Hết thảy phương hướng phát triển trong triều đều tốt, thời điểm chỉ còn một hai tháng là sinh nở, tinh lực Edward trái lại càng ngày càng dồi dào, y ăn được rất nhiều, bổ sung nguyên tố tinh lực để cung cấp cho quả trứng to bằng ba đầu người và cả con cự long, nếu vẫn còn dư, cả người cũng dần êm dịu lên, sắc mặt hồng hào lên rất nhiều. Người ở bên cạnh Edward yên tâm đi không ít, lúc trước Edward tiều tụy đến nỗi không giống như một người mang thai, sắc mặt trắng bệch không nói, thân thể gầy đi không ít, như mới trải qua cơn bệnh nặng mới khỏi, khiến không ít người cho rằng quả trứng trong không gian y rất có thể bởi vì thiếu dinh dưỡng sẽ biến thành trứng chết. Cũng may hữu kinh vô hiểm sinh trưởng đến hiện tại, cho đến tháng này, cho dù có xảy ra điều gì bất ngờ, quả trứng cũng có thể sớm phá xác, tuy là sinh non, cũng có thể còn sống, sau đó chỉ cần chăm sóc tỉ mỉ là được rồi.
Mà lúc này, tiền tuyến tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ, chiến sự giằng co, song phương đều thừa dịp này tích trữ sức mạnh, đợi đến cương cục bị đánh vỡ, thời điểm tiến vào giai đoạn kế tiếp, cả hai quyết chiến, ngươi không chết, chính là ta vong.
“Chúng ta sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.” August cười nói, vì Edward rót một ly trà nóng. Hiện tại đã là mùa đông, là kỳ nghỉ tân niên. Ngàn cân treo sợi tóc như thế, ai cũng không có tâm tư nghỉ, có điều, bận rộn công vụ hơn nửa ngày trời, ngồi ở bên cửa sổ ánh nắng chiếu vào, uống một ly hồng trà nóng, phối hợp với dĩa bánh bích quy và bánh gatô vừa mới ra lò, tranh thủ trong lúc rảnh rỗi được thời khắc tốt đẹp này.
Edward cảm ơn August, nâng ly trà lên thấm giọng do ăn quá nhiều điểm tâm ngọt mà yết hầu có hơi khô khan. Gần đây y nghiêng về phương hướng ăn đồ ngọt, có chút khuynh hướng rượu chè quá độ: “Ta rất vui khi thấy mọi người có tinh thần sung mãng như vậy.”
“Từ khi tiểu vương tử sinh ra, vận khí của chúng ta đã trở lại.” August cũng cầm một miếng bánh ngọt, “Chỉ đêm tân hôn lần đó liền hoài thai, vận may như thế này, không phải người nào cũng có. Sau khi tiểu vương tử xuất hiện, chính cục quốc nội vững vàng, chiến sự tiền tuyến thuận lợi, ngay cả thân thể quốc vương bệ hạ cũng càng ngày càng tốt lên, ngày tỉnh táo sẽ không còn xa nữa. Ta tin rằng, tiểu vương tử mang đến vận may sẽ vẫn tiếp tục kéo dài, mãi cho đến khi chúng ta cướp đoạt toàn vương cung, chặt đầu George Lancaster.”
Edward cảm thấy y là đang nói lời động viên mình, làm kẻ bề trên, y nhất định tại mọi thời khắc phải cảnh giác, cho dù đối mặt với tiền cảnh tốt đẹp mỹ mãn, cũng phải dự đoán ra kết quả bết bát nhất, như vậy mới có thể duy trì tỉnh táo. Có điều nghe được lời hay như vậy, Edward vẫn là hết sức hài lòng.
“Không nói những cái này nữa.” Edward dời đi đề tài, “Ta nghe nói, Chris gần đây…” Y dừng một chút, Chris là một á thú nhân, chuyện á thú nhân này theo đuổi á thú nhân August từ trong bóng tối đã truyền khắp toàn vương cung.
