Dùng bữa tối xong trời cũng đã khuya hẳn. Nhị hoàng tử chơi ở bên hồ đã mệt nên Hạ Uyển Chi giao cho bà vú ôm trở về để rửa mặt nghỉ ngơi.
Nàng cùng Tề Diệp nói chuyện,nàng nói: "Hoàng Thượng có phải ngài có tâm sự gì không? "
Tề Diệp im lặng chốc lát rồi mở miệng nói:
"Uyển Nhi! Nguơi nói trẫm có phải là kẻ bất hiếu hay không? "
"Vì sao Hoàng Thượng nói như vậy?" Nàng trấn an nói: "Hoàng Thượng là vua của một nước, người bình thường đều nói trung hiếu là không thể vẹn toàn, con người không ai là hoàn mỹ cả, cá cùng gấu là không thể sống cùng. Bản thân thiếp nghĩ rằng Hoàng Thượng cũng không phải là bất hiếu. Hoàng Thượng đừng nên suy nghĩ nhiều, Hoàng Thượng vẫn chưa có làm điều gì sai hết ".
"Phải không?" Hắn thở dài, xem ra trong lòng vẫn là có chút không yên ổn.
Hạ Uyển Chi gật gật đầu rồi lột vỏ một quả sơn trà cho hắn ăn, hắn cầm lấy ăn rồi nhìn nàng nói "Trẫm cũng cảm thấy trẫm chưa làm cái gì sai cả, cũng không thể vì bà ấy là Thái Hậu mà lại làm ảnh hưởng đến kỹ cương phép nước".
"Hoàng Thượng nói rất đúng. "Hạ Uyển Chi gật đầu đồng ý lại an ủi thêm vài câu. Lúc này thì hắn mới tươi cười không còn cái kiểu tâm sự nặng nề nữa.
Ban đêm khi hắn đã ngủ say Hạ Uyển Chi mới cho gọi Hạ Bích đến nói " Mau lấy thuốc trị thương loại tốt nhất đưa qua cho Đuờng tú nữ ".
"Vâng!" Hạ Bích có chút ngạc nhiên gật gật đầu rồi tựa như nhận ra được cái gì, liền mau chóng cầm thuốc trị thương đưa đến chỗ Đường tú nữ.
Đường tú nữ bị đánh mười bản đau đến mức thiếu chút nữa ngất xĩu,lúc này nàng đang nằm ở trên giường được tỳ nữ dùng khăn ướt lau lại chỗ vết thương cho nàng. Lúc đến ngự y viện cầm thuốc trị thương, ngự y dặn dò phải chườm lạnh sau đó mới thoa dược lên.
Đường tú nữ đau đến mức rên hừ hừ, chỉ là nàng nghe nói cảnh trí ở Ngọc hồ rất đẹp, Hoàng Thượng thường đến đó. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến Hoàng Thượng lại là nguời không hề biết thương hương tiếc ngọc,ngài ấy cứ trơ mắt mà đứng nhìn Hoàng Hậu trừng phạt nàng.
Đường tú nữ càng nghĩ càng cảm thấy uất ức,nếu biết vậy nàng đã không tự cho là mình may mắn rồi.Nghĩ đến chỉ sợ Hoàng Hậu sẽ bắt đầu chán ghét nàng, còn chưa có tiến cung mà nàng đã nghe nương nói Hoàng Hậu rất là lợi hại,kêu nàng không nên đắc tội với Hoàng Hậu, nếu có thể thì nàng nên dựa vào Hoàng Hậu thì tốt hơn.
Chỉ tiếc là tiến cung không được mấy ngày đã bị Hoàng Hậu trách phạt rồi. Đường tú nữ bắt đầu thật sự lo lắng cho sau này nên làm cái gì bây giờ?
Có tiếng gõ cửa, cả hai người đều quay đầu lại nhìn, ngay sau đó cung nữ Hiểu Nhu liền nhẹ nhàng kéo đệm chăn che lại trên nguời cho nàng ta rồi nói "Ai vậy?".
