Nhiệm vụ thực tập của các thần quan không phải để bọn họ đi du lãm đế quốc xinh đẹp phong quang tuyệt trần, mà là muốn cho bọn họ hiểu rõ cái gì là thống khổ của người dân. Bọn họ phải tìm nơi hẻo lánh nhất, tối tăm dơ bẩn bần cùng, là địa phương không được người ta tôn trọng, đi thâm nhập hiểu rõ sinh hoạt của người dân, hiểu rõ sự phẫn nộ từ bọn họ, oán hận, tuyệt vọng, mất cảm giác và không còn lưu lại khát vọng nào.
Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là bọn họ rời xa vương đô xa xôi đến khu vực mà bọn họ bắt đầu thực tập, mỗi một chỗ đều không thấy được ánh sáng, cho dù là vương đô cũng không ngoại lệ. Bọn họ ở trên đường đi gặp thôn xóm đầu tiên đã chính thức bắt đầu tiết sinh hoạt thực tập đầu tiên, bọn họ vì thôn xóm này mà cầu khẩn sám hối, làm ròng rã một ngày, tất cả mọi người bận đến nỗi ngay cả ngụm nước còn không kịp uống, từ cái ngày cử hành tang lễ hay bởi vì thần quan có không gian trồng trọt thảo dược được nhiều người ủng hộ, trong thôn đã không còn các ông bà lão cung cấp trị liệu nữa.
Trong thời gian này, mấy đội giáo sư phẩm đức cao thượng sắp sửa đối với biểu hiện của bọn họ mà đưa ra đánh giá, một khi bọn họ biểu hiện dáng vẻ ghét bỏ ngạo mạn, sẽ bị trừ điểm ngay, nếu như đạt đến mức điểm nhất định, sẽ mất đi tư cách trở thành thần quan, mà bọn họ đến thăm công dân địa phương, nếu như cảm thấy những thần quan kiến tập này không có quy tắc chuẩn mực làm việc, bọn họ cảm thấy người này khiến vinh quang Orgona long đong, cũng có thể đi đến giáo hội để trách cứ.
Mà ngày đầu tiên, sẽ có người bị giáo viên cài vào. Một là bởi vì á thú nhân vụng trộm sinh ra con riêng mà bị ép ly hôn đến đây tiến hành cầu xin sám hối, vì y mà cầu xin thần quan biểu đạt lời nói của chính mình mà cảm thấy bị miệt thị, y lập tức tức giận đứng dậy rời đi, mà chuyện này ngay lập tức liền bị một vị thần quan khác bẩm báo trước mặt giáo viên. Hai người đều là bị cài, một là bởi vì đối với người khác tỏ ra thái độ không tôn trọng, nguyên nhân là một người còn lâu mới được quyền phán xét quyền lực một người khác, ngoại trừ Orgona, thế hệ này không một ai hữu ái, nguyên nhân là hắn không thể chờ đợi được nữa liền có hình thức cáo trạng, cho thấy hắn cũng không phải là vì đối phương, mà là vẻn vẹn hi vọng đối phương là bị cài, không được thành tích tốt.
Edward một bên lắng nghe sám hối từ người phía đối diện mình, một bên vểnh tai lên, nghe trộm thầy giáo làm sao răn dạy hai thần quan kiến tập. Hi vọng đem những giáo quy biến các thần quan cao cấp trở thành thánh nhân vô dục vô cầu vô tư bác ái, nhưng cuối cùng chỉ là để bọn họ biến thành con hát khéo đưa đẩy. Dân chúng chính là dính chiêu này, mà điều này cũng chính là Edward cần phải học tập.
Trước mắt người này đã đem chính mình không có đạo đức lăn qua lộn lại nói đến mấy chục lần, Edward mất tập trung nghe, trong lòng suy nghĩ hành trình, y muốn ở trên đường học tập tiếp kiến một phần quý tộc và quan quân, ổn định bọn họ và trung tâm với vương trữ, cũng làm cho một bộ phận người còn do dự nhất định phải vững tâm.