Từ khi không gian sản sinh ra độc dược lộ ra ánh sáng, August dường như đã biến thành một bệnh nhân thân mang trọng bệnh truyền nhiễm, tất cả mọi người tránh y còn không kịp, thậm chí còn có người đã từng hướng về Edward lấy ra ý kiến đem August trục xuất khỏi vương cung, thậm chí cả vương đô kiến nghị, thế nhưng những người này đều bị Edward nghiêm khắc trách cứ, Edward đứng vững áp lực, đem August ở lại vương cung, còn giao cho y một nhiệm vụ mới, để y lợi dụng không gian sinh ra độc dược có thể dùng độc dược này đem lên tiền tuyến. Những thuốc độc này trở thành vũ khí mới trên chiến trường, lúc này mới để August quang minh chính đại ở lại vương cung. Cho dù ngay cả như vậy, mọi người vẫn đối với y nhượng bộ lui binh, trong lúc nhất thời August bị toàn vương cung cô lập.
Nhưng mà, chỉ có một người chưa từng lùi bước, thậm chí còn nỗ lực cùng August rút ngắn quan hệ. Người này chính là Chris Garcia, mà hắn muốn rút ngắn phương thức quan hệ giữa hai người cũng làm cho tất cả mọi người giật mình: Hắn thế mà dám theo đuổi August, muốn cùng đối phương kết làm bầu bạn.
*Từ đây tôi sẽ đặt hắn cho Garcia và y cho August để dễ phân biệt.
Á thú nhân và á thú nhân, thú nhân và thú nhân, loại quan hệ tình nhân này ở đế quốc không phải chưa từng xảy ra. Hai ngàn năm trên đại lục Salman đã từng xảy ra chiến tranh dài đến 20 năm, trận chiến này đề cao 4 vị thánh nhân đã cứu trợ dân chạy nạn, 4 vị thánh nhân nguyên bản là hai cặp vợ chồng, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, hai cặp vợ chồng này hướng về quốc vương chờ lệnh, xin giải trừ quan hệ hôn nhân, đặc biệt cho phép hai vị á thú nhân cùng hai vị thú nhân thành lập nhà của chính mình. Chuyện này đối với kiến thức con người lúc đó đúng là không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng việc 4 vị thánh nhân đối với ân cứu mạng người không thể tính toán, mọi người tuy rằng cảm thấy khó có thể tin, nhưng chưa từng phản đối cùng nhục nhã bọn họ không hiểu được tình cảm. Bởi vậy đến hiện tại, thứ tình cảm này tuy rằng khó có thể được mọi người lý giải, dân gian kỳ thị cũng không khống chế được, nhưng cũng không phải chịu pháp luật cùng chỉ trích giáo lý, nếu như may mắn, sẽ được quốc vương đặc biệt cho phép, kết làm mối quan hệ hôn nhân có hiệu lực pháp luật.
August trầm mặc chốc lát, cuối cùng như một cái vò mẻ đã sứt, gật gật đầu: “Đúng thế.” Y ngẩng đầu lên nhìn Edward, trong lòng từ từ bay lên tia hoảng sợ. Edward không biết y đã từng đối với mình nảy sinh qua tình cảm, tuy rằng tình cảm này không được đáp lại, theo thời gian trôi đi, dần dần khô héo tuyệt vọng, thế nhưng y vẫn sẽ để ý người mà mình đã từng yêu tha thiết đối với cái nhìn của chính mình. Pháp luật và giáo lí chưa từng phản đối qua kết hợp giữa hai á thú nhân với nhau, thế nhưng pháp luật và giáo lí cũng chưa từng cấm mọi người không kỳ thị. Nghe được Edward nhắc đến tên Chris, y bỗng nhiên sợ hãi sẽ từ trong miệng Edward nghe được lời nói bất mãn kỳ thị, phủ định Chris theo đuổi mình, chẳng khác nào phủ định y đã từng thầm mến Edward.