"Là Ta!" Hạ Bích đứng ở ngoài cửa chờ.
Hạ Bích là tâm phúc bên cạnh Hoàng Hậu cho nên các nàng không thể không quen biết. Hiểu Nhu hơi ngạc nhiên khi Hạ Bích lại xuất hiện "Bích cô cô?".
"Đường tú nữ đang nghỉ ngơi sao?" Hạ Bích nhìn lướt qua phòng, bên trong thu dọn rất ư là sạch sẽ.
"Còn chưa nghỉ ngơi, không biết Bích cô cô có cái gì giao phó?" Hiểu Nhu ra đón nguời đi vào nhưng trong lòng lại có chút bất an vì Hoàng Hậu cũng vừa mới trách phạt chủ tử nhà nàng xong.
"Là Hoàng Hậu nương nương kêu nô tỳ đến đây nhìn một cái." Thấy là Hak Bích, Đường tú nữ giãy giụa muốn đứng dậy. Hiện giờ nàng còn chưa đuợc sủng ái nên nàng chỉ đuợc xem là tú nữ, ở trong hậu cung này so ra nàng còn thua kém hơn cả tâm phúc của Hoàng Hậu.
"Tiểu chủ thân mình không khoẻ nên nằm đi, đừng làm tổn thọ nô tỳ!" Hạ Bích vội vàng ngăn cản, nói "Thân mình tiểu chủ có tốt không?".
"Đa tạ Hoàng Hậu nương nương đã hỏi, đều là thần thiếp sai, phạm vào cung quy, Hoàng Hậu nương nương trừng phạt cũng phải thôi".Đường tú nữ có chút lo sợ bất an nói ra.
"Tiểu chủ biết sai thì tốt rồi, nương nương cũng chỉ dựa theo quy củ mà làm việc, nếu không thì sao có thể phục chúng đây? Sự tình lần này xác thật là tiểu chủ sai, chỉ là nương nương nhân hậu biết tiểu chủ không phải cố ý, liền kêu nô tỳ mang tặng chút thuốc trị thương lại đây, tiểu chủ thoa lên miệng vết thương thì sẽ mau lành hơn một chút ".
"Tạ Hoàng Hậu nương nương hậu ái!" Đường tú nữ có chút thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận.
Hạ Bích cười cười, ngồi một lát mới đứng dậy rời đi.
Nàng vừa đi Hiểu Nhu đóng cửa phòng lại "Tiểu thư, Hoàng Hậu nương nương đây là có ý tứ gì?".
"Còn có thể là có ý tứ gì, đánh một cái tát rồi cho một trái táo!" Đường tú nữ không ngốc, có một số việc nàng biết rất rõ ràng "Có điều, nếu có thể khiến Hoàng Hậu vui thì vậy cũng đủ rồi".
Thái Hậu thật sự bị thương tâm, nằm hơn nửa tháng ở trên giuờng nhưng vẫn không thấy khởi sắc. Tề Diệp nói không cần phải để ý, Hạ Uyển Chi nhìn hắn cau mày, biết trong lòng hắn có để ý đến. Dù gì đi nữa thì Thái Hậu cũng là mẹ đẻ của hắn, ý chí hắn không thể cứng rắn cũng đúng thôi.
Mỗi ngày Hạ Uyển Chi đều đi thỉnh an, muốn đích thân đến chăm sóc thì bị Thái Hậu vô tình cự tuyệt. Thật ra thì Lâm Huệ có đến một ngày, sau đó mấy ngày liền Lâm Huệ đều đến Thọ Ninh Cung phụng dưỡng, căn bản là Thái Hậu không muốn cho nàng đến thăm mà thôi.
Nhưng Hạ Uyển Chi cảm thấy không sao cả, dù cho các nàng cùng nhau tính kế mình thì nàng cũng ko thấy sợ hãi.
Lâu lâu Tề Diệp đi Thọ Ninh Cung, Thái Hậu biết hắn tới nhưng vẫn không chịu gặp, tựa hồ như vẫn chưa hết giận. Nghĩ tới hắn ép bà độc chết Triệu Tĩnh Di, Thái Hậu liền thương tâm không thôi.