Lúc này, thú nhân ngồi trước mặt y đang sám hối rốt cuộc cũng đình chỉ những lời nói bừa bãi, từ trên ghế trượt xuống đến quỳ trên mặt đất, lớn tiếng gào khóc, Edward đang bận tập trung chú ý, đưa tay đặt ở trên đỉnh đầu hắn, nhẹ giọng cầu khẩn cho hắn, nói cho hắn Orgona đã nghe được lời sám hối, đồng ý tha thứ tội nghiệt của hắn, hi vọng hắn sau này có thể hối cải để làm lại thành người. Bọn họ ở trong thôn đang làm hoạt động cầu xin sám hối, mỗi một thần quan đều dùng vải mành và một quyển sách loại nhỏ cách âm, tránh khỏi người bên ngoài nghe được chuyện mà người sám hối đang kể tội, hoặc là ảnh hưởng đến những người khác sám hối.
Thú nhân này gào khóc còn chưa kịp dừng, tấm mành bỗng nhiên bị xốc lên, ở vị trí sát vách còn có một vị thần quan kiến tập có chút sốt sắng mà đưa đầu nhìn vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng riêng, sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt nói: “Xin lỗi, em vừa nhìn thấy tấm mành bên anh động đậy, tưởng rằng cần giúp đỡ, à cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục…” Y nhanh chóng đưa đầu rụt trở về.
Trong lòng Edward nghi ngờ, đây là một trong ba thần quan mà quốc vương xếp cơ sở ngầm lưu lại bên người y và William, Edward không biết vào thời điểm này cậu muốn dò la xem xét cái gì, có điều trên mặt vẫn như cũ duy trì vẻ mặt ôn nhu bình tĩnh, tiếp tục cầu khẩn cho thú nhân. Qua mấy phút sau, thú nhân này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn nắm tay Edward, dáng vẻ trịnh trọng hôn lên nhẫn thần quan của y liền rời đi.
Người trong thôn cũng không nhiều, thế nhưng bọn họ vẫn ở trong kho hàng bỏ ra thời gian một ngày ròng rã, cơm không ăn một hạt, cổ họng khô khốc. Trưởng thôn nhiệt tình mời bọn họ cùng các thôn dân hưởng dụng bữa tối, bình thường các thôn dân ở trong thôn tổ chức các hoạt động lớn trên quảng trường nhỏ. Kỳ thực mọi người càng muốn tìm ít đồ ăn để lấp bụng, sau đó đem mình ném lên trên giường ngủ đến đất trời hòa làm một. Thế nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của giáo viên, bọn họ vẫn nỗ lực lên tinh thần, duy trì thỏa đáng nhất, mỉm cười thân thiện cùng mọi người trên quảng trường ngồi ăn cơm.
Bữa tối của thôn dân không giống yến hội vương cung, không nhiều quy củ như vậy, chỗ ngồi cũng sắp xếp tùy tiện. Không biết có phải là đối phương hành động cố ý hay không, Edward phát hiện cái vị cơ sở ngầm do quốc vương cài vào đang an vị ở bên cạnh mình.
Người này tên là Philip Mike, là con trai hiệp sĩ Mike, hiệp sĩ Mike là trung phó quốc vương, William nói vào đời trước, người một nhà này vì quốc vương mà hi sinh bỏ mạng, hơn nữa không hề có lời oán giận, tre già măng mọc, vì sự nghiệp vĩ đại của quốc vương mà vinh hạnh cả một đời. Philip vừa thành niên, là á thú nhân trắng trẻo thon gầy, có đôi mắt to đen láy vô tội không rành thế sự, hoặc là quốc vương cho rằng cậu có dáng vẻ đơn thuần vô hại có thể sẽ lừa gạt được William và Edward, mà trên thực tế, nếu như không biết một nhà hiệp sĩ Mike cuồng nhiệt trung thành với quốc vương, Edward cũng không nghĩ đến quốc vương sẽ an bài một cơ sở ngầm đến bên cạnh mình.
