Nghe nói Hà Chiêu dung thập tử nhất sinh, giằng co cả đêm, giờ mẹo canh ba mới sinh ra một vị tiểu công chúa.
Tối hôm qua Hạ Uyển Chi trở về rửa mặt xong liền nằm xuống, Hạ Hoa nói Tề Diệp ở lại chỗ Hà Chiêu dung coi chừng. Nàng nghe xong trong lòng không có tư vị gì, cũng không nói nhiều, trở mình một cái vuốt ve phần bụng nhô lên, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Biết được Hà Chiêu dung sinh hạ tiểu công chúa, Hạ Uyển Chi cho Hạ Bích chuẩn bị một phần lễ vật coi như là vừa vặn đưa qua. Ai biết Hạ Bích ra cửa không bao lâu, Quang Thuận công công đến Chiêu Hoa cung, hành lễ nói: “Chiêu nghi nương nương, Hoàng Thượng cho mời!”
“Có chuyện gì không?” Trên đường đi nàng không khỏi hỏi thăm.
“Cũng không phải chuyện lớn, nương nương không cần lo lắng.” Quang Thuận công công nhìn nàng trấn an một cái, Hạ Uyển Chi cũng không tiếp tục hỏi nhiều. Xem hướng có vẻ là phải đi cung điện của Hà Chiêu dung, lông mày liền cau lại.
Đi không bao lâu đã nhìn thấy Hạ Bích tiến tới, Hạ Bích cũng không nghĩ sẽ ở trong này nhìn thấy nàng, sau khi hành lễ liền đi theo bên cạnh, hai người cố ý đi chậm vài bước. Quang Thuận công công làm bộ không phát giác, ở phía trước cũng không quay đầu lại xem.
“Nương nương làm sao lại tới rồi?”
“Hoàng thượng cho mời!” nói rồi lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nô tỳ đang muốn nói cho nương nương đây, Hà Chiêu dung tối hôm qua sinh nở liên tục gào thét là Thục phi muốn hại chết nàng, cố ý muốn đẩy một cái nên nàng mới có thể ngã xuống. Hoàng Thượng đêm qua đã cho người đem Thục Phi gọi đến hỏi chuyện. Nghe nói tối hôm qua rất hung hiểm, về phần có phải Thục Phi hay không Hoàng thượng cũng không nói cho Hà Chiêu dung, trước tiên để cho nàng sinh hạ hài tử, cái khác ngày sau hãy nói. Vừa rồi Hà Chiêu dung tỉnh, hỏi thăm tình huống, Thục Phi nói nàng ta ngậm máu phun người, Hà Chiêu dung liền nói nàng có chứng cớ...”
Hạ Bích nhìn sang Hạ Uyển Chi: “Hà Chiêu dung nói tối hôm qua có người trông thấy Thục phi đẩy nàng.”
“Người kia... là ta.” Giọng nói bình thản, không nhanh không chậm, tựa hồ không liên quan tới mình.
“Vâng! Hà Chiêu dung nói nàng ngã xuống đúng lúc nương nương vừa vặn đi đến, cái gì cần thấy đều đã thấy.” Hạ Bích nhíu mày: “Tối hôm qua không phải là Triệu tu nghi sao? Hà Chiêu dung xác thực oan uổng Thục phi, lúc này lại đem nước bẩn hắt lên người nương nương, nương nương phải cẩn thận chút ít.”
“Yên tâm, trong lòng ta có tính toán.” Tâm tình lập tức trở nên phức tạp, rõ ràng chuyện này là do Hoàng hậu chỉ điểm, hôm nay lại rơi đến lên người Thục phi. Hạ Uyển Chi có chút đau đầu, nàng cho rằng Hà Chiêu dung biết ai là người ra tay, như vậy hôm nay xem ra nàng ta nghĩ có thể diệt trừ Thục phi.
Ngay cả Hạ Bích đều thấy rõ là Triệu tu nghi làm, Hà Chiêu dung không thể không có cảm giác gì, trừ phi so với Hoàng hậu, Thục phi càng có thể uy hiếp được nàng ta.
