Một ngày này, toàn bộ Thạch Quan thành đều lưu truyền sự tích bưu hãn của phu nhân thành chủ.
Sở Chước đặc biệt chú ý động tĩnh phủ thành chủ, phát hiện trừ bỏ tin tức phu thê thành chủ ra, trong phủ không lại truyền ra tin tức gì, có lẽ việc người tu luyện Nhân Hoàng cảnh nọ mất tích, bây giờ còn chưa có người phát hiện.
Cho dù bị người phát hiện, chỉ sợ cũng cùng nàng suy đoán, không ai sẽ nghĩ đến hắn là bị người bắt đi.
Bích Tầm Châu trở về ở khi vào đêm.
Khi nhìn đến Bích Tầm Châu một thân chật vật, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chấn động, vội hỏi nói: "Tầm Châu ca, huynh thế nào?"
Huyền Uyên cũng từ trong thạch bồn bò ra, bổ nhào vào trên vai Bích Tầm Châu, lo lắng hỏi:【Tầm Châu ca, ai đả thương huynh? Huynh nói cho chúng ta biết, chúng ta đi làm chết hắn.】
A Chiếu ngồi xổm ở trên bàn, tuy rằng không nói gì, nhưng ý tứ này không khác gì với bé rùa lắm.
Dám khi dễ tiểu đệ của nó, làm chết hắn.
Bích Tầm Châu hết chỗ nói rồi, bắt bé rùa từ trên vai xuống, nói: "Không có việc gì, chỉ là một chút bị thương da thịt thôi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kiểm tra cho hắn một lần, phát hiện quả thật như theo như lời hắn, chỉ là bị thương một chút da thịt, uống chút linh đan trị liệu là tốt rồi.
Sở Chước nghe xong, mới mới yên lòng, hỏi: "Người kia đâu?" Bích Tầm Châu một mình một người trở về, còn biến thành hung hăng như vậy, trên đường khẳng định là xảy ra chuyện gì, tuyệt đối có liên quan với người tu luyện Nhân Hoàng cảnh kia.
"Đã chết." Bích Tầm Châu thản nhiên nói.
Đã chết? Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước hai mặt nhìn nhau, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
"Hắn là ai?" Sở Chước lại hỏi.
Bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng vểnh tai, cũng muốn nghe xem tối hôm qua giữa cái người tu luyện kia và Bích Tầm Châu có cái thù hận gì.
Bích Tầm Châu chần chờ, mới nói: "Chúng ta từng gặp nhau trong một tòa thành trấn ở thế tục giới tên là đại lục An Linh, lúc ấy hắn ra tay hủy cả tòa thành, giết chết vô số phàm nhân trong thành, sau đó ta đã giao thủ cùng hắn, đáng tiếc không thể giết chết hắn, để cho hắn chạy thoát, không nghĩ tới lại nhìn thấy hắn ở chỗ này."
Bích Tầm Châu nói đoạn lời này tuy là nhẹ nhàng bâng quơ, lại để lộ ra rất nhiều tin tức.
"Vì sao hắn phải giết chết những phàm nhân này?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi: "Tầm Châu ca, trong phàm nhân hắn giết, có phải có người huynh quen biết hay không?"
Bích Tầm Châu ừ một tiếng, thần sắc lạnh như băng, hiển nhiên tâm tình không tốt lắm.
Sở Chước nhìn hắn, trong lòng cân nhắc lời này của Bích Tầm Châu, cảm thấy trong phàm nhân người tu luyện Nhân Hoàng cảnh nọ giết chết, nhất định có người cực kỳ quan trọng đối với Bích Tầm Châu, nếu không hắn sẽ không thù hận người nọ như thế, thậm chí tự tay giết chết người tu luyện đó.
Còn đại lục An Linh đó, Sở Chước chưa từng nghe qua tên đại lục này, có lẽ là đại lục linh khí cũng không đầy đủ dồi dào.
Trên Huyền thế giới và Linh thế giới có vô số đại lục, loại đại lục linh khí giống như thế này rất thưa thớt, tiếng tăm cũng không hiện, sẽ rất ít thành lập thông thông đạo không gian tới đại lục khác, trừ phi trên đại lục xuất hiện nhân vật thiên tài kinh tài tuyệt diễm, thanh danh lan xa, hoặc là có người vì muốn phát triển đại lục của mình mà khổ tâm kinh doanh, đại lục này mới sẽ được người biết đến.
