Ở thành Axia người nắm giữ trang viên này chính là hầu tước Kantra, hơn nữa trang viên của hắn cũng là trang viên to lớn sang trọng nhất cả thành Axia.
Edward không còn lựa chọn khác, vương trữ xuất hành, đương nhiên phải ở tại chỗ tốt nhất, nếu như chọn trang viên người khác, trừ khi người kia và vương trữ có mối quan hệ thân mật, bằng không chính là nhục nhã hầu tước Kantra. Edward không muốn cùng vị anh họ này làm căng thẳng mối quan hệ, y tuy rằng không thích vị anh họ theo đuổi mình, thế nhưng đối phương dù sao cũng không làm tổn thương gì đến mình, y không thể thích làm gì thì làm khiến hắn mất mặt mũi.
Hầu tước Kantra nguyên bản bởi vì vương trữ mấy ngày nay xa cách mà có chút chán ngán thất vọng, bỗng nhiên nghe nói vương trữ chủ động muốn đến thành Axia giải sầu, cả người nhất thời tươi sáng lên, ngay cả mái tóc màu đỏ kia có vẻ đẹp hơn rất nhiều, như một đám lửa đang bùng cháy trên đỉnh đầu.
Tin tức vương trữ muốn xuất hành rất nhanh truyền đến vương cung, hai vị bệ hạ một trước một sau phái sứ thần tới truyền tin. Quốc vương từ lần trước sau khi Edward trọng thương, có lẽ do hổ thẹn, hoặc là sự tình phát triển thuận lợi khiến tâm tình ông sung sướng, ông đối với Edward thái độ tốt lên rất nhiều, lần này phái sứ thần đến, không nói những gì khác, chỉ đảm bảo thân thể Edward thật tốt, lại từ trong đội cận vệ của mình đưa ra một nhóm người cho Edward, bảo vệ y an toàn.
Vương hậu truyền tin đến thì không có thân mật như vậy.
“… Ta nghe nói hầu tước Kantra ở chỗ của ngươi làm khách, ngươi là một á thú nhân thành niên đồng thời cũng chưa có hôn thú, ta hi vọng ngươi chú ý một chút, ta không thích hầu tước Kantra, ta tin ngươi sẽ không cùng hắn có ý nguyện kết hôn, nếu đã như vậy ngươi phải duy trì khoảng cách thích hợp, tránh khỏi khiến người khác hiểu lầm, khiến các thú nhân ngưỡng mộ ngươi lầm tưởng ngươi đang trong giai đoạn yêu đương, không dám hướng về ngươi biểu đạt tình cảm…
“… Không biết ngươi có còn nhớ biểu huynh George hay không, hắn so với ngươi lớn 8 tuổi, cũng đi lính trong quân đội. Hắn ngưỡng mộ ngươi đã rất lâu, bây giờ biết được ngươi có dự định đi đến thành Aixia tĩnh dưỡng, mà bệ hạ lại phái ra chính cận vệ của hắn đến bảo vệ ngươi, liền chủ động xung phong, hi vọng có thể trở thành một thành viên trong đó, tiến thêm một bước đến gần ngươi hơn. Ta làm cô hắn, thực sự không đành lòng nhìn thấy hắn trằn trọc tình cảm của mình như vậy, liền thỉnh cầu bệ hạ, trao cho hắn chức đội phó đội cận vệ. Hi vọng ngươi, con trai thân ái của ta, có thể đối với phần tình cảm chân thành như thế, cho hắn được vinh dự hôn lên mu bàn tay ngươi…”
Edward thả thư xuống, mặt không cảm xúc, một lát mới đứng lên, đem thư ném vào lò sưởi cháy hừng hực. Nước hoa phun lên giấy viết thư ngay lập tức gặp ngọn lửa liền cháy thành một màu đen thui, tỏa ra mùi khét nhàn nhạt.
“Ứng phó một Kantra đã khiến ta muốn kiệt sức rồi, lại đưa tới một vị biểu huynh George.” Edward trào phúng nở nụ cười, “Xem ra bọn họ là không muốn khiến cho ta hồi phục.”
