Hành động của Tề Diệp hôm nay làm Hạ Uyển Chi rất khó hiểu. Tại sao hắn lại không thị tẩm Triệu Tĩnh Di? Chẳng lẽ hắn đã biết cái gì rồi?
Đang lúc nàng suy nghĩ thì Hạ Bích bưng nước ấm vào cho nàng rửa mặt: "Nương nương, Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương ở Ngọc Long điện. Khi nô tỳ mang canh giải rượu qua thì ngài dặn nương nương nghỉ ngơi sớm."
Nàng hỏi: "Hoàng thượng có biểu hiện gì khác thường không?"
"Nô tỳ thấy không có gì khác thường hay là không ổn, nương nương yên tâm. Cho dù Triệu Tĩnh Di có bản lĩnh cỡ nào nhưng nếu chuyện đó của nàng bại lộ thì nàng sẽ chẳng còn chỗ đứng trong hậu cung nữa nên chắc chắn nàng ta sẽ không dám làm gì đâu. Nương nương đừng nghĩ nhiều nữa, người nên ngủ sớm một chút."
Hạ Uyển Chi gật đầu, có chút thất vọng nhưng lần này Triệu Tĩnh Di lộ ra nhược điểm này thì đã không còn cơ hội xoay người.
Ngày hôm sau Hạ Uyển Chi đi thỉnh an Thái hậu thì bà ta mặt lạnh tanh nhìn nàng rồi nói:"Hoàng hậu đứng lên đi."
Nàng đứng dậy rồi ngồi sang một bên nói chuyện với Thái hậu vài câu. Thấy mặt bà ta lạnh tanh lại thêm nụ cười có như không thì nàng biết điều không nhiều lời. Nàng không phải nhọc công lấy mặt nóng dán mông lạnh vì hiện giờ nàng không còn cần nhìn mặt lão bà kia để có cơm ăn.
Trầm mặc trong chốc lát, Hạ Uyển Chi nói: "Đã không còn sớm, thần thiếp cũng có chuyện cần làm nên thần thiếp không dám quầy rầy Thái hậu nghỉ ngơi nữa."
"Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, trên vai gánh trọng trách nặng nề nhưng đã là như vậy thì ngươi càng không được quên đi bổn phận quan trọng nhất của mình là khuyên bảo hoàng thượng khai chi tán diệp."
Thì ra là do Tề Diệp chưa triệu Triệu Tĩnh Di vào thị tẩm nên Thái hậu tưởng nàng âm thầm quấy rối. Đúng là oan uổng quá đi, nàng còn muốn ả ta được triệu hạnh nữa cơ mà.
"Thái hậu dạy dỗ đúng, thần sẽ thiếp nhớ kỹ." Nàng gật đầu, vẫn không định nhiều lời mà bước ra ngoài.
Vừa đi được vài bước đã thấy bà vú dắt theo An Nhiên công chúa tiến vào. An Nhiên công chúa thấy nàng thì hơi sợ hãi rụt cổ vào. Nhưng vì bà vú đẩy đẩy con bé nên nó mới giật mình cúi đầu thỉnh an. Nàng mỉm cười gật gật đầu.
Không thể không nói Thái hậu chăm sóc An Nhiên công chúa không tồi. Sắc mặt hồng nhuận, mịn màng, khuôn mặt đáng yêu, vừa nhìn liền biết chưa từng phải chịu khổ sở hay bị bắt nạt. Hạ Uyển Chi làm bộ hỏi han vài câu rồi rời đi. Thái hậu vẫn còn tại vị nhìn nàng, nếu nàng tỏ ra quá hờ hững thì bà ta sẽ lấy chuyện đó ra nói lung tung, nàng cho dù có trăm lưỡi cũng không dễ biện bạch.
Thái hậu thấy nàng hỏi han An Nhiên công chúa thì âm thầm cười lạnh. Bà cảm thấy lòng dạ nàng quá sâu, đã ra khỏi tầm mắt cũng không quên giả từ ái.
