Thấy mặt trời đã ngả về tây, trên đường nếu không có gì ngoài ý muốn thì nàng khẳng định bọn họ bây giờ đã đến biệt cung. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Uyển Chi biết mình đang rất lo lắng cho hắn.
Nàng ngồi trên hành lang, đến bữa tối, cung nữ đã chuẩn bị thức ăn xong. Ở trong vườn Nhị hoàng tử cùng An Bình công chúa ngồi chơi chuồn chuồn trúc, lúc này hắn lại không sợ đau, trên đầu quấn đầy băng gạc, chạy tới chạy lui.
Thức ăn đã chuẩn bị xong nàng cười ngoắc tay gọi "Sách Nhi, An Bình, mau trở lại dùng bữa tối."
Nhị hoàng tử vừa nghe, cười nghe lời chạy tới. Nàng nhìn hắn chân thấp chân cao chạy thật nhanh, nàng lo lắng nói "Chậm một chút, chậm một chút, mẫu phi chờ ngươi."
Đồ ăn rất là phong phú, đều là món bọn họ thích ăn. Hạ Đồng còn chuẩn bị một canh gà chưng trứng, đưa cho mỗi đứa một chén nhỏ. Nhị hoàng quay trái quay phải nhìn nhìn, hỏi "Phụ hoàng đâu rồi ạ?"
"Phụ hoàng đi ra ngoài, hai ngày nữa sẽ trở lại. Ngoan nào, dùng bữa không thể nói chuyện, ngoan ngoãn ăn cơm đi." Nàng sờ sờ cái đầu nhỏ của Nhị hoàng tử, lau vết thức ăn bên khóe miệng cho hắn, nhìn hắn ăn ngon lành lúc này mới yên tâm. Nàng quay sang nhìn An Bình công chúa một chút, nhũ nương giúp nàng dùng bữa, nàng cũng nhu thuận, ngoan ngoãn ăn cũng không lên tiếng.
Hạ Uyển Chi cho rằng An Bình công chúa sẽ liên tục nhu thuận, ai biết không lâu sau khi dùng bữa tối nàng khóc nháo không ngừng, liên tục muốn tìm mẫu phi. Lệ phi hiện tại đang ở biệt cung, khẳng định không về được, nàng sai nhũ nương đi dỗ dành nàng.
Mặc dù như thế, nhưng An Bình công chúa vẫn khóc oa oa, làm cho người ta không yên tâm. Nhũ nương sợ nàng làm ầm ĩ, ôm An Bình công chúa trở về chăm sóc.
Nhị hoàng tử vùi ở bên người nàng, hiếu kỳ nói "Tỷ tỷ khóc!"
"Ừ! Tỷ tỷ nhớ mẫu phi." Nàng sờ sờ đầu Nhị hoàng tử, nói " Vẫn là Sách Nhi ngoan ngoãn, không có khóc."
" Vâng! Con ngoan nhất!" Nhị hoàng tử cười cọ cọ ở trên người nàng, cầm lấy trống đánh thùng thùng vài tiếng, chơi một hồi lâu hỏi "Mẫu phi, phụ hoàng đâu rồi?"
"Phụ hoàng đi săn thú, trở lại sẽ mang thứ đồ tốt cho Sách Nhi, ngày kia sẽ trở lại." Nàng hỏi "Sách Nhi nhớ phụ hoàng rồi?"
"Nhớ..." Nếu là Tề Diệp nghe thấy nhất định sẽ rất cảm động, hoàng tử bảo bối của hắn nói nhớ hắn, nàng còn chưa có vui mừng xong, chỉ nghe thấy hắn nói "Phụ hoàng nói mang Sách Nhi đi cưỡi ngựa mà..."
Hạ Uyển Chi trầm mặc một chút, không biết nên nói cái gì, chỉ là sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sai nhũ nương mang hắn đi xuống rửa mặt một phen, dụ dỗ hắn nằm ngủ.
An Bình công chúa khóc một hồi lâu mới yên tĩnh, không bao lâu nhũ nương tới bảo nói là đã ngủ thiếp đi. Nàng sai nhũ nương cẩn thận săn sóc lấy, có nửa điểm sơ xuất cũng sẽ không tha thứ, nhũ nương gật gật đầu, nói không dám sơ sẩy.
