Ban đêm có mưa. Hạ Uyển Chi nghe âm thanh tí tách liền biết, mà khí trời mát mẻ cũng làm cho người ta thấy thoải mái.
Buổi sáng tỉnh lại nàng phát hiện đầu có chút choáng váng. Vuốt ve cái trán, sau đó liền cho Hạ Bích đi mời ngự y. Nàng hiện tại mang thai, cơ thể cần phải chăm sóc cẩn thận. Hạ Bích gật đầu, cho Hạ Đồng tự mình đi một chuyến đến ngự y viện.
Nàng không thoải mái, khẳng định không thể đi thỉnh an buổi sáng. Không bao lâu ngự y vội vã đến, bắt mạch cho nàng lại hỏi thăm vài câu, cuối cùng nói là nhiễm phong hàn. Nghĩ đến nguyên nhân cũng do tối hôm qua trời mưa, cửa sổ phía trên không khóa làm gió hàn thổi vào.
Hạ Bích áy náy nói: “Đều là do nô tỳ không lưu ý, làm nương nương bị nhiễm phong hàn, mong nương nương trách phạt!”
“Đứng lên đi, về sau lưu ý chút là được!” Nàng tối hôm qua ngại nóng, trong chốc lát đã đá chăn mền, phỏng đoán nửa đêm trời mưa mát mẻ liền bị nhiễm phong hàn, căn bản không thể trách tội lên đầu Hạ Bích được.
Buổi sáng ăn chút cháo, đại phu kê một phương thuốc ôn hòa cho nàng uống trước. Hạ Đồng chịu trách nhiệm sắc thuốc, thuốc chín liền bưng lên cho nàng uống.
Đang uống thì nghe thấy Tề Diệp đã tới. Nàng đặt chén thuốc mới vơi một nửa xuống, muốn đứng dậy xuống giường hành lễ. Tề Diệp ra hiệu cho nàng nằm, ngồi xuống bên giường, bàn tay dò xét trên trán của nàng: “Có chút nóng, cơ thể có khó chịu không?”
“Có chút choáng váng!” Hạ Uyển Chi uất ức nhìn hắn, đôi mắt sáng ngập nước vô cùng kiều diễm.
“Ai! Thật sự làm cho người khác đau lòng, mau nằm xuống!” Tề Diệp nhíu mày thở dài, đỡ nàng nằm xuống, sau đó lại vuốt ve mặt.
“Thần thiếp còn chưa có uống xong thuốc!” Nàng kinh hô.
“Trẫm đút nàng!” Hắn rất tự nhiên bưng chén thuốc chuẩn bị đút cho nàng. Hạ Uyển Chi lại không muốn, để hắn đút sẽ càng không ngon. Nàng tiếp nhận chén thuốc, ực một cái liền uống cạn. Một bát nước đưa tới, nàng nhìn hắn sau đó liền uống một ngụm, hương vị trong miệng rất khổ sở. Mới vừa nuốt xuống đã thấy bọc ô mai đường đưa đến bên miệng, nàng một mực cắn, khóe miệng mỉm cười.
“Tại sao Hoàng thượng lại tới?” Nàng cũng không cho người nói với hắn mình bị bệnh nha?
“Trẫm hạ triều nghe nói nàng đến gọi ngự y, không yên tâm liền sang xem xem.”
“Hoàng Thượng còn chưa dùng bữa. Nếu không ghét bỏ thì ở đây dùng chút điểm tâm đi!” Đối với tâm ý của hắn, Hạ Uyển Chi giả vờ không hiểu, chỉ im lặng làm bổn phận của mình.
“Ừ!” Tề Diệp không từ chối. Rất nhanh Hạ Bích đã phân phó người đi xuống, đồ ăn sáng của Tề Diệp từ Ngọc Long điện dời đến Hỉ Lai cung, mĩ vị phong phú.
Hạ Uyển Chi nhìn hắn yên lặng ăn cơm, từng cái giơ tay nhấc chân đều hiện rõ ưu nhã cùng quý khí, chính là được nuôi dạy cẩn thận không người nào có thể so sánh. Nàng không nhịn được xuất thần, phát giác ánh mắt hắn nhìn sang, liền cười một tiếng.
Tay run lên, Tề Diệp để bát đũa xuống đi đến bên giường, không nói lời nào đem nàng ôm vào trong ngực: “An tâm dưỡng bệnh!””Làm cho Hoàng Thượng lo lắng!“. Thân thể ấm áp, lồng ngực rắn chắc quả thực làm người khác có cảm giác an tâm.
