“ Diệp Tử, đây là bản kế hoạch quảng cáo đường ngầm.”
“ Diệp Tử, đây là bản thiết kế quảng cáo của công ty
Dược Thạch Huy.”
Trên bàn trước mặt, tài liệu đã chất đầy như núi. Từ
sau hôm rời khỏi nghĩa trang, trong một khoảng thời gian dài tôi đều rất tiêu
cực. Cho đến cuối, bán nhà, bán xe, bán tất cả mọi thứ có được số tiền hơn hai
trăm vạn tệ để mở công ty quảng cáo này. Chín tháng rồi, Tần Tử Long đã biến
mất khỏi thế giới của tôi chín tháng.
Cuộc đời của tôi đang bắt đầu lại từ đầu, tất cả mọi
thứ đều đã khác rồi. Trở thành người phụ nữ thành đạt, bắt đầu kiếm tiền để mua
nhà, xe, con số trong sổ tiết kiệm cũng ngày càng nhiều hơn. Thì ra tất cả mọi
thứ đều cần thời gian chín tháng là có thể thay đổi.
“ Diệp Tử, có một khách hàng lớn.” Cô phụ trách khách
hàng xinh đẹp An Lâm đưa tập tài liệu cho tôi rồi nói: “ Theo như tôi biết, mỗi
năm tiền đầu tư quảng cáo của họ lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.” An Lâm
là một cô gái đẹp thướt tha yêu kiều, tìm kiếm khách hàng đúng là siêu đẳng.
Thương trường như chiến trường, đôi khi những mưu mẹo
bỉ ổi có thể coi là diệu kế.
Tôi bận đến độ không có thời gian mà ngẩng đầu lên,
chỉ nói: “ Được, em hãy giúp chị liên hệ.”
Cô cười nói: “ Em liên hệ được rồi, nói là tối nay gặp
mặt trò chuyện.”
“ Được, vậy tối nay gặp lại em.”
“ Sếp ơi, đừng có quá mải mê làm việc.”
“ Cảm ơn!” Tôi ngước mắt lên, mỉm cười với cô, rồi lại
cúi đầu tiếp tục làm việc. Chỉ có làm việc không ngừng nghỉ, nhét đầy đầu óc,
mới có thể quên đi rất nhiều chuyện.
“ Em phải hạnh phúc, sau khi anh đi, em
chắc chắn phải hạnh phúc.”
“ Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, thật
đấy,chúng ta ngoắc tay nào”. Anh cười, nói một tiếng: “ Được!”
Ngón tay tôi run rẩy ngoắc vào ngón tay
lạnh giá của anh, chỉ khóc ròng: “ Em sẽ hạnh phúc, ngoắc tay một trăm năm
không được phép thay đổi.” Anh cười và ngoắc tay với tôi xong, ngón tay khẽ sờ
lên mặt tôi, lông mày, mũi, miệng, sờ lần lượt từng nét một. Tay anh run rẩy
mạnh, rồi khẽ từ từ thả xuống cười nói: “ Bà xã của anh, bà xã của anh thật sự
rất đẹp!”.
Người tôi khẽ cứng đờ, đặt mạnh bút xuống bàn, từng
giọt nước mắt nhỏ xuống tập tài liệu, từng giọt nước mắt dập dềnh rồi nhanh
chóng thấm xuống, tạo thành vết in trên tờ giấy.
Đó là vết thương nơi sâu kín trái tim không bao giờ
lành vết. Sau khi tan làm xong tôi cuống cuồng lao đến quán karaoke mà An Lâm
đã hẹn. Đứng trước cửa phòng
hát còn
đặc biệt nhìn đồng hồ, vừa vặn bảy giờ ba mươi phút, không muộn cũng không sớm.
Tôi gõ cửa, đẩy cửa ra, An Lâm đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm với
khách. Hai người khách, đều ăn mặc chỉnh tề,
trông rất lịch sự. An Lâm giơ tay vẫy tôi, tươi cười: “ Chào tổng giám đốc!”.
Tôi gật đầu với bọn họ, khẽ mỉm cười, ngồi xuống đầu
phía bên kia. An Lâm dùng mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi ngồi lại gần một
chút.Hai người đàn ông lần lượt bắt tay tôi và tự giới thiệu: “ Tôi là giám đốc
bộ phận quảng cáo của Tập đoàn Tư Duy”. Tập đoàn Tư Duy? Công ty của Tần Tử
Long? Tôi ngẩn người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Người đó lại nói: “ Tổng giám đốc của chúng tôi bị tắc
đường, nói sắp đến rồi.” Cuối cùng tôi định thần lại, như thể bị sét đánh, đứng
bật dậy, nở nụ cười hối lỗi: “ Tôi nhớ ra tôi có việc gấp, tôi đi trước đây.”
An Lâm kinh ngạc gọi: “ Diệp Tử”, tôi cũng cười với cô vẻ đầy hối lỗi: “ Em cứ
chiêu đãi họ đi, chị có việc gấp, việc vô cùng gấp.” Vừa mới đi ra đến cửa, cửa
đã bị mở ra, Tần Tử Long đứng ở trước cửa, khuôn mặt sa sầm, ánh mắt trân trân
nhìn tôi, trong mắt giá lạnh thấu xương. Anh ung dung lên tiếng: “ Cái gì mà
việc vô cùng gấp? Không cần kiếm tiền nữa à?” Tôi bước lùi về sau mấy bước.
