Hỏng rồi, khi nàng ra cửa thì không mang theo bạc.
Nàng nhìn chăm chú bốn chữ to màu đỏ son trên biển trước cửa, trong lòng nảy ra một chủ ý. Vậy thì mượn Úc trang chủ mấy lượng trước đi, lần này nàng tới đây là giải độc cho bọn họ, coi như là thu tiền thù lao.
Ý tưởng này nhảy lên trong đầu, nàng nhìn mọi nơi, đúng như dự đoán, mặc dù đã đêm nhưng trong đại sảnh đèn đuốc sáng ngời. Không có ai trông coi trong sân. Cũng đúng, hiện tại không thể sử dụng võ công, đứng canh gác cũng như đồ trang trí mà thôi.
“Ai, không có võ công còn không bằng chết đi.” Trong đại sảnh vọng ra âm thanh của nam tử.
Liên Tống đâm cửa sổ giấy nhìn vào, nhìn thấy ở trong đó có mười mấy người cả nam lẫn nữ, người đứng người ngồi. Giữa đại sảnh là bàn ghế bằng gỗ tử đàn, Úc Thanh đang ngồi đó buồn bực không vui, Úc phu nhân thì mặt nhăn mày nhó đứng ở sau.
“Trí Viễn, không nên nói như thế, chuyện gì cũng có cách.” Úc phu nhân khuyên nhủ.
“Có biện pháp gì, chúng ta đã tiễn bước tám đại phu rồi, danh y kinh thành cái gì, căn bản là chó má.” Người nói chuyện là con trưởng của thủ hạ Úc Thanh. Nói xong lời này, cha hắn kéo hắn trở về bên cạnh, làm ra động tác như vả miệng hắn. Tiểu tử này bĩu môi, không quan tâm đến phụ thân.
Úc phu nhân còn nói: “A Ly, tuổi ngươi còn nhỏ, chuyện chưa biết còn rất nhiều, trên đời này có rất nhiều người thâm tàng bất khả lộ, chính là rồng không thấy đuôi. Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn tìm, chắc chắn có thể tìm ra bọn họ, độc này chắc chắn có cách giải.”
Vài đại nam nhân dưới sự an ủi của nữ nhân thì cảm xúc mới hạ xuống chút.
Liên Tống cảm thán, Úc trang chủ này cũng thật là có phúc khí, cưới được một thê tử hiểu lí lẽ lại biết rõ lòng người như vậy. Vừa cảm thán vừa thay đổi tư thế, bỗng nhiên có một ánh mắt tinh nhuệ phóng tới.
“Ai!” Úc Thanh hét lớn.
Liên Tống đành phải vừa cảm thán “quả là người từng trải”, vừa theo cạnh cửa tiến vào.
Mọi người thấy yêu nữ ban ngày thì hùng hổ vây lại ngay lập tức, một vài người khác thì chạy ra cửa xem thử có đồng bọn tới cùng không, ngay cả bản thân đã mất võ công cũng quên hết.
Liên Tống vươn tay ra làm tư thế ngăn cản, cười nói: “Ôi chao, ôi chao, ôi chao, các người muốn đánh ta thì ta không có ý kiến, nhưng mà các người xác định hiện tại bản thân có thể đánh thắng ta sao? Ta là yêu nữ Liên Tống năm năm trước tại Trúc Vong Nhai đấu với võ lâm quần hùng a.”
Nàng nghĩ lời này của nàng rất giống những từ mà Tôn Ngộ Không nói trước những lần đánh yêu quái: Ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước từng đại náo Thiên Cung.
Con khỉ Tôn Ngộ Không này nói không phải không có đạo lý.
Sau khi nàng tự nâng giá trị của nàng thì Úc Thanh quả thật có phần kiêng kị nàng.
Những người bao vây dưới ánh mắt của Úc Thanh không cam lòng mà lui ra. Một người chạy đến nói nhỏ bên tai Úc Thanh: “Không có người khác.” Úc Thanh gật đầu, đứng thẳng lưng chào hỏi Liên Tống: “Không biết Liên Tống cô nương đêm khuya đến đây có chuyện gì. Chẳng lẽ giáo chủ lại nảy lòng tham muốn giết luôn cả chúng ta?”
“Sư phụ ta không phải là người không giữ chữ tín.” Nàng không thể nghe được khi người khác nói bậy về sư phụ.
Úc Thanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu không phải, Liên Tống cô nương đến có chuyện gì?”
A Ly kia bị cha của hắn kéo vào góc nhịn không được nói chen vào: “Đừng nói là đến đưa thuốc giải cho chúng ta nha.” Nói xong thì bị cha hắn gõ vào đầu.