Bên ngoài vẫn còn mưa rơi lác đác. Hạ Uyển Chi đưa mắt nhìn Tề Diệp rời đi, sau đó liền nằm nghỉ ngơi trên giường. Đại khái là uống thuôc xong, buổi sáng nàng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy nghe Hạ Bích nói Lâm Huệ sang xem nàng, nhìn nàng ngủ thiếp đi liền trở về.
Nàng gật đầu hỏi thăm: “Hoàng thượng dùng bữa trưa ở chỗ nào?”
Hạ Uyển Chi không nói gì, nuốt xuống một chén thuốc, đang muốn uống chén thứ hai miệng nhịn không được liền phun ra. Hạ Bích kinh hoảng vội vàng tiến lên vỗ lưng của nàng, Hạ Hà bưng ống nhổ đi đến.
Một hồi lâu trong dạ dày mới thư thái chút ít, trong phòng một cổ mùi khó ngửi lan tràn. Hạ Bích phân phó cung nữ tiến tới dọn dẹp, chính mình thì đổ nước cho Hạ Uyển Chi súc miệng. Rất nhanh đã thu dọn sạch sẽ, lại điểm hương nhang cao cấp, cửa sổ cũng được mở ra hóng mát.
“Nương nương vẫn nên thỉnh ngự y đến nhìn một chút đi!” Hạ Bích không yên tâm mở miệng. Hạ Uyển Chi gật đầu. Lâm ngự y rất nhanh đi đến, nghe nói nàng phun ra liền bắt mạch hỏi thăm vài câu. Cuối cùng kết luận do nàng đang mang long chủng không dám dùng thuốc quá nặng, chỉ có thể từ từ nuôi dưỡng.
Hạ Uyển Chi rất phối hợp, sau khi uống thuốc lại tiếp tục nằm, cứ như thế ở trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, tinh thần cũng tối hơn nhiều. Mấy ngày mưa tí tách đã qua, ánh nắng bên ngoài liền tươi sáng.
“Nương nương, Hoàng thượng sẽ qua cùng nương nương dùng bữa tối, nô tỳ hầu hạ nương nương rửa mặt một chút!”
“Được!” Ngồi trước bàn trang điểm, xem trong gương ngoại trừ sắc mặt bên ngoài có chút tái nhợt, những cái khác thoạt nhìn coi như không tệ. Hạ Bích đang muốn dùng dầu bôi tóc chải đầu, nàng nghiêng nghiêng tránh đi: “Đừng dùng dầu bôi tóc, có chút không thoải mái, cứ để như vậy đi!”
“Không dùng dùng bôi tóc đầu sẽ rất lộn xộn” Hạ Bích kinh ngạc, thấy nàng kiên trì cũng đành thỏa hiệp, cẩn thận chải tóc cho nàng, dùng trâm gài tóc bươm bướm kẹp lên.
Không bao lâu Tề Diệp đi đến. Quang Thuận công công còn cầm trong tay một cái hộp gấm. Tề Diệp xem sắc khí của nàng không tệ, cười ôm lấy eo hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Đã khá hơn nhiều!”
“Vậy là tốt rồi, trẫm hôm nay đem cho nàng một thứ thú vị!” Quang Thuận công công bưng hộp gấm lên trước, Tề Diệp ra hiệu Hạ Uyển Chi mở ra. Nàng nghi hoặc mở hộp gấm, bên trong là vỏ sò lớn nhỏ xuyên thành, vừa lấy ra liền vang lên thanh âm đinh đương. “Thích không? Đây là chuông gió, nghe nói treo ở trước cửa sổ sẽ theo gió lắc lư, phát ra tiếng vang, bên trong còn có chuông đồng.”
Nàng quơ quơ, quả nhiên có tiếng đinh đang, thanh thúy dễ nghe. “Thích! Cảm ơn Hoàng thượng ban thưởng!”
“Nàng thích là tốt rồi!” Tề Diệp cười cười kéo nàng đến trước bệ cửa sổ, đem chuông gió vỏ sò treo ở trên. Bệ cửa sổ đỏ tươi, một chuỗi chuông gió vỏ sò màu trắng, nhìn thế nào cũng đều khiến người khác hận không thể lấy xuống. Hắn gõ vào một cái vỏ sỏ làm phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Thích không?” Hắn hỏi thăm lần nữa. “Thích!” Hạ Uyển Chi nặng nề gật đầu, đưa tay gõ một cái vỏ sò, nghe âm thanh đinh đương, mặt mày hớn hở, cả khuôn mặt đều phát sáng rạng rỡ.
