Quang Thuận công công vớt phượng bào mang đến trước mặt Tề Diệp. Hắn nhìn bộ quần áo ướt sũng có thêm vài vết ố mà suýt chút nữa ngất xỉu. Quang Thuận lo lắng nói: "Hoàng thượng, người nên bảo trọng long thể."
Tề Diệp cầm bộ đồ ướt sũng xoa xoa, lòng đau đến nỗi như muốn vỡ tan. Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống. Quang Thuận đứng bên cạnh không dám thở mạnh, hắn ta tự biết giờ có nói gì cũng vô dụng. Trước kia hắn ta đã biết Hoàng thượng rất coi trọng Hoàng hậu, nhưng lại không ngờ Hoàng thượng không phải chỉ xem Hoàng hậu là chánh cung lục viện hay cao hơn phi tần hậu cung một chút mà ai ngờ Hoàng thượng lại tình thâm ý trọng như vậy. Nếu không người như hắn sẽ không đau lòng đến rơi nước mắt trước mặt bọn nô tài.
Tề Diệp cầm phượng bào nói: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không tìm thấy Hoàng hậu thì trẫm sẽ không bỏ qua."
"Vâng, nô tài đã nhớ." Quang Thuận công công vội vàng đi phân phó cung nhân, cho dù hắn ta không ôm hi vọng là Hoàng hậu còn sống nhưng Hoàng thượng không tin Hoàng hậu đã không còn thì hắn ta chỉ biết phục mệnh.
Quang Thuận vừa đi khỏi, cuối cùng Tề Diệp không chịu đựng nổi nữa mà khóc lớn lên. Ôm phượng bào khóc đến đau lòng, hắn khóc đến khi cổ họng có mùi máu tanh. Hắn lau miệng, màu đỏ tươi của máu dính trên phượng bào nhìn rất ghê người. Tựa như sợ làm bẩn nó, Tề Diệp cố chà cho đi hết máu, nhưng càng chùi máu lại càng rơi nhiều. Cuối cùng hắn phun một ngụm máu lên phượng bào rồi ngất xỉu.
Trong lúc mê man Tề Diệp mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó gọi hắn: "Hoàng thượng, Hoàng thượng..."
Âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hắn từ từ tỉnh lại, thấy người trước mặt thật quen thuộc. Hắn vui mừng bắt lấy tay nàng, nghẹn ngào nói: "Uyển Nhi."
Chu Vũ Kiều giật mình, nhìn người vừa tỉnh lại thì vừa mừng vừa sợ. Bất chấp sự đau đớn ở tay, nàng ta cười lộ ra vẻ vui mừng nhưng khi nghe thấy cái tên hắn thốt ra thì hơi giật mình, nếu nàng nhớ không lầm thì khuê danh của Hoàng hậu có một chữ "Uyển".
Nàng hơi bất mãn một chút, nhưng nghĩ lại Hoàng hậu rơi xuống sống, còn có cá ăn thịt cho dù nàng ta phúc lớn cỡ nào cũng khó mà sống sót. Nàng hà tất phải so đo cùng người chết.
Suy nghĩ cẩn thận xong, nàng liền bình tĩnh trở lại, ôn nhu hỏi: "Hoàng thượng ngài bị sao vậy?
Tề Diệp đầu óc còn đang chưa thanh tĩnh hẳn, chỉ nghe âm thanh hiền hòa ở trước mắt, hắn ngỡ là Hạ Uyển Chi liền yếu ớt nói: "Trẫm biết Uyển Nhi sẽ không rời xa trẫm mà, nàng sẽ không nỡ bỏ trẫm, sẽ không..."
Chu Vũ Kiều nghe không rõ hắn nói gì liền hỏi lại: "Cái gì? Hoàng thượng có gì phân phó ạ?" Đúng lúc nàng muốn lại gần để nghe thì tiếng Quang Thuận ngày càng gần. Chu Vũ Kiều biến sắc muốn chạy trốn thì bị Tề Diệp ôm cứng. Lúc nàng vào là lén lút mà vào, nếu bị tên thái giám Quang Thuận chết bầm kia phát hiện khẳng định nàng sẽ không có quả ngọt mà ăn.