Hạ Uyển Chi trở về Chiêu Hoa cung thì hay tin Nhị hoàng tử đang tìm nàng. Hắn thấy nàng thì tung tăng chạy tới, vẻ mặt uỷ khuất ôm chân mẹ hắn, đằng sau có người mặc áo nhung đỏ chạy theo.
Hạ Uyển Chi thấy hơi kì lạ, sờ đầu thằng bé nhẹ giọng hỏi: "Sách Nhi bị làm sao vậy?"
Nàng vừa hỏi thì Nhị hoàng tử chưa nói lời nào đã rơi nước mắt.
Nàng nhìn về phía bà vú, bà ta không dám rề rà nói: "Hồi nương nương, nô tỳ không để ý làm Thái tử điện hạ bị ngã, xin nương nương trách phạt."
Tiểu hài tử nô giỡn khó tránh được té ngã. Nàng cũng không nói gì, chỉ ôm con vào lòng lau nước mắt cho nó, nhẹ nhàng dỗ dành. Nhị hoàng tử dừng khóc, nhưng thanh âm còn hơi run rẩy nói: "Mẫu hậu, Sách Nhi đói bụng."
"Sách Nhi đói bụng sao? Vậy ngươi muốn ăn gì để mẫu hậu phân phó cung nhân làm?" Nàng ôm thằng bé ngồi xuống, nhận lấy khăn rồi lau mặt cho hắn, rồi lại kiểm tra hai tay hai chân của hắn. May mắn là bàn tay chỉ hơi đỏ đỏ chút. Hắn bị ngã không nặng mà thật ra chỉ muốn làm nũng thôi.
"Cái kia...Cái kia trứng gà..." Nhị hoàng tử cố sức nghĩ, ý nghĩ làm nũng ban nãy lập tức bị quên đi.
Hạ Uyển Chi nghe vậy liền biết đó là món gì. Nàng lập tức sai Hạ Bích đi chưng một chén canh trứng gà. Mặt Nhị hoàng tử vẫn còn vài vết đậu đỏ nhưng đã mờ hơn trước nhiều.
Nàng cùng Nhị hoàng tử nói chuyện, nhìn hắn chơi cùng mấy hạt đậu đỏ. Một lát sau bà vú cũng bế Tứ hoàng tử tới, tiểu tử đó thấy nàng liền nhếch môi cười.
Nàng nhìn một lớn một nhỏ cảm thấy tâm rất ấm áp, thỏa mãn. Nếu có thể nhìn chúng trưởng thành thì sẽ càng vui hơn.
Buổi trưa Tề Diệp đến Chiêu Hoa dùng cơm. Sau khi ăn xong, hắn chơi cùng Nhị hoàng tử một chút. Nhìn thời gian đã không còn sớm Hạ Uyển Chi liền sai bà vú dắt hai hoàng tử đi ngủ.
Hạ Bích bưng một chậu nước lên, Hạ Uyển Chi vắt khăn đưa cho Tề Diệp nói: "Sáng nay thần thiếp qua thỉnh an Thái hậu."
"Ừ." Hắn lên tiếng đáp chờ nàng nói câu tiếp theo.
"Thái hậu nói thần thiếp phải khuyên bảo hoàng thượng khai chi tán diệp vì hoàng gia." Nàng nói thật cho hắn biết. Lập tức sắc mặt hắn liền thay đổi, nàng làm bộ không để ý nói tiếp: "Thái hậu nói rất đúng, nhóm người mới vừa tiến cung, hoàng thượng nên dành chút thời gian để nhìn."
"Trẫm đã biết." Tề Diệp nhàn nhạt lên tiếng, cởi ngoại bào ra nằm lên giường, rõ ràng không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Nàng cũng không lắm miệng nữa, cầm chăn mỏng đắp lên cho hắn: "Hoàng thượng nghỉ ngơi đi. Khi nào tới giờ thần thiếp sẽ kêu hoàng thượng dậy."