Tiếp theo Bích Tầm Châu lấy ra một cái túi càn khôn, đặt tới trên bàn, nói: "Tối hôm qua ta thẩm vấn qua hắn, hắn tên là Đặng Thức An, là người một đại lục tên là Tháp Lan. Đại lục Tháp Lan là đại lục Linh lực bậc trung, tiếng tăm không hiện, ngày khác có rảnh, ta sẽ đi đại lục Tháp Lan một chuyến." Dừng lại, hắn tiếp tục nói: "Chủ nhân, đây là túi càn khôn Đặng Thức An, cô có thể xem xét một chút đồ trong túi càn khôn."
Sở Chước kỳ quái nhìn hắn, tiếp nhận túi càn khôn, linh thức quét tới bên trong.
Chủ nhân túi càn khôn đã ngã xuống, linh thức in dấu trên đó sớm đã biến mất, linh thức có thể dễ dàng tiến vào tra xét.
Đồ trong túi càn khôn này giống như đại đa số người tu luyện, phần lớn là tài nguyên người tu luyện, một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh tất nhiên có được tài nguyên không ít, chỉ là linh thạch đã xếp tựa như toà núi nhỏ, còn có vô số hộp ngọc chứa bảo vật đến linh đan.
Đương nhiên, những thứ đó cũng không phải là trọng yếu, Sở Chước nhanh chóng đảo linh thức qua, thẳng đến khi linh thức quét đến một mặt nạ băng ngọc, mới lấy ra.
Mặt nạ băng ngọc vào tay hơi lạnh, khi đặt lên trên mặt, nhanh chóng áp lên da thịt, dán sát ngũ quan, che lấp ngũ quan người mang ở dưới mặt nạ băng ngọc, cản trở linh thức tra xét. Mặt nạ này bám vào trên mặt, trừ phi dùng bạo lực công kích, nếu không người ngoài rất khó lấy xuống được, chỉ có bản thân người sử dụng mới có thể lấy xuống.
Sở Chước lấy mặt nạ băng ngọc lúc trước cất giữ ra, đối chiếu xuống, phát hiện là dùng một loại tài liệu để chế mặt nạ.
"Xem ra là cùng một nhóm người." Sở Chước nói với Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu ừ một tiếng.
Sắc mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ trầm xuống.
Hắn cũng nhận ra mặt nạ này chính là mặt nạ đám người tu luyện ngoại lai mang lúc trước xâm nhập đại lục Thiên Thượng Hải, hắn còn nhớ rõ đám người từ bên ngoài đến kia kiêu ngạo, không chỉ có để cho Tuyết Y lâu bày ra giết hại Nguyệt Nữ tộc săn đoạt mộc linh chi tâm, còn muốn phá huỷ đại lục Thiên Thượng Hải, thù này hắn chính là vẫn luôn chặt chẽ nhớ kỹ.
Sở Chước trầm ngâm một lát, hỏi: "Tầm Châu, lúc trước Đặng Thức An này vì sao phải công kích thành trấn một thế tục giới?"
Cũng giống đám người tu luyện ngoại lai xâm nhập đại lục Thiên Thượng Hải, Sở Chước cảm thấy bọn họ hẳn là đến từ cùng một tổ chức, vả lại là làm việc cho những người khác. Sở Chước mơ hồ có một dự cảm, cảm thấy nhóm người này đang bện một cái lưới khổng lồ, chỉ là ai là con mồi trong lưới của bọn hắn, thì quá ít tin tức, Sở Chước hiện tại không thể biết rõ ràng.
Bích Tầm Châu lắc đầu, giọng điệu hơi trầm: "Hắn thà chết cũng không chịu nói, ta có thể cảm giác được, hắn cực kỳ sợ hãi đối với người sau màn, lúc ấy ta nghĩ muốn tra hồn,thì hắn liền tự bạo."
Uy lực khi Người tu luyện Nhân Hoàng cảnh tự bạo thật lớn, chẳng trách Bích Tầm Châu thoạt nhìn chật vật như vậy, chắc là lúc ấy khi Đặng Thức An tự bạo, Bích Tầm Châu lại ở ngay gần hắn ta, bị uy lực hắn tự bạo lan đến gần, tuy rằng không bị thương quá nặng, nhưng mà biến thành mặt xám mày tro.
Tâm tình Bích Tầm Châu có chút buồn bực, thật vất vả gặp được người tu luyện lúc trước giết hại phàm nhân thành trấn đại lục Linh An, không nghĩ tới đối phương thà rằng tự bạo cũng không chịu nói ra nguyên nhân làm việc và kẻ chủ mưu sau màn lúc trước. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ nghĩ, nói: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, ta cảm thấy những người mang mặt nạ làm việc, khẳng định là có mục đích gì đó. Tầm Châu ca, huynh ngẫm lại, lúc ấy thành trấn thế tục giới đó, có phải có chỗ nào đặc biệt hay không?"
Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, không chút do dự nói: "Tuyệt đối không có chỗ đặc biệt."
"Tầm Châu ca, huynh đừng nói đượcchắc chắn như vậy chứ, có lẽ có thì sao?"
"Tuyệt đối không có, ta ở nơi đó sinh hoạt mười năm, nếu như có mà nói, ta nhất định có thể biết." Bích Tầm Châu nói khẳng định.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ mếu máo: "Được rồi, huynh nói không có thì không có." Sau đó hắn xoay chuyển, lại hỏi: "Đúng rồi, Tầm Châu ca, huynh là một đại yêu thú biến hóa, chạy đến thế tục giới đi làm cái gì? Thể nghiệm cuộc sống phàm nhân sao?"
Bích Tầm Châu không muốn nói, vì thế không để ý đến hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lúc này hưng trí bừng bừng, sáp qua lải nhải thăm dò, đáng tiếc Bích Tầm Châu không muốn nói, cạy miệng của hắn cũng cạy không được.
Sở Chước thu hồi mấy tấm mặt nạ băng ngọc lại, nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu, ta cảm thấy hai nhóm người này hẳn là đều có một dạng mục đích, hiện tại tuy rằng không biết, về sau có lẽ còn có thể gặp được càng nhiều người như vậy, đến lúc đó chú ý nhiều hơn, nói không chừng có thể tra ra được chút gì."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến hắn ánh mắt, rốt cục không dám lại lải nhải hỏi hắn, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Lúc này Bích Tầm Châu thoạt nhìn chính là một đại yêu thú cấp mười hai biến hóa điển hình, băng lãnh sắc bén, khí thế bức người, uy áp trên người làm cho người ta mềm chân, nào có cái loại hiền thê lương mẫu kiểu an phận thong dong bình thường? Có thể thấy được thời điểm bình thường, hắn là đặc biệt thu liễm uy áp và khí tức trên người.
Sở Chước thở dài trong lòng, xem ra chuyện phiền toái thật đúng là nhiều.
Không chỉ có là chuyện Tà Tu Minh, còn có đám người mang mặt nạ băng ngọc thần bí, nay biết đám người thần bí và Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có thù, Sở Chước tất nhiên không thể ngồi nhìn mặc kệ, về sau nhiều chú ý phương diện này.
Nàng có một loại dự cảm, về sau nhất định sẽ lại gặp được đám người thần bí mang mặt nạ.
Sở Chước giao túi càn khôn của Đặng Thức An cho Bích Tầm Châu, không muốn thứ bên trong.
Mấy thứ này ai lấy được thì chính là của người đó, luôn luôn không sung công.
Bích Tầm Châu liếc nhìn nàng một cái, rất rộng rãi phân chia đồ trong túi càn khôn, linh thảo thì cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, linh đan cho bé rùa, linh phù, linh thạch cùng một ít thượng vàng hạ cám gì đó thì cho Sở Chước, chỉ chừa một phần cho bản thân mình. Còn vị lão đại A Chiếu này, nó chướng mắt mắt, cũng không đòi.
"Tầm Châu ca, huynh thật sự là yêu tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm linh thảo, cười đến thật ngọt với Bích Tầm Châu.
Bé rùa dùng đầu cọ tay Bích Tầm Châu, cũng vô cùng cao hứng nói: 【 Tầm Châu ca, đệ thích huynh nhất, so với thích chủ nhân và thích lão đại thì ít hơn một xíu.】
Bích Tầm Châu vỗ vỗ lưng bé rùa, nó có thể bớt tranh cãi.
Hôm sau, khách sạn nơi bọn họ ở đã đến giờ trả, Sở Chước trả phòng, dự tính rời khỏi Thạch Quan thành.
Ở trước khi rời đi, Sở Chước đặc biệt truyền lời cho Yến Thừa Húc, hẹn gặp lại hắn ở ngoài thành Thạch Quan.
Buổi chiều, Sở Chước bọn họ nhìn thấy Yến Thừa Húc trên núi đá cách mười dặm ở ngoài thành Thạch Quan.
Yến Thừa Húc nhíu mày lại, có thể thấy được hai ngày qua cũng không tốt, đến khi nhìn Sở Chước, muốn nói lại thôi.
Sở Chước hiểu rõ trong lòng, hỏi: "Các ngươi còn ở trong thành Thạch Quan?"
