Tề Diệp chân trước vừa mới bước vào Hỉ Lai cung, chân sau tin tức Hạ Uyển Chi có tin vui liền lặng lẽ truyền ra khắp hậu cung, không lâu sau, cả hậu cung đều biết Hạ Uyển Chi có thai.
Tề Diệp đi vào thấy nàng đứng dậy khỏi giường, bước nhanh về phía trước, sợ nàng xảy ra chuyện không hay, từ xa vội vàng ngăn cản “Ngồi xuống, đừng đứng lên!”
“Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!” Hạ Uyển Chi mỉm cười hành lễ, nhìn mặt hắn lúc này đang cười, trong lòng nàng rất đắc ý.
“Trẫm nói không cần hành lễ, Uyển Nhi thật không nghe lời!” Đỡ nàng đứng dậy, Tề Diệp không vui khiển trách.
Hạ Uyển Chi ngửa đầu, dùng ánh mắt ngập nước nhìn hắn, lại không thể trách cứ, khóe miệng của hắn mỉm cười “Tốt lắm về sau thấy trẫm không cần hành lễ, Uyển Nhi hiện tại không giống trước!” Ánh mắt lướt qua cái bụng bằng phẳng của nàng, vẻ mặt tươi cười.
“Sao có thể như vậy?” Hạ Uyển Chi cố ý nhướn mi, vẻ mặt kinh ngạc.
Tề Diệp đỡ nàng ngồi xuống “Trẫm nói có thể là có thể.” Mỉm cười nhìn nàng chằm chằm, nhẹ nhàng nói “Uyển Nhi thật sự đã mang đến cho trẫm một tin vô cùng tốt!”
“Đây đều là công lao của Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi nói xong mới kịp phản ứng, mặt dần nóng lên, nàng nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Tề Diệp, nàng cuống quít cúi đầu, vẻ mặt quẫn bách.
Tề Diệp ôm nàng cười lớn, bên tai là tiếng tim đập kịch liệt của hắn, cùng với mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt “Ha ha, xác thực là công lao của trẫm, nhưng...” Bên tai mềm nhũn, ấm áp nói “Cũng là công lao của Uyển Nhi!“. Vốn đang quẫn bách, lúc này Hạ Uyển Chi nghe hắn nói như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, nhất thời không biết nên nói gì.
Tin tức truyền tới chỗ Thái hậu rất nhanh. Thái hậu ngừng niệm kinh, sửa sang lại trang phục rồi đi tới Hỉ Lai cung. Đức phi,Thục phi, cùng với Hoàng hậu đã nghe tin.
Hoàng hậu còn tưởng rằng đang nằm mơ, lập tức gọi Nguyệt Mai, thế nhưng lại là Nguyệt Quế, nàng lúc này mới nhớ ra, Nguyệt Mai đã chết vì bảo vệ nàng.
Nguyệt Quế nói “Hoàng hậu nương nương có gì sai bảo?”
“Chuyện bản cung phân phó ngươi đã làm rồi chứ?” Hoàng hậu vò khăn tay, trong lòng phẫn nộ, nàng làm sao có thể có thai, làm sao có thể?”Nô tỳ đã làm.”Nguyệt Quế trả lời.
“Được rồi, đi gọi Lưu ngự y tới đây.” Hoàng hậu nhắm mắt “Hoàng Thượng đang ở Hỉ Lai cung sao?”
“Vâng! Thái hậu cũng đã tới đó!” Nguyệt Quế nói chi tiết.”Hừ!” Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, khoát tay cho Nguyệt Quế lui xuống. Nàng vuốt ve bụng, Hạ chiêu nghi mới được sủng ái không bao lâu, tại sao nàng ta đã mang thai, chẳng lẽ nàng ta không uống thuốc?