Hắn nhắm mắt lại không nói gì. Nàng nhìn một chút, thấy hơi lạ. Đáng ra những người kia trẻ tuổi lại có sắc đẹp, hắn chắc phải thích chứ, nhưng nhìn hắn bây giờ hình như không hề cao hứng.
Nàng tất nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng hắn chỉ muốn sủng hạnh mình nàng. Nàng tự biết mình không có mị lực lớn như vậy. Nam nhân bình thường vốn đã tam thê tứ thiếp huống chi hắn còn là hoàng thượng. Tam cung lục viện, hậu cung bà ngàn giai lệ đều là danh chính ngôn thuận.
Lần này hành động của hắn làm người khác thật khó hiểu
Buổi tối Thái hậu bồn chồn ngồi không được. Sai người mời Tề Diệp qua Thọ Ninh cung dùng bữa. Tề Diệp đoán được dụng ý của Thái hậu bèn viện cớ nói có nhiều tấu chương cần phê duyệt từ chối lời mời của bà ta.
Thái hậu sắc mặt trở nên khó coi. Một lát sau liền sai Quế ma ma chuẩn bị thức ăn đưa đến Ngự thư phòng.
Tề Diệp nhìn hai hộp đồ ăn, cuối cùng chọn hộp của Hạ Uyển Chi đưa qua. Còn hộp của Thái hậu bị đặt sang một bên. Đồ ăn đẹp đẽ ngon miệng lạnh dần.
Một lát sau hộp đồ ăn được trả về. Nàng nhìn đồ ăn không bị dư nhiều lắm liền nghĩ hắn ăn không ít. Nàng tắm cho hai đứa nhỏ xong thì trời cũng xẩm tối. Một lát sau liền thấy Tề Diệp sai cung nhân tới truyền lời bảo hắn không tới, nàng ngủ sớm đi.
Không bao lâu liền truyền đến tin hắn triệu Liêm tiểu thư đến thị tẩm. Khi nghe được tin đó thì nàng đang may cho hắn bộ quần áo, không cẩn thận liền đâm kim vào ngón tay. Nàng bị đau thì nhíu mày, nhìn giọt máu tươi vừa rớt xuống nói: "Ta đã biết, mau phân phó người dưới chuẩn bị đi."
"Vâng." Hạ Bích gật đầu, không yên tâm liếc nàng một cái. Thấy nàng không có gì không ổn mới rời đi.
Sự việc Tề Diệp triệu hạnh Liêm tiểu thư nhanh chóng đến tai thái hậu. Bà ta nghe được lập tức thay đổi sắc mặt: "Hoàng thượng chắc chắn muốn đối nghịch với ai gia." Người được thị tẩm thứ nhất khác nhiều so với người thứ hai. Ai cũng sẽ có suy nghĩ là hắn thích Liêm tú nữ hơn Triệu Tĩnh Di, nếu không sẽ không triệu hạnh nàng ta đầu tiên.
"Nương nương bớt giận." Quế ma ma nhất thời không biết nên phản ứng hay an ủi thế nào. Nhưng bà cũng rất kinh ngạc hoàng thượng lại thích Liêm tú nữ. Tuy rằng Liêm gia không hề thấp, nhưng đã khác xa nhiều so với trăm năm trước.
"Hừ, hắn nhất định có ý đó." Thái hậu tức giận đến nỗi mặt mày xanh mét. Hoàng thượng ngày càng thích đối nghịch với bà.
Các tú nữ ở tại cung Trữ Tú hằng tối bọn họ đều mong chờ, chờ Hoàng thượng triệu hạnh. Chờ mãi chờ mãi cuối cùng Quang Thuận công công xuất hiện. Thấy hắn đi qua cửa, các nàng hồi hộp đến nỗi không dám thở mạnh. Trong lòng mong chờ hắn vì mình mà đến.