Giãy giụa một hồi thì âm thanh kinh ngạc vang lên: "Lớn mật, ai cho ngươi vào đây?"
Chu Vũ Kiều sửng sốt, không biết nên giải quyết với rắc rối do mình gây ra thế nào.
Quang Thuận công công rất tức giận, nhìn Chu Vũ Kiều ngu ngốc kia càng tức giận hơn bèn gọi thị vệ đến ném ả ta ra ngoài nhưng ai dè lại thấy Hoàng thượng nắm chặt tay ả nên nhíu nhíu mày.
Chu Vũ Kiều bị kéo giằng co đau đớn nói: "Ta sẽ đi, các ngươi làm ta đau quá."
Nhìn Hoàng thượng cho dù ngủ lại rồi vẫn nắm tay nàng thật chặt rồi hắn lại quay qua nhìn Chu Vũ Kiều. Hắn chần chờ một lát liền xua xua tay bảo thị vệ lui xuống. Hắn quét mắt nhìn bộ đồ tỳ nữ nàng đang mặc từ trên dưới: "Chu tiểu thư đang làm gì vậy?"
"Thần nữ lo lắng cho long thể Hoàng thượng nên chỉ tới thăm mà thôi." Chu Vũ Kiều bị hắn nhìn chằm chằm thì hơi sợ hãi, nhu nhược nói.
"Chu tiểu thư cảm thấy bổn công công ta sẽ tin sao?" Quang Thuận bật cười: "Bổn công công biết tâm tư của ngươi. Muốn chăm sóc Hoàng thượng không phải là không được, nhưng Chu tiểu thư sau này cũng đừng quên cơ hội này là ai cho."
Chu Vũ Kiều không ngu, lập tức hành lễ: "Đa tạ công công hậu ái, mai sau sẽ không quên ơn của công công."
"Vậy là tốt." Quang Thuận gật đầu, hắn ta nghĩ đơn giản là chỉ cần Hoàng thượng quên Hoàng hậu thì sẽ không đau khổ như hiện tại nữa. Sinh tử của Hoàng thượng mới là an toàn của bản thân. Nếu có người có thể tạo niềm vui cho Hoàng thượng, làm cho Hoàng thượng bớt đau khổ thì có thể lưu lại được.
Chu Vũ Kiều liền ở lại bên người Tề Diệp chăm sóc. Khi hắn tỉnh dậy đã thấy người dựa vào mép giường ngủ thì nhíu mày. Quang Thuận công công đứng gần đó nghe thấy có âm thanh liền đi vào, đá Chu Vũ Kiều đang ngủ say tỉnh dậy.
"Hoàng hậu đâu?" Tề Diệp tỉnh lại câu đầu tiên đã hỏi tung tích Hạ Uyển Chi.
Quang Thuận không dám giấu giếm thưa: "Bẩm, tạm thời không có tin tức. Hoàng thượng yên tâm, nô tài đã phái rất nhiều người xuống sông tìm kiếm. Chỉ cần có tin tức của nương nương, nô tài nhất định sẽ báo lại cho ngài."
Ánh mắt hắn buồn bã, nghẹn ngào hỏi: "Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi?"
"Hồi Hoàng thượng, đã qua sáu ngày."
Tề Diệp đột nhiên hít vào một hơi rồi nói: "Phải phái nhiều người đi tìm, nhất định phải tìm ra Hoàng hậu."
"Vâng." Quang THuận gật đầu, liếc Chu Vũ Kiều một cái rồi lui ra ngoài làm việc.
Chu Vũ Kiều bưng chén thuốc có chút khẩn trương và lo sợ đi lên: "Hoàng thượng, ngài nên uống thuốc."
"Cút đi." Tề Diệp quét mắt nhìn nàng rồi giơ tay hất đổ chén thuốc. Nguyên một chén thuốc cứ thế hắt lên người nàng. Chu Vũ Kiều hô lên một tiếng.