Biểu hiện của Philip cũng giống như cậu ở bên ngoài ngại ngùng ôn hòa, thời điểm ngồi ở bên người Edward, hầu như cậu không dám ngẩng đầu, chỉ một lòng một dạ ăn thức ăn trong mâm, nghiền ngẫm tinh tế như ăn một món ăn ngon mỹ vị, mà không phải cơm canh đạm bạc.
Edward không đặt quá nhiều sự chú ý ở trên người cậu, nhưng mà bầu không khí trong bữa tiệc là chính hàm, y cảm thấy tay áo của mình có ai đó giựt nhẹ, vừa quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt Philip to tròn sáng lên lấp lánh.
“Các hạ Edward.” Philip nhỏ giọng nói, hai gò má cậu đỏ chót, giọng nói run rẩy không dễ phát hiện, nói: “Anh, anh thật là dũng cảm… Nếu như là em, e rằng căn bản không tiếp tục kiên trì được nữa…”
Edward dừng một chút, kỳ quái hỏi: “Xin lỗi, cậu đang nói gì?”
Philip nuốt ngụm nước miếng, một lần nữa tích góp dũng khí của chính mình: “Thú nhân kia, chính là thú nhân ban ngày hướng về anh sám hối… Lúc đó khi hắn hướng về anh sám hối, vị tiên sinh kia lúc sám hối có nói với em, cái chuyện mà người kia đã sám hối… Chính là hắn làm sao có thể khống chế được mình đối với á thú nhân không táy máy tay chân chứ.” Philip run rẩy một hồi, giống như đang mắc tội vậy, “Cái người kia đã từng bị tội dâm loạn mà nhiều lần tiến vào ngục giam, người nhà của hắn vì muốn thả hắn ra ngoài mà tốn không biết bao nhiêu tiền, thế nhưng hắn không thay đổi, thời điểm đến chỗ thần quan sám hối, sẽ không nhịn được… không nhịn được sẽ khinh bạc thần quan. Lúc đó em nhìn thấy mành vải bên anh nhúc nhích, em còn cho rằng…”
Cậu không nói thêm gì nữa, mà Edward gật gật đầu, cười nói: “Cậu lo lắng hắn đối với tôi làm ra cái gì? Có điều lần này hắn không có, hắn sám hối là chân tâm thực lòng, cũng không có làm động tác gì vượt quá quy củ. Cạm tạ Orgona.” Y vẽ ở ngực một tiêu chí kim hoàn long, hai tay giao vào nhau, “Xem ra Orgona đã khoan dung tội lỗi của hắn, dạy hắn khống chế phạm tội kích động.”
Philip cũng theo y đồng thời nhỏ giọng cảm tạ Orgona, tiếp tục nói: “Nhưng mà các hạ Edward, em nhất định phải nói, nơi này có ít nhất một nửa là công lao của anh, lúc đó trên mặt của anh không sợ hãi chút nào, không khinh bỉ, không chán ghét, cũng không cảnh giác, cứ bình tĩnh như vậy, ôn nhu yêu thương và đầy khoan dung!” Cậu càng nói càng kích động, mặt lại trở nên đỏ chót, câu từ cũng bắt đầu có chút lộn xộn lên, “Chính là như vậy! Người kia được anh làm cảm động! Hắn cảm thấy Orgona lệnh chúng ta truyền bá giáo lý xuống cho nhân thế, vì thế hắn mới khống chế lại chính mình!”
Edward kinh ngạc nhìn Philip kích động, đối phương đối với tông giáo cuồng nhiệt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, dù sao có thể trở thành vũ khí của quốc vương, chắc chắn phải đặt lợi ích của quốc vương lên cao nhất, phải xem quốc vương là thần linh cao nhất. Mà dáng vẻ Philip, chí ít xem ra, là một lòng một dạ đem tất cả hướng đến tông giáo.
