Cùng Quân Đi Về

Chương 77

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Siu Nhơn Mèo
Điều duy nhất không đổi ấy chính là đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.
Hai trăm hai mươi lăm, tâm nguyện suốt đời.

“Tôn Hoán Lâm.”

Tôn Hoán Lâm chậm rãi mở mắt, cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng, lão đã không còn ở trong thư phòng của huyện nha, mà đang ở một nơi bốn phía đều là tường đá.

“Đây, khụ khụ khụ, đây là đâu?”

Nước đá lạnh thấu xương khiến tầm mắt lão chua xót không ngớt, cổ áo bị nước làm ướt nhẹp dính sát vào người.

“Thiên, Thiên nhi đâu?”

“Tôn Thiên sao?” Giọng nói lạnh băng truyền đến từ trên đỉnh đầu lão, “Trẫm y theo ý nguyện của nàng ta, ngươi còn không chịu lĩnh chỉ tạ ơn?”

“Ý, ý nguyện gì cơ?!” Tôn Hoán Lâm lê đôi chân không còn cảm giác gắng gượng ôm lấy giày của người sau lưng, “Xin Hoàng thượng ta mạng!”

“Ý nguyện gì à? Lệnh thiên kim nói đến tình chân ý thiết như vậy, trẫm làm sao không đáp ứng cho được?” Lục Kiêm từ trên cao nhìn xuống lão: “Thanh đăng cổ phật làm bạn, trẫm đáp ứng rồi… Có điều, cũng không biết Tôn tiểu thư đến cùng sẽ vì ông và Tôn tài nhân cầu phúc, hay là mắng đây. Dù sao thì, không phải người cùng một nhà thì không cùng vào một cửa, có lẽ trong suy nghĩ của lệnh thiên kim thì ông và Tôn tài nhân là người hại nàng ta rơi đến kết cục này.”

Hai chữ “thiên kim” phun ra từ miệng Lục Kiêm lại châm chọc vô cùng, nếu như không phải vì trong thư của trưởng nữ còn kèm theo cả một bức phác họa của Hoàng thượng, Tôn Hoán Lâm cũng phải hoài nghi tất thảy đều là giả.

“Có điều, trẫm có hơi ngạc nhiên.” Lục Kiêm ngồi xổm xuống, vỗ vỗ gò má lão như thợ săn đang vờn con mồi, “Trẫm với phụ Hoàng giống nhau như vậy, sao ngươi lại không phát hiện ra chứ?”

Tôn Hoán Lâm nhíu mày, Hoàng thượng và Lục Hành Chỉ… Giống nhau sao? Lão nỗ lực nhớ lại khuôn mặt của Lục Hành Chỉ, nhưng lại chỉ có hình dáng mơ hồ và mấy câu nói thoang thoảng.

“Trẫm thấy ngươi không phải là mắt bị mù, mà là tâm bị mù.” Nghĩ cũng biết, có lẽ là Tôn Hoán Lâm vốn chưa từng nhìn thẳng vào Lục Hành Chỉ, dù sao thì với lão mà nói đó chẳng qua chỉ là một tên dân thường mà thôi. Còn Tôn Thiên? Từ khi nàng ta không phát hiện ra được chuyện này, đã nói rõ tất thảy những tình thâm đều chỉ là tự nàng ta bịa đặt ra mà thôi. E rằng là, bọn họ chỉ thấy mặt một lần, thậm chí ngay cả nói cũng chưa từng nói với nhau câu nào.

“Ngươi biết không?” Lục Kiêm nắm tóc Tôn Hoán Lâm, ép lão ngẩng mặt lên, “Nếu như ông chỉ là dò xét hành tung Hoàng đế, trẫm còn có thể tha cho ông. Cho dù là dùng một tội danh khác để hãm hại phụ Hoàng, phụ Hoàng nếu đã không muốn dùng Hoàng quyền ép ông, trẫm cũng có thể tha cho ông một mạng. Nhưng ông lại cứ khăng khăng cắn lấy chuyện của phụ Hoàng và tổng quản…”

Lục Kiêm cười lạnh một tiếng: “Đó là tâm nguyện cả đời này của phụ Hoàng và tổng quản, ông lại hết lần này tới lần khác muốn phá hoại nó, còn dùng loại mánh khóe hèn hạ này…”

“Hoàng thượng…” Tôn Hoán Lâm lắp bắp nói, “Đó là hai nam nhân, dù là không có thần, sao Ngài chắc được bọn họ có thể lâu dài?”