Lâm Huệ cầm theo hộp đồ ăn vào Thọ Ninh Cung, nhìn người đang đi tới liền vội vàng dừng lại bước chân, cúi người hành lễ. Tề Diệp nhìn nàng một cái, thấy nàng cầm theo hộp đồ ăn, biết mấy ngày nay đều do nàng phụng dưỡng bên Thái Hậu, nói "Chăm sóc Thái Hậu cho thật tốt sau này sẽ có thưởng.".
"Tạ Hoàng Thượng ân điển!" Lâm Huệ gật gật đầu nhìn theo thân ảnh hắn rời đi, cảm thấy phức tạp.
"Thái Hậu, thần thiếp có làm chè hạt sen, không phải Thái Hậu nói muốn ăn sao? Thái Hậu nếm thử xem thần thiếp làm có hợp với khẩu vị của Thái Hậu không? " Lâm Huệ mỉm cười bưng chè hạt sen tiến lên.
Thái Hậu cười cười há mồm uống một ngụm, bà không thích uống quá ngọt, không thể không thừa nhận rằng nàng ta rất quan tâm khẩu vị của bà, chè hạt sen làm cũng không ngọt. Bà thích hương vị này nên cũng uống nhiều hơn một chút, rất nhanh một chén chè hạt sen nhỏ đã hết.
"Mới vừa rồi thần thiếp tới thì thấy Hoàng Thượng rời đi, mấy ngày nay Hoàng Thượng cũng là có tâm." Nàng thử nói.
Thái Hậu sắc mặt không đổi, lau khóe miệng "Nếu Huệ Phi muốn xuống tay từ trên nguời ai gia để mong có đuợc sự chú ý của Hoàng Thuợng thì chỉ sợ rằng ai gia cũng không giúp được ngươi!"
"Thái Hậu nói đùa, thần thiếp là thật tình thực lòng muốn phụng dưỡng Thái Hậu." Lâm Huệ thành khẩn nói.
"Vậy sao?" Thái Hậu là ai? Vô sự hiến ân cần bà đã thấy nhiều rồi, không có khả năng sẽ tin lời Lâm Huệ.
Lâm Huệ biết bà sẽ không tin tưởng, nàng đương nhiên sẽ không nói lời nói thật "Thần thiếp nói lời thật lòng, thần thiếp chỉ là muốn phụng dưỡng Thái Hậu mà thôi, nếu Thái Hậu cảm thấy thần thiếp quấy rầy, sau này thần thiếp sẽ không đến quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi nữa!".
"Nếu là thiệt tình thì không phải là quấy rầy, ở lại đây hầu hạ đi!" Lúc này Thái Hậu biết là giữ nàng ở bên cạnh ít nhiều gì cũng có chỗ để dùng.Huệ Phi và Hoàng Hậu có ân oán với nhau bà cũng biết một chút, tỷ muội tốt lại phản bội vì thù hận, nếu các nàng đều đấu đến ngươi chết ta sống, sao bà lại không làm ngư ông đắc lợi mà ngồi xem chứ.
Gần đến tết Đoan Ngọ, thân thể Thái Hậu cũng đã tốt hơn, cũng không còn làm khó Lâm Huệ mỗi ngày phải chạy đến Thọ Ninh Cung. Mỗi ngày nàng không còn phải tự mình đi thỉnh an nữa nhưng cũng sẽ làm cho Hạ Bích phải đi qua dò hỏi vài câu, tránh cho bị người khác nói xấu. Rốt cuộc lời đồn mạnh như hổ, dù nàng có là Hoàng Hậu cũng sẽ khó tránh khỏi sẽ bị hãm hại.
Tề Diệp biết là do công lao của Lâm Huệ nên hai đêm liền đều ngủ lại trong phòng của Lâm Huệ. Hạ Uyển Chi khẳng định là không vui nhưng có điều nàng có thể làm gì? Hắn là Hoàng Thượng, sủng hạnh phi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù nàng có ghen ghét hay không vui cũng không thể làm được gì.