“Vậy cũng chưa chắc, điện hạ.” Nữ bá tước Pell Mette nói, “Có khi nhờ vụ này, ngài càng thoải mái hơn.” Gương mặt đầy nếp nhăn nghiêm túc lạnh lùng, lộ ra mỉm cười đẹp đẽ lúc ẩn lúc hiện, nhìn ra Edward không nhịn được run lên cầm cập một hồi, “Điện hạ ngài còn nhỏ, chưa trải qua chuyện như vậy, cho nên mới phải lo lắng như thế. Trên thực tế, chờ George các hạ đến, hầu tước Kantra sẽ không có nhiều thời gian lúc ẩn lúc hiện trước mặt ngài. Hai người bọn họ sẽ nghĩ tất cả biện pháp không cho đối phương đến gần ngài, tâm tư đều đặt lên hết đối phương, sẽ không bận tâm đến ngài.”
“Xem ra ta còn phải cảm tạ mẫu thân tốt của ta.” Edward nhướn lông mày một bên, đầy hứng thú quan sát vẻ mặt nữ bá tước Pell Mette, “Thật không ngờ, kinh nghiệm của bà không ít đấy.”
Mấy tháng này vừa đến, hay do bởi vì biết Edward cống hiến cho quốc vương, lại phát hiện Edward là chân tâm thực lòng quan tâm William, càng quan trọng chính là, Edward suýt chút nữa chết ở trong tay quốc vương, nữ bá tước Pell Mette đối với Edward thái độ càng ngày càng hiền lành, hiện tại hai người cũng sẽ nói một chút chuyện cười để không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nữ bá tước Pell Mette thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc: “Mỗi một á thú nhân đều sẽ trải qua chuyện này, điện hạ, đặc biệt là á thú nhân ưu tú như ngài đây.”
“Thật sao?” Edward rũ ánh mắt xuống, “Đối với một người dự định đem một đời cống hiến cho Orgona mà nói, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam. Đi thôi.” Y lại ngẩng đầu lên, “Các đại thần còn đang đợi ta đấy.”
Lúc gần đến buổi trà chiều, hội nghị liền kết thúc.
Lúc này cách bữa cơm tối chỉ còn một ít thời gian, Edward cũng không có việc gì để làm, uống xong ly trà quen thuộc, đi ra khỏi phòng hội nghị, không biết mình sẽ đi đến đâu, ở trong hành lang nhìn thấy một vị sĩ quan phụ tá hầu tước Kantra, người kia đang cùng một á thú nhân tựa trên bệ cửa sổ cùng nhau tán gẫu.
Hai người khoảng cách rất gần, vị sĩ quan phụ tá thú nhân trẻ tuổi này rõ ràng là có chút hưng phấn, trên người tỏa ra mùi hương đặc thù, mùi vị này kích thích vị á thú nhân kia khiến mặt đỏ tới tận mang tai. Thú nhân vẫn còn giữ một phần tập tính dã thú, cho nên ở đại lục Salman, thú nhân trẻ tuổi hỏa khí hưng vượng bởi vì á thú nhân mà động dục cũng không phải là chuyện tình gì quá xấu hổ, á thú nhân cũng không cảm thấy bị mạo phạm, trái lại đây chính là chứng minh mị lực của bọn họ, mà thú nhân cũng có thể dùng loại mùi vị này hướng về người khác biểu diễn thân thể khỏe mạnh của mình, nếu như mùi vị nồng nặc thêm một chút, còn có thể biểu diễn năng lực phương diện nào đó của chính mình.
Edward khẽ cau mày, mùi vị thú nhân cùng á thú nhân thành niên động dục nhìn thấy cũng không thể nào hiểu được hàm nghĩa trong đó, có điều ở tại pháo đài Hull đại thể con cháu quý tộc đều là vị thành niên, công nhiên ở trong pháo đài y ve vãn người hầu á thú nhân, khó tránh khỏi có chút quá vô lễ.
Sĩ quan phụ tá lỗ tai nhạy bén nghe có người tới gần, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy vương trữ đứng trước mặt. Tuy rằng động tác gì cũng chưa làm, chỉ là vừa nhìn thấy cả người một thân trường bào màu đen rộng lớn, vương trữ trước ngực đeo sợi dây chuyền kim hoàn long, thì cảm thấy như chính mình đang đứng ở giáo đường ve vãn á thú nhân, miệt thị thần linh.
“Điện hạ.” Hắn lui lại, hướng về vương trữ hành lễ.
“Tại sao chỉ có một mình ngươi ở đây?” Edward nói, “Không phải ngươi là sĩ quan phụ tá hầu tước Kantra sao, sao không đi hầu hạ mà lại đứng ở đây?”