Ban đêm nàng ngủ không được, nửa đêm bị chuột rút rất là khó chịu. Nàng đánh thức cung nữ giúp nàng xoa chân, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ tự mình xoa chân cho nàng, chỉ tiếc lúc này hắn không ở Hoàng cung.
Sáng hôm sau nàng thức dậy trễ, rửa mặt một phen xong, các cung khác đều đến thỉnh an. Nàng dặn dò vài câu bảo các nàng trở về, Nhị hoàng tử cùng An Bình công chúa rất sớm tỉnh lại ở bên ngoài chơi. Chạy tới chạy lui đụng phải Quý Tiệp dư, Nhị hoàng tử ngã xuống dưới đất đau đến mức oa oa khóc lớn.
Hạ Uyển Chi nhìn nhíu mày, Quý Tiệp dư muốn đỡ Nhị hoàng tử đứng dậy, nhũ nương đã hấp tấp vội vàng ôm Nhị hoàng tử đi dỗ dành.
Bất kể là ai sai, Quý tiệp dư là người lớn tự nhiên không thể cùng đứa trẻ chấp nhặt, nói "Đều là tần thiếp không tốt, đụng phải Nhị hoàng tử, mong nương nương trách phạt."
"Tiểu hài tử tinh nghịch không thể tránh được, không sao, lui ra đi!" Nàng nhàn nhạt nói một câu, móc ra khăn tay lua nước mắt cho Nhị hoàng tử, nói "Sách Nhi ngoan ngoãn, không khóc không khóc."
Quý tiệp dư đang muốn dời đi, lại bị An Bình công chúa nắm bàn tay thành quả đấm nhỏ đánh một cái, nói "Người xấu, dám khi dễ tiểu đệ."
Quý tiệp dư cúi đầu, nhìn chằm chằm An Bình công chúa sắc mặt không vui. An Bình công chúa bị nàng nhìn có chút sợ hãi, chạy ra núp ở sau lưng nhũ nương. Nhũ nương vội vàng chạy đến, nói "Nương nương bớt giận, An Bình công chúa còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, đều là nô tỳ không dạy dỗ tốt."
Nàng cho dù là mất hứng, cũng không tiện nổi giận ngay trước mặt Uyển quý phi, chỉ là cười nhạt một tiếng, cái gì cũng chưa nói liền rời đi. Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích mang điểm tâm ra thưởng cho An Bình công chúa, vì vừa rồi nàng vừa che chở cho Nhị hoàng tử nên ban thưởng.
Có bạn chơi nên Nhị hoàng tử nghe lời hơn nhiều, ăn cơm uống nước đều thành thật. Hai đứa nhỏ tụ lại một chỗ ngược lại chơi với nhau rất hài hòa, cũng không gây gổ. Nàng sai nhũ nương chăm sóc cho chúng, đừng để bị va chạm.
Sau khi ăn trưa nàng thiếp đi trong chốc lát, Nhị hoàng tử cùng An Bình công chúa cũng cùng các nhũ nương đi ngủ trưa.
Không biết ngủ bao lâu, nàng bị Hạ Bích lay cho tỉnh, nàng xoa đôi mắt tỉnh lại hỏi "Làm sao vậy?"
"Nương nương..." Hạ Bích lo lắng nói "Xảy ra chuyện lớn, An Bình công chúa chết đuối rồi"
Hạ Bích một năm một mười nói "Nhũ nương mới vừa rồi nói không thấy An Bình công chúa, nô tỳ thấy nương nương còn đang ngủ liền không có quấy rầy, sai người trong cung đi tìm, lại không nghĩ An Bình công chúa rơi vào ao hoa sen, cung nữ cứu đi lên đã không còn thở!"
"Nhị hoàng tử đâu rồi?" Nàng kinh hãi, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
"Nương nương yên tâm, Nhị hoàng tử nhũ nương luôn ômtheo, cũng không lo ngại." Nói xong sai nhũ nương đem Nhị hoàng tử dẫn tới.
Nàng nhìn nhũ nương mang người tiến đến mới thở phào nhẹ nhõm, Nhị hoàng tử trông thấy nàng liền nở nụ cười, chân ngắn nhỏ chạy tới, ôm chân của nàng ngửa đầu nói "Mẫu phi!"