Anh nhìn tôi, giọng nói càng không có chút ấm áp nào:
“ Ngồi xuống, từ từ nói!”. Giọng nói đó rõ ràng là đang ra lệnh, nhưng anh bẩm
sinh đã có tố chất lãnh đạo. Tôi đành phải ngồi xuống ghế sofa, anh ngồi ngay
bên cạnh tôi.
Hai người đó luôn miệng gọi “ Tổng giám đốc, tổng giám
đốc”, ngừng một lát lại giới thiệu: “ Đây là
“ Không cần giới thiệu!”. Tần Tử Long ngắt lời, châm
một điếu thuốc đặt lên miệng, phả từng đợt khói thuốc vào mũi tôi, tôi đành
phải gắng gượng để bàn chuyện làm ăn với anh. Đang định mở miệng nói, anh lại
như thể phát hiện ra ý đồ của tôi, chậm rãi nói: “ Về việc làm ăn, tôi có thể
ký kết, nhưng có một điều kiện.”
Tôi giật thót, đoán rằng điều kiện anh đưa ra chẳng
hay ho gì.
Kết quả là anh nói càng chậm hơn: “ Tối nay em đưa hợp
đồng đến nhà tôi, tôi sẽ ký”. Mặt tôi nóng bừng như thể có vô số khí nóng đang
bốc lên trên não tôi, nổi giận đùng đùng trừng mắt lên nhìn anh: “ Anh coi tôi
là gì vậy?”. Anh lấy đầu ngón tay gõ gõ điếu thuốc, nở nụ cười vô cùng bí hiểm:
“ Em coi là gì thì tôi sẽ coi là thế.”
An Lâm vội vàng nói đỡ cho tôi: “ Tổng giám đốc của
chúng tôi không phải là loại người mà anh nghĩ đâu.”
Anh hỏi ngược lại: “ Là loại người nào?”.
Tôi cố nín nhịn cơn bực bội trong lòng, cảm thấy vô
cùng khó chịu: “ Rốt cuộc anh muốn gì? Anh không thành tâm để nói chuyện làm
ăn, anh hẹn tôi ra đây....”
“ Là em hẹn tôi!”. Tôi còn chưa nói xong anh đã lườm
tôi một cái, rít một hơi thuốc, phả khói thẳng vào mặt tôi nói từng chữ: “ Là
nhân viên của em nói, em hẹn tôi.”
“ Tần Tử Long!”. Tôi tức giận đến độ phát run lên,
đứng bật dậy
“ Tôi ở đây!” Anh đáp lời, đúng là có khả năng làm cho
người khác tức chết.
“ Anh là tên khốn!”. Tôi nghiến răng, nghiến lợi, ánh
mắt sắc nhọn như dao, chỉ muốn đâm cho anh chết luôn.
“ Trong mắt em tôi chả là thứ gì cả”. Anh tự mỉa mai
chính mình, lấy ngón tay dập điếu thuốc, “ Làm tên khốn cũng được đấy chứ”. Tôi
tức giận đá vào đùi anh, anh đau điếng trợn trừng mắt nhìn tôi, sau đó đứng
dậy, hét lên với tôi: “ Em muốn anh phải làm thế nào? Anh muốn ôm em vào lòng
để nâng niu như báu vật mà em còn không bằng lòng.”
“ Anh!” Tôi tức giận quay mặt đi, khóe mắt liếc nhìn
thấy hoa quả để trên bàn, cầm lên và ném thẳng vào người anh. Anh ôm chầm lấy
tôi, nghiến răng nói từng tiếng: “ Chín tháng ba ngày cộng thêm tám tiếng đồng
hồ.”
An Lâm bước tới, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đứng
cạnh khuyên nhủ: “ Tổng giám đốc Tần, anh và tổng giám đốc của chúng tôi liệu
có phải có hiểu nhầm gì không?”
“ Không hiểu nhầm!” . Chúng tôi cùng đồng thanh.
Hai người cấp dưới của Tần Tử Long cũng vội vàng
khuyên nhủ: “ Hai vị tổng giám đốc, có chuyện gì từ từ nói”.
“ Chẳng cần đâu!”. Lại là hai người cùng đồng thanh.
“ Sao anh lại nói cùng lúc với tôi?”. Tôi nổi giận
đùng đùng, tay đấm thẳng vào ngực anh. Anh sa sầm nét mặt, giọng nói càng ác
liệt hơn: “ Em có muốn ký hợp đồng không? Nếu thì cầm hợp đồng theo anh về nhà,
về đến nhà anh lập tức ký cho em.”
“ Có quỷ mới muốn ký với anh”. Tôi tức giận nghiến
răng, phẫn nộ chửi bới: “ Anh là tên khốn kiếp!”.
“ Khốn nạn còn được thăng cấp thành khốn kiếp?”. Anh
cười khẩy, “ Sự đãi ngộ này cũng được đấy chứ, được thăng cấp chính là việc
tốt!”.
“ Thả tôi ra!”. Tôi dồn hết toàn bộ sức lực giãy giụa.
Đôi tay anh quấn chặt lấy eo tôi, cánh tay cứng và khỏe giống như thép vậy. Ba
người đứng bên cạnh lo lắng toát mồ hôi, lên tiếng khuyên nhủ: “ Có chuyện gì
từ từ thương lượng”.