Hoàng hậu nhớ rõ, mỗi lần đều phân phó Nguyệt Mai bỏ thuốc, vì sao nàng ta lại mang thai, Hoàng hậu không hiểu, chỉ hy vọng mau chóng biết rõ ràng rốt cuộc là tại sao. Không bao lâu Lưu ngự y đến thỉnh an Hoàng hậu. Hoàng hậu liếc nhìn Nguyệt Quế. Nguyệt Quế hiểu ý, cho cung nhân khác lui xuống, đứng ngoài cửa.
“Hồi bẩm nương nương, hạ quan đã hỏi thăm Lâm ngự y, đúng là như vậy. Hoàng Thượng tự mình sai ngự y bắt mạch, xác định có thai.”
“Không phải Lưu ngự y nói thuốc kia không có chuyện ngoài ý muốn, vì sao Hạ chiêu nghi lại có thai?” Hoàng hậu nhướn mi “Lưu ngự y thật to gan, dám lừa gạt bản cung?”
“Hoàng hậu minh xét, hạ quan có một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt Hoàng hậu.” Lưu ngự y chắp tay hành lễ, trán đổ mồ hôi lạnh “Hạ quan cũng không biết sao lại như vậy, nếu Hạ chiêu nghi sau mỗi lần nhận ân sủng đều uống thuốc thì sẽ không thể mang thai, nếu như mang thai, chỉ sợ...”Không cần hắn nói rõ, Hoàng hậu cũng hiểu được, chẳng lẽ bị nàng ta phát hiện rồi?
Lần trước Lâm sung dung có tin vui cũng sai người bỏ thuốc, lần này Hạ chiêu nghi có tin vui, nàng cũng sai người bỏ thuốc, nếu thuốc không có vấn đề, như vậy chỉ có thể là các nàng không uống thuốc.
Nếu không Thục phi, Đức phi, Hà Chiêu dung những người này ở bên cạnh Hoàng Thượng thời gian dài như thế sao không mang thai được?
“Bất kể như thế nào, Hạ chiêu nghi xác thực có thai. Lưu ngự y cần phải hiểu, nếu muốn bảo đảm địa vị của Lưu gia ở triều đình, địa vị của bản cung ở hậu cung, thái tử chỉ có thể từ bụng bản cung mà ra.”
“Nếu bản cung thất sủng, Lưu gia suy tàn, Lưu ngự y cũng không thể vinh hoa phú quý, một bước lên mây, suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào!”
“Dạ! Hạ quan hiểu!” Lưu ngự y lập tức phát run, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Vậy là tốt rồi! Bản cung chờ tin tốt của ngươi!” Hoàng hậu không để ý nói một câu, ánh mắt rơi vào bức rèm che, tia lạnh bắn ra bốn phía, khóe miệng chứa đựng một nét cười lạnh.
Lúc Lưu ngự y rời đi, Hoàng hậu hỏi “Lưu ngự y, khi nào bản cung có thể mang long chủng?”
Lưu ngự y đang nghĩ ngợi phải đối phó thế nào, Hoàng hậu khi nào có thể mang thai, đời này có thể mang thai hay không, hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Không đợi hắn mở miệng, Hoàng hậu nghĩ không cần nghe câu trả lời của hắn nữa. Bởi vì nàng biết rõ, nói cũng như không, phẩy tay cho hắn lui xuống.
Khi rời đi, Lưu ngự y lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thái hậu đến Hỉ Lai cung, Hạ Uyển Chi đang ăn sáng. Tề Diệp nhìn nàng ăn ngon miệng, chính mình cũng vui vẻ ăn nhiều thêm chút. Nghe nói Thái hậu đến đây hai người vội vàng đứng dậy. Thái hậu tới, ánh mắt liền rơi vào trên bụng bằng phẳng của Hạ Uyển Chi, hai mắt hiền hoà “Có thai thật sao?”
“Hồi bẩm Thái hậu, là thật, Lâm ngự y nói là đã hơn một tháng!” Hạ Uyển Chi ôn nhu đáp lời.