Nàng an tâm cười cười, sờ sờ đầu của hắn, nói "Đừng có chạy lung tung, nghe lời nhũ nương nói biết không?"
"Sách Nhi ngoan nhất!" Nhị hoàng tử cười gật gật đầu, nàng nở nụ cười, sai nhũ nương mang theo hắn đi chơi, đừng cho hắn đi đến mép nước, hơn nữa dặn dò nhũ nương chú ý.
Nàng rửa mặt một phen đi xem An Bình công chúa, Lâm ngự y trông thấy nàng đến vội vàng hành lễ, nhũ nương ôm An Bình công chúa khóc lớn. Lâm ngự y nói "Vi thần vô dụng!"
Một câu nói, nàng liền biết Hạ Bích nói không phải là nói giỡn, An Bình công chúa xác thực chết non.
Chỉ là không nghĩ tới, chỉ là nàng thiếp đi một lát, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, chờ Lệ phi trở lại, nàng làm sao giao lại người cho nàng ta?
"Là ai chăm sóc cho An Bình công chúa?" Nàng nhìn lướt qua, vài vị cung nữ quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.
Nhũ nương ôm An Bình công chúa không còn sinh khí, nhìn vẻ mặt trắng toát của An Bình công chúa nói "Đều là nô tỳ không tốt, không có chăm sóc tốt cho An Bình công chúa, cầu xin nương nương trách phạt."
Nhũ nương biết rõ, An Bình công chúa mất, nàng cũng sống không lâu, không có chăm sóc chủ tử nhỏ thật tốt, nàng chỉ có một con đường chết.
"Hừ, không thể thiếu phần ngươi." Hạ Uyển Chi hừ lạnh một tiếng "Đem người mang đi tạm giam, chờ Hoàng Thượng trở lại để định đoạt." Cung nữ gật đầu, tiến lên kéo người đi xuống tạm giam.
Nhũ nương ôm An Bình công chúa không buông "Không cần, không cần phải mang nàng đi. An Bình công chúa sẽ sợ, không cần phải mang đi..." Cung nữ không nói lời gì từ trong lòng nàng ta đem thi thể đoạt đi, để ở một bên. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua lập tức cảm thấy giật mình, Hạ Bích sai người đắp vải trắng lại, nhũ nương khóc rống bị dẫn đi.
Rất nhanh Thái hậu bên kia nhận được tin tức, gọi nàng qua. Thái hậu trầm giọng hỏi "Nghe nói An Bình công chúa đã xảy ra chuyện?"
Nàng gật đầu "Đều là thần thiếp không chăm sóc tốt."
"Một câu không chăm sóc tốt có thể xong việc sao?" Thái hậu mặt liền biến sắc, nói " Một người đang tốt, làm sao lại mất? Uyển quý phi, ngươi nói, làm sao lại mất?"
"Đều là thần thiếp sai!" Nàng nào biết sẽ như thế này, một vị công chúa ngoan ngoãn như vậy, làm sao lại mất?
"Xác thực là ngươi sai, nếu Hoàng Thượng biết được còn không biết thương tâm như thế nào." Thái hậu thổn thức nói " Đang tốt lành làm sao lại mất, các ngươi là chăm sóc người như thế nào. Nếu không chăm sóc được thì đừng có ôm vào người, ngươi để ý một chút, An Bình công chúa cũng không vô duyên vô cớ mất như vậy. Nếu là Lệ phi biết được, cũng thương thấu tâm, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh*, này là chuyện tình tàn nhẫn đến chừng nào?"
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh: Ý ở đây là người già, lớn tuổi tiễn con em mình về với nơi vô cực
"Đều là thần thiếp không tốt, không có chăm sóc tốt cho An Bình công chúa, kính xin thái hậu trách phạt." Nàng biết rõ, hiện tại nói cái gì cũng không dùng.
"Ai gia làm sao làm chủ được, hết thảy đều chờ Hoàng Thượng trở lại lại định đoạt. Đi xuống đi!" Thái hậu khoát khoát tay, nói "Nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ, Uyển quý phi, ngươi làm sao cũng không coi chừng cho tốt đây?"