Tôi tức giận vạch tay áo của anh lên, há miệng ra cắn
một miếng. Anh đau đớn kêu lên, thả tôi ra, nổi nóng: “ Em tuổi chó đấy à?”.
“ Anh tuổi sói!”. Tôi cũng không chịu yếu thế, cầm đĩa
đựng hoa quả ném về phía anh, sau đó chuồn ra ngoài. Lúc ra ngoài rồi, tôi mới
cảm thấy buồn cười. Trong lòng tôi đã từng suy diễn ra những cảnh tượng gặp lại
anh như thế nào, nhưng hình ảnh anh trong sự suy diễn của tôi quyết không phải
là kiểu ác liệt như thế này. Ít nhất, anh cũng cần có một bộ mặt tiêu cực, nhìn
tôi đầy ai oán, sau đó nói một câu: “ Thật trùng hợp”. Tôi cũng khẽ khàng trả
lời lại một câu: “ Thật trùng
hợp”.
Tôi đã tưởng tượng buổi trùng phùng lãng mạn nhất,
giống như trong tác phẩm Đời này kiếp này của Hồ Lan Thành nói Trương Ái Linh
viết dòng chữ ở sau tấm ảnh của anh: “ Gặp lại anh, em trở nên thật thấp thật
thấp, thấp đến độ lẫn vào trong cát, nhưng trong lòng cảm thấy rất hân hoan, từ
trong cát nở ra hoa!”.
Sau đó ôm anh, tặng cho anh một nụ hôn thắm thiết, anh
cũng đáp lại bằng một nụ hôn
Nhưng...tôi đúng là rất vui, nhưng không phải là nở
hoa mà là bốc hỏa.
Cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo lại, sau lưng tỏa ra
hơi ấm. Phía sau lưng cảm nhận được hơi ấm. Không biết anh đã đuổi theo ra từ
khi nào, cánh tay anh giữ chặt lấy tôi, giọng nói thê lương: “ Em đừng đi!”.
Xung quanh là đèn điện sáng trưng, chói mắt, ánh lên
những sắc màu rực rỡ. Bao nhiêu người qua đường thi nhau quay đầu lại, họ dừng
xe bên đường, nhìn chúng tôi như là chuẩn bị xem kịch.
Anh quay người tôi lại, hai tay nâng khuôn mặt tôi,
đặt lên môi tôi một nụ hôn nóng bỏng.
Tôi mở to mắt, không khí trong cơ thể bị rút hết cả.
Tôi dốc toàn bộ sức lực trong cơ thể mới đẩy được anh ra, vừa bực bội vừa cuống
lên: “ Giữa nơi công cộng...anh không quan tâm đến việc đóng phim cho người
khác xem, nhưng em thì quan tâm”.
Anh nhìn xung quanh, thất vọng nói: “ Anh xin lỗi!”
ánh mắt anh lại nhìn tôi nóng bỏng, kéo cổ tay tôi, “ Vậy thì chúng ta về nhà
quay phim”.
“ Em còn chưa muốn làm minh tinh đâu!”. Tôi gỡ ngón
tay anh ra, anh rất khỏe, có gỡ thế nào cũng không nổi. Tôi kêu lên: “ Tần Tử
Long, thả em ra!”.
“ Không thả!”.
Giọng anh kiên quyết, “ Chín tháng linh ba ngày cộng
thêm tám giờ đồng hồ. Anh đã không hề xuất hiện trước mặt em, những thứ mà
trong lòng muốn quên, có lẽ cũng nên quên từ lâu rồi.”
“ Anh thật vô lý hết sức!”
“ Là em hẹn anh”. Anh uể oải nói.
“ Cứu tôi với, quấy rối!”. Tôi chợt hét to. Người bên
đường đang chỉ chỉ chõ chõ. Anh đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn tôi vẻ không thể
nào tin được: “ Em kêu gào lung tung cái gì thế? “
“ Cứu tôi với!”.
“ Được rồi!”. Anh sa sầm nét mặt nghiến răng nghiến
lỡi thả tay ra, “ Anh thả em ra!”.
“ Như thế còn tạm được!”. Tôi xoa xoa cổ tay, vừa nhìn
đã thấy đỏ ửng, anh chàng này, đúng là khỏe thật. Tôi nghiến răng, nổi giận
đùng đùng: “ Anh không được đi theo em đâu đấy.”
“ Hôm nay anh nhất định phải đi theo em”. Anh vô lý
hết sức.
“ Được, vậy anh cứ đi theo đi!”. Tôi uy hiếp, “ Đến
lúc đó, em hét lên cứu mạng, quấy rối”
“Được, vậy em kêu đi!”. Anh nổi giận đùng đùng.
“ Được, vậy em kêu đây”. Tôi đang chuẩn bị kêu, đôi
mắt anh phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn tôi một cái, quay người bước đi.
Sáng hôm sau đến công ty đã phát hiện ra ánh mắt mọi
người nhìn tôi rất ám muội, sau đó cười hi hi một cách vô cớ, gọi tôi: “ Diệp
Tử”. Tôi và nhân viên vốn không hề phân biệt cấp trên và cấp dưới hòa đồng với
nhau như người một nhà.
“ Em muốn anh phải làm thế nào? Anh muốn ôm em vào
lòng để nâng niu như báu vật mà em còn không bằng lòng.”
