Mộc Miên nghĩ thầm rồi tự cười mình ngốc nghếch. Tại sao phải suy nghĩ và so sánh nhưng gì hiện tại với quá khứ chứ? Thật ra, cô nhóc nghĩ mình không cảm thấy tiếc nuối gì cả. Cuộc đời mà, ai có thể khiến cho nó mãi mãi bình lặng được. Nghĩ rồi, cô nhóc thở dài rồi quay ra nói chuyện với Nguyệt Mi.
Có lẽ, cô nhóc sẽ không bao giờ biết vẫn có người nhìn thấy mặt khác của cô - một con người rất nội tâm.
- Ê! Nguyệt Mi! Tiết đầu là tiết vẽ đúng không? - Mộc Miên hỏi bâng quơ, dù chính cô nhóc cũng đã biết câu trả lời.
- Ừ! - Nguyệt Mi gật đầu, mỉm cười vui vẻ. Vẽ là sở trường của cô nàng mà.
Mộc Miên trưng ra cái bộ mặt phụng phịu khó chịu.
- Gì cũng được! Miễn đừng vẽ người mà!
- Miên có tui cùng chiến tuyến mà lo gì? - Tuấn Phong không biết từ khi nào đã ở sau lưng hai cô nhóc.
- Trời! Ông muốn ám sát tui hả? - Nguyệt Mi nhăng xị lên.
- Ông bị điếc hả? - Nguyệt Mi nói, đầu tức đến bốc khói. Trên đời này cô nhóc ghét nhất ai không để ý đến mình.
- Đâu có đâu! Tui tưởng bà nói người khác! Chứ và nghĩ sau tui đi ám sát một người vừa xấu, vừa hung dữ như bà? Mọc vài cái đầu nữa thì may ra tui dám! Hứ! - Tuấn Phong chọc ghẹo.
- Ông! Ông chết với tôi! - Nguyệt Mi đúng là bị chọc tức chết mà.
Hai người lao vào đánh nhau. Tuấn Phong tuy không phải là "đại trượng phu" không đánh phái nữ, nhưng thật sự đã nhịn Nguyệt Mi rất nhiều. Chứ đai đen Karate mà bị con gái đánh thắng sao?
Mộc Miên mặc kệ bọn họ, quay ra cửa xem xem giáo viên xuống chưa. Thấy bóng áo tím "thân quen", cô nhóc nhanh chóng thông báo.
- Báo động đỏ! Giáo viên vào tới rồi! - Mộc Miên nói lớn. Giọng cô nàng cao vút, lanh lảnh nghe thật êm tai.