Thái hậu mỉm cười lôi kéo tay của nàng ngồi xuống, nhìn lướt qua thức ăn, nói “Sao lại ăn những thứ này, mau phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị món hầm cách thuỷ dưỡng thai mang lên. Hạ chiêu nghi gầy quá, phải bồi bổ nhiều vào.”Hạ Uyển Chi mỉm cười không nói, Tề Diệp nói “Thái hậu yên tâm, trẫm đã phân phó xuống, sẽ không ủy khuất Hạ chiêu nghi.”
“Vậy là tốt rồi! Khó có được tin vui, đúng là tổ tông phù hộ!” Thái hậu tận tình khuyên bảo dặn dò “Bây giờ Hạ chiêu nghi đã có thai, lời nói và việc làm đều phải cẩn thận, chăm sóc bản thân cho tốt...”
Thái hậu dặn dò rất nhiều, Hạ Uyển Chi nghe lời gật đầu, một bộ dáng rửa tai lắng nghe, Thái hậu rất hài lòng.
Đức phi tự mình đem lễ vật đến tặng, trông thấy Hoàng Thượng, Thái hậu đều có mặt, biết rõ hôm nay Hạ chiêu nghi là được cưng chiều nhất hậu cung. Đè nén điểm chua xót trong lòng, Đức phi đưa lễ vật, nghe Thái hậu dặn dò phải chiếu cố nàng, ghi nhớ từng cái. Lúc rời đi nhìn ánh mắt ôn nhu của Tề Diệp chưa từng rời khỏi Hạ Uyển Chi, Đức phi khẽ cắn môi, mang theo một bụng chua xót rời đi.
Thục phi không tự mình đi thăm hỏi, mà chỉ đưa lễ vật đến. Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích nhận lấy, nói mấy câu khách sáo.
Thái hậu ngồi một lúc liền trở về ăn sáng, bà vừa nghe nói Hạ Uyển Chi có tin vui, đồ ăn sáng cũng không thèm để ý lập tức tự mình đến nhìn một chút, lúc này thấy nàng, Thái hậu cũng đủ no rồi.
Thọ Ninh cung, Quế Tú ma ma vừa hầu hạ Thái hậu dùng bữa, vừa suy nghĩ, chờ Thái hậu dùng xong đồ ăn sáng, nàng rót một chén trà, nói “Thái hậu, bây giờ Hạ chiêu nghi có tin vui, thuốc kia có cần hạ hay không?”
“Hồ đồ!” Thái hậu nghiêm mặt “Hôm nay nàng đang mang huyết mạch hoàng gia, hạ độc không phải là hại long chủng?”
“Dạ dạ dạ! Là nô tỳ hồ đồ, xin thái hậu trách phạt!” Quế Tú ma ma sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất.Thái hậu hừ một tiếng, phân phó “Chuyện bỏ thuốc không cần nhắc lại nữa, Hoàng Thượng đã hai mươi hai, đến nay không có hoàng tử. Nếu Hạ chiêu nghi có thể sinh hạ Nhị hoàng tử, cho dù nàng được sủng ái một chút, ai gia nể tình hoàng tử cũng sẽ giữ lại nàng. Tốt nhất là nàng nên an phận thủ thường, nếu kiêu căng tự mãn, ai gia cũng sẽ không lưu tình.”
“Thái hậu nhân từ!” Quế Tú ma ma nịnh nọt nói, Thái hậu nhìn bà ta một cái không nói thêm lời nào.
Lâm Huệ chuẩn bị một phần lễ vật, nghe nói Tề Diệp vẫn còn ở Hỉ Lai cung, ban đầu là định cho Thái Vi đưa đi, nàng suy nghĩ một chút có thể gặp mặt Hoàng Thượng, liền tự mình đưa qua.
Lâm Huệ trong lòng không dễ chịu, nghe nói Hạ Uyển Chi có thai làm cho nàng nghĩ tới đứa con còn chưa thành hình đã xẩy của mình, trong lòng co rút đau đớn. Nhưng nàng không thể tiếp tục đắm chìm trong nỗi đau khổ mất con nữa, nàng muốn thừa dịp trong khoảng thời gian Hạ Uyển Chi mang thai, giành lấy sủng ái của Hoàng Thượng. Nếu có thể mang thai long chủng thì không thể tốt hơn, nếu không được, cũng có thể chiếm một vị trí trong lòng Hoàng Thượng.