“ Chín tháng ba ngày cộng thêm tám tiếng đồng hồ”.
Họ túm tụm lại với nhau và cùng cười vang với tôi.
“ Mọi người...” Tôi tức giận không thốt nên lời, nhưng
trong lòng như thể bị rơi vào lọ mật,cố tình sa sầm nét mặt: “ Còn không mau
làm việc đi!”. An Lâm ghé sát lại hỏi tôi: “Tổng giám đốc, cái gì mà coi như
báu vật để yêu thương? Chín tháng ba ngày cộng thêm tám tiếng đồng hồ?”. Tôi gõ
vào đầu cọ một cái:” Chắc chắn là cô đã tuyên truyền linh tinh rồi”.
Cô toét miệng cười, lại nói với vẻ rất nghiêm trọng “
Tiểu Tiểu nói muốn ly hôn, gọi điện thoại đến xin nghỉ”. Tiểu Tiểu, là người
phụ trách kế hoạch trong bộ phận quảng cáo, hai mươi bảy tuổi, yêu đương suốt
sáu năm trời, vừa mới kết hôn chưa đầy một tháng. Tôi mơ màng, “ Vừa mới cưới
mà”. An Lâm tỏ ra bí mật, ghé sát bên tai tôi thì thầm: “ Cô ấy nói ông xã cô
ấy đối xử với cô ấy không tốt, việc gì cũng không chịu nghe theo cô ấy”.
“ Được, lát nữa chị sẽ làm công tác tư tưởng cho cô
ấy”. Công ty có rất nhiều nữ giới gặp phải vấn đề về hôn nhân hay tình yêu đều
gặp tôi xin tư vấn, trong lòng họ, tôi là bà chủ cũng là chuyên gia. Vào đến
văn phòng, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu. Khi cô nghe điện
thoại của tôi, còn đang khóc: “ Diệp Tử, chồng em vừa mới kết hôn đã đổi rồi,
nếu sớm biết như vậy em đã không cưới anh ấy”.
Tôi hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Cô phẫn nộ: “ Trước đây, em bảo anh ấy làm gì thì anh
ấy làm nấy, bây giờ thì cứ bỏ mặc”.
Tôi nhẫn lại hỏi: “ Vậy em bảo cậu ấy làm những gì?”
Cô tố cáo: “ Bảo rửa chân cho em cũng không chịu, em
không cần anh ấy nữa!”.
Thượng đế ơi, tôi dở khóc dở cười khuyên cô: : Tiểu
Tiểu, kết hôn là chuyện của hai người, khi kết hôn rồi thì gia đình luôn đứng ở
vị trí đầu tiên, ông xã em ngày nào cũng đi làm vất vả như vậy, đều là vì cái
gia đình này. Nếu như không có những chuyện lớn như ngoại tình, thì em đừng ly
hôn”. Nói thực lòng, chồng của cô ấy rất tốt, dù có mưa sa bão táp, sấm chớp
đùng đùng, ngày nào cũng đến công ty để đón cô ấy tan làm.
Nghe nói, Tiểu Tiểu ngày nào cũng bắt chồng cô rửa
chân cho cô, chỉ có như vậy, cô mới có thể yên tâm, mới cảm thấy là anh yêu cô.
Có vẻ như hơi biến thái thì phải!
Tiểu Tiểu nghẹn ngào: “ Hôm qua cãi nhau anh ấy còn
mắng em nữa”. Theo như tôi biết, tính khí chồng cô rất nhã nhặn, hiền hòa. Cô
ngừng lại, lại nói giọng thê lương:” Anh ấy chửi em là đứa trẻ mãi không chịu
lớn, có một hôm không rửa châm thôi mà cũng gây chuyện với anh. Thực ra không
phải như vậy, bởi vì hôm qua em đi kiểm tra đột kích, phát hiện ra anh ấy đang
ăn cơm cùng với một đứa con gái xấu như ma”. Cô nhấn mạnh giọng, “ Ăn cơm
riêng, chị nói xem em có gì không sánh được bằng cái con bé xấu như ma đó chứ”.
Tiểu Tiểu rất xinh đẹp, vừa vặn ngược lại với An Lâm,
là một vẻ đẹp dịu dàng nữ tính,có khí chất hơn người.
“ Vậy em có hỏi cái cô...xấu như ma đó là gì với anh
ấy không?”
“ Em chưa hỏi, dù sao sau khi anh ấy trở về là không
chịu rửa chân cho em nữa”
“ Thế thì em hỏi đi”.
“ Vâng, em hỏi ngay đây”.Cô nổi giận đùng đúng, “ Xem
anh ta còn có gì để xảo biện nữa”. Cô gác máy, chưa đầy mười phút sau, cô lại
gọi điện thoại cho tôi, tâm trạng hình như rất tốt. Cô nói: “ Diệp Tử, hiểu
nhầm rồi, em không ly hôn nữa”.
Tôi không còn biết nói gì hơn.
Cô lại cười nói: “ Cô gái đáng yêu xinh đẹp đó, thực
ra là em họ của anh ấy”. Cô gái xấu như mà biến thành cô gái đáng yêu xinh đẹp,
tôi càng không biết nói gì hơn.
Cô nói: “ Lát nữa em sẽ đi làm, như vậy thế chị nhé”.