"Đều là thần thiếp sai." Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy lời nói của Thái hậu chứa đầy hàm ý, tựa hồ cảm thấy An Bình công chúa chết liên quan tới nàng.
Có quan hệ hay không không có ai so với nàng rõ ràng hơn, nàng cho dù tàn nhẫn, cũng sẽ không cần lấy sự sống sờ sờ của một đứa nhỏ trút giận. Hơn nữa, An Bình công chúa còn được coi như một tin vui tốt, nàng cũng không có táng tận lương tâm như vậy mà nhằm vào một đứa bé.
Đương nhiên còn ở trong bụng vậy thì không tính.
Sau chuyện của An Bình công chúa, nàng tự nhiên không dám cho Nhị hoàng tử chạy loạn, phân phó đi xuống, chỉ có thể để cho Nhị hoàng tử chơi ở trong phòng, nơi có nước tránh xa năm mươi bước.
"Nương nương, người có muốn sai người thông báo Hoàng Thượng biết?" Trở lại Chiêu Hoa cung, Hạ Bích hỏi.
Nàng lắc đầu "Cho dù hiện tại nói cho Hoàng Thượng cũng không còn kịp rồi, dù sao ngày mai bọn họ sẽ trở lại, hết thảy chờ bọn họ trở lại nói sau. Đợi lát nữa đem gọi mọi người tới, ta muốn đích thân hỏi thăm chuyện đã xảy ra. Sai người dùng khối băng đặt ở bên cạnh An Bình công chúa, đừng để hư thân thể."
"Vâng!" Hạ Bích gật gật đầu.
Lúc dùng bữa tối Nhị hoàng tử hỏi "Mẫu phi, tỷ tỷ đâu?"
Nàng ngưng một chút, thần sắc không thay đổi, sờ sờ mặt của hắn, nói "Tỷ tỷ có việc rồi, ngoan ngoãn, há mồm ăn cơm, đừng nói chuyện." Nhị hoàng tử ngược lại nghe lời, ngoan ngoãn há mồm ăn canh trứng gà, lại ăn một miếng cơm, không hỏi nhiều nữa.
Ban đêm nàng gặp phải một cơn ác mộng, mơ thấy Nhị hoàng tử không thấy. Nàng tìm mãi không tìm được, lại trông thấy An Bình công chúa nổi trong nước. Nàng lập tức dọa, giựt mình tỉnh lại phát hiện giờ là trời tối, toàn thân nàng lại đổ mồ hôi lạnh, nói "Người đâu!"
Rất nhanh trong phòng có động tĩnh, Hạ Đồng đốt ánh nến tiến đến, nói "Nương nương có cái gì phân phó."
"Đi ôm Nhị hoàng tử đến đây." Nàng lau mồ hôi trán, không gặp được Nhị hoàng tử, trong lòng không nỡ. Trong bụng hài tử giống như cảm nhận được cái gì, đá nàng vài cái, khiến nàng có chút khó chịu.
Hạ Đồng gật gật đầu, đem ngọn nến trong phòng nhen nhóm lên. Nàng ta mở cửa đi ra ngoài, không bao lâu phòng cửa bị đẩy ra, nhũ nương ôm Nhị hoàng tử ngủ say tiến đến. Nàng sai người đặt hắn ở trên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của hắn, thân thể nóng hừng hực, lúc này mới an tâm, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cúi đầu hôn một cái ở trên mặt hắn, sai Hạ Đồng giữ lại một chiếc đèn mới tiếp tục ngủ.
Buổi sáng nàng còn chưa tỉnh, tiểu tử trong bụng đã tỉnh, lăn qua lăn lại làm nàng không thoải mái. Nàng mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, Nhị hoàng tử cười trốn ở trong chăn, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Nhìn hắn vui vẻ, nàng thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn mền ra nói "Sách Nhi đây là thế nào, mau rời giường, không cho phép ngủ nướng."
"Phụ hoàng rất mau trở về đến đây, Sách Nhi mau mặc quần áo, phụ hoàng sẽ cưỡi đại mã trở về." Nhị hoàng tử nghe vậy lập tức đứng lên, trên người chỉ mặc một cái yếm nhỏ, lộ ra cái mông nhỏ cùng chân tay, nàng cười vỗ vỗ cái mông của hắn, gọi nhũ nương mặc quần áo cho hắn.