Tề Diệp không nhịn được cúi đầu, nâng cằm của nàng đè xuống. Hạ Uyển Chi đẩy người hắn: “Hoàng thượng... không...”
Không đợi nàng nói xong, hắn liền hôn sâu, tay để sau ót kéo cả người nàng nhích lại gần mình, cảm nhận hơi thở ấm áp chực tràn.
Hồi lâu hắn mới buông ra, lưu luyến rời môi nàng. “Hoàng thượng, thần thiếp còn bệnh, sẽ truyền cho Hoàng thượng.” Nàng lo lắng nói, đôi môi đỏ thẫm, hơi thở không yên.
Vuốt ve đôi môi môi của nàng, hắn yêu thương nói: “Trẫm không sợ, hơn nữa trẫm cũng không có suy yếu như vậy!”
Dùng bữa tối xong, Hạ Uyển Chi muốn ra ngoài đi một chút. Tề Diệp gật đầu, cho Hạ Bích choàng áo cho nàng, hai người mới ra ngoài. Mấy ngày trước mưa to đổ xuống, hoa cúc khô đi không ít. Hoàng hôn bốn phía, hai người đi bên Ngọc hồ, dương liễu lả lướt, lá sen lay động, mặt nước lăn tắn dưới trời chiều phát sáng.
Trông thấy một ghe thuyền nhỏ, Hạ Uyển Chi nói: “Hoàng Thượng, đi chèo thuyền có được không?”
“Không được, nàng còn bệnh, không thể bị lạnh!” Tề Diệp cự tuyệt. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua cách đó không xa có âm thanh đi tới, ủy khuất chu môi. Tề Diệp làm bộ không nhìn thấy, nghiêng đầu xem mặt hồ. Hạ Uyển Chi không bỏ qua, lôi kéo tay áo của hắn, kéo dài thanh âm, “Hoàng Thượng ~“.
“Nếu bị bệnh phải làm sao? Nàng lại chịu khổ!” Tề Diệp thở dài.
“Không phải có Hoàng thượng đau lòng hay sao?” Lời nói vô ý từ miệng chảy ra, hai người đều sững sờ. Hạ Uyển Chi khẽ đỏ mặt cúi đầu xuống nắm lấy quần áo: “Tần thiếp lỡ lời!”
“Trẫm nghe như đang làm nũng, Uyển Nhi có thể...”
Lời còn chưa dứt đã nghe âm thanh của Hoàng hậu truyền đến, ánh mắt dạo qua một vòng trên gương mặt thẹn thùng của Hạ Uyển Chi, hướng Tề Diệp hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương kim an!” Hạ Uyển Chi quy củ hành lễ.
Hoàng hậu nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt rơi vào người Tề Diệp: “Hoàng thượng cùng Hạ Chiêu nghi cũng ra đây thưởng thức Ngọc hồ trời chiều sao?”
“Ừ. Hoàng hậu đang mang thai, sao lại ra đây đi lại, phải dưỡng thai cho thật tốt mới đúng!” Tề Diệp nói đôi câu khách khí.
Hoàng hậu liếc nhanh qua Hạ Uyển Chi: “Ngự y nói chỉ cần che chở, đi lại một chút có lợi cho hài tử trong bụng.” Nàng ân cần nói: “Ngược lại Hạ Chiêu nghi không phải là thân thể khó chịu, sao lại ra đây hóng gió? Cũng đừng để bệnh tình tăng thêm, hay là nên sớm về nghỉ ngơi đi!”
“Tạ nương nương quan tâm, thần thiếp liền trở về!” Hạ Uyển Chi hành lễ chuẩn bị rời đi.
Tề Diệp lại nói: “Không còn sớm, hoàng hậu cũng nên về sớm nghỉ ngơi!” Dứt lời đi trước, Hạ Uyển Chi chậm rãi đuổi theo.
Nhìn bọn họ hai bóng hình một trước một sau rời đi, Hoàng hậu nhíu mày. Đừng tưởng rằng vừa rồi nàng không nhìn thấy bọn họ thân mật. Trước mặt mọi người Hạ Chiêu nghi cũng không biết kiểm điểm một chút, thật là mất mặt mũi Hoàng gia!”Chờ Uyển Nhi thân thể tốt, trẫm lại dẫn ngươi đi dạo hồ được không?” Vừa tránh tầm mắt của Hoàng hậu, Tề Diệp liền quay đầu lại trấn an. Hạ Uyển Chi làm bộ không nghe thấy, mắt mở to, vẻ mặt hờ hững.
Tề Diệp thở dài: “Giận trẫm rồi?”