Cô gác điện thoại, tôi nghe tiếng tút tút tút phía đầu
dây bên kia vọng lại, đột nhiên mơ hồ.Trước đây khi nói chuyện điện thoại với
Tần Tử Long, anh chỉ có một yêu cầu, chính là tôi gác máy trước.
Anh nói, nếu làm như vậy, anh sẽ rất yên tâm, biết
rằng tôi bình an. Nếu như vội vàng tắt máy, anh sẽ lo lắng,tưởng rằng tôi xảy
ra chuyện gì.
Tôi lắng nghe những tiếng tút tút tút này, thì ra âm
thanh này thực sự vô cùng thê lương, từng tiếng từng tiếng một, cắm phập vào
tim, cắm phập vào nơi đau đớn nhất, như thể bị ai đó lấy đi một miếng, như thể
bị mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng trong cuộc sống, từng chút từng chút
một, giống như không khí, từ từ bị rút cạn.
Chỉ là sự sợ hãi lo lắng.
Có tiếng gõ cửa, An Lâm bước thẳng vào, tôi vội vàng
gác điện thoại. Khuỷu tay cô chống xuống bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, hỏi tôi: “
Tổng giám đốc, quảng cáo của Tập đoàn Tư Duy phải làm thế nào?”
“Không cần!” Tôi gác máy, giọng nói như thể
đã bay đến một nơi rất xa. Cô kinh ngạc: “ Một trăm triệu nhân dân tệ đấy, sếp
à? Thực sự không nhận sao?”
Một trăm triệu thì sao chứ, anh ta cứ tưởng lấy một
trăm triệu ném xuống,là tôi sẽ ngủ với anh ta sao?
Trong não lợn toàn là những tư tưởng dâm đãng, để anh
ta cứ đi mà mơ mộng hão huyền.
An Lâm dường như hơi ngại ngùng: “ Nhưng thưa sếp, họ
vừa mới cho người đem hợp đồng đã ký sẵn đến đây, nói là muốn hợp tác. Chỉ có
điều, nội dung và một số vấn đề khác đều do họ phụ trách. Đến lúc đó sẽ liên
tục phát trên truyền hình một thời gian.” Vậy vừa hay, đem tiền đến tặng cho
tôi tiêu, chẳng có lý do gì lại đẩy ra cả. Tôi cười cười: “ Vậy được, đến lúc
đấy chị sẽ chia hoa hồng cho em”.
An Lâm mở to mắt hỏi: “ Có phải là thật không?”
Tôi gật đầu.
Cô bước tới, ôm lấy tôi, thơm chụt một cái lên má tôi.
Sau đó cười tít mắt: “ Em sẽ cố gắng hết sức”.
“ Được”. Tôi chỉ cười.
“ Thưa tổng giám đốc, ngoài việc chia hoa hồng, em vẫn
còn một yêu cầu nho nhỏ”. Mắt cô chợt sáng rực,ôm lấy cổ tôi, nũng nịu: “ Em
muốn có tin tức độc quyền”.
Tôi khẽ nhướn mày, có cảm giác không phải là việc gì
hay.
“ Chị và Tổng giám đốc Tần rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“ Bạn bè!”. Tôi buộc miệng nói, rồi lại lắc đầu, “
Không phải, chỉ là bạn học”.
“ Hai người giống như tình nhân!”
“ Có quỷ mới làm tình nhân của anh ta!”. Tôi xảo biện,
liếc nhìn cô một cái, chỉ vào mặt mình hỏi: “ Em thấy chị có cần người tình
không?”
“ Cần!”
Cô gật đầu một cách nghiêm túc, sau đó cười tươi rói
lao ra khỏi phòng, hét lớn bên ngoài văn phòng: “ Tin tức độc quyền đây, ai
muốn biết mối quan hệ giữa Tổng giám đốc Tần và Tổng giám đốc của chúng ta? Hai
trăm tệ độc quyền”.
Đầu óc tôi như căng lên, thật chỉ muốn chạy ra ngoài
cốc cho cô ta mấy cái. Tôi dựa lưng về phía sau, hai tay chống cằm, suy nghĩ
một cách nghiêm túc, tôi với Tần Tử Long rốt cuộc là quan hệ gì?
Bạn bè, bạn học, người tình?
Nếu như tính là người tình, nhiều nhất cũng chỉ là
tình nhân hai đêm mà thôi!
Buổi tối lúc đang ngủ mơ màng,đột nhiên nhận được cuộc
điện thoại của chồng Đậu Đậu gọi tới, anh nói Đậu Đậu sắp sinh rồi. Tôi lập tức
nhảy bật ra khỏi giường, phóng đến thẳng bệnh viện. Ở hành lang, Tần Tử Long,
chồng của Lý Tử và Lý Tử đều đã có mặt ở đó. Nhìn thấy tôi đến, Lý Tử cuống
quýt nắm lấy tay tôi, run lẩy bẩy, miệng luôn lẩm bẩm: “ Không biết thế nào
rồi? Không biết có an toàn hay không, có chuyện gì không?”
Tôi an ủi cô: “ Cậu cứ yên tâm đi, có phải là cậu chưa
sinh bao giờ đâu, chắc chắn an toàn”. Tôi lướt nhìn một lượt, nhưng ánh mắt vẫn
luôn cố né tránh Tần Tử Long, chỉ có tia nhìn nơi đuôi mắt là luôn dừng lại ở
khuôn mặt anh. Tôi hỏi: “ Chồng Đậu Đậu đâu?”