Có điều là cho dù Lâm Huệ đuợc sủng hạnh thì đã sao? Nàng ta không thể sinh con, dù được sủng ái cũng không thể mang long thai. Đối với Thái tử cùng Tứ hoàng tử cũng không thể uy hiếp.
Tết Đoan Ngọ có thể nói là một cơ hội tốt cho những tú nữ nào mà chưa được Tề Diệp sủng ái. Huống chi còn có Thái Hậu lên tiếng, khiến cho nàng phải tổ chức náo nhiệt hơn một chút.
Đèn đuốc ở Ngự Hoa Viên sáng trưng, hoàng thân quốc thích tề tụ thành một chỗ. Hạ phu nhân cũng tiến cung, được chiêu đãi rất là chu đáo. Hạ Uyển Chi để Hạ Bích chú ý động tĩnh xung quanh, nàng nói chuyện cùng Hạ phu nhân. Cùng tiến cung còn có hai vị tẩu tử, bởi vì được hưởng ké vinh quang của nàng mà hai vị ca ca cũng như đạp trên mây, con đường làm quan trở nên rộng mở sáng sủa.
Dù như thế, Hạ Uyển Chi vẫn không thể yên tâm, đối với nguời Hạ gia, nàng cứ dặn dò hàng ngàn hàng vạn lần. Trước kia Hạ lão gia đúng là không nghe lời của nàng nhưng hiện giờ chỉ cần một ánh mắt của nàng Hạ lão gia cũng phải cân nhắc đến thật lâu. Tuy rằng là cha con nhưng nàng là Hoàng Hậu, lại đuợc Hoàng Thượng sủng ái,nghe theo nàng khẳng định sẽ không có thua thiệt.
Cho nên gần đây người Hạ gia mặc dù nước lên thì thuyền lên nhưng cũng tuân thủ nghiêm ngặt từng chút một, không dám làm ra loại chuyện khác người gì để tránh liên luỵ cho toàn tộc.
Hai vị hoàng tử đều thực ngoan ngoãn, Hạ phu nhân rất là cao hứng. Từ xưa đến nay Hạ gia chưa từng có một vị Hoàng Hậu, nhưng hiện giờ con gái bà lại làm Hoàng Hậu. Những quý phu nhân ở Thành Kim Lăng có người nào dám chống đối bà nữa chứ. Đây đều là do mạng bà tốt nên sinh ra một cô con gái làm Hoàng Hậu.
Hai người nói chuyện một hồi lâu thì Ngự Hoa Viên bên kia cũng náo nhiệt hẳn lên, các nàng liền đi qua nhìn một cái.
Buổi tối gió lạnh nhè nhẹ, vài vị tú nữ nhan sắc kiều diễm, oanh oanh yến yến thể hiện tài nghệ, cũng chỉ có mong muốn duy nhất là đuợc Hoàng Thượng sủng ái. Nàng nhìn thoáng qua Đường tú nữ, tĩnh dưỡng hơn một tháng, vết thương đã khá hơn nhiều. Từ ngày kêu Hạ Bích tặng thuốc trị thương đem qua xong thì nàng cũng chẳng quan tâm.
Đương nhiên Đường tú nữ sẽ bị những tú nữ khác cười nhạo vì việc này nhưng thật ra nàng chỉ ngồi im, không rên một tiếng, làm bộ như không có nghe thấy. Hạ Uyển Chi biết nhưng cũng không có động tác gì, nàng muốn nhìn một chút xem Đường tú nữ có bao nhiêu năng lực, nếu ngu ngốc sao có thể đuợc nàng coi trọng? Nếu thật vậy thì nàng có ánh mắt quá kém.