"Hoàng thượng." Chu Vũ Kiều vội vàng sửa sang lại váy áo, nàng thật vất vả mới có cơ hội lại gần Hoàng thượng, đâu có ngu mà ngoan ngoãn biến đi. Ả khóc lóc kể lể nói: "Hoàng thượng, người chết không thể sống lại. Hoàng hậu nương nương ở dưới suối vàng biết ngài tự làm tổn hại long thể thì nhất định chết không nhắm mắt."
Từng câu từng chữ của con ả ngu ngốc đó đã chọc trúng nỗi đau trong lòng Tề Diệp. Hắn lập tức trừng mắt nhìn Chu Vũ Kiều quát lớn: "Làm càn, ai cho ngươi lá gan dám nguyền rủa Hoàng hậu? Người đâu, lôi ra ngoài đánh chết cho ta."
Chu Vũ Kiều nhất thời không tiêu hoá được lời hắn vừa nói, đến khi thị vệ đi vào kéo nàng ra thì mới giật mình van xin: "Hoàng thượng, thần nữ biết sai rồi, Hoàng thượng..."
Nhưng đã muộn rồi. Tề Diệp đau lòng bật thốt: "Uyển Nhi."
Lúc Chu phu nhân biết tin liền vội vàng đi đến phía đông, nhưng chỉ nhìn thấy một khối thi thể lạnh lẽo thì liền hôn mê bất tỉnh. Chu phu nhân tuy rằng đau lòng nữ nhi nhưng con mình đã làm cho Hoàng thượng tức giận cũng chỉ mất đi cái mạng đã là nhẹ nên bà cũng không dám oán hận câu nào.
Chu Vũ Kiều làm mặt rồng tức giận bị xử tử, Quang Thuận cũng không tránh khỏi bị phạt. Nếu không phải hắn là cánh tay đắc lực hầu hạ Tề Diệp từ lâu thì đã bị chém đầu. Quang Thuận hối hận mình tại sao lại cho người khác ở lại, giờ chính mình lại bị phạt.
Hai ngày sau có thị vệ tới bẩm báo nói là ở hạ du sông phát hiện một thi thể nữ. Quang Thuận công công sắc mặt trầm xuống, cuối cùng phải nói đúng sự thật cho Tề Diệp nghe. Thời tiết nóng bức nên thi thể đã bị phân huỷ khá nhiều. Tề Diệp kéo một thân bệnh tật đến tận nơi nhìn thi thể nữ đó. Ngỗ tác nói ngày chết trùng ngày với ngày Hoàng hậu mất tích. (ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi)
Tề Diệp nghe vậy xong liền lảo đảo, kéo tấm vải trắng nhìn thi thể không thể phân biệt rõ ràng kia. Một mùi hôi xộc đến làm người ta khó có thể chịu đựng.
Trên lưng, cánh tay có vết thương do bị lửa đốt không?" Hắn nhìn thoáng qua hỏi.
Ngỗ tác cân nhắc một chút rồi nói: "Hồi Hoàng thượng, đúng là có vết thương do lửa gây ra. Nặng đến nỗi phần lưng đã phân biệt không được."
Hắn ta vừa nói xong thì Tề Diệp ôm ngực lảo đảo một bước. Quang Thuận kinh hãi: "Hoàng thượng..."
Bệnh của Tề Diệp thật sự rất nghiêm trọng, ngự y đều bó tay không có cách. Quang Thuận công công không còn cách nào bèn quyết định đưa người về Kim Lăng thành.
Tề Diệp vừa hồi phục tâm trí một chút liền chuẩn bị hồi cung. Hắn muốn mang theo Uyển Nhi của hắn trở về nhưng trời không thuận ý người. Thời tiết rất nóng bức, cho dù dùng đá ướp cũng không thể ngăn chặn quá trình mục rữa. Tư Thiên Giám khuyên Hoàng thượng nên chôn cất để Hoàng hậu có thể an nghỉ. Hắn trầm tư thật lâu cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hắn hối hận, hối hận tại sao lại đưa nàng ra khỏi cung để rồi mất đi nàng.