Lý Tử nói: “ Vào rồi”.
Tôi dở khóc dở cười: “ Vào để bên cạnh lúc sinh sao?”
Chắc chắn là do Đậu Đậu yêu cầu, cô nhóc này, từ khi tôi quen biết đến giờ, có lắm
sáng kiến lắm.
Cô gật đầu.
Tần Tử Long cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế, đi đến
trước mặt tôi: “ Lát nữa anh đưa em về được không?” Tôi cúi đầu, thấp thỏm lo
lắng: “ Em lái xe đến đây”.
Anh cười thất thanh: “ Ồ, anh quên mất, em không còn là
Diệp Tử hay khóc, không biết lái xe, việc gì cũng không biết làm trước đây
nữa”.
Tôi nở nụ cười: “ Rất nhiều việc thực ra đều đã thay
đổi rồi”.
Anh khẽ trả lời tôi: “ Nhưng có một số việc, không thể
nào thay đổi được”.
Ví dụ như cuộc đời tôi, mười năm của tôi, chồng của
tôi, con của tôi. Đèn trong bệnh viện, sáng đến chói mắt, trên tường có những
bóng nghiêng kéo dài. Con tim như bị bóp nghẹn, thoắt cái đầu óc hoàn toàn
trống rỗng.
Tôi gắng hết sức kiềm chế, ép mình không được nhớ lại
chuyện cũ.
Những chuyện cũ đó, từng cảnh từng cảnh, đều là nỗi
tuyệt vọng đã từng có, đều là những lưỡi dao sắc nhọn sẽ cứa vào thân thể tôi,
cả thân thể đều đầy thương tích.
Nữ bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, tươi cười báo hỷ: “
Sinh một cô con gái, mẹ tròn con vuông”. Đậu Đậu ngay sau đó liền được đẩy ra,
hai mắt khép hờ, dường như vô cùng mệt mỏi.
tá bế đứa bé, đưa cho chúng tôi xem. Đứa bé vừa mới
sinh ra bé xíu, bất cứ lúc nào cũng cần được bảo vệ, chở che. Con bé đã tự thở
được rồi.
Tiếng mưa rơi tí tách, từng đợt từng đợt giội xuống
đất, dường như đánh vào người tôi khiến tôi không thở nổi. Trong cơ thể như thể
có thứ gì đó dần dần chảy ra, tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tiểu Nhã,
tiếng kêu thất thanh của rất nhiều người.
Tôi hoảng hốt nắm chặt cổ tay ông xã,
giọng khàn đặc: “ Ông xã!”. Trái tim tôi đang đập dồn dập, nước mắt nhạt nhòa:
“ Hãy cứu nó!”. Ông xã nhìn tôi, trợn trừng mắt, gào lên đau khổ, dường như bất
lực đến đỉnh điểm. Đang chảy máu sao? Tôi gắng gượng định ngồi dậy, ông xã lại
áp chặt đầu tôi vào ngực anh, toàn thân run lẩy bẩy. Anh cũng chảy nước mắt: “
Anh xin lỗi!”
Cổ họng tôi nghẹn lại, đột nhiên trào nước mắt. Tôi
quay người lại, không dám nhìn đứa bé. Nó sẽ khiến tôi nhớ lại chuyện trước
đây, những chuyện cũ mà tôi không thể nào vứt bỏ được.
Lý Tử rất hạnh phúc, Đậu Đậu cũng rất hạnh phúc.
Nhưng, hạnh phúc lẽ ra phải thuộc về tôi, giờ đây chỉ còn lại sự cô đơn. Một
mình tôi đối mặt với màn đêm đen mênh mông, sự hư vô trống rỗng bất tận.
Tôi đã từng hạnh phúc, nhưng giờ nó đã rất xa xôi diệu
vợi.
Đã bị thời gian thổi bay đi mất, chôn giấu ở khoảng
thời gian rất xa rất lâu.
Là tương lai mà tôi không thể tìm lại được.
Cơ thể tôi chợt bị ôm từ phía sau, vòng tay đó ấm áp
nhưng lại mạnh mẽ. Giọng Tần Tử Long rất khẽ: “ Đừng sợ!”. Sợ ư? Tôi ngước mắt
lên mơ màng nhìn anh, đột nhiên phát hiện ra tay mình đang run rẩy, toàn thân
đều đang run rẩy. Tôi nhìn anh, nước mắt tuôn rơi lã chã, tất cả mọi vật trước
mắt đều trở nên mơ hồ.
“ Có đôi khi, chỉ cần kiên trì tin tưởng một lời nói
dối, vậy thì sẽ biến thành sự thực”. Tôi gắng gượng mỉm cười. Anh ôm tôi, khẽ
nói: “ Đúng vậy, chỉ cần tin tưởng, thì sẽ là thật”.
Nước mắt tôi nhạt nhòa, mỉm cười và nói lặp lại: “
Đúng vậy, chỉ cần tin tưởng, thì sẽ là thật”. Tôi ôm chặt ngực, đau đớn đến độ
không thể thở nổi.
Anh khẽ lẩm nhẩm: “ Vậy em tin tưởng anh yêu em không?
Em tin tưởng anh có thể đem đến hạnh phúc cho em không?”. Tôi mỉm cười.