Tuy rằng nhan sắc Đường tú nữ kém hơn so với Triệu Tĩnh Di nghiêng nuớc nghiêng thành, nhưng so với hơn mười vị tú nữ trong này cũng coi như là xuất chúng, nhìn nàng ta nhẹ nhàng bắt đầu múa, vừa múa vừa hát, khi khảy tỳ bà nàng ta nghiêng đầu nhìn. Tề Diệp xem mà có chút mê mẩn, ánh mắt dừng ở trên người nàng ta vẫn chưa dời đi.
Hạ Uyển Chi trong lòng hiểu rõ, cuời chậm rãi, phát hiện ra ánh mắt đang nhìn của Thái Hậu, nàng cười bưng một ly trà lên như chào hỏi. Thái Hậu mỉm cười nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo sự vui sướng khi người gặp họa.
Náo nhiệt của yến hội tan hết, nàng dỗ Nhị hoàng tử nghỉ ngơi, khi nghe cung nữ nói Tề Diệp cho gọi Đường tú nữ tới thị tẩm, nàng không có biểu tình khác thuờng gì, ở Ngự Hoa Viên nàng cũng đã đoán được.
Đường tú nữ rửa mặt chải đầu sạch sẽ, đuợc bọc trong chăn gấm màu đỏ, rất nhanh liền có thái giám tiến vào, hai người nâng nàng ra cửa. Đường tú nữ vui mừng trong lòng, nhịn không được nhẹ giọng hát một khúc nhạc, thanh âm không lớn nhưng lại có thể làm cho người nghe thấy khi nàng đi qua.
Nhóm tú nữ chưa đuợc sủng ái tức giận đến rơi lệ, cảm thấy ông trời không công bằng. Nàng ta không có tài nghệ gì thế nhưng lại được Hoàng Thượng ưu ái, đuợc triệu hạnh được sủng ái, mà các nàng đàn tấu nhạc điệu cao nhã như vậy lại bị xem nhẹ.
Nói đến cùng là do các nàng không có gian xảo bằng Đường tú nữ, bị đánh mười bản đổi lấy đuợc Hoàng Thượng ưu ái. Nếu đổi lại là các nàng, các nàng cũng nguyện ý.
Ngày thứ hai đường tú nữ đi Chiêu Hoa Cung thỉnh an, tóc đã đuợc búi như các phi tần, mặt mày như hoạ, xinh đẹp khả ái, dáng vẻ ngoan ngoãn chỉnh tề đến hành lễ "Tần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, Đường tú nữ lại chuyển sang thỉnh an Huệ Phi. Huệ Phi biểu tình nhàn nhạt gật gật đầu, nàng cho rằng Hoàng Hậu sẽ không bao giờ để cho những tú nữ đó xuất đầu, hiện giờ xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.
Tề Diệp ăn sáng ở Chiêu Hoa Cung,Hạ Uyển Chi hỏi về phân vị của Đường tú nữ, hắn không hề nghĩ ngợi, nói "Ban Tiệp dư đi!".
"Tuy rằng gia thế Đường tú nữ không tồi, có điều dựa theo gia thế mà nói, phân vị Tiệp dư có vẻ không ổn, không khỏi khiến người khác nói ra vào, Hoàng Thượng vẫn nên phong Mỹ nhân đi!".
"Uyển Nhi nói đúng, là trẫm suy xét không chu toàn, vậy gọi là mỹ nhân đi!" Tề Diệp nghĩ nghĩ gật đầu.
Hạ Uyển Chi biết, Đường mỹ nhân ở trong lòng hắn thật ra có chút phân lượng.
Lệnh sắc phong đuợc ban xuống, Đường mỹ nhân phân phó Hiểu Nhu thu thập đồ vật của chính mình dọn vào trong thiên điện Đức Sang Cung duới mí mắt Huệ Phi. Thật ra Huệ Phi có chút ngạc nhiên, nàng cho rằng Hoàng Hậu sẽ thu Đường mỹ nhân vào dưới trướng để dễ dàng lợi dụng, hiện giờ xem ra nàng đã đoán sai rồi. Càng ngày nàng càng không hiểu rõ nữ nhân kia đang tính toán gì nữa.