Những tên thích khách hôm đó còn sống đã bị hắn hạ lệnh nghiền nát xương thành tro. Hắn muốn những tên đó chết cũng không được yên thân.
Tư Thiên Giám chọn một khu đất phong thủy tốt. Tề Diệp vuốt ve quan tài mạ vàng lẩm bẩm nói: "Yên tâm, trẫm sẽ không bỏ mặc ngươi, trẫm nhất định mang ngươi trở về."
Lăng mộ Hoàng hậu được xây dựng ở thành phía đông của núi Phượng Hoàng. Nơi đây có một cây ngô đồng trăm năm, nghe nói chính là nơi phượng hoàng từng ở.
Sau khi Tề Diệp bệnh nặng không dậy nổi thì Quang Thuận tận tâm tận lực chăm sóc. Nghe được người của thành Kim Lăng tới thì lòng hắn liền vui mừng, vội vã ra ngoài đón.
Tề Diệp ngủ cũng không an ổn. Đột nhiên hắn cảm giác như có người thì liền bừng tỉnh. Trước mặt hắn là một thân hình nho nhỏ, tiểu gia hỏa thấy hắn tỉnh dậy liền kinh ngạc vui mừng gọi: "Phụ hoàng."
Tề Diệp không dám tin trừng mắt nhìn Thái tử. Tiểu Thái tử bị hắn trừng đến sợ hãi, cái miệng nhỏ oa oa khóc lớn: "Mẫu hậu, Sách Nhi muốn mẫu hậu, mẫu hậu..."
Tề Diệp nghe vậy thì đau lòng không thôi, hắn nhìn thoáng qua Quang Thuận công công rồi sờ đầu tiểu Thái tử: "Sách nhi ngoan, không khóc..."
Tiểu Thái tử sao còn tâm trí mà nghe lời hắn, thằng bé cứ khóc to lên. Tề Diệp đau đầu, chỉ biết đem con ôm vào ngực nhỏ nhẹ nói: "Ngoan, không khóc, là phụ hoàng không tốt làm Sách nhi sợ."
Tiểu Thái tử còn nhỏ lại lặn lội đường xa tới đây, vậy nên sau khi khóc lớn liền mệt quá mà thiếp đi trên vai hắn. Tề Diệp thương tiếc nhìn thằng bé trong chốc lát, mỗi thứ trên mặt nó đều hiện lên chút hình bóng của Hạ Uyển Chi. Hắn hít sâu rồi bảo bà vú ôm hắn xuống nghỉ ngơi.
Quang Thuận công công quỳ xuống đất thỉnh tội. Tề Diệp chỉ hừ một cái rồi không nói thêm gì nữa. Người chết rồi không thể sống lại, cho dù hắn đau lòng đến thế nào thì hắn cũng là vua một nước, gánh vác giang sơn, hơn nữa nàng còn hai đứa nhỏ, hắn không thể bỏ hết tất cả mà chết theo nàng được.
Từ khi tiểu Thái tử đến thì thần sắc của Hoàng thượng tốt lên không ít. Quang Thuận cảm thấy như vậy bị ăn 10 bản tử cũng không hề lỗ.
Ở hậu cung, Lâm Huệ nhận được mật tin của Khang Ninh vương thì không nhịn được cười ha hả. Cười đến nỗi nước mắt chảy xuống. Thái Vi tò mò hỏi: "Nương nương có chuyện gì vậy?"
"Chuyện tốt, chuyện rất tốt." Nàng cuối cùng cũng báo thù được cho hài tử, báo thù được cho nàng.
"Nếu là chuyện tốt nương nương nên cao hứng mới phải, sao người lại khóc?" Thái Vi cầm khăn tay đưa cho nàng lau nước mắt.