Anh càng ôm chặt tôi hơn, hơi nóng phả vào tai tôi, nói
thật khẽ: “ Có tin tưởng không? Hãy cưới anh, anh chắc chắn có thể đem hạnh
phúc tới cho em. Hợp đồng vẫn ở đó, thời gian có hiệu lực là cả đời này kiếp
này”.
Tin tưởng thì sẽ là thật, nhưng tôi ngay cả dũng khí
để tin tưởng cũng không có nữa:” Anh cần của em không chỉ là mười năm, mà là cả
một luân hối. Luân hồi của cả kiếp này.”
Mười năm đó đã dùng cạn hết toàn bộ sự nhớ nhung một
đời của tôi rồi.
Ngày nay, chỉ là đứng ở bên cạnh luân hồi, lặng lẽ chờ
đợi vòng luân hồi tiếp theo.
Nhưng, liệu anh có phải là vòng luân hồi tiếp theo
không?
Liệu có phải là một địa ngục tăm tối chật hẹp hay
không, liệu có phải là một nấm mồ lạnh lẽo thê lương khác hay không?
Tôi cố gắng quay đầu nhìn anh.
Hạnh phúc, tôi có thể không?
Tôi thực sự có thể hạnh phúc sao? Sau khi mất đi tất
cả mọi thứ, lại một lần nữa được hạnh phúc sao?
Trong tù, tôi nhìn Tiểu Nhã đang ngồi trước mặt, giờ
đã không biết phải nói gì. Cô ta bị xử án tù chung thân, hơn nữa cô ta đúng là
bị mắc bệnh ung thư vú, ngực đã bị cắt bỏ, giờ đây trông giống một người đàn
ông.
Cô ta đã không còn sự hào hứng đắc ý trước đây nữa,
dung mạo đẹp đẽ cũng dần biến mất trong lao tù. Khi cô ta nhìn tôi, chẳng buồn
ép ra một nụ cười, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng, vả cả sự lạnh lùng bất
cần.
Tôi hỏi: “ Cô sống ổn chứ?”
Cô nghe điện thoại, nhìn tôi một cái, chỉ im lặng.
Tôi nói: “Đậu Đậu sinh một cô con gái, Lý Tử cũng rất
hạnh phúc”.
Cô ta khẽ nhúc nhích môi, nhưng vẫn không thốt ra lấy
nửa
Trong lòng tôi cảm thấy rất thê lương, từ từ mỉm cười,
nở nụ cười trong nước mắt: “ Nhưng tôi không hạnh phúc. Bởi vì cô, bởi vì tất
cả những việc trước đây đã như bén rể, tôi tưởng tôi có thể quên được. Nhưng
vẫn cứ ghi nhớ rất rõ, chỉ cần nhắm mặt lại là như thể nhìn thấy từng cảnh
tượng đó. Đứa con của tôi, chồng của tôi, mười năm của tôi.”
Cô ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa.
Tôi toét miệng cười, cố gắng cười: “ Tần Tử Long thật
sự rất yêu tôi, nhưng tôi không có dũng khí để đón nhận anh ấy. Bởi vì những
tổn thương cô đã gây cho tôi, tôi không có dũng khí để tiếp nhận bất cứ người
đàn ông nào nữa.” Tôi lấy tay che miệng,nước mắt tuôn rơi: “ Cô có biết không,
tôi cũng rất muốn yêu một lần nữa. Nhưng tôi thực sự không dám đón nhận.”
Cuối cùng cô ta cũng mở miệng, ba chữ ngắn gọn: “ Tôi
xin lỗi!”. Tôi cào tay vào tấm kính, nước mắt đầm đìa khắp mặt, tấm kính lạnh
lẽo, sự lạnh lẽo đó giống như xác chết không có độ ấm. Tôi nhíu chặt mày, vô
cùng buồn bã: “Ba chữ này, bây giờ đối với tôi mà nói, còn có tác dụng gì chứ?
Cuộc đời của tôi, đã bị thay đổi hoàn toàn vì cô”.
Cô ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi,nước mắt lặng
lẽ tuôn rơi. Cô ta cuối cùng cũng đã hối cải: “ Thực sự rất xin lỗi”. Tôi ấn
mạnh tay vào tấm kính, dường như có thể cảm nhận được nước mắt của cô ta, những
giọt nước mắt hối hận nóng rẫy. Cô ta nói lặp lại: “ Thực sự rất xin
lỗi”.
Tôi giữ chặt tay vào lồng ngực, đau đớn không tài nào
kiềm chế nổi. Tôi đã sống trong nỗi bi thương của ký ức không tài nào thoát ra
nổi. Còn cô ta, chỉ với mấy chữ ngắn ngủi đó thôi, tưởng rằng như vậy là có thể
sám hối, tưởng rằng như vậy là có thể bù đắp, tưởng rằng như vậy là tôi có thể
bỏ qua hết tất cả mọi thứ còn vướng mắc ở trong lòng. Sau đó sống thật
Tôi giữ chặt điện thoại, không thể kìm nén thêm được
nữa, bật khóc hu hu. Giọng cô ta khe khẽ, tiếp tục nói: “ Diệp Tử, tôi thực sự
xin lỗi cô, sau này, nếu như có kiếp sau, tôi sẽ tới chuộc tội”.
Tôi gắng gượng ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ gần
như đã hủy hoại cả cuộc đời tôi. Trong khoảnh khắc này, dường như bị sự chân
thành của cô ta làm cho cảm động, lòng dần dần cảm thấy thanh thản.