Nghe nói Lâm Huệ đến đây, nàng liếc nhìn Tề Diệp, cười bảo Hạ Bích mời nàng tiến vào, Lâm Huệ mỉm cười đưa lễ vật chúc mừng, Hạ Uyển Chi mỉm cười đáp lễ, sai Hạ Bích nhận lấy lễ vật.
Lúc nói chuyện, Hạ Uyển Chi phát hiện Lâm Huệ hai mắt đều đang nhìn Tề Diệp, lập tức hiểu mục đích nàng đến đây, khóe miệng ẩn giấu ý cười, nói “Hoàng Thượng còn có quốc sự phải xử lý, không bằng Hoàng Thượng đi trước đi?””Cũng tốt!” Tề Diệp đứng dậy, dặn dò “Không có việc gì đừng đi lung tung, ở trong phòng dưỡng cho tốt, buổi trưa trẫm lại sang đây nhìn ngươi.”
“Tần thiếp ghi nhớ!” Hạ Uyển Chi mỉm cười hành lễ, Lâm Huệ nhìn vẻ mặt ôn nhu của hai người, ánh mắt giao nhau mang theo tình ý khiến người không thể bỏ qua, trong lòng nàng cực kỳ buồn bực, nhịn không được ánh mắt lảng tránh.
Cung tiễn Tề Diệp rời đi, Hạ Uyển Chi mời Lâm Huệ ngồi xuống, Lâm Huệ nói “Thật sự chúc mừng Uyển tỷ tỷ!”
Hạ Uyển Chi cười cười, không lên tiếng, uống trà ô mai Hạ Hà pha.”Tối qua muội muội thật sự bị sợ hãi, mới nhất thời không biết nên nói thế nào, hi vọng Uyển tỷ tỷ đừng để ý, muội muội biết rõ nhất định không phải Uyển tỷ tỷ.”
“Không có gì, ngươi cũng không nói là ta, không cần xin lỗi, thế nhưng cái người tâm địa bất lương kia không biết định làm gì? Hậu cung này, thật sự là càng ngày càng nguy hiểm, lòng người khó dò!” Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm Lâm Huệ cười tủm tỉm nói.
Lâm Huệ nghe bốn chữ “Lòng người khó dò” vẻ mặt khẽ biến, Hạ Uyển Chi nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cũng hiểu rõ.
“Nếu không phải Thu Cúc bên cạnh Trịnh tu viện ăn nói linh tinh, Uyển tỷ tỷ sẽ không bị hiểu lầm, cũng may Hoàng Thượng đã cho Quang Thuận công công dạy dỗ nàng ta, nghe nói là đánh mười bạt tai, khuôn mặt sẽ biến dạng mất!” Lâm Huệ vừa quan sát sắc mặt Hạ Uyển Chi, vừa nói, vừa cười trên nỗi đau của người khác.
Hạ Uyển Chi chỉ nhàn nhạt cười, cũng không thể cao hứng “Phải không, đó là nàng ta đáng bị thế. Ai bảo nàng ta nói năng bậy bạ muốn hãm hại ta, cũng may Hoàng Thượng cơ trí, không tin lời nói xàm, trả lại trong sạch cho ta!”
“Vậy thì tốt!” Lâm Huệ cười, hai người vừa rỗi rảnh nói chuyện một lúc. Lâm Huệ chột dạ, không dám ở lại lâu, sợ mất vẻ đúng mực, liền đứng dậy cáo từ, Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích tiễn nàng ta rời đi.