Lâm Huệ nhìn khăn tay ướt đẫm nước mắt mà ngẩn người: "Là bổn cung quá vui thôi." Nhìn mật tin bị thiêu đốt thành tro, nàng thở dài, cuối cùng cũng có thể ném tảng đá nặng trong lòng xuống.
Không lâu sau, tin Hoàng hậu bị ám sát đã truyền tới kinh đô. Toàn thành một mảnh kinh ngạc, Hạ phu nhân sau khi tỉnh dậy xác định không phải là tin giả liền tức đến nỗi bị bệnh dậy không nổi.
Ở dưới cây ngô đồng, Tề Diệp đang nắm tay Thái tử đứng trước bia mộ. Tiểu Thái tử vẫn còn quá nhỏ không biết tấm bia trước mặt là gì, chỉ mở to mắt đánh giá. Hạ Bích quỳ gối trước mộ khóc đến nỗi muốn ngất xỉu.
Tiểu Thái tử thấy thế liền tò mò hỏi: "Phụ hoàng, Bích cô cô bị sao vậy?"
"Không sao đâu." Hắn sờ đầu thằng bé nói: "Sách nhi ngoan, mau dập đầu với mẫu hậu."
"" Mẫu hậu ở đâu ạ?" Tiểu Thái tử nhìn trái nhìn phải nhưng không hề thấy người mình muốn tìm ở đâu, thất vọng hỏi: "Phụ hoàng, Sách nhi muốn mẫu hậu."
Tiểu Thái tử không biết rằng từng lời nói muốn mẫu hậu đều làm ruột gan phụ hoàng hắn quặn thắt. Quang Thuận thấy biểu tình bi thương của Hoàng thượng, biết tiểu Thái tử vì còn nhỏ không hiểu chuyện nên vội vàng bế thằng bé quỳ xuống bia mộ dập đầu.
Tề Diệp xoa tấm bia lạnh như băng, tâm thắt lại thấp giọng nói: "Uyển Nhi đừng sợ, không lâu nữa trẫm sẽ mang ngươi trở về."
Tiểu Thái tử ngoan ngoãn dập đầu nhưng nhịn không được lại hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu đâu?"
Quang Thuận công công vội vã che miệng thằng bé lại để nó không hỏi nữa, tránh làm Hoàng đế thương tâm.
Tề Diệp không vui liếc Quang Thuận, ôm tiểu hài tử nhìn bia mộ nói: "Uyển Nhi yên tâm, trẫm sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, ngươi đừng lo lắng, trẫm sẽ bồi dưỡng Sách Nhi thành một minh quân."
Quang Thuận và Hạ Bích nghe vậy thì sửng sốt một chút.
Mười lăm tháng tám loan giá mới về đến thành Kim Lăng. Thái hậu mang theo chúng phi tần chờ ở cửa cung. Lâm Huệ nắm tay Tam hoàng tử nhìn xe ngựa đanh chậm rãi di chuyển lại gần. Tam hoàng tử hỏi kích động: "Mẫu phi, phụ hoàng đã trở lại rồi."
Tam hoàng tử từ khi đi theo nàng thì tính cách không còn rụt rè nhu nhược như trước nữa.
Những người khác nghe Tam hoàng tử nói vậy thì nhìn một cái trong lòng khó nén được kích động, Hoàng thượng đi là đi liền mấy tháng, hậu cung rất quạnh quẽ. Hiện giờ Hoàng thượng trở lại thì các nàng có thể được sủng ái hoặc có thể xem náo nhiệt rồi.
Các nàng đều nghe nói về sự việc của Hoàng hậu, tất nhiên một chút thương tâm dành cho nàng cũng không có mà càng cảm thấy cao hứng. Hoàng hậu biến mất, lại không có người là sủng phi thì tất cả các nàng đều có cơ hội được sủng ái ngang nhau.
