống thiếu gia điên cuồng yêu thương vị thiếu gia ôn nhu này….

Trở lại phòng ngủ của Hỏa Tư, phát hiện Hỏa Tư cư nhiên đã tỉnh, nhưng hắn không có chạy loạn, chỉ ngồi trên giường, giống như đang ngẩn người.

Hạ Nguyệt Quang vội lại bên, lo lắng hỏi: “Hỏa Tư….. Anh sao không nằm xuống nghỉ ngơi đi? Vạn nhất bệnh trở nặng thì sao?” Cậu vừa bước qua, lập tức bị Hỏa Tư ôm vào lòng.

“Em đi đâu? Ta tỉnh lại không thấy em, thực sợ rằng em lại rời khỏi ta….” Hỏa Tư ôm thân mình ấm áp của Hạ Nguyệt Quang vào lòng, vùi mặt vào mái tóc nâu dài của cậu, ngửi mùi hương thân thương kia nói.

“Em xuống tầng giải quyết chút việc. Anh đừng lo lắng nhiều, em sẽ không đi đâu.” Hạ Nguyệt Quang nâng khuôn mặt tuấn tú của Hỏa Tư, áp trán lên trán hắn, kiểm tra xem hắn còn sốt không, nhẹ giọng giải thích.