Triệu Tĩnh Di nhìn những người đang mong chờ hồi hộp đó mà cười đắc ý. Ả ta đi ra ngoài chờ Quang Thuận công công đến trước mặt nàng truyền chỉ. Ả ta đã sớm tự nhận định trong lòng là mình sắp được triệu hạnh.
Chỉ là đáng tiếc, Quang Thuận lướt qua người ả mà đi, ả chỉ trơ mắt nhìn người vừa đi qua, không nhịn được hỏi: "Công công."
"Triệu tú nữ có chuyện gì?" Quang Tuận dừng bước quay đầu nhìn nàng một cái.
"Công công đi đâu vậy?" Triệu Tĩnh Di nhìn hắn và tiểu thái giám cầm đèn lồng đỏ phía sau giả bộ hỏi.
Rốt cuộc ả cũng là cháu gái của Thái hậu, cho dù Hoàng thượng không thích ả lắm nhưng hắn cũng chỉ là một tên nô tài, đắc tội không nổi. Hắn cười nói: "Nô tài truyền chỉ cho Hoàng thượng, Triệu tú nữ có việc gì đợi tí nữa nói sau."
Triệu Tĩnh Di há miệng thở dốc, đứng ngây ra.
Mà khi ả ngước nhìn đã thấy lồng đèn đỏ treo ngay cửa phòng Liêm tú nữ. Quang Thuận tuyên đọc thánh chỉ triệu hạnh nàng Liêm. Ả ngu người đứng, những người khác ngước ánh mắt chế diễu về phía ả, biểu tình cổ quái.
Triệu Tĩnh Di cảm giác xấu hổ như bị người khác lột sạch đồ, buồn bực không thôi. Ả tiến lên nói: "Hoàng thượng đêm nay muốn thị tẩm nàng ta sao?"
"Vâng." Quang Thuận gật gật đầu, xong quay lại nhìn Liêm tiểu thư: "Liêm tú nữ hãy rửa mặt chải đầu sạch sẽ, tới giờ sẽ có người đón người đi."
Liêm tiểu thư quá vui mừng gật đầu. Chờ Quang Thuận đi khỏi thì quay qua đã nhìn thấy 1 khuôn mặt âm lãnh, u oán nhìn nàng. Nàng bị giật mình nhảy dựng lên.
Triệu Tĩnh Di nhìn nàng từ trên xuống dưới, hừ lạnh: "Chỉ bằng vào ngươi thì đừng vọng tưởng sẽ được sủng ái."
Liêm tú nữ biết người đối diện có thân phận gì. Nàng biết ở nơi hậu cung, nếu để lộ mũi nhọn quá nhiều sẽ không tốt. Huống chi nàng ta còn có Thái hậu chống lưng nên nàng cho dù không phục cũng không dám nói gì.
Triệu Tĩnh Di nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu nàng tê dại mới hừ một tiếng phất tay áo rời đi. Những người xem náo nhiệt cảm thấy không có gì phát sinh thêm lại cảm thấy hơi buồn chán, nhưng chỉ cần không phải cái bà cô Triệu Tĩnh Di được thị tẩm thì bọn họ vẫn cảm thấy vui vẻ hơn.
Cửa phòng nào đó vừa đóng lại liền có tiếng đổ vỡ. Tiếng không hề nhỏ nên mấy vị tú nữ hóng hớt lại nhìn về phía phòng Triệu Tĩnh Di, mặt đều mang theo sự cười nhạo. Thầm nghĩ ả ta cũng có ngày bị một kẻ khác giẫm dưới chân. Hoàng thượng hình như cũng không thích ả, vậy mà vẫn ảo tưởng có thể dùng sắc đẹp hô mưa gọi gió. Hiện giờ xem ra chưa bắt đầu đã thất bại thảm hại rồi.
Hạ Uyển Chi tắm gội xong thì đi ra, đuôi tóc hơi ướt. Hạ Bích cầm khăn sạch đi vào giúp nàng lau khô tóc. Nàng dựa vào nệm đọc sách. Hai đứa nhỏ đã ngủ, cung nhân tiến vào thưa: "Bẩm nương nương, Liêm tú nữ đã được đưa đến Ngọc Long điện."