Liên Tống cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ lại có hành động thẳng thắn, bội phục. Không sai, lần này ta đến chính là đưa thuốc giải.”
Úc Thanh cười ha ha nói: “Chẳng lẽ giáo chủ nhất thời nảy lên tính lương thiện nên phái ngươi tới đây sao?”
Liên Tống trừng mắt liếc hắn nói: “Sư phụ ta rất giữ chữ tín!”
“Ngươi...” Thiếu chút nữa Úc Thanh đã thốt ra một tiếng “Yêu nữ”. nhưng thảm kịch ban ngày vẫn như ký ức mới mẻ, hắn lại không biết Liên Tống có ý gì, lỡ như một câu “Yêu nữ” kia mới ra khỏi miệng đã có một thanh ngân châm từ cửa sổ bắn vào cổ họng của hắn, như vậy không phải hắn chết rất vô duyên sao.
Hắn đè ép tức giận, phất tay áo không để ý tới.
An Trí Viễn lại tiến lên nói: “Cô nương, chúng ta đều là người hiểu biết, cô có điều kiện gì đừng ngại cứ nói thẳng.”
Liên Tống nói: “Đúng là ta có điều kiện, nhưng trước khi ta nói ra điều kiện ta còn có một điều kiện. Đó là người phải đáp ứng điều kiện của ta thì ta mới nói ra điều kiện kia.”
“Việc này...” An Trí Viễn do dự nhìn Úc Thanh.
Úc Thanh cũng suy nghĩ.
A Ly lại kia toát ra một câu: “Cái gì mà điều kiện này với điều kiện kia…”
Liên Tống không nói, chờ bọn họ từ từ suy nghĩ.
Một lát sau, Úc Thanh gật đầu, An Trí Viễn nói với Liên Tống: “Nếu cô nương không ngại thì trước tiên nói điều kiện đi, xem chúng ta có thể làm được hay không. Nhưng ta muốn nói rõ, những chuyện vi phạm cấp bậc lễ nghĩa, chúng ta sẽ không làm.”
“Ngươi yên tâm, ta không chấp nhất câu nói kia. Chỉ có một điều kiện thôi…” Liên Tống liếc mắt nhìn qua mọi người, ánh mắt dừng trên người Úc phu nhân, nhếch miệng cười với Úc Thanh: “Thỉnh Úc trang chủ đánh ngất Úc phu nhân hoặc là để ta đánh.”
Úc phu nhân vẫn rụt rè im lặng đến giờ lại nghe thấy bản thân mình bị đánh thì nghiêm mặt chỉ vào Liên Tống lạnh lùng nói: “Ngươi này…Ngươi muốn làm gì? Có ý gì? Ngươi…”
Nói đến một nửa, người thét lên một tiếng rồi ngã xuống, dựa vào lòng trượng phu.
Úc Thanh đỡ phu nhân lên ghế, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì bình tĩnh nói: “Cô nương có thể nói điều kiện thứ hai.”
Liên Tống hơi kinh ngạc, lập tức cảm khái. Úc Thanh quả thật là cứng rắn, không hỏi nguyên nhân đã đánh ngất thê tử của mình. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, Úc phu nhân thông tình đạt lý, lực ảnh hưởng không thể khinh thường. Nàng không có tự tin có thể thuyết phục Úc phu nhân vì thế phải ra tay trước.
“Điều kiện thứ hai sẽ không dễ dàng như vậy.” Liên Tống nói tiếp: “Thỉnh Úc trang chủ dẫn dắt người của Linh Nham sơn trang rửa tay chậu vàng, rời khỏi giang hồ.”
“...”
Sau một lúc lâu Úc Thanh vẫn không nói chuyện.
Liên Tống kiên nhẫn chờ. Nàng thấy thật may mắn khi đã ra tay trước, bằng không hiện giờ nàng nhất định sẽ mệt mỏi ứng phó với một đống đạo lý của Úc phu nhân, sao có thể nhàn nhã thế này.
Úc Thanh như đã hạ quyết tâm nhưng không tiện tỏ thái độ ngay lập tức vì thế nói: “Điều kiện này ta không thể một mình quyết định, phải hỏi ý kiến các huynh đệ.” Hắn chắp tay với mọi người: “Các vị huynh đệ, lập nghiệp trên giang hồ là tâm nguyện của chúng ta. Nhưng hiện tại không thể sử dụng võ công, cho dù muốn có thành tựu cũng không thể. Nhưng nếu đáp ứng với vị cô nương này thoái ẩn, khi võ công khôi phục rồi lại có thể hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ. Lợi hay hại thỉnh mọi người suy xét.”