“Thần thiếp không dám!” Khẩu khí nhàn nhạt đáp trả.
Tề Diệp cũng không giận, cười khẽ: “Còn nói không có, nhìn miệng của người đều vểnh lên trời, nói ra ai tin?”
Hạ Uyển Chi trầm mặc: “Hôm nay quá muộn, chiều mai trẫm dẫn ngươi đi bơi hồ được không?” Hết cách với nàng, Tề Diệp nhẹ giọng dụ dỗ, nàng lúc này mới lộ ra một nụ cười.
“Quân vô hí ngôn, Hoàng thượng cũng không được đổi ý!” Nàng duỗi ngón tay út, bày ra bộ dáng ước định.
Tề Diệp dở khóc dở cười, nhưng vẫn dùng vẻ mặt nghiêm túc thỏa hiệp, duỗi ngón tay út cùng nàng ngoéo tay. Hạ Uyển Chi nói: “Ngoéo tay thì không thể hối hận, chiều mai thần thiếp chờ Hoàng thượng.”
“Ừ!” Tề Diệp mỉm cười nhéo nhéo mũi nàng.”Được rồi, trời tối, trở về nghỉ ngơi đi!”
Thân ảnh của bọn họ càng lúc càng xa. Ngay chỗ tối một hình dáng xuất hiện, nhìn bóng lưng của Hạ Uyển Chi, cười lạnh:“Dạo hồ?”
Ban đêm Tề Diệp không nghỉ trong cung nàng, mà là lật bài tử của Chu Tiệp Dư.
Ngày tiếp theo Hạ Uyển Chi cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.Buổi sáng ngủ nướng một giấc đến giữa trưa, ăn trưa nghỉ ngơi trong chốc lát liền bắt đầu chờ Tề Diệp đến. Không bao lâu đã có tiểu thái giám truyền lời cho nàng đến trước Ngọc hồ chờ. Hạ Hoa hỏi thăm một chút, là Tề Diệp đang ở ngự thư phòng cùng đại thầnghị sự, chỉ sợ nhất thời chưa đi được.
Đã là cuối tháng chín, vẫn còn chưa bắt đầu mùa đông nhưng có chút mát mẻ, Hạ Uyển Chi ngồi trong đình chốc lát liền cho tiểu thái giám chèo thuyền, nàng chuẩn bị lên ngồi một chút. Song Hạ Bích không yên tâm, dù sao cũng là nước, lần trước rơi xuống nước đã rất dọa người, nếu lần này loại xảy ra chuyện gì, nàng cùng Hạ Hà đều là không biết bơi chắc chắn sẽ không cứu được. Hơn nữa Hạ Uyển Chi còn mang hải tử, đương nhiên không thể mạo hiểm.
Hạ Uyển Chi ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, liền ngoan ngoãn ngồi chờ. Ăn hết một quả lựu, Tề Diệp mơi khoan thai tiến đến, có chút áy náy nói “Trẫm bận triều sự phải xử lý, có phải đã chờ lâu không?”
“Không sao, chính sự quan trọng hơn!” Xem trên trán hắn đổ mồ hôi, nàng móc ra khăn tay định lau đi.Tề Diệp phối hợp khom lưng, mặt mày hớn hở để nàng tùy ý lau mồ hôi cho mình. Nàng thấy vậy trong lòng run lên nhè nhẹ, nảy sinh một cảm giác không rõ.
Hai người ngồi trên thuyền, Hạ Bích cùng Hạ Hà hai người chỉ chọn Hạ Bích cùng lên, Hạ Hà ở bên bờ chờ. Tiểu thái giám chống thuyền nổi trên măt nước, hai người ngồi mở nút cột buồm, khóe miệng mỉm cười đưa tay ra, cảm giác nước lành lạnh xuyên qua từng khe hở.
Trà pha thật ngon, Tề Diệp hướng nàng vẫy vẫy tay. Hạ Uyển Chi xoa xoa tay mình trước liền bưng trà uống một ngụm. Hai người bèn nhìn nhau cười, nàng nói “Phong cảnh thật đẹp!”
“Nếu ưa thích, ngày khác trẫm lại dẫn nàng đến chơi!” Tề Diệp cười nói.
Nàng vui mừng gật đầu, tiếp nhận bánh táo đỏ hắn đưa tới. Mùi thơm bốn phía, nàng muốn nhanh chóng ăn một khối, Hạ Bích làm bánh táo đỏ là ngon nhất.