“Đại nhân cho ta được nghỉ nửa ngày phép.” Sĩ quan phụ tá giải thích, tiếp đó lại nghĩ đến con đường truy thê của đại nhân mình, trong đầu linh cơ hơi động nói, “Đại nhân nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng tràng tu luyện, có sát hạch khai giảng, thế nên đã đi đến tràng tu luyện nhìn tình huống các thú nhân nhỏ tuổi, ngài muốn đi xem không?”
Edward hít thở ngưng trệ, cứ việc đã qua mấy tháng, bây giờ chỉ cần nghe đến “tràng tu luyện” còn có “sát hạch”, y vẫn không khống chế được nghĩ đến cảnh tượng bị đâm.
Nhưng y không thể bởi vì chuyện này cả đời đều trốn tránh, thoáng tập trung ý chí, liền gật đầu với sĩ quan phụ tá: “Đúng lúc ta không biết đi đâu, bây giờ có thể đi đến tràng tu luyện nhìn một chút.”
Người hầu ngay lập tức xuống chuẩn bị, Edward trở về phòng thay một thân thường phục ra ngoài, liền ngồi phi hành thú quấn quýt bay ra rừng rậm ngoài thành. Không chờ bọn họ đến tràng tu luyện, liền nghe được tiếng long ngâm trầm thấp, chấn động khiến mọi người hốt hoảng, tiếp đó là một cột lửa phun ra thẳng hướng chọc lên trời.
“Xem ra hầu tước Kantra đang làm mẫu cho các tiểu thú nhân.” August xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn cột lửa trong không khí dần dần biến mất.
Edward ngồi vững vàng, hững hờ nói: “Ngày mai ca ca ngươi sẽ tới đây, ngươi cao hứng sao?”
“Ngài đang nói đùa sao, điện hạ?” August nghe ra Edward ám chỉ, vương trữ là đang hỏi George có phải cũng là người trong trận doanh của bọn họ, có ý tứ sâu xa cười nói, “Vất vả lắm mới thoát được quản thúc của huynh trưởng, ta cũng không muốn lại bị người quản đầu quản chân.”
“Nói được lắm giống như ta vẫn luôn phóng túng với ngươi như thế.” Edward sửa lại cổ áo rộng lớn thùng thình bên ngoài.
“Không phải chứ, điện hạ của ta.” August nói.
Hầu tước Kantra là hồng long, một thân lớp vảy màu đỏ như bảo thạch dưới bầu trời sáng lên lấp lánh, đang cùng với 5 vị thú nhân hình thể hơi nhỏ chút triền đấu lẫn nhau. Ở ngoài tràng ngoại trừ học sinh vây quanh xem, còn có cả cận vệ đội binh sĩ đi theo vương trữ, trong bọn họ có một nửa đều duy trì hình thú, tiếng rít gào thét, quẫy đuôi giậm chân khuyến khích chính mình cố lên, bọn học sinh thú nhân vị thành niên cũng phần lớn duy trì hình thú, từng thú nhân xếp lớn như từng dãy núi nhỏ, xem ra đặc biệt nhỏ nhắn.
Edward liếc mắt liền thấy William, dù sao cả một thân lớp vảy bạc cũng phi thường chói mắt, nhìn ra phi thường cẩn thận, ngồi dưới đất, thân thể tứ chi không ngừng trọng tâm biến hóa, đuôi kích động vung qua vung lại, vung đến nỗi cả khoảnh đất đầy bụi bặm, tiểu hắc lang ngồi ở một bên bị cái đuôi vụt qua, cổ họng liền rống lên một tiếng, lúc này hắn mới thu đuôi mình lại, đặt ở bên người, nhưng không lâu lắm như bệnh cũ tái phát, tiếp tục bắt đầu quẫy đuôi, khiến Edward không thể nhịn cười được.
Lại nửa giờ qua nhanh, hầu tước Kantra đánh ngã người cuối cùng xuống đất. Edward có thể thấy, lần tỷ thí này chỉ là luận bàn mà thôi, song phương đều nương tay lẫn nhau, huống hồ hầu tước Kantra thân phận cao quý, binh lính đội cận vệ nếu như tổn thương đến hắn, không chỉ đơn giản là xúc phạm thân thể của hắn, mà là tổn thương đến bộ mặt quý tộc vương thất, cho nên, hầu tước Kantra tất nhiên là thắng lợi.