“Ta đồng ý!” A Ly không hề nghĩ ngợi nhấc tay: “Ta đơn thuần chỉ là thích luyện võ công, không lập được nghiệp lớn cũng không sao, để ta cả đời mềm yếu nằm úp sấp thế này không bằng giết ta đi.”
Lúc này không có ai bịt cái miệng của hắn. Mọi người cũng đã nằm úp sấp cả một ngày, cảm giác này rất khó chịu. Quan tâm làm gì có thoái ẩn hay không, trước tiên trả lại sức lực cho họ rồi nói sau. Có sức lại, còn gì khó đâu?
Úc Thanh thấy mọi người đều không phản đối, liền thuận theo ý mọi người, bất đắc dĩ nói với Liên Tống: “Ta đáp ứng với ngươi.”
Liên Tống nói: “Chỉ đáp ứng miệng thì không thể được. Úc trang chủ viết cho ta một tờ giấy có dấu tay đi.”
Lúc này Úc Thanh sai người đưa tới bút giấy, viết cho Liên Tống một bức thư hứa hẹn, sau đó cắt ngón tay làm dấu ấn.
Liên Tống vừa lòng tiếp nhận cười nói: “Đa tạ Úc trang chủ.”
Úc Thanh cũng không khách khí mà chìa tay ra với Liên Tống.
Tất cả mọi người trông mong nhìn vào bàn tay thô ráp kia. Liên Tống cũng nhìn chăm chú, cảm thấy hứng thú với hoa văn chằng chịt trong lòng bàn tay, mặc dù có vài vết chai nhưng cũng rất đặc sắc. Nhìn một chốc lát nàng mới hiểu được, xấu hổ cười nói: “Ta không có mang theo thuốc giải chế sẵn. Ngươi nhớ cho kỹ liều thuốc. Khụ khụ.” Nàng ho nhẹ cổ họng nói một hơi: “Hai lạng cát hoa, một lạng hoàng cầm, ba lạng xương bồ, một lạng nam tinh, tám lạng úc kiêm, tám lạng thượng thuật, hai lạng bạc trắng, ba lạng mứt táo. Có rảnh thì chế thành mật mà uống, không rảnh thì uống trực tiếp luôn. Lập tức sẽ khỏi.”
Úc Thanh lập tức mặt lạnh: “Ngươi không làm cho chúng ta thử, ta làm sao biết thuốc này là giả hay thật.”
“Tuyệt đối không giả.” Liên Tống vỗ ngực cam đoan. Phương thuốc này là do nàng mặt dày đi hi sinh nhan sắc để lấy, là người kia trong lúc ý loạn tình mê mà nói ra. Làm đồ đệ như nàng cũng thật không tốt a.
Úc Thanh đi phối dược, chốc lát say đã bưng lên.
An Trí Viễn nói: “Mời cô nương xem qua.”
Liên Tống nhìn qua một lượt, đến khi nhìn tới bạc trắng thì dừng lại, tay lấy hai lạng bạc nhét vào túi của mình.
An Trí Viễn nghi hoặc nói: “Cô nương, ngươi…”
Liên Tống đem túi để vào ngực nói: “Thuốc chỉ cần những thứ này là đủ, bạc trắng này xem như là tiền chữa bệnh của ta.”
Úc Thanh đến sau Liên Tống lạnh lùng nói: “Nếu cô nương thu tiền, vậy làm phiền cô nương chờ chúng ta nấu thuốc xong thử trước rồi hẫng rời đi.” Tuy rằng không có võ công nhưng tác phong vẫn cường thế, không đợi cho Liên Tống có ý kiến đã sai người bảo vệ ở cửa.
Liên Tống nghe những lời này thì nóng nảy. Thuốc mê nàng chế không duy trì lâu, chờ họ chế xong thuốc giải thì sư phụ đã sớm đuổi tới đây. Đến lúc đó đừng nói là thử thuốc, họ trực tiếp đưa thân cho sư phụ đi.
Thoải mái lướt qua mấy người, Liên Tống đã lui ra tới cửa, nhảy lên đầu tường. nàng giống như tinh linh trong đêm, gió thổi tung bay y bào màu bạc, đôi mắt sáng ngời nhìn xuống mọi người: “Úc Thanh, nếu trong vòng bảy ngày ta không nghe được tin tức ngươi rửa tay chậu vàng, thì ngươi hãy chờ nghe tin tức xấu đi.”
Dứt lời, một bóng dáng màu bạc bay vút trong đêm.
Úc Thanh nhìn theo phương hướng Liên Tống biến mất, giểu được không thể đuổi theo liền cắn môi cho qua. Hắn cho gọi một thủ hạ đắc lực nói: “Đi, gọi thiếu gia trở về.”