Giữa buổi chiều lúc cung nữ báo lại, nói là bọn họ đã đến ngoài thành, chưa được một canh giờ đã đến. Nàng nghĩ tới chuyện của An Bình công chúa, tâm tư trầm trọng.
Ở hậu cung chuyện An Bình công chúa chết đuối dẫn đến chết non đã không phải là bí mật. Nàng biết rõ, bất kể là không phải là nàng làm hại, nàng cũng khó trốn khỏi trách nhiệm, dù sao người là ở trong cung nàng gặp chuyện không may.
Bọn họ đến hướng hoa trước cửa cung, Hạ Uyển Chi cũng đang chờ, cùng nhau chờ còn có Thái hậu. Nhìn đoàn người tầng tầng lớp lớp đi tới, ngồi ở trên lưng tuấn mã oai hùng, người uy nghiêm anh tuấn, còn không phải là người mà Nhị hoàng tử ngày đêm mong nhớ hay sao?
Nhị hoàng tử vừa nhìn thấy hắn liền kích động duỗi hai tay ra, kêu to "Phụ hoàng!"
Khoảng cách khá xa, nàng cho là hắn sẽ không nghe được, ai biết hắn lại nhìn lại, nhìn bọn họ mặt mày hắn giãn ra, khóe miệng chứa đựng ý cười, giục ngựa tiến lên.
Nhị hoàng tử nhìn thấy hắn đã oa oa hét to "Phụ hoàng, mã mã, phụ hoàng, phụ hoàng..."
Tề Diệp xoay người xuống ngựa, sau khi hành lễ Thái hậu liền từ trong ngực nhũ nương tiếp nhận Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử ôm cổ của hắn vẻ mặt kích động "Phụ hoàng, mã mã..." Nhị hoàng tử chỉ vào phát ra tiếng phì phì trong mũi, nhìn thấy đuôi ngựa tuấn mã, hai mắt sáng lên.
"Ừ! Là mã mã. Sau này trẫm sẽ cho người dẫn ngươi đi xem có được không?" Hắn vuốt ve lưng Nhị hoàng tử, nghiêng đầu nhìn nàng đứng ở một bên cười, ánh mắt mềm không ít, nhẹ giọng hỏi "Mấy ngày nay có tốt không?"
"Rất tốt!" Nàng cười cười, nhìn Lệ phi xuống xe ngựa đi tới, thấy nàng ta giống như tâm tình không tệ, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng phong trần mệt mỏi, nếu là nàng ta biết được An BÌnh công chúa đã xảy ra chuyện, chỉ sợ là không cười được.
Lệ phi lướt nhìn mọi người, đầu tiên là thỉnh an Thái hậu, sau đó đối với Hạ Uyển Chi cúi người hành lễ "Thần thiếp tham kiến Quý phi nương nương."
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, phía sau các vị phi tần khác cũng cúi người hành lễ, có chút đồng tình, lại có chút ít xem kịch vui nhìn Lệ phi.
Lệ phi bị các nàng nhìn có chút không giải thích được, nghĩ lại tưởng là các nàng đây là ghen ghét mình có thể cùng Hoàng Thượng xuất hành, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tự phụ đứng lên.
Nhị hoàng tử ở trong lồng ngực phụ hoàng hắn trong chốc lát, quậy ầm ĩ đòi muốn đến xem tuấn mã. Tề Diệp cưng chiều hắn, ôm hắn đi sờ lưng ngựa một chút, hắn kích động mặt đỏ rần, nghiêng đầu kêu to "Mẫu phi! Mã mã!"
Nàng cười gật gật đầu, xem trong chốc lát quay đầu lại, nghe thấy Lệ phi nói " Làm sao lại không nhìn thấy An Bình công chúa?"
Tiếng nói vừa nói ra, những người khác đều nhìn về phía Hạ Uyển Chi. Nàng phát giác ánh mắt của các nàng, thần sắc không thay đổi, nói "Lệ phi, đợi lát nữa bản phi có chuyện muốn nói với ngươi."
