Hạ Uyển Chi bệnh nằm trên giường bốn ngày khỏe hơn chút ít, có thể xuống giường đi ra ngoài một chút. Hạ Bích đã đến bên cạnh hầu hạ, nàng ấy cơ thể tốt, hồi phục rất nhanh.
Vốn là tiết Đoan Ngọ vui vẻ nháo chuyện lớn như vậy, trong cung ai cũng không dám nói tới tiết Đoan Ngọ. Hạ Uyển Chi cũng có chút không cam lòng, rõ ràng chuyện cho qua nhanh như vậy.
Mặc dù Thục phi bị trách phạt nhưng còn không biết ai trong lòng đắc ý đây.
Nàng bệnh mấy ngày nay, Tề Diệp cũng không đến thăm nàng. Trong lòng nàng hiểu rõ, nghĩ tới chút dỗ ngon dỗ ngọt trước đó, nàng biết mình thiếu chút nữa lại bị hắn lừa, cho rằng hắn để ý mình. Bây giờ nhìn lại cũng chỉ là chơi đùa. Uổng công nàng còn ra sức diễn xuất như vậy, nghĩ là có thể bắt được tim của hắn.
Hôm nay xem ra hắn vững vàng hưởng thụ nàng ôn tình, tim thì vẫn còn hảo hảo để ở trong lồng ngực, không có gì đặc biệt.
Mấy người rơi xuống nước lần này, ngoại trừ nàng cùng Chu tiệp dư, những người khác hắn đều đi nhìn rồi. Lúc giữa buổi chiều thì nghe nói sẽ dùng bữa tối tại cung Chu tiệp dư.
Nàng chỉ là nghe, cũng không biểu hiện bao nhiêu bất mãn. Ngược lại Trúc Thanh có chút ngồi không yên, nói “Nương nương phải nghĩ biện pháp giữ tâm Hoàng Thượng lại. Kể từ sau khi nương nương rơi xuống nước, Hoàng thượng đúng là không có tới nhìn một cái. Ngay cả hỏi một câu cũng không có.”
“Hoàng Thượng làm việc còn chưa tới phiên ta nói chuyện. Trúc Thanh cô cô về sau nói chuyện đừng mất đúng mực.” Hạ Uyển Chi không thích Trúc Thanh. Nếu không phải nghĩ tới giữ lại còn hữu dụng, nàng cũng sẽ không để ở bên người, không được tự nhiên.
Hạ Uyển Chi gọi Hạ Bích, Hạ Hà cùng mình đi ra ngoài dạo một chút. Lúc ra cửa trông thấy tỳ nữ ngồi chồm hổm trên mặt đất lau ghế ngồi. Nàng nhìn thoáng qua, Hạ Bích, Hạ Hà phát hiện, đồng thời nhìn về phía cái cung nữ kia.
Đến một nơi vắng người, Hạ Bích nói “Đó là cung nữ vừa tới hôm qua. Nô tỳ quan sát hai ngày, phát hiện tay chân coi như lưu loát, nhìn cũng thành thật nên để lại.”
“Nếu là người biết bổn phận cũng có thể lưu lại, biết rõ lai lịch không?” Trong cung nàng, ai nàng cũng biết. Vừa rồi cái tỳ nữ kia nhìn lạ mặt, nàng mới nhịn không được nhìn nhiều hơn chút.
“Là từ Hoán y cục điều lên, trước kia chưa từng đi theo bên cạnh ai, vừa vào cung liền phân vào Hoán y cục.”
“Ừ! Chớ khinh thường, vẫn phải là quan sát nhiều một chút.” Hạ Uyển Chi phân phó một tiếng, hai người gật gật đầu cho biết là hiểu.
Hạ Uyển Chi đi Phóng Ưng đài, vịn lan can mà đứng. Hạ Bích nhìn gió thổi tung mái tóc của nàng, nhịn không được nhắc nhở “Nương nương, nơi này gió lớn. Nương nương thân thể mới khỏe hơn chút ít, còn chưa khỏe hẳn. Canh giờ không còn sớm, hay là trở về đi!”
Nàng không đáp lời. Hạ Bích cũng không nhiều lời. Hai người cùng đứng trong chốc lát, Hạ Uyển Chi mới cất bước đi xuống. Còn thiếu vài cái bậc thang thì tới mặt đất, nàng nhìn người cách đó không xa đang đi tới, cước bộ dừng lại, đứng tại nguyên chỗ nhìn người đi tới, khẽ cúi người hành lễ “Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!”