Thục phi lục tung tìm ra một cái túi vải, bên trong tất cả đều là quần áo cùng giầy cho trẻ con. Thục phi cầm lấy kéo cắt bỏ hết. Mộc Hương ở một bên nhìn không dám tiến lên, chỉ để mặc nàng phát tiết, cho đến khi toàn bộ quần áo lẫn yếm tất cả đều thành mảnh vụn. Thục phi ném văng cây kéo, nàng mới tiến lên dọn dẹp.
Thục phi trông thấy nàng quỳ trên mặt đất, thu dọn, tức giận đến mức nhào tới đánh Mộc Hương. Thục phi đánh lên lưng Mộc Hương gào khóc “Vì sao, vì sao, vì sao con tiện nhân Hạ chiêu nghi kia mang thai, bụng bản phi lại một chút tin tức cũng không có? Vì sao...”
Mộc Hương nằm bất động trên mặt đất, chờ Thục phi khóc đủ rồi, mới an ủi: “Nương nương chớ vì một Hạ chiêu nghi mà làm ảnh hưởng đến thân thể, nương nương phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để giữ Hoàng Thượng lại, giữ được Hoàng Thượng, lại sợ mang không được long chủng sao?”
Tiếng khóc dừng lại, Thục phi ngẩng đầu, lau nước mắt trên mặt “Đúng vậy, chỉ cần giữ Hoàng Thượng ở lại. Mang thai có là gì? Hạ chiêu nghi có là gì?”
Mang thai mười tháng, Hạ chiêu nghi không thể thị tẩm, Hoàng hậu bị cấm túc, cơ hội đó, nàng muốn nắm thật chắc, không phải giữ Hoàng Thượng ở lại trong cung nàng. Như thế, còn sợ không có bầu sao? Sau giờ ngọ, Thục phi tự mình xuống bếp làm một chén canh long nhãn hạt sen hầm cách thuỷ, ướp lạnh sau đó đưa qua Ngự Thư phòng, Quang Thuận công công đi vào bẩm báo, Tề Diệp đang xem tấu sớ, nghe thấy Quang Thuận công công nói Thục phi đến đây, hắn vuốt mi tâm để cho nàng vào.
Quang Thuận công công truyền lời, Thục phi sửa sang lại cung trang một chút, tay cầm gương cẩn thận ngắm nhìn lớp trang điểm, khẽ mím môi, thấy môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, lúc này mới yên tâm bước vào cửa.
Thục phi hành lễ nói “Gần đây thời tiết nóng nực, thần thiếp biết Hoàng Thượng vất vả, đặc biệt mang đến canh long nhãn hạt sen Hoàng Thượng thích, còn bỏ thêm ô mai, Hoàng Thượng uống một chút xem sao. Nếu thích, ngày mai thần thiếp lại nấu mang đến!”
“Ái phi vất vả rồi!” Tề Diệp nhận lấy khăn Quang Thuận công công vắt, lau tay lau mặt.
Bức rèm che đung đưa, tiểu thái giám đứng ở bên ngoài liếc nhìn Quang Thuận công công. Quang Thuận hiểu ý đi ra ngoài, Thục phi bưng lên canh long nhãn hạt sen cho Tề Diệp. Ngay lập tức Quang Thuận công công tiến đến, trong tay có thêm một hộp cơm màu nâu tinh xảo, hộp cơm trang trí hoa lá đẹp đẽ. Quang Thuận khom người nói “Hoàng Thượng, Hạ chiêu nghi cho người đưa chút điểm tâm và nước ô mai đến.”
“Đưa lên đi!” Tề Diệp nghe vậy đặt canh long nhãn hạt sen xuống, ánh mắt sáng ngời, nhìn Quang Thuận mở hộp thức ăn ra, bưng lên hai đĩa điểm tâm tinh xảo ngon miệng cùng với một bình nước ô mai ướp lạnh, vẻ mặt sung sướng uống nước ô mai, gắp thức ăn.
Thục phi nhìn thoáng qua canh long nhãn hạt sen không ai thèm để ý để một bên, âm thầm cắn môi, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng dâng lên một cơn tức giận.