Đường mỹ nhân vào ở Đức Sang Cung tất nhiên lại muốn đi qua thỉnh an Lâm Huệ. Lâm Huệ bất động thanh sắc đánh giá trong chốc lát, dặn dò vài tiến, ban thưởng một chút trang sức rồi cho nàng trở về nghỉ ngơi.
Hiểu Nhu nhìn nơi ở sạch sẽ, xa hoa, trong lòng vui vẻ "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương đuợc Hoàng Thượng ân sủng!"
"Có điều chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ mà thôi!" Ngón tay xuyên qua một mành hạt châu, nhàn nhạt nói.
Cái nàng muốn không phải chỉ làm một Mỹ nhân là đủ rồi, nếu đã được Hoàng Thượng ân sủng, ngày sau nàng chỉ cần tận tâm tận lực phụng dưỡng Hoàng Thượng, không chừng có thể giống như Hoàng Hậu vậy, từng bước thăng chức, cai quản cả hậu cung.
"Nương nương nói rất đúng, Đại tiên đã nói nương nương có tướng phú quý, ngày sau chắc chắn đuợc vạn lần ân sủng, có thân phận tôn quý." Truớc khi Đường mỹ nhân tiến cung có Đại tiên xem qua tướng mạo, đại tiên nói nàng là nguời đại phú đại quý.
Đường mỹ nhân rất tin tưởng, giống như Hoàng Hậu cũng là từng bước một mà leo lên, nàng cảm thấy dung nhan của mình không kém cỏi hơn so với Hoàng Hậu, dù không thể thay thế được Hoàng Hậu, nàng nghĩ chắc làm Quý phi cũng là có thể.
Trừ đi Triệu Tĩnh Di, năm nay tú nữ mới tuyển vào tổng cộng muời bốn vị, chỉ có hai vị tú nữ được sủng ái, đó là Liêm Tiệp dư và Đường Mỹ nhân. Khoảng thời gian trước Thái Hậu ốm đau trên giường, Tề Diệp vẫn chưa cho gọi tú nữ thị tẩm.
Hiện giờ thân thể Thái Hậu đã khỏi hẳn, lại bắt đầu an bài người cho Tề Diệp. Ngược lại,Thái Hậu còn hi vọng trong một tháng hắn có thể sủng hạnh hết những vị tú nữ kia. Có thể tìm được nguời vừa mắt mà giữ lại bên cạnh, giảm đi sự ân sủng dành cho Hoàng Hậu.
Sao Hạ Uyển Chi lại không biết trong lòng Thái Hậu có toan tính này chứ? Nàng cũng không ngu ngốc để cho những nữ nhân khác cướp đi sự ân sủng ấy, các nàng không thể đoạt được.
Qua Tết Đoan Ngọ, thời tiết đã nóng lên, trên nguời đã mặc trang phục hè mà vẫn cảm thấy oi bức. Nàng may cho hai đứa nhỏ không ít quần áo, nhìn trên người chúng mặc những bộ quần áo do chính mình may, nàng cảm thấy hạnh phúc.
Tứ hoàng tử bắt đầu biết bò, biết ngồ, lại mọc răng, thích cắn đồ vật. Nàng phân phó bà vú trông coi cẩn thận đừng để cho hắn cắn bị thương chính mình.
Đương nhiên,Tứ hoàng tử ngày càng hoạt bát hơn, ê a ê a, thích có người nói chuyện cùng hắn. Tề Diệp không có việc gì liền ôm hắn nói với hắn mấy câu hoặc là mang theo Nhị hoàng tử đi cưỡi ngựa ở chuồng ngựa. Nhị hoàng tử rất thích cưỡi ngựa.
Tề Diệp hứa hẹn, chờ Nhị hoàng tử lớn tuổi thêm một chút sẽ tặng một con Hãn Huyết Bảo Mã cho Nhị hoàng tử, có thể thấy được hắn thật sự rất sủng ái Nhị hoàng tử!
Hạ Uyển Chi nghĩ rằng những tú nữ đó lấy gì để có thể tranh sủng cùng nàng?