“Từ sáu tuổi năm ấy trẫm đã biết, qua bao nhiêu năm mưa gió gian khổ, trẫm nhìn bọn họ có bấy nhiêu gian nan, biết được bọn họ để có thể có được một cuộc sống yên ổn đã phải bỏ ra bao nhiêu.” Lục Kiêm buông lỏng tay ngồi dậy, Tôn Hoán Lâm mất đi lực chống đỡ, nặng nề té lăn quay vào vũng nước đá, “Cho nên trẫm không cho phép có người đến phá hoại bọn họ, ngay cả trong suy nghĩ cũng không thể!’

“Hoàng… Hoàng thượng…”

“Chức quan này của ngươi là nhờ Tôn tài nhân tìm cho đúng không?”

“’Việc này không liên quan gì đến Tôn tài nhân, đều là lỗi của thần, Hoàng thượng muốn phạt thì xin hãy phạt thần…”

“Không cần phải gấp gáp gánh tội thay như vậy, không ai trong các ngươi thoát được.” Lục Kiêm sửa sang lại ống tay áo, “Một tài nhân hèn mọn cũng muốn đạp lên Hoàng hậu để thượng vị, còn khiến tử đồng* của trẫm vì thế mà tự trách rất lâu, ngươi cho rằng trẫm cùng mù như ngươi sao?”

*Tử đồng: Vua gọi Hoàng hậu

“Người đâu.”

Lục Kiêm vừa dứt lời, đã có một bóng đen rơi xuống đất: “Chủ tử.”

“Áp giải Tôn Hoán Lâm và Tôn tiểu thư cùng hồi kinh, giữ cho bọn họ không được mở miệng, chuyện của phụ Hoàng nếu có ai dám tiết lộ nửa câu, trực tiếp xử tử.”

“Hoàng thượng!” Tôn Hoán Lâm chỉ kịp hô lên một câu, tất cả âm thanh của lão đã bị một viên thuốc được nhét vào cổ họng cắn nuốt mất.



Lục Kiêm đạp lên bậc đá cuối cùng, híp mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài.

“Các ngươi biết không? Địa lao trong cung, trước khi đăng cơ trẫm chỉ đến vỏn vẹn hai lần. Một lần là năm Bình Võ thứ mười, Đức phi bị tạm giải vào lao, năm ấy trẫm chín tuổi. Lần thứ hai là trước khi phụ Hoàng rời đi, nhưng chỉ có lần thứ hai là trẫm mới tự mình đi.” Lục Kiêm mím môi, “Lần đầu tiên trẫm bị phụ Hoàng che mắt lại ôm ra khỏi địa lao, khi đó trẫm không hiểu chuyện, nghĩ rằng phụ Hoàng đề phòng trẫm. Nhưng khi đến đó lần thứ hai trẫm mới hiểu… Cảm giác từ trong bóng tối bước ra ngoài nơi sáng rất không dễ chịu, ánh mặt trời bên ngoài như đang nhắc nhở ngươi, rằng ngươi vừa đi làm một chuyện không thể đưa ra ngoài sáng.”

“Trẫm khi đó mới hiểu được phụ Hoàng dụng tâm…”

“Lục gia là một người cha tốt.” Trình Dục và Hạ Tử Du canh giữ bên ngoài địa lao huyện nha cùng nhìn nhau liếc mắt, an ủi.

“Trẫm biết, chỉ là trẫm có chút tiếc nuối rằng hiểu ra việc này quá muộn.” Lục Kiêm cười cười, “Thật ra có đôi khi trẫm lại muốn người trong thiên hạ đều biết được chuyện của phụ Hoàng và Thẩm tổng quản…”

“Thần có thể hỏi tại sao không?”

Lục Kiêm không trả lời, nó chỉ cười cười: “Đi thôi, đừng để cho bọn họ chờ lâu.”

Tựa như vầng trăng kia khi tròn khi khuyết, cũng chính bởi vì có sự tồn tại của trăng khuyết, nên trăng tròn mới càng khiến cho con người ta vui thích.