Hạ Uyển Chi hiện tại muốn diệt trừ chính là Hoàng hậu, về phần Thục phi... nếu có thể cùng lúc diệt cả hai người các nàng, chính là chuyện không thể tốt hơn. Ngày hôm nay nàng phải xem xét kỹ lưỡng một lần.Không đến một lát liền tới cung điện của Hà Chiêu dung, Tề Diệp vừa hạ triều đã tới đây, tối hôm qua đại khái ngủ không ngon, vẻ mặt có chút mệt mỏi, trông thấy nàng ánh mắt hắn liền sáng lên, không tiếng động trấn an.
Hạ Uyển Chi thỉnh an: “Hoàng thượng truyền tần thiếp có chuyện gì quan trọng sao?”
“Trẫm muốn hỏi ngươi một câu, tối hôm qua là ngươi nhìn thấy ai đã đẩy Hà Chiêu dung một cái sao?” Tề Diệp chậm rãi hỏi.
Thục Phi lên tiếng: “Hạ Chiêu nghi, ngươi có thể dùng lương tâm nói chuyện, rốt cuộc tối hôm qua nhìn thấy chuyện gì?”
Hạ Uyển Chi không để ý tới lời nói của Thục phi, nhìn về phía Hà Chiêu dung vô cùng suy yếu đang nằm trên giường, thấy nàng ta cầu khẩn nhìn mình, nàng dời ánh mắt về phía Tề Diệp, hơi dịch một bước, vẻ mặt khẩn trương khẽ lắc đầu: “Tần thiếp không nhìn thấy cái gì.”
“Hoàng thượng, ngài nghe đi, thần thiếp là trong sạch, đều là Hà Chiêu dung một lòng hãm hại thần thiếp.” Thục phi mừng rỡ, nghiêng đầu liếc nhanh qua phía Hà Chiêu dung, ánh mắt lạnh lùng, Hà Chiêu dung bị dọa đến sắc mặt đại biến.
Tề Diệp lại nói: “Hạ Chiêu nghi, trẫm hỏi ngươi một lần nữa, thật sự ngươi không nhìn thấy cái gì sao?” Giọng nói lạnh nhạt, song ánh mắt lại nhu hòa không ít, tựa hồ muốn nói nàng không cần phải sợ, hắn sẽ che chở cho nàng.
Hạ Uyển chi cúi đầu, chần chờ một chút đang muốn mở miệng, Thục phi lại nói: “Bản phi không làm sao lại phải nhận tội, ai làm thì người đó gánh, cho dù ngươi một lòng muốn hãm hại bản phi, bản phi lên trời cũng sẽ chống mắt nhìn xem ngươi.”
Nếu thật sự có thể như vậy thì quá tốt, chỉ là lời này từ trong miệng Thục phi nương nương nói ra, chính là chuyện làm cho người ta chê cười.
Trong lòng đã có quyết định, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thục phi, vẻ mặt khiếp nhược: “Tối hôm qua tần thiếp cũng không trông thấy Thục phi đẩy Hà Chiêu dung, có điều...” Nhìn Thục phi vui mừng, nàng tiếp tục: “Có điều tần thiếp xác thực nghe thấy tiếng Hà Chiêu dung hô lớn, sau đó vô tình trông thấy một người đi qua góc tối, bóng người kia cùng Thục phi nương nương rất giống nhau. Tần thiếp nhớ rõ trên đầu người đó đeo trâm gài tóc mẫu đơn xoắn có gắn đá quý, ở dưới ánh nến phát sáng lấp lánh.”
Nghe vậy Hà Chiêu dung thở phào nhẹ nhõm, cả người không chống đỡ nổi liền hôn mê bất tỉnh.
Mà Thục phi lại nhào tới hướng Hạ Uyển Chi, thiếu chút nữa té lên người nàng. Cũng may Tề Diệp nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo của nàng tránh qua một bên, hơn nữa thuận tiện đẩy ngược lại Thục phi một cái.