Có điều, các tiểu thú nhân vây quanh xem không biết được những điều này, bọn chúng sùng bái nhìn hồng long trong sân vẫn sáng lên lấp lánh, trong mắt kính ngưỡng như nhìn thấy Orgona trên đời. Trong này cũng bao gồm William, tuy rằng hắn không thích hầu tước Kantra quấn quýt lấy vương trữ, thế nhưng thực lực đối phương mạnh mẽ lại không thể ngờ đến.
Hồng long vẫn tiếp tục ở trong sân đấu làm màu, hắn khi biết được tin tức Edward muốn tới tràng tu luyện, tính toán thời gian một chút, giờ phút này khẳng định vương trữ đang trốn ở góc tối nào đó quan sát hắn. Điều này làm cho hắn hưng phấn dị thường, trong trường hợp xã giao bình thường, hắn không có nhiều cơ hội biểu diễn thú hình khổng lồ, thật vất vả mới có cơ hội, hắn nhất định phải dùng thân thể cường tráng cùng lớp vảy hoa lệ có được hảo cảm của vương trữ.
Có điều lần này hắn khổ tâm đã bị Edward lơ là. Edward vừa đi vào sân đấu, sự chú ý đã hoàn toàn bị tiểu ngân long trong đám đông hấp dẫn, mà sau khi trận đấu đã xong, y cũng ngay lập tức liền hướng tiểu ngân long đưa tay ra, kêu: “William, lại đây.”
Tiểu ngân long lúc lắc thân thể chạy thật nhanh đến trước mặt William. Thời điểm rồng độ tuổi vị thành niên, có cái bụng hơi lớn một chút, tứ chi nhỏ nhắn, tròn vo nhìn rất đáng yêu, chờ sau khi thân thể trưởng thành, nắm giữ được phong thái hình thú uy vũ mạnh nhất đại lục.
William cách Edward một bước chân đột nhiên dừng bước, ép thân cúi xuống, cúi đầu thật sâu, hành lễ với Edward, trong miệng một tiếng hầm hừ biểu thị vấn an, lúc này mới đứng lên, đi tới bên người Edward.
Lúc này, một ánh đỏ lóe lên, hầu tước Kantra biến trở về hình người, đi tới trước mặt Edward hành lễ.
“Thật không nghĩ tới ngài đến chỗ này, điện hạ.” Hầu tước Kantra nhiệt tình nói, “Ta đang cùng cận vệ đội binh của ngài đối luyện nhau.”
Edward biết hắn đang muốn nói cái gì, nghĩ đến ngày mai George biểu huynh sẽ phải đến, y vẫn hiếm thấy theo tâm tư hắn nói: “Ta vừa đến đã nhìn thấy. Không hổ là quan quân tuổi trẻ tài cao được bệ hạ tán thưởng, Kantra.” Nói xong, Edward xấu tâm thêm vào một câu, “À đúng rồi, vào ngày mai, biểu huynh George Aboulous của ta sẽ đến đây, hắn cũng là thú nhân trẻ tuổi cấp 6 đỉnh cao, so với ngươi nhỏ 2 tuổi. Thật sự muốn biết hai người các ngươi ai mạnh ai yếu đây.”
Hầu tước Kantra sắc mặt tái nhợt, xem ra hắn đã biết đến sự tồn tại của George Aboulous.
William thấy Edward không dễ dàng gì tới tràng tu luyện, chỉ lo cùng hầu tước Kantra nói chuyện, đuôi nhịn không được không cao hứng vẫy vẫy, nhẹ nhàng đụng vào chân Edward, hi vọng có thể gây sự chú ý đến Edward. Edward cười cúi đầu, nắm lấy chóp đuôi xước mang rô, sờ sờ móc câu cuối đuôi, tiếp tục cùng hầu tước Kantra nói chuyện.
Nhưng William đã không còn chú ý Edward nói chuyện cùng ai, sự chú ý của hắn đều tập trung vào ở phần đuôi. Vị trí đuôi này là sau khi hắn biến thành người vẫn còn lộ ra, Edward nắm đúng vị trí móc câu xước mang rô thần kinh trên đó không có nhiều lắm. Thế nhưng khi Edward nắm vào trong tay, William cảm thấy cái tay kia như đặt trên lớp da trần trụi trên người mình.
Thực sự là… Quả thật không tiện… William đỏ mặt nghĩ, khắp người vảy màu bạc đều bởi vì thẹn thùng mà sắp thành màu hồng phấn… Mình đã không còn là thằng nhóc, chẳng mấy chốc sẽ thành niên, sao còn bị á thú nhân mò đến mông của mình cơ chứ…