Edward không biết trong lòng August bách chuyển thiên hồi, thở dài, hỏi: “Ngươi đối với việc Chris theo đuổi, có cái nhìn như thế nào?”
August sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Thần rất biết ơn hắn đã thích thần.”
Edward gật gật đầu: “Ta rất vui khi ngươi có ý nghĩ như thế. Một vị thân sĩ, mặc kệ có nguyện ý tiếp thu tâm ý theo đuổi của đối phương hay không, chí ít đối với loại mỹ mãn tốt đẹp này phải cám ơn tình cảm của người ta.”
August cảm thấy tảng đá trong lòng mình dần dần biến mất, lúc này mới phát hiện phía sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, đành nâng tách trà lên, uống vào mấy ngụm trà nóng, ung dung bình tĩnh tâm tình mình.
“Ta đưa ra chuyện này không có ý tứ gì khác.” Edward tiếp tục nói, “Chỉ là nếu như ngươi không muốn tiếp nhận tình cảm của Chris, sợ từ chối hắn sẽ xúc phạm tới hắn, ta sẽ tìm hắn để nói chuyện.”
August chậm rãi đặt tách trà xuống, nhìn thật sâu Edward, như từ trước cho tới nay chưa từng gặp qua y, nhìn thật tỉ mỉ mặt y. Y đã từng nói với chính mình, bỏ qua tình cảm đối với Edward, ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng cho dù đã biết Edward sẽ không đáp lại chính mình, vẫn cứ không khống chế được tình cảm của chính mình, thầm mến đã lâu, đã biến thành một loại quen thuộc, không thể thu trở lại. Thế nhưng hiện tại, vừa lúc đó, y đột nhiên cảm thấy chính mình đã có cơ hội đánh vỡ thói quen này. Y không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, tất cả mọi người phải đi về phía trước, y sẽ không buồn cười đến nỗi đứng lại tại chỗ.
“Bệ hạ.” Tầm mắt của y rơi vào trong lò sưởi lửa đang cháy hừng hực, âm thanh thật thấp, có chút thất vọng và khó có thể sơ giải, “Năm đó, khi thần phát hiện tội chứng phụ thân phản quốc, phụ thân quyết định cấm khẩu, thần vì sao mà chết đi?”
Vẻ mặt edward trở nên nghiêm túc hẳn lên.
“Kỳ thực những lời đồn kia, cũng không hoàn toàn là sai.” August nở nụ cười bi thảm, “Đại ca của thần, hắn là người điên, kẻ điên từ đầu đến đuôi, hắn nói, ‘Nhìn chung toàn đế quốc này, cũng chỉ có dáng vẻ vương trữ điện hạ có thể so được với em, chỉ là vị điện hạ kia hiện tại không phải là anh có thể chạm đến, như vậy hiện tại trước cứ bắt em đến giải cơn đỡ thèm đi. Dù sao, em cũng phải chết rồi.”
Edward không nói gì, y biết, hiện tại August cần không phải cảm thán khiếp sợ hoặc bất kỳ phương thức đồng tình thương hại nào, y là người cực kỳ kiêu ngạo, y chịu thẳng thắn biểu lộ ra vết thương lòng mình, chỉ là vì phát tiết, mà không phải vì điều gì cần đáp lại.
“Hắn rất thô bạo.” August nói tiếp, “Ròng rã dằn vặt thần cả một buổi chiều, sau đó lại gọi tới một ông chú và một vị anh họ. Thần phải nói, người một nhà chúng tôi đều là kẻ điên.” Y nở nụ cười điên dại, có điều rất nhanh liền thu lại biểu hiện, “Tiếp đó, thần đã không còn biết rõ thời gian, không biết thần chết từ lúc nào, có điều trước khi chết, xác thực không gian của thần bởi vì tinh thần tan vỡ mà bể nát đi.”