Một đĩa bánh hạt dẻ vơi đi non nửa, bánh hoa quế cũng ăn hai miếng, uống thêm một chén nước ô mai. Tề Diệp ăn no nê thỏa mãn mới uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Thục phi vẫn còn ở đó, nói “Trẫm còn có tấu sớ cần xem, ái phi đi về trước. Ngày khác trẫm có thời gian lại đi xem ái phi!”
“Dạ!” Thục phi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đang định hành lễ, nói “Hoàng Thượng mấy ngày nay không tới cung thần thiếp. Phòng bếp nhỏ vừa học làm hai món ăn, không bằng buổi tối làm cho Hoàng Thượng ăn?”Tề Diệp suy nghĩ một chút, gật đầu “Được! Trẫm sẽ qua dùng bữa tối!”
“Vâng, thần thiếp chờ Hoàng Thượng đến!” Trong lòng vui mừng một giây, khi nhìn đến canh long nhãn hạt sen ăn có một miếng, trong lòng chua chát, có chút khó chịu.
Ra khỏi ngự thư phòng, khuôn mặt Thục phi âm trầm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đang xử lý tấu sớ, mấp máy môi, không vui rời đi.
Bữa tối Tề Diệp quả nhiên đi đến đức sang cung, Thục phi phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị món ăn Tề Diệp thích ăn. Bản thân Thục phi cũng không ăn bao nhiêu, ngược lại không ngừng gắp thức ăn cho Tề Diệp. Tề Diệp nhìn một chén đầy đồ ăn, khẽ nhíu mày “Không cần để ý tới trẫm, ái phi tự mình dùng bữa đi!”
“Vâng!” Thục phi thu lại đũa, yên lặng dùng bữa, nghĩ tới giọng nói nhàn nhạt của hắn, lập tức ăn không thấy ngon.
Sau Bữa tối Tề Diệp ngồi một lúc liền rời đi, Thục phi tiến lên ôm eo hắn, bỏ qua sự dè dặt nói “Hoàng Thượng đêm nay ở lại có được không, thần thiếp mấy ngày này không gặp Hoàng Thượng rồi.”
“Hôm nay phải đi chỗ Đức phi, trẫm ngày khác lại đến nhìn ngươi!” Tề Diệp vỗ lưng Thục phi, ra hiệu nàng buông ra.Thục phi không chỉ không buông ra, ngược lại ôm càng chặt hơn, mềm giọng cầu khẩn “Đêm nay để thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng được không?”
“Nương nương, vừa rồi nô tỳ cho người đi nghe ngóng, Hoàng Thượng ở lại Đức Sang cung!” Bội dung tiến đến liền nhìn thấy Đức phi ngẩng đầu, nghe nàng nói. Vốn là ánh mắt tràn ngập hi vọng lại ảm đạm xuống, Bội Dung thấy trong lòng khó chịu, nhịn không được mắng “Thục phi thật đúng là không biết xấu hổ, hôm nay rõ ràng là Hoàng Thượng đến chỗ nương nương, nàng ta lại còn ngang ngạnh chiếm lấy Hoàng Thượng.”
“Nàng ta là loại nữ nhân gì trong cung còn không rõ ràng sao. Chỉ cần Hoàng Thượng đến chỗ nàng ta rồi sẽ không dễ dàng để cho người ra khỏi, ngay cả người trên giường Hoàng hậu cũng có thể gọi đi, Đức phi ta đây xem là gì?” Đức phi cười nhạo nói.
Bội Dung an ủi “Nương nương cần gì phải tự giễu. Bây giờ nương nương quản lý hậu cung. Thục phi nàng là cái gì, còn không phải là phải nghe lời nương nương.”
“Nương nương sao không mượn cơ hội này xử lý Thục phi một chút?”
Đức phi nhướn mi nhìn nàng, ra hiệu nàng nói tiếp. Bội Dung có chút cười trên nỗi đau của người khác tiến đến bên tai Đức phi nói thầm vài câu.