Xe ngựa dừng lại, Quang Thuận đã chuẩn bị sẵn ghế, hắn ta vén màn xe lên để người trong xe bước ra. Tề Diệp dắt tay Thái tử xuống xe. Hắn nhìn thoáng qua hoàng cung quen thuộc, nhìn Thái hậu phi tần nghênh đón hắn nhưng lại không có thân ảnh của nàng. Hắn nghĩ rằng nếu về thì có thể thấy nàng, chỉ là đây là hi vọng xa vời.
Thái hậu nhìn hắn hành lễ với mình, đến gần mới thấy khuôn mặt của hắn rất tiều tụy, biểu tình sa sút, khuông mặt như già thêm, ngẩn người tiến lên: "Hoàng thượng cuối cùng đã trở lại, ai gia vẫn luôn lo lắng cho ngươi..."
Lâm Huệ nhìn người như muốn già thêm mười tuổi thì rất kinh ngạc. Trước kia chỉ nghe nói là có người bi thương một đêm bạc trắng đầu, nàng luôn không tin nhưng giờ nhìn đế vương khí phách hơn người lại thành ra như vậy thì nàng đã tin rồi. Nếu văn võ bá quan nhìn thấy hắn như vậy tất sẽ lo lắng.
Xem ra hắn thật sự sủng ái nữ nhân kia, nghĩ đến đó Lâm Huệ liền ghen tức. Nhưng mà ả ta chết rồi thì còn nhận được sủng ái thế nào nữa. Chết là hết.
Các phi tần âm thầm thu hồi vẻ kinh ngạc mà nũng nịu thỉnh an, chỉ mong hắn nhìn mình nhiều hơn một chút.
Chỉ tiếc Tề Diệp chỉ liếc sơ qua một cái rồi thỉnh an thái hậu, lấy cớ đi đường xa mệt mỏi liền cáo từ để nghỉ ngơi.
Thái hậu gật đầu: "Ai gia biết Hoàng thượng và Hoàng hậu tình thâm ý trọng. Nhưng người chết cũng đã chết, không thể sống lại. Hoàng thượng hãy cố gắng bảo trọng long thể, hoàn thành được nguyện vọng của bá tánh."
"Trẫm đã nhớ." Tề Diệp gật đầu, nắm tay Thái tử đi đến Chiêu Hoa cung.
Sau đó các phi tần khác cũng lui về cung. Thái hậu chỉ lưu lại Lâm Huệ nói: "Hậu cung bây giờ chỉ có Huệ phi ngươi là cao nhất, ngươi hãy thay ta quản lí mọi sự tình trong hậu cung."
"Tạ Thái hậu hậu ái, thần thiếp nhất định tận tâm tận lực xử lí hậu cung." Lâm Huệ ra vẻ vui sướng gật đầu
Thái hậu vừa lòng: "Tốt lắm."
Chiêu Hoa cung nơi nơi đều có hình bóng của Tề Diệp và Hạ Uyển Chi. Cảnh còn người mất, giờ chỉ còn hắn độc bước trên con đường quen thuộc. Hắn đảo mắt qua mọi đồ vật của nàng. Nhìn chiếc ghế kia là nàng từng rất thích nằm trên đó phơi nắng, hình như vẫn còn hơi thở của nàng còn vấn vương.
Trong lòng hắn đau đớn, Tề Diệp đưa tay che mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Tiểu Thái tử tìm một vòng vẫn không thấy mẫu hậu đâu liền tủi thân muốn khóc. Đúng lúc thằng bé định vào chính điện thì bị Quang Thuận bế lên. Quang Thuận biết lúc này không nên quấy rầy Hoàng thượng. Hắn liền đưa Thái tử đi nơi khác chơi, vẫn còn là một tiểu hài tử, nó liền bị hấp dẫn bởi con diều.
Đến khi Quang Thuận tiến vào hầu hạ thì phát hiện Hoàng hượng đã đi đâu rồi. Cuối cùng lại tìm thấy hắn ở thư phòng. Tề Diệp tập trung tinh thần mà vẽ tranh. Quang Thuận không nói lời nào, trên giấy là Hoàng hậu nương nương đang cười thật chân thật.