Ăn liên tiếp ba khối, nàng mới lắc đầu bày tỏ đã no. Tề Diệp biết rõ nàng thích ăn lựu, lột một quả thạch lựu bỏ hạt đặt trong dĩa. Thuyền nhỏ đã đến giữa hồ, mặt nước xanh lục, mấy gợn sóng lăn tăn.
Bỗng nhiên cảm giác dưới chân lành lạnh, Hạ Uyển Chi cúi đầu, nhìn nước cuồn cuộn trào ra, giày thêu đã ướt đẫm, làn váy cũng ướt không ít mới kinh hãi “Hoàng Thượng!”
Theo ánh mắt của nàng nhìn đến, Tề Diệp cũng rõ ràng, mặt liền biến sắc. “Đừng lo lắng, đến bên này với trẫm.” Hăn giật mình phát hiện giày mình cũng ướt.
Thuyền rỉ nước, bọn họ vừa lúc đang ở giữa hồ, trước sau đều không có gì, chỉ có thể cho người bên bờ chèo thuyền đến đón. Tề Diệp kéo Hạ Uyển Chi đến bên cạnh, cho nàng đứng tại mũi thuyền, tiểu thái giám cùng Hạ Bích quơ cánh tay cầu cứu, hi vọng trên bờ Quang Thuận công công có thể hiểu được.
“Đừng lo lắng, không có việc gì!” Cảm giác nàng đến gần, Tề Diệp liền ôm nàng vào lòng an ủi.
Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn nước dần dần như bị nấu sôi tràn đến, không bao lâu đã lan tràn một đoạn. Được Hạ Bích bọn họ ra sức cầu cứu, trên bờ Quang Thuận công công cuối cùng cũng hiểu, vội vàng cho người tìm hai con thuyền nhỏ hướng tới phía bọn họ. Tiểu thái giám chống thuyền không dám cử động, sợ càng cử động nước lại càng thẩm thấu gay gắt.
Dù vậy thuyền vẫn từ từ chìm xuống, một mảnh ván thuyền đột ngột nứt ra, xuất hiện một lỗ hổng lớn, nhìn thấy liền biết sẽ phải chìm xuống. Tề Diệp nắm tay nàng, “Đừng lo lắng, trẫm sẽ che chở cho ngươi!”
“Được.” Hạ Uyển Chi gật gật đầu, theo động tác của hắn, một hai ba nhảy xuống nước. Trong nháy mắt nước lạnh buốt bao phủ, làm cho toàn thân run lên. Hạ Uyển Chi bắt đầu đá rơi giày, hai tay bơi, Tề Diệp theo sát nhìn nàng bơi rất khá liền an tâm.
Ngược lại Hạ Bích không biết bơi, vẫy vùng trong nước. Tề Diệp liền cho tiểu thái giám đi cứu. Mắt thấy bọn họ rơi xuống nước, Quang Thuận công công phân phó tiểu thái giám nhanh chóng chèo thuyền, trên bờ Hạ Hà gấp đến độ hận không thể nhảy xuống, có điều nàng biết rõ mình nhảy xuống chính là thêm phiền phức.
Bơi trong nước chốc lát, thuyền bè đã đến gần, Quang Thuận công công vươn tay, Tề Diệp liền đỡ eo cho nàng lên trước, sau đó hắn cũng lên.
Ra khỏi mặt nước liền thấy lạnh hơn, Hạ Uyển Chi toàn thân run rẩy, đôi môi tím xanh. Quang Thuận công công thấy thế vội vàng cởi quần áo choàng trên người nàng. Tiểu thái giám cũng cở quần áo cho Tề Diệp. Hắn không muốn, liền cầm tất cả choàng trên người nàng, xoa xoa gương mặt lạnh buốt không còn chút máu của nàng nói:“Kiên trì chút nữa, chúng ta lập tức trở về.”
Nàng run cầm cập, khó khăn gật đầu.
Lên bờ, Tề Diệp ôm nàng đi đến Hỉ Lai cung, Quang Thuận ở phía sau phân phó liên tục, gọi ngự y gọi ngự y, nấu nước nấu nước. Trên đường đi nhiều mưa gió.
Vừa đến nơi Tề Diệp liền đặt Hạ Uyển Chi trên giường,đem y phục trên người lột ra không còn một mảnh, kéo chăn mền bọc nàng lại. Thấy nàng vẫn run rẩy, hắn đau lòng không ngớt, đi tới gần hôn nhẹ lên mặt. “Không có chuyện gì, nấu chút nước nóng cho đỡ hàn là tốt rồi!”
“Hoàng thượng, bụng có chút đau!” Hồi lâu nàng nói, vẻ mặt kinh hoảng.