"Nương nương, có phải hay không An Bình công chúa cáu kỉnh rồi?" Lệ phi cười nói "Đứa bé kia bị thần thiếp chiều thành hư, chỉ sợ là mấy ngày này nương nương đã vất vả, mang lại nhiều phiền toái cho nương nương rồi."
"Không có, An Bình công chúa rất nhu thuận." Chi là nhu thuận đến nỗi nằm im hơi lặng tiếng, bất tỉnh nhân sự.
"Vậy là tốt rồi!" Lệ phi giống như thở phào nhẹ nhõm, nói "Thần thiếp còn sợ nàng ta không nghe lời cáu kỉnh."
Hạ Uyển Chi đang muốn nói chuyện, sau lưng truyền đến âm thanh của Quý Tiệp dư, nàng ta nói "Lệ phi nương nương trở lại thì tốt rồi, An Bình công chúa đúng là đang chờ Lệ phi nương nương, trời nóng như vậy chỉ sợ..."
"Câm miệng!" Hạ Uyển Chi nhíu mày.
Quý tiệp dư nhìn nàng một cái, thức thời im lặng.
Lệ phi nhìn ánh mắt của các nàng, sinh nghi, nói "Nương nương, có phải là đã xảy ra chuyện gì không hay không?"
"Lệ phi..." Nàng nói "Đều là bản phi sai, không có cho người coi chừng An Bình công chúa cho tốt, buổi chiều hôm qua An Bình công chúa vô ý rơi xuống nước chết đuối."
"Cái gì?" Lệ phi khiếp sợ không thôi, ánh mắt liếc nhanh quét các nàng liếc nhanh, cuối cùng rơi vào trên mặt nàng, nhìn không giống như là nói dối. Nàng lặng im một chút, trong mắt hiện lên bi thống, còn chưa kịp lên tiếng cả người mềm nhũn ngã xuống.
"Hoàng Thượng, đều là thần thiếp sai, không có chăm sóc tốt cho An Bình công chúa." Nàng cúi đầu gạt lệ, giọng nói áy náy tự trách.
Tề Diệp nghe thở dài một hơi, vuốt ve lưng của nàng, nói "Đừng khóc, không phải là lỗi của ngươi, chớ tự trách, trẫm biết rõ ngươi cũng không muốn chuyện này phát sinh."
"Đúng là An Bình công chúa là ở Chiêu Hoa cung gặp chuyện không may, thần thiếp có lỗi với Lệ phi, không có chăm sóc tốt An Bình công chúa, mới có thể làm cho đứa nhỏ xảy ra chuyện gì. Nàng còn chỉ là một hài tử, một hài tử ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Hoàng Thượng, người trách phạt thần thiếp đi!" Nàng nói xong liền quỳ xuống.
Tề Diệp vội vàng đỡ nàng "Đừng làm loạn, ngươi còn có thai, dừng làm cho trẫm lo lắng." Lôi kéo nàng ngồi xuống, lau nước mắt trên mặt nàng, nói "Ngoan ngoãn, đừng tự trách, trẫm biết rõ đó không phải là lỗi của ngươi."
Đang nói, Hạ Bích tiến đến nói "Hoàng Thượng, nương nương, Lệ phi tỉnh, liên tục khóc rống muốn gặp An Bình công chúa, nói là nương nương lừa gạt nàng."
Nàng nghe nước mắt lần nữa rơi xuống "Thần thiếp đã làm mẹ biết rõ Lệ phi đau lòng, nếu là Nhị hoàng tử ngoài ý muốn có xảy ra chuyện gì, thần thiếp cũng không muốn sống nữa."
"Uyển Nhi!" Tề Diệp trầm giọng nói "Chớ suy nghĩ lung tung, trẫm đi một chút sẽ trở lại."
Nàng gật gật đầu, cúi đầu gạt lệ, đưa mắt nhìn hắn rời đi, tâm tư trầm trọng. Hôm nay Lệ phi biết rồi, chỉ sợ chuyện không thể nhanh giải quyết như vậy.
Có điều nàng cũng không có gì phải sợ hãi, cũng không phải là nàng hại chết An Bình công chúa, là chính An Bình công chúa không cẩn thận rơi vào ao sen, không có liên quan gì đến nàng.