Tại sao cứ nhất định phải sống trong nỗi bi thương
chứ? Tại sao lại yếu đuối không hề dũng cảm đón nhận hạnh phúc tiếp theo chứ?
Nếu như Lý Tử có thể hạnh phúc, Đậu Đậu sau khi trải
qua biết bao nhiêu mối tình, vẫn có thể hạnh phúc, vậy thì tôi...tại sao lại
không thể chứ?
Con của tôi, mười năm của tôi, chồng của tôi, đều có
thể làm lại từ đầu một lần nữa. Có thể là mười năm tiếp theo đây, tôi sẽ càng
hạnh phúc hơn, có thể con của tôi, sẽ có thật nhiều,tất cả bọn chúng đều sà vào
lòng tôi, đứa nào cũng nũng nịu gọi tôi: “ Mẹ ơi”.
Chồng của tôi... Tần Tử Long.
Tôi gác điện thoại, lao chạy ra ngoài.
Nếu như còn kịp, nếu như còn có thể... tôi muốn thử
xem, có được hạnh phúc một lần nữa.
Tần Tử Long, có phải là em vẫn còn kịp
Tình yêu của anh, có phải là thiên trường địa cửu
không?
Tôi lái xe, tay nắm chặt vô lăng, đang run rẩy, bởi vì
hưng phấn, bởi vì thanh thản, bởi vì tương lai sau này, cho nên tôi đã run rẩy
một cách vui sướng. Những đèn đường giao thông cái đỏ cái xanh nhấp nháy trước
mắt tôi, giống như những bông hoa đang nở rộ. Từng bông nối tiếp từng bông, tứ
từ kéo dài mãi mãi, kéo đến tận bờ bên kia của bến bờ hạnh phúc.
Xe cộ đi lại nườm nượp, tắc đường, trong đài FM báo là
khu vực này bị tắc đường.
Bất chợt tôi phát hiện ra trên màn hình ti vi cực đại
bên đường đang phát quảng cáo mà công ty tôi thiết kế. Tôi nhìn màn hình,mỉm
cười hài lòng. Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Tần Tử Long.
Anh đang ngồi trong tòa nhà Luật sư, ngồi trước màn
hình, từ từ mỉm cười: “ Xin lỗi các vị, tôi là Tần Tử Long, tôi đang tiến hành
cầu hôn qua truyền hình trực tiếp”. Anh cầm một bản hợp đồng, mặt nặng nề: “
Diệp Tử, cho dù em đang muốn ở đâu, có thể xem được hay không, anh muốn nói với
em, thời gian hiệu lực của bản hợp đồng này là vĩnh viển. Lúc này, anh đang ở
đây, anh xin hứa với tất cả mọi người trên toàn quốc, trên toàn thế giới, không
phân biệt nam nữ”. Anh nói trang trọng từng tiếng: “ Tần Tử Long anh đây, cả
đời này, chỉ cưới một mình em, chỉ chờ đợi một mình em. Không cần nói đến trước
đây, hay kiếp sau, kiếp sau nữa, anh chỉ cần nắm thật chặt kiếp này.”
Tay tôi nắm chặt vô lăng, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Ánh mắt anh dịu dàng, dạt dào tình cảm:” Nếu em xem
được, hay nghe được tin tức này, xin em hãy đến tòa nhà Luật sư, chúng ta làm
thủ tục đăng ký kết hôn. Nếu em không đến, anh vẫn sẽ để cầu hôn, cho đến tận
khi nào em đồng ý thì thôi. Nếu kiếp này em không đồng ý cũng không sao, chúng
ta hẹn nhau kiếp sau nhé”.
Bàn tay tôi run rẩy, nở nụ cười qua làn nước mắt.
Thì ra vẫn còn kịp, thì ra anh ấy vẫn đợi tôi ở đó.
Anh ấy vẫn luôn đợi tôi ở đó!
“ Bà xã, em hãy hứa với anh một chuyện!”.
Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài.
Anh nói: “ Em phải hạnh phúc, sau khi anh
đi, em chắc chắn phải hạnh phúc”.
Tôi ra sức gật đầu, nước mắt đầm đìa khắp
mặt: “ Em chắc chắn sẽ hạnh phúc, thật đấy, chúng ta ngoắc tay nào”. Anh cười,
nói một tiếng: “Được!”
Nước mắt tôi đầm đìa khắp mặt, nhìn đoàn xe cộ đông
nghịt trên đường, tôi chợt đẩy cánh cửa xe ra, cứ thế chạy như bay về phía
trước. Tôi chạy thật nhanh, bước chân như trở nên hư vô, toàn thân như bay bổng
lên chín tầng mây.
Tôi dồn toàn bộ sức lực của mình để chạy thật nhanh về
phía trước.
Đoạn đường này, khắp nơi đều nở đầy hoa tươi rực rỡ,
cả đoạn đường như đang rực cháy,đoạn đường như đang nở rộ. Từng bước chân tôi
đều đang chạy đến bến bờ của hạnh phúc.
Hạnh phúc, tôi có thể có được.
Ly hôn, không phải là bước đường cùng. Không có ông
xã, cuộc sống không phải là tuyệt vọng.
Đời người, có thể làm lại từ đầu.
Chỉ cần kiên trì tin tưởng sẽ hạnh phúc, vậy thì sẽ
thực sự có thể hạnh phúc.