Hạ Uyển Chi kinh sợ hô lên, Tề Diệp đứng vững ôm lấy nàng, tránh để nàng ngã xuống: “Đừng sợ!”
Nàng gật đầu, nhìn xem Thục phi ngã ngồi dưới đất, sợ hãi vùi đầu vào trước ngực Tề Diệp, toàn thân run rẩy: “Hoàng thượng, tần thiếp nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám hai lời.”
“Trẫm biết rõ!” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng trấn an, nhìn thoáng qua phía Hạ Bích rồi chậm rãi nói: “Không sao, ngươi về nghỉ ngơi trước, chút nữa trẫm sẽ qua nhìn. Đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi thật tốt.””Hoàng Thượng, nàng ngậm máu phun người, thần thiếp là vô tội Hạ Chiêu nghi, ngươi nói láo, ngươi sẽ chết không tử tế, ngươi...” Lời của Thục phi còn chưa nói hết đã bị người khác bịt miệng lại, không để cho nàng lên tiếng.
Hạ Uyển Chi đi hai bước liền quay đầu lại, nhìn Thục phi chật vật giãy giụa, lại nhìn về phía Tề Diệp, vẻ mặt ủy khuất vô tội, nhu nhược đáng thương, cho dù là ai cũng sẽ tin tưởng là nàng không nói dối.
Nếu cả Hoàng hậu cùng Thục phi hai người đều cùng nàng có cừu oán, có thể vặn ngã cái nào liền vặn ngã cái đó. Mặc dù hiện tại nàng càng hận Hoàng hậu nhưng Thục phi cũng không phải người vô tội, so sánh với Hoàng hậu, hôm nay Thục phi tựa hồ dễ đối phó hơn một chút.
Nàng chỉ có thể nói, Thục phi, ngươi cũng có một ngày bị lật thuyền trong mương!
Hà Chiêu dung không sao, tiểu công chúa cũng không đáng lo ngại nhưng lại khiến người khác sợ bóng sợ gió một hồi. Chỉ là Thái hậu rất thất vọng, bà nhìn Hà Chiêu dung bụng lớn như vậy cứ đinh ninh cho rằng sẽ là tiểu Hoàng tử, ai ngờ chờ đợi một đêm nhưng chỉ là một vị tiểu Công chúa mà thôi.
Về phần Hoàng hậu, cho rằng Hà Chiêu dung đây là khó giữ được tính mạng, ai biết nàng ta không chỉ bình an không có việc gì, còn sinh ra tiểu công chúa. Cũng may mắn là tiểu công chúa, nếu là tiểu hoàng tử, nàng thật muốn đem Triệu tu nghi lăng trì trăm lần.
Đương nhiên, cũng có chút giá trị làm nàng thực cao hứng, Thục phi bị tước đi danh hiệu, hôm nay chỉ là lục phẩm bảo lâm, biếm lãnh cung, không có ý chỉ của Hoàng thượng không được ra ngoài.
Thục Phi đương nhiên là không muốn, tranh cãi ầm ĩ muốn gặp Hoàng thượng. Có điều Tề Diệp đã vung tay lên, cho dù Thục phi không muốn vẫn bị trói lại ném vào lãnh cung. Thục phi phong quang vô hạn một thời nay chỉ có thể ở lãnh cung qua ngày, ngẫm lại đều cảm thấy thế sự vô thường.
Hạ Uyển Chi ngược lại có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tề Diệp lần này dứt khoát như vậy, đều đem người biếm lãnh cung. Nàng cho rằng chỉ là đoạt đi phong hào cấm túc mà thôi, cuối cùng lại là trừng phạt nặng nề.
Thục Phi vào lãnh cung cũng có một người đáng phải cao hứng. Lúc Thục phi bị trói biếm lãnh cung, Lâm Huệ đặc biệt ở một bên nhìn xem, cười trên nỗi đau của người khác, vẫn không quên nhạo báng: “Thục phi nương nương đi đường cẩn thận, cũng đừng quên thân phận của mình, tư vị biếm lãnh cung không dễ chịu, Thục phi cần phải chuẩn bị tốt a.”