Nàng không nói gì, tiếp tục nhìn sách. Không lâu sau trang sách ố vàng xuất hiện dấu vết của một giọt nước mắt. Nàng hít mũi vài cái, quay đầu sang chỗ khác lấy khăn tay ra lau khoé mắt.
Hạ Bích biết ý bèn làm bộ như không biết, cúi đầu lau tóc cho nàng.
Nàng tưởng rằng có thể nhịn được nhưng một giọt đã rơi xuống rồi thì nàng không thể khống chế nổi mình nữa. Nước mắt cứ từ từ từng giọt rơi xuống trong im lặng. Hạ Bích nhịn không được mà đau lòng an ủi: "Nương nương, Hoàng thượng là vua một nước, có hậu cung ba ngàn giai lệ. Nương nương nên nghĩ thoáng một chút.
"Bổn cung đương nhiên biết." Nàng hít sâu một hơi nói: "Mang bồn nước ấm đến đây." Hạ Bích gật đầu, rất nhanh liền lui xuống. Hạ Uyển Chi cho rằng mình có thể thờ ơ đón nhận sự thật. Không ngờ vẫn không thể làm được. Việc đó thật quá khó khăn. Nàng vẫn không thể chạy thoát được vận mệnh. Nàng không thể không động tình cảm với đế vương.
Hạ Bích bưng nước ấm tiến vào, trong tay cầm thêm 1 cái túi nhỏ. Nàng thấy liền biết ý tứ của Hạ Bích. Nàng rửa mặt rồi đem cái túi đó lăn lên mắt để tiêu sưng.
Tề Diệp không để Liêm tú nữ ở lại qua đêm, đúng giờ thì sai người đưa nàng trở về. Hạ Uyển Chi nghe xong thì mới an tâm đi ngủ. Cả đêm nàng trằn trọc, tâm tình buồn bực hoảng loạn.
Nàng sắp ngủ thì Hạ Bích quyết định nói: "Nương nương, hay người đưa cho Liêm tú nữ một chén thuốc đi."
"Không cần." Nàng không mù quáng như tiền hậu, không ngu ngốc mà làm ra việc như vậy. Đây là hậu cung, con nối dõi luôn quan trọng nhất. Tuy rằng hoàng tử càng nhiều thì đối với hai đứa con của nàng càng nguy hiểm nhưng nàng không làm người khác cũng sẽ làm, hà tất phải tự tay tìm rắc rối?
Nói thêm nữa, chỉ cần nàng còn ở đây thì vị trí thái tử chỉ có thể là của nhị hoàng tử.
Buổi sáng nàng nhìn người trong gương có khuôn mặt héo úa thì có chút nhụt chí. Hạ Bích phải đem phấn dậm lên mặt nàng dày hơn mọi ngày mới che bớt được quầng thâm mắt.
Nàng dậy không lâu thì nghe thấy cung nhân tới thông báo: "Hoàng hậu nương nương, Liêm tú nữ đến thỉnh an."
"Ừ." Nàng nhìn khuôn mặt của mình, lấy trâm bướm vàng Tề Diệp tặng cài lên đầu. Kim trâm ngọc thạch làm cho nàng lấp lánh rực rỡ hơn, tăng thêm không ít phần phong phạm.
Nàng vừa xuất hiện, Lâm Huệ cùng các phi tần khác đều đứng dậy hành lễ. Nàng lướt mắt nhìn Liêm tú nữ ở cuối hàng, ngồi xuống nói: "Đứng lên hết đi."
"Tạ hoàng hậu nương nương ân điển." Tiếng dạ ran đồng loạt vang lên.
Nàng gật đầu, sau khi những người khác ngồi xuống Liêm tú nữ tiến lên hành đại lễ: "Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Đứng lên đi." Hạ Uyển Chi nhìn nàng ta: "Hiện giờ ngươi cũng là một nữ nhân của hoàng thượng, một người thuộc hậu cung. Sau này hãy dốc sức tận lực hầu hạ hoàng thượng."