“Từ đó trở đi. Thần liền phát hiện, chỉ sợ cả đời này không thể nào tiếp thu thú nhân được.”
“Vì thế?” Edward hỏi.
“Vì thế, thần nghĩ sẽ tiếp nhận Chris, thần muốn thử một chút xem sao.” August mỉm cười nói, mỉm cười này tuy thanh đạm, nhưng cực kỳ thoải mái, dường như đã thả xuống cái gì đó. Edward cho rằng điều này là bởi vì y đã nói ra bí mật đau đớn bi thương lòng mình, chỉ có August biết, bởi vì y rốt cuộc đã thả xuống tình cảm vô vọng của mình, “Thần vẫn là muốn cùng người mình yêu, lập ra một gia đình hạnh phúc.”
“Nếu như cần, ta sẽ để William cho các ngươi một đạo chiếu khiến kết hôn hợp pháp.” Edward chân thành nói.
“Vạn phần cảm tạ, bệ hạ.” August nói, “Thần cảm thấy, giáo chủ Yade Just và hầu tước Kantra cũng cần một phần chiếu khiến như vậy.”
“Vẫn là chờ Yade Just thật sự theo đuổi được hầu tước Kantra rồi nói sau.” Edward cười ha ha.
Đúng lúc này, trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Edward cất giọng nói “Mời vào”, chỉ thấy công tước Crane sải bước đi vào, vội vàng chào một cái, nhân tiện nói: “Bệ hạ, trong vương cung phát hiện một tên thích khách, hắn công kích công tước Garcia, cũng né tránh bị bắt lấy, chúng thần còn ở trong nhà bếp ngay tàng rượu phát hiện ra độc dược. Hiện tại, trong vương cung e rằng có một tên thích khách đang ẩn núp, vì an toàn của ngài, mời ngài tạm thời rời đi vương cung, vừa có thể đảm bảo an toàn của ngài, cũng thuận tiện cho chúng thần lục soát toàn vương cung.”
“Công tước Garcia thế nào rồi?” Edward vội hỏi.
“Công tước Garcia bụng trúng một đao, may mắn là không tổn thương đến nội tạng, bác sĩ đã băng bó cẩn thận vết thương cho hắn, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn rồi.”
Edward nghe thấy August thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi đi xem hắn một chút đi.” Edward nói với y, “Chăm sóc hắn thật tốt, hiện tại hắn cần ngươi.”
“Bệ hạ…” August do dự một chút, cuối cùng vẫn là cám ơn Edward, vội vã rời đi.
“Chúng ta sẽ đi đâu nhỉ?” Edward nói rồi rời khỏi phòng đi theo công tước Crane, ngoài cửa mười mấy tên lính đang đứng chờ đợi, y bảo mấy tên người hầu vội vã vì mình thu dọn vài món nhu yếu phẩm cần thiết, cũng rời đi theo.
“Nếu như ngài không chê, đến dinh thự thần đi.”
“Hay là ta đi đến nhà thờ lớn thánh Lehmann đi.” Edward nói, quốc vương và vương hậu nếu ngủ ở đó sẽ có vinh dự rất lớn, thủ hộ vương cung do công tước Crane chức trách, hiện tại hắn độc chước, thái độ nhận tội hài lòng, xử lý đúng lúc, lúc này Edward mới không trách cứ hắn, nhưng cũng không muốn đem vinh dự này tùy tiện ban thưởng cho hắn.
“Là thần cân nhắc sơ sẩy.” Công tước Crane thuận theo nói.
Edward phê chuẩn hắn lục soát vương cung, rất nhanh không chờ Edward rời đi, toàn vương cung đã loạn tùng phèo cả lên, các binh sĩ lục soát tên thích khách ẩn núp trong từng căn phòng, các món vật dụng đều được nghiệm thu có dính độc không. Edward được công tước Crane hộ tống đến nhà thờ lớn, gian phòng đã vì y vội vàng thu dọn sạch sẽ.