Thục phi vốn định mắng to vài câu, bất đắc dĩ bị chặn miệng không cách nào lên tiếng, chỉ có thể oán hận trừng mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Huệ sớm đã bị Thục phi trừng đến rách tươm.
Tề Diệp nói tối nay qua xem nàng cũng không phải nói dối, bữa tối là dùng tại Chiêu Hoa cung. Hạ Bích chuẩn bị thức ăn hắn thích, nhìn hắn ăn không được nhiều lắm, Hạ Uyên Chi gắp một khối thịt gà nấm hương, nói: “Hoàng thượng ăn nhiều một chút, mấy ngày nay tần thiếp thấy người tựa hồ gầy đi chút ít.”
“Phải không?” Tề Diệp ăn thịt gà nấm nương, sờ sờ mặt nói: “Trẫm ngược lại không nhìn ra.”
“Người ta không phải đều nói kẻ trong cuộc thì mê, người bàng quan thì tỉnh sao? Hoàng Thượng tự nhiên sẽ không phát hiện ra thay đổi, nhưng là tần thiếp lúc nào cũng lưu ý đấy.” Nàng phân phó Hạ Bích đem súp bổ hầm cách thủy bưng lên: “Nghe nói tối hôm qua Hoàng Thượng liên tục coi chừng Hà Chiêu dung, khẳng định hao tổn không ít, Tần thiếp hầm cho Hoàng Thượng ít súp ăn lót dạ, Hoàng Thượng dùng bồi bổ thân thể đi!” “May là Uyển Nhi đau lòng trẫm.” Tề Diệp trong lòng nóng lên, từ từ uống vào từng ngụm từng ngụm, vẫn không quên nói: “Mùi vị không tệ.”
“Hoàng Thượng thích là tốt rồi!” Hạ Uyển Chi cười cười, lại gắp thêm chút thức ăn vào chén hắn, nhìn hắn tất cả đều ăn mới hài lòng.
Ăn xong, Tề Diệp cùng nàng ngồi trên giường nệm nói chuyện, bên ngoài trời đã tối, bụng đột nhiên nhúc nhích, nàng không thoải mái hừ một tiếng. Tề Diệp ngẩng đầu nhìn lại, nàng thẹn thùng vuốt ve bụng: “Hắn lại tinh nghịch đá tần thiếp.”
“Tinh nghịch!” Hai mắt hắn chợt sáng, bàn tay xoa lên bụng rất lớn đã hơn sáu tháng của nàng, thai nhi càng ngày càng sinh động, thỉnh thoảng đá nàng vài cái. Tay của hắn đặt ở bụng, tiểu tử trong bụng tựa hồ có cảm giác, ở vị trí lòng bàn tay liền đạp đạp. Hạ Uyển Chi cười một tiếng, hắn vui mừng ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Động, thật sự động, thật là hiếm có.”
Nàng ôn nhu nhìn hắn áp mặt lên bụng mình nghe động tĩnh, nụ cười xinh đẹp như một đóa hoa đào nở rộ.
Ban đêm Tề Diệp cũng không ngủ lại Chiêu Hoa cung. Hắn cùng nàng nói chuyện không bao lâu hai mắt liền bắt đầu lim dim, nàng đánh thức hắn để hắn trở về Ngọc Long điện nghỉ ngơi. Không phải hắn không muốn ở lại, nhưng Hạ Uyển Chi nói ban đêm nàng đứng dậy nhiều lần, còn liên tục xoay người, cả đêm không thể yên tĩnh, nhất định quấy rầy giấc ngủ của hắn, dụ dỗ vài câu liền đem người đưa đi.
Mà nàng cũng không nói dối, ngủ một giấc nửa đêm có thể bị đói, liền cho Hạ Bích chuẩn bị bữa, ăn no mới có thể tiếp tục ngủ.