"Đúng." Yến Thừa Húc cười khổ nói: "Người Yến gia chúng ta bị thành chủ phu nhân đuổi ra phủ thành chủ, nay không biết phủ thành chủ có điều lệ gì, cũng không dễ rời khỏi."
Nghe nói như thế, mọi người liền hiểu rõ tình cảnh đám người Yến gia ở lại Thạch Quan thành, quả thật rất xấu hổ.
Thành chủ phu nhân sau khi đả thương Thạch Thâm, mang theo một đám cấp dưới, cùng với mang đi bảy tiểu lão bà của Thạch Thâm, mà tiểu lão bà Yến Thừa Tâm Thạch Thâm mới nạp còn chưa tới kịp ngủ, đã bị thành chủ phu nhân buộc người Yến gia mang đi, rời khỏi phủ thành chủ.
Chỉ là Yến gia đưa Yến Thừa Tâm tới đây, mục đích là vì dựa vào Thạch Quan thành, bảo trụ Yến thị Dao Xuyên, đương nhiên không thể cứ như vậy dẫn người rời khỏi Thạch Quan thành, lỡ như bọn họ nghe theo lời phu nhân thành chủ, dẫn người rời khỏi, nếu sau này Thạch Thâm nhớ tới còn có tiểu lão bà này, chỉ sợ sẽ giận chó đánh mèo Yến gia.
Cho nên mấy ngày nay, mọi người Yến gia đang thử thái độ Thạch Thâm, là muốn giữ người lại, hay là để cho bọn họ dẫn người đi.
Nhưng mà Thạch Thâm bị thương, hơn nữa phu nhân thành chủ bỏ trốn, toàn bộ phủ thành chủ loạn thành một đoàn, căn bản không người nào để ý tới đám người Yến gia. Thậm chí có vài lão nhân phủ thành chủ cảm thấy Thạch Thâm sẽ bị thương, cũng là bởi vì Yến gia đưa người tới đây chọc phiền phu nhân thành chủ, đổ oán tránh lên đầu người Yến gia, làm cho Yến thị ở Thạch Quan thành lại càng không dễ sống yên.
Đây cũng là nguyên nhân Yến Thừa Húc buồn rầu đã nhiều ngày.
Sở Chước nhìn hắn, hỏi: "Chẳng lẽ Yến gia các ngươi sau này chỉ cần gặp phải phiền toái, thìn nghĩ đưa một cô nương cho thế lực nào đó làm tiểu thiếp, tìm núi dựa vào?"
Lời này phá lệ châm chọc, Yến Thừa Húc đỏ mặt lên.
Nam nhân không bản lĩnh, không bảo đảm gia tộc, chỉ có thể dựa vào nữ nhân bò lên giường người tu luyện cao cấp, cái này cùng nam nhân ăn cơm mềm có cái gì khác nhau? Đáng thương cũng chỉ là cô nương đó bị coi thành hàng hóa mà đưa cho người.
Yến Thừa Húc nắm chặt nắm đấm: "Ta cũng không muốn, nhưng chủ ý trưởng bối trong nhà đã định, ta không thể..."
Sở Chước xua tay: "Ngươi không cần nói cái gì với ta, đây dù sao cũng là chuyện nhà các ngươi, ta chính là một người ngoài, đứng nói chuyện không đau thắt lưng thôi." Dứt lời, trên mặt nàng lộ ra thần sắc tự giễu.
Kỳ thực nàng rất rõ ràng Yến gia lựa chọn, loại sự tình này nàng thấy được nhiều, tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng nếu như khi Lăng Dương Sở gia đại lục Tấn Thiên gặp phải chuyện sống còn, có lẽ cũng sẽ có nữ tử Sở gia nguyện ý vì gia tộc vượt qua kiếp nạn, đưa chính mình lên giường một nhân vật thế lực lớn nào đó, chỉ vì giúp gia tộc vượt qua kiếp nạn.
Yến Thừa Húc cười khổ một tiếng, không muốn nói lại loại chuyện này, nói sang chuyện khác.
"Sở cô nương, ta đã liên hệ một ít cấp dưới, để cho bọn họ tra chuyện Yến Nhã Chính, cô yên tâm, nếu có tin tức, ta lập tức sẽ thông báo cho cô." Yến Thừa Húc nghiêm nghị nói. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước ừ một tiếng, nói: "Để báo đáp lại, nếu như ngươi có phiền toái gì, ở trong năng lực của chúng ta có thể tới giúp, thì chúng ta sẽ giúp."
Yến Thừa Húc nghe nói như thế, trong lòng khẽ động, thử thăm dò nói: "Sở cô nương, không biết kế tiếp các người muốn đi nơi đâu?"