Có thể đối với rất nhiều người, phụ Hoàng tốt với mình là vì có tình cảm tốt với mẫu hậu, nhưng chỉ có Lục Kiêm mới hiểu được, những thứ này chưa bao giờ là đương nhiên mà thuộc về mình. Tựa như thiên hạ này từ rất lâu trước đây đã không còn là thứ mà phụ Hoàng mong muốn, mà là biến thành trách nhiệm của Người. Đến cuối cùng phụ Hoàng chọn lựa quy ẩn tuyệt không phải là xung động nhất thời, mà chỉ là vì Người đã làm xong hết những gì mà Người có thể làm.

Nó muốn cho thiên hạ này biết được tình cảm giữa phụ Hoàng và tổng quản, là vì, nó muốn tất cả người trong thiên hạ đều biết được phụ Hoàng đã ra sức bao nhiêu vì thiên hạ này.
Hai trăm hai mươi sáu, đến khi đầu bạc.

“Sao không nếm thử tay nghề của gia xem?”

Trong sân nhà thẩm phủ, tám người ngồi vây quanh bàn bát tiên*, trên bàn bày đủ loại món ngon và rượu, vầng trăng sáng rỡ treo trên đỉnh đầu.

*Bàn bát tiên:  



Thẩm Ngôn ngậm cười nhìn Lục Uyên: “Đây mà cũng được tính là thủ nghệ của Người sao?”

“Sao lại không tính? Quả nho là do gia đích thân hái.” Lục Uyên nâng chén đưa đến bên môi Thẩm Ngôn, “Nếm thử nào.”

Thẩm Ngôn cúi đầu nhấp một hớp nhỏ, chớp chớp mắt: “Ngon hơn vò trước.”

Thầy chưng cất rượu – Lục Uyên rất bất mãn: “Chỉ như vậy?”

“Ngọt.” Thẩm Ngôn nhấp thêm miếng nữa, cuối cùng cũng không trêu y nữa, “Ngọt hơn cả Người.”

Lục Uyên: “…”

Mấy người đang cười nói vui vẻ bỗng chốc tỉnh rượu hơn phân nửa, bọn họ là đang nghe thấy thái thượng Hoàng bị Thẩm công công trêu ghẹo đấy à?!

Lục Uyên cũng cũng biết nói gì mà nhìn về phía Thẩm Ngôn, mặt đầy vẻ không hài lòng.

Lục Kiêm đang muốn giảng hòa, lại bị Ngô Tam Tư ngồi uống rượu vui vẻ phía đối diện cản lại: “Lời khuyên kinh nghiệm, đừng để ý đến.”

“Nhưng…”

Ngô Tam Tư thấy Lục Kiêm không hiểu, cũng lời xen vào nữa, thẳng thắn quay đầu chuyên tâm đút đồ ăn cho nương tử nhà mình. Trẻ nhỏ mà, phải vấp phải hố mới thông minh ra.

Lục Kiêm châm một ly rượu, tiến về phía phụ Hoàng, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy Lục Uyên bất mãn nói —— “Nói bậy, rượu sao có thể ngọt hơn ta được?”

Sau đó nó nghe thấy tổng quản đáp lại —— “Ta nói sai rồi, gia còn ngọt hơn cả bánh trung thu.”

Lục Kiêm – người vừa mới ăn xong hai miếng bánh trung thu, đột nhiên cảm thấy quai hàm có hơi đau, phụ Hoàng… vậy mà ngọt á?



Uống đến cuối cùng, vợ chồng son nhà họ Ngô rời đi trước, mấy người còn lại cũng ôm vò rượu say đến nỗi ngã ra bàn.

“Cha, nương…” Lục Kiêm lẩm bẩm nói, “Sao con lại cứ cảm thấy trăng bên ngoài cung tròn hơn một chút thì phải?”

Tôn Minh Oản không uống rượu, lúc này cũng chỉ là ngậm cười nhìn nó, lại nhìn Lục Kiêm kéo kéo tay nàng lẩm bẩm: “Minh Oản, nếu có một ngày tay ta nhuốm đầy máu tươi…”

Tôn Minh Oản cầm lại tay nó, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình bọc lấy tay nó: “Mặc kệ là nhuốm thứ gì, ta đều ở cạnh bên phu quân.”

“Kiêm nhi đây là…”

“Gọi ngươi đó.” Lục Uyên ôm lấy bả vai Thẩm Ngôn, “Nó nhát gan, không dám gọi trước mặt.”