Thục phi bị biếm lãnh cung tác động không ít đến triều đình. Nàng ta là tiểu thư Ninh Quốc phủ, gia thế hiển hách, đối với việc nàng ta bị biếm lãnh cung mà nói, Ninh Quốc phủ chắc chắn sẽ không yên lặng tiếp nhận. Vô số bản tấu chương được đưa lên, Ninh Quốc hầu đầu tiên nhận lỗi về phía mình, nói gia môn bất hạnh, gia phong bất chính, không dạy bảo tốt nữ nhi, thao thao bất tuyệt tự mình kiểm điểm. Cuối cùng lại là liệt kê các đời phi tần hậu cung bị giá họa oan uổng, liên tiếp công khai lên án, hơn nữa hi vọng Tề Diệp có thể nghiêm trị Thục phi nương nương, Ninh Quốc hầu không có bất kỳ oán hận nào.
Ninh Quốc hầu thông tình đạt lý như thế đúng là trước sau đều không thể trách, bất kể Thục phi có sai hay không, hắn trước tiên nhận tội, sau đó chịu đòn, lại mặc người xử trí, bày ra bộ dáng một cựu thần trung lương.
Kỳ thật những người thông minh đều biết Ninh Quốc hầu có ý định khác, nếu nhân chứng đều đã có, hắn cũng không nên duy trì Thục phi. Trước tiên chỉ có thể làm cho nàng ở lãnh cung, đợi sự việc qua đi, hắn lại trợ giúp một chút, nàng ta không phải là không có cách xoay người.
Dùng địa vị gia tộc của Ninh Quốc hầu, chắc chắn sẽ không vì hậu cung tranh đấu mà ra tay. Cùng lắm hiện tại hắn là vì người trên ngai vàng kia nhẫn nhịn xuống, đều trách con gái mình ngu dốt bị người khác bắt được điểm yếu mà thôi.
Bởi vì là cuối năm, những ngày tiếp theo đều liên tục bận rộn, chuyện của Thục phi rất nhanh trôi vào quá khứ. Hạ Uyển Chi cũng không có động tác khác, yên lặng ở Chiêu Hoa cung dưỡng thai. Tề Diệp mỗi ngày đều sẽ qua thăm hỏi hoặc là cùng nàng dùng bữa, sau đó nằm trên bụng nghe thai nhi cử động, cũng không cùng nàng nói chuyện.Về phần Hà Chiêu dung đang kiêng cữ, nàng ta tĩnh dưỡng trong cung không ra ngoài, Tề Diệp còn đi xem tiểu công chúa hai lần.
Đêm giao thừa trong cung rất náo nhiệt, vương gia công chúa đều tiến cung. Hướng Hoa cung chuẩn bị cơm tất niên, tất nhiên Hạ Uyển Chi cũng ra ngoài, mặc dù thân thể bất tiện đi nữa, dịp đầu năm cuối năm là không thể bỏ lỡ. Lại nghe nói Thục phi yêu cầu gặp Tề Diệp, Hạ Uyển Chi ngăn cản tin tức, không cần làm cho người khác để ý tới. Nàng ta hiện tại đang ở lãnh cung, không phải Thục phi nương nương, nàng muốn đối phó liền có thể làm cực kỳ dễ dàng.
Thục phi tức giận đến nỗi đập bể khay đựng thức ăn, quăng bánh bao ra ngoài: “Hà Chiêu dung, tốt lắm, rất tốt, bản phi không nghĩ đến một ngày có thể bị ngươi cắn ngược lại. Ngươi yên tâm, chờ bản phi được ra ngoài, nhất định sẽ không dễ dàng cho qua
Còn con tiện nhân kia, bản phi cũng nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Hạ Uyển Chi hắt hơi một cái, cũng may trong cung đang diễn tấu nên không ai phát hiện. Nàng vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ là ai ở sau lưng nàng nói bậy?
Yến hội rất náo nhiệt phong phú, sân khấu chuẩn bị chu đáo. Bởi vì muốn đón giao thừa, mấy vở kịch phần lớn đều là chọn theo sở thích của Tề Diệp cùng Thái Hậu.