"Đi trước vài nơi Yến thị tra xét tin tức, dù sao không thể chờ tin tức của các ngươi." Sở Chước mỉm cười nói.
Yến Thừa Húc không thể từ trên mặt nàng nhìn ra hư thật trong lời nói của nàng, trong lòng có vài phần lo lắng, rốt cục nhịn không được chắp tay hướng Sở Chước, nói: "Sở cô nương, Bích tiền bối, mời các người giúp Yến thị Dao Xuyên một lần! Chỉ cần các người có thể giúp Yến thị Dao Xuyên vượt qua kiếp nạn lần này, tại hạ nguyện ý để các người sai bảo."
Bích Tầm Châu khoanh tay mà đứng, lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Sở Chước thần sắc chưa biến, giọng điệu lại lạnh cứng rắn vài phần: "Yến công tử, ngươi hành động này cùng với đưa muội muội nhà mình đi Thạch Quan thành thì có cái gì khác nhau? Chẳng qua từ phụ thuộc vào Thạch Quan thành biến thành dựa vào một người khác. Hơn nữa, so với Thạch thị Tây kinh, chúng ta là người từ bên ngoài đến, căn bản không thể che chở Yến thị các ngươi."
"Sở cô nương hiểu lầm, nói vậy các người còn không biết Yến gia chúng ta lần này chọc tới phiền toái là cái gì đi?" Yến Thừa Húc vội hỏi.
Sở Chước gật đầu, lúc trước thời điểm bọn họ tìm Yến Thừa Húc, Yến Thừa Húc nói Yến gia có phiền toái, mới phải trước đưa nữ nhi Yến thị đến Thạch Quan thành. Còn là cái phiền toái gì chỉ là hàm hồ lược qua, lúc ấy Sở Chước cũng không có hứng thú, cho nên không hỏi cẩn thận.
"Chỉ cần giải quyết phiền toái lần này của Yến gia, thì Yến thị Dao Xuyên chúng ta có thể bình yên phát triển, giống như dĩ vãng, cũng không cần lại dựa vào bất luận thế lực nào." Yến Thừa Húc cắn chặt răng, nói: "Chỉ cần nhị vị có thể hỗ trợ Yến gia, tại hạ nguyện ý nhận thức nhị vị là chủ, sau này nghe lệnh nhị vị làm việc."
Sở Chước cũng không lên tiếng trả lời.
Yến Thừa Húc không khỏi có chút gấp, hắn có thể làm ra hành động này cũng là hết cách, hắn không thể trơ mắt nhìn gia tộc gặp chuyện không may. Lần này phủ thành chủ gặp chuyện không may, làm cho hắn thấy rõ ràng rất nhiều chuyện, mặc kệ là tình cảnh Yến gia, hay là thái độ Thạch Thâm, đều làm cho hắn có chút tuyệt vọng.
Cho dù Thạch Thâm bị phu nhân gây thương tích, thậm chí bị phu nhân làm mất mặt lớn như vậy, hắn cũng không nghĩ tới muốn làm gì phu nhân của mình, có thể thấy được thái độ Thạch Thâm đối với phu nhân, dù nhiều tiểu thiếp đi nữa cũng không hơn Thạch phu nhân.
Hơn nữa hắn biết nhà mẹ đẻ Thạch phu nhân chính là Bùi gia thế gia nhất đẳng, Thạch phu nhân gả cho Thạch Thâm, hai nhà xem như thông gia, nếu Thạch Thâm thực sự trở mặt cùng Thạch phu nhân, hai nhà Thạch Bùi cũng sẽ không cho phép. Nếu như thực sự để muội muội ở lại Thạch Quan thành, ngày khác nếu trưởng bối hai nhà Thạch Bùi muốn xử trí việc này, Yến Thừa Tâm và Yến thị Dao Xuyên chính là vật hi sinh hai nhà Thạch Bùi.
Bởi vì quá rõ ràng, cho nên Yến Thừa Húc nghĩ muốn mang đường muội đi, không muốn để nàng ở lại Thạch Quan thành, để tránh đưa tới tai họa lớn hơn nữa cho Yến gia.
Lúc này, Bích Tầm Châu mở miệng nói: "Vì sao ngươi lại cho rằng chúng ta có thể giúp ngươi?"
Trong lòng Yến Thừa Húc hơi hơi thả lỏng, cẩn thận liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu một cái, nói: "Tu vi của tiền bối hẳn là ở phía trên Nhân Hoàng cảnh đi? Nếu là Nhân Hoàng cảnh, vậy thì có thể giúp chúng ta."