"Vâng, tần thiếp ghi nhớ lời hoàng hậu nương nương dạy." Liêm tú nữ có chút khẩn trương nắm tay lại, cản giác toàn thân đều run rẩy.
Liêm tú nữ không được xem là xuất chúng nhất. Có thiên kim như Triệu Tĩnh Di nên cũng không tính là kém cỏi. Không tính đến thân phận hay dung mạo, riêng mặt mày dịu dàng cử chỉ khéo léo đã khiến người khác an tâm.
Hạ Uyển Chi ban thưởng cho nàng ta một ít trang sức, dặn dò thêm vài câu thì cho tất cả nữ nhân lui xuống hết. Phẩm cấp Liêm tú nữ còn chưa được xác định. Được phong làm tiệp dư hay mỹ nhân vẫn phải phụ thuộc vào tâm tình đế vương.
Liêm tú nữ trở về từ Chiêu Hoa cung thì đã thấy Triệu Tĩnh Di thủ sẵn ở cửa. Ả vừa thấy nàng liền nhấc lông mày lên, chậc chậc hai tiếng: "Liêm tú nữ đi thỉnh an hoàng hậu chắc chắn được ban thưởng không ít đồ tốt phải không?"
"Là do hoàng hậu nương nương hậu ái." Liêm tú nữ biết trong lòng nàng ta rất không vui. Từ đầu tới giờ mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ được thị tẩm đầu tiên, nhưng cuối cùng vinh dự này lại rơi xuống đầu nàng. Nàng không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa.
"Đúng là hậu ái." Triệu Tĩnh Di không đợi nàng phản ứng đã lấy hộp gấm trong tay tì nữ của Liêm tú nữ. Vừa nhìn đã biết quý giá. Thủ công tinh xảo, tỷ lệ kim thoa thuần khiết, mặt trên được khảm một viên đá quý xanh lục. Tuy rằng đá như vậy Triệu Tĩnh Di đã thấy qua nhiều nhưng đồ hoàng hậu đưa tất sẽ không tồi.
Triệu Tĩnh Di cầm kim thoa nhìn ngắm một chút, ngu ngốc thế nào lại bị cắt vào tay. Ả ta ăn đau buông kim thoa làm nó rớt xuống đất. Liêm tú nữ nhìn đá quý cùng kim thoa trên đất, mặt lập tức biến sắc.
"Sao ngươi có thể làm rớt đồ Hoàng hậu ban thưởng cho ta?" Đồ của Hoàng hậu có ý nghĩa rất khác với của người khác, nếu người khác biết nó bị rơi xuống đất còn không thêu dệt nên chuyện nàng bất mãn với Hoàng hậu.
"Ta làm rớt thì sao? Kim thoa của ngươi còn làm ta đứt tay." Triệu Tĩnh Di thấy nàng ta chất vấn mình thì cãi lại, chỉ là một cái kim thoa thôi, ả có rất nhiều.
"Ngươi!" Liêm tú nữ thấy ả ta một dạng mình chẳng có gì sai thì tức giận đến nỗi không nói nên lời. Nàng trừng mắt hồi lâu cũng không thốt lên được gì, đành lấy khăn tay bọc lại kim thoa và viên đá xanh, mong rằng thợ kim hoàn sẽ sửa lại được. Nếu Hoàng hậu mà biết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nàng không nói chuyện với Triệu Tĩnh Di nữa mà lui gót về phòng.
Triệu Tĩnh Di nhìn vết thương trên tay thì hừ một tiếng, đi về phòng băng bó. May mắn chỉ là vết thương nhỏ, máu chảy không nhiều.
Hạ Uyển Chi nghe cung nữ thông báo lại toàn bộ sự tình ở Trữ Tú cung thì cười lạnh. Nàng biết Triệu Tĩnh Di kiêu ngạo không còn được bao nhiêu ngày.