Hạ Uyển Chi nhịn không được, Tề Diệp thương cảm liền có ý cho nàng lập tức trở về nghỉ ngơi, đây là ý của hắn, cho dù người khác có bất mãn đương nhiên cũng không dám nói gì.
Ngồi thêm một lát, Hạ Uyển Chi không chịu nổi liền cho Hạ Bích đỡ nàng dậy lặng lẽ rời Hướng Hoa cung. Mặc dù đã hết sức rón rén, Tề Diệp vẫn phát hiện nàng rời đi, liền để Quang Thuận công công đưa đến một cái lò sưởi tay cho nàng: “Hoàng Thượng nói trời lạnh, nương nương ôm lò sưởi đừng để bị cảm!”
“Làm phiền công công, tiện thể nói với Hoàng thượng, tần thiếp đa tạ Hoàng thượng ưu ái.” Lúc nàng rời đi vẫn không quên dặn dò Quang Thuận pha cho hắn một ly trà mật ong, buổi tối hắn uống nhiều rượu, Hạ Đồng nói uống nhiều nước mật ong sẽ dễ chịu hơn một chút.
Không bao lâu trong tay Tề Diệp xuất hiện một chén trà, hắn vừa mở ra nhìn cũng biết là ai phân phó, lập tức cảm thấy ngồi vậy nghe kịch cũng thật tốt.
Ngày đầu năm, Hạ Uyển Chi từ sớm đã bị Hạ Bích đánh thức. Sau khi rửa mặt, nàng liền uống một chén canh xương hầm cách thủy, lúc này mới đi Thọ Ninh cung thỉnh an. Thái hậu Hoàng hậu đều cho bao lì xì năm mới, lại dặn dò vài câu, mọi người cùng nhau ngồi dùng điểm tâm sáng, nói chuyện trong chốc lát mới đều tự trở về.
Trên đường, Lâm Huệ cười nói với nàng: “Uyển tỷ tỷ năm mới an khang vui vẻ, sớm sinh quý tử.”
“Cảm ơn lời lành của ngươi. Huệ Nhi cũng năm mới vui vẻ, sớm sinh quý tử!” Hạ Uyển Chi mỉm cười đáp lễ.
“Mấy ngày trước đây đều bận rộn, muội muội cũng không đến hỏi thăm Uyển tỷ tỷ, mong tỷ tỷ sẽ không tức giận.” Lâm Huệ mỉm cười hỏi.
“Không có!” Hạ Uyển Chi cười cười, nàng còn không thèm để ý.
“Thục phi bị biếm lãnh cung, năm nay hậu cung lại vắng lạnh không ít.”
“Vắng lạnh thế nào được, hai năm sau lại là tuyển tú, hậu cung chưa bao giờ có khoảng thời gian vắng lạnh. Muội muội cũng nên thừa lúc đang trẻ, vì bản thân tính toán một chút, vừa vặn bên cạnh Hoàng Thượng lúc này cũng không có nhiều người.”
“Uyển tỷ tỷ nói đúng lắm, muội muội biết rồi.” Lâm Huệ mỉm cười, nghĩ tới những phi tần kia bất kể là dung mạo hay gia thế so ra đều kém nàng, trong lòng có chút đắc ý.
Nàng ta nhìn lại Hạ Uyển Chi đang mang thai, hiện tại cả người to lên không ít, cũng xấu đi không ít, lại không thể hầu hạ Hoàng thượng. Đây chẳng phải là thời điểm tốt nhất để nàng ta được sủng ái sao?
Trở lại Chiêu Hoa cung, Hạ Bích vừa gỡ xuống cây trâm trên đầu nàng cùng đồ trang sức đeo tay, vừa nói: “Nương nương sao lại còn đề điểm Lâm sung dung tranh đấu, nếu nàng ta thực sự được sủng ái, đối với nương nương mà nói không phải là uy hiếp lớn hay sao?”
“Vậy cũng phải đợi nàng ta được cưng chiều mới nói sau.” Hạ Uyển Chi cười lạnh, nếu không cho nàng ta hi vọng, làm sao có thể khiến nàng ta thất vọng được đây.