Cũng không biết là do rượu hay là do gì khác, mặt Thẩm Ngôn đỏ bừng một mảnh.

“Điểm ấy nó không bằng ta, ta lớn gan hơn chút…” Lục Uyên dùng chóp mũi cọ cọ vành tai ửng hồng của Thẩm Ngôn, “Phu nhân.”

Thẩm Ngôn tựa vào bờ vai dày rộng của Lục Uyên, khẽ cười  nói: “Thật tốt, gia, tốt hơn nhiều so với lúc trước mà ta tưởng tượng.”

“Vậy thì cứ vẫn mãi tốt đẹp như thế này.” Lục Uyên ngoéo lấy ngón út của Thẩm Ngôn, lời hứa mà y đã hứa với A Ngôn, chưa bao giờ là giả.

Mà Trình Dục và Hạ Tử Du lại cùng chạm chén rượu, không nói gì thêm, thế nhưng tất cả đều hàm chứa trong sự im lặng ngầm hiểu này.

Vầng trăng này, phong cảnh này, nguyện cùng Quân bên nhau thưởng ngắm đến đầu bạc.
Hai trăm hai mươi bảy, cùng Quân bên nhau.

Năm Nhân Thuận thứ tư, Tôn Hoàng hậu hạ sinh một trai một gái, là Long Phượng xuất thế mang theo điềm lành, Hoàng đế vô cùng vui mừng.

Năm Nhân Thuận thứ năm, Hoàng trưởng tử, Hoàng trưởng nữ cùng đến tuổi chọn vật đoán tương lai, Hoàng thượng sắc phong trưởng tử làm Hoàng thái tử, trưởng nữ là An Bình công chúa.

Vào thời khắc khắp chốn mừng vui, trong một trấn nhỏ ở phía Nam, Thẩm Ngôn lại đau đầu lật cổ tịch.

Nhìn những con chữ viết đầy trên trang giấy, Thẩm Ngôn bất đắc dĩ mà xin giúp đỡ: “Gia, ta ít đọc sách, Người đến lấy đi.”

Lục Uyên cười, Thẩm Ngôn nói lời này mà không biết xấu hổ: “Chẳng phải gia đã nói từ sớm rồi sao?”

Thẩm Ngôn đỏ mặt: “Chữ ‘Ngôn’ bình thường quá rồi.”

“Nhưng gia nghĩ đây là cái tên tốt nhất thế gian.”

Năm Nhân Thuận thứ sáu, Nhân Thuận đế hạ chiếu, chiêu cáo tên húy của Hoàng Thái tử ra khắp thiên hạ —— Lục Đồng.

Sau đó nữa…

Bọn họ nắm giữ rất nhiều rất nhiều cái sau đó, ngắm thế gian hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, điều duy nhất không đổi ấy chính là đôi bàn tay đan chặt lấy nhau.

Có hay đâu năm tháng bồi hồi, Lục Uyên của năm mười hai tuổi có lẽ cũng không hề biết, đứa bé trước mắt đang dùng hết sức lực để ôm y ủ ấm này, sẽ bước từng bước từ phía sau đến bên cạnh y, cùng y bước lên ngôi vị Hoàng đế, rồi lại xuống khỏi vị trí nọ, cùng y vượt qua mưa gió, cùng y rỗi rãnh chuyện phiếm, cùng y đến tận hoàng tuyền bích lạc, cùng y tản bước trên con đường trần ai vô tận nhưng cũng đẹp đẽ vô ngần.
Vậy là hết chính văn rồi, bản thân tác giả lẫn con editor là em đây cũng vô cùng xúc động. Nhưng vốn từ ít ỏi cũng không biết diễn tả ra sao, tác giả có một lời cuối truyện, em nghĩ đợi sau khi làm xong phiên ngoại thì em sẽ dịch luôn phần này. Khi ấy cũng xin phép được viết thêm vài dòng cảm xúc riêng của mình vào đấy vậy.

Dưới đây em chú thích một chút về tên của Hoàng Thái tử – Con của Lục Kiêm.

Trong chương này có nhắc đến chi tiết Lục Uyên bảo Thẩm Ngôn lấy tên cho Hoàng Thái tử, phải lấy cả chữ “Ngôn” tên của Thẩm Ngôn vào. Nên tên của Hoàng Thái tử là Lục Đồng (陆詷) – Đồng (詷) được ghép từ hai chữ ngôn (言) và đồng (同).