Cho tới sự kiện sám hối kia, trên thực tế khi vị thú nhân kia lúc sám hối, tâm tư Edward căn bản không đặt ở trên người đối phương, ở trong mắt Philip, chính y có dáng vẻ như vậy. Đương nhiên, y cũng không biết, sở dĩ tên thú nhân này thành thật như vậy, là bởi vì trên người Edward còn lưu mùi William, William lưu lại quá nhiều mùi trong không gian Edward, lúc sắp chia tay còn cố ý ôm ấp lưu thêm nhiều mùi nữa, người ở vương đô đều biết vương tử William đang theo đuổi thần quyến giả, mà thần quyến giả Edward và vương tử William đều ở tại pháo đài, sẽ nhiễm mùi vị nhiều hơn bình thường một chút, hơn nửa bản năng vương tử xuất phát từ thú nhân, trên thân thể có lưu lại mùi vị hướng về những người khác cạnh tranh thị uy, ở trong vòng thú nhân cũng chỉ là qua quýt bình thường. Thế nhưng khi thú nhân lúc sám hối ngửi thấy mùi này, ngay lập tức sẽ bị khí thế cường giả cấp 8 của William chặn lại, ngay cả một ý đồ xấu cũng không dám nghĩ đến.
Mà cái nguyên nhân thứ hai, ánh mắt Edward quá mức thản nhiên trong sáng. Lúc đó quả thực Edward đang ngẩn người, thế nhưng dưới ánh nhìn của thú nhân kia, Edward là đang chăm chú nhìn thật sâu chính mình, trong mắt tất cả đều là bi thương trách trời thương người. Mà kỳ thực chỉ cần người này cử chỉ tùy tiện cũng cảm thấy vô cùng khổ sở hối hận, hắn chỉ là không quản được hành vi của mình, cũng không có nghĩa là hoàn toàn mất đi dây thần kinh xấu hổ, hiện tại mỗi một á thú nhân khi nhìn thấy hắn, đều là vẻ mặt chán ghét và khinh bỉ, hắn đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy trên mặt Edward có vẻ mặt ôn nhu đối xử bình đẳng như vậy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc này mới khóc lên.
“Cậu quá khen rồi.” Edward ngừng lại những lời cậu bật thốt lên không ngừng ca ngợi, “Tôi chỉ là tận cùng chức trách của chính mình thôi mà.”
“Không, là anh quá khiêm tốn, các hạ Edward.” Philip kích động nói, “Ban đầu em không tin anh là thần quyến giả đâu, nhưng bây giờ nhìn lại, anh đúng là thần quyến giả, trên người anh có khí thế mà các thần quan phổ thông không có, khiến cho người khác tin tưởng anh, được anh cảm động…”
Tiếp đó, Philip cứ lải nhải biểu đạt mình sùng bái ra sao. Edward đề cao cảnh giác, chỉ sợ Philip nỗ lực tiếp cận đến mình, không thể không phòng.
Giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ liền khởi hành rời đi thôn này, tiếp tục tiến về phía trước. Dọc theo con đường này, bọn họ thu nhận từng nghĩa công, xem bệnh cho kỹ nữ trong kỹ viện, làm thuê mấy ngày ở cô nhi viện, nói chung địa phương nào càng cực khổ, bọn họ càng phải đi vào trải nghiệm.
Cảm xúc Edward có rất nhiều, một đời trước lúc y rơi vào tình trạng chán nản, điều duy trì cơ bản nhất chính là sinh hoạt quý tộc, y chưa bao giờ nghĩ tới trên thế giới này còn có nhiều đau khổ đến thế, dọc theo đường đi y đăm chiêu viết thành từng bức thư, gắn vào chân bồ câu đưa đến tay William. Trong bức thư này không có bất kỳ nội dung không thể công khai, y không lo lắng bức thư sẽ bị người ta mở ra kiểm tra.