"Nương nương, khó có khi Hoàng Thượng tới đây một chuyến, vì sao không giữ Hoàng Thượng lại?" Thái Vi mang một chậu nước thảo dược để rửa vết nứt da ở hai chân của nàng, lại bưng một chậu nước để nàng rửa tay. Đối với việc chỉ nhìn Hoàng Thượng rời đi, nàng ta cũng cảm thấy thật đáng tiếc.
"Đâu phải ta cứ muốn giữ Hoàng Thượng lại là được?" Lâm Huệ cười nhạo "Hắn có thể lại đây nhìn một cái đã là vô cùng may mắn. Nếu là cưỡng cầu hắn ở lại, chẳng những không thể giữ được người, ngược lại còn bị ghét nhiều hơn được."
Nàng nhìn chân tay nứt da sưng đỏ, cũng không biết nên nói cái gì. Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng khổ sở như vậy, cứ tưởng rằng tiến cung là được hưởng phúc, hiện giờ xem ra nàng là tới chịu tội.
Tất cả những thứ này đều do nữ nhân kia ban tặng, nếu không phải do nàng ta, chính mình lại phải chịu sự chật vật như thế này, đôi tay ngọc bị đông lạnh đến mức sưng đỏ rạn nứt?
"Nếu Hoàng Thượng có thể tới nhiều hơn vài lần thì tốt rồi. Hôm nay nhìn Hoàng Thượng phân phó xuống, động tác của Nội Vụ Phủ cũng nhanh nhẹn hơn, trong chốc lát liền đưa đồ tới. Có than sưởi chính là làm cho người cảm thấy ấm áp hơn nhiều."
Nàng nhìn than đốt đến đỏ lửa, cười nhạo bĩu môi. Ở trong Hậu cung này, không có ân sủng của Hoàng Thượng phải chịu cảnh gì, còn không phải chính mình là ví dụ tốt nhất?
"Nương nương, ngày sau nương nương vẫn nên trang điểm nhiều một chút. Rốt cuộc ở trong Hậu cung này không có ân sủng của Hoàng Thượng chính là chịu khổ. Nô tỳ không sao, nhưng thân thể nương nương quý giá, làm sao có thể chịu khổ?"
"Yên tâm, ta sẽ không ngốc mà tự suy sụp như vậy. Thù của hài tử ta còn chưa có báo, làm sao có thể để yên cho nàng ta phong cảnh vô hạn như thế, làm sao có thể để hài tử đáng thương kia của ta thất vọng được chứ?" Nói xong Lâm Huệ siết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên hận ý.
"Hoàng Thượng rời khỏi Thọ Ninh Cung liền đi tới Đức Hỉ Cung thăm Lâm Sung Dung. Không bao lâu sau, Nội Vụ Phủ đưa không ít than sưởi qua bên đấy, ngự y còn đi qua xem bệnh cho Lâm Sung Dung. Nô tỳ còn nghe nói đôi tay của Lâm Sung Dung bị nứt da, Hoàng Thượng sai ngự y mang dược tới trị liệu. Mới vừa rồi Hoàng Thượng từ Đức Hỉ Cung đi ra, phái người tới bảo nương nương nghỉ ngơi sớm một chút, đêm nay Hoàng Thượng không có tới."
"Đã biết, bảo bà vú ôm Nhị hoàng tử đến đây đi!" Nghĩ đến Thái Hậu khẳng định nói gì đó với hắn, đến nỗi đi tới chỗ bên kia của Lâm Huệ, nàng nhíu nhíu mày trong lòng hiểu rõ.
Bà vú rất nhanh liền ôm Nhị hoàng tử đang ngủ say tới, đặt ở trên giường. Đệm chăn rất ấm áp, Nhị hoàng tử hừ hừ nhưng không bị đánh thức, nắm nắm bàn tay nhỏ duỗi ra lại ngủ tiếp.
Hạ Uyển Chi xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại của hắn, biểu tình ôn nhu, phân phó "Đều đi xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Bà vú hành lễ lui xuống, nàng cởi quần áo nằm ở trên giường, dịch dịch người, đắp chăn lên cho Nhị hoàng tử đang ngủ say.
Buổi sáng, nàng bị Nhị hoàng tử đánh thức. Buổi tốiNhị hoàng ngủ sớm nên lúc sáng tỉnh dậy cũng rất sớm. Hắn nghịch ngón chân ngón tay nằm ở trên giường, chơi đến mức vui vẻ vô cùng, khanh khách cười làm nàng thức giấc. Nàng mở mắt ra liền đối mặt với một đôi mắt đen bóng. Thấy nàng, Nhị hoàng tử cười hì hì, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở "A... A..."
Sáng sớm liền đối mặt với Nhị hoàng tử, trong lòng Hạ Uyển Chi mềm nhũn, tiến lại gần hôn một cái ở trên mặt hắn "Sách Nhi thức dậy sớm như vậy sao! Sách Nhi thật ngoan."
Trời đã không còn sớm, hai người thu dọn một chút. Hạ Đồng mang cháo bột tiến vào, nàng tự mình thổi nguội đút cho Nhị hoàng tử ăn. Vừa mới bắt đầu hắn cũng không thích ăn, hiện tại đã không còn kháng cự, mỗi lần đều sẽ ăn hết nửa chén.
Lúc đang ở cùng Nhị hoàng tử thì nghe thấy cung nữ tới báo, nói là Hoàng Thượng tới đây. Nàng liền ôm Nhị hoàng tử đi ra ngoài, nhìn hắn lại đây. Hạ Uyển Chi ý bảo Nhị hoàng tử nhìn lại, hắn đã nghe hiểu được lời nói, quay đầu nhìn lại. Cẩn thận xác định trong chốc lát, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ tươi cười nở rộ "Cơm cơm..."
Tề Diệp giương lông mày lên, sải bước đi đến, cười tiếp nhận hắn từ trong lòng ngực nàng "Là phụ hoàng, không phải cơm cơm."
"Cơm cơm!" Nhị hoàng tử há mồm liền nói, còn không quên quơ chân múa tay.
Nàng sáp lại gần lau nước bọt cho hắn, liền nghe thấy Tề Diệp nói "Là phụ hoàng!"
"Cơm cơm!"
"Phụ hoàng!"
"Cơm cơm... Cơm cơm... Cơm cơm..." Nói xong bàn tay nhỏ nắm quần áo của hắn không buông, ở trên người hắn cọ cọ khiến cho hắn rất là bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn nàng một cái, nói "Đứa nhỏ này thật cố chấp!"
"Hắn còn nhỏ, chờ lớn lên một chút sẽ biết gọi phụ hoàng." Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt Nhị hoàng tử nói "Có phải hay không a Sách Nhi?"
Trả lời nàng là âm thanh y y nha nha của Nhị hoàng tử.
Hôm nay thời tiết không tồi, Hạ Uyển Chi kiến nghị đi Thúy Hoa Sơn dạo một chút. Tề Diệp bảo là trên núi trơn trượt, đi quanh Ngự Hoa Viên là được. Nàng gật đầu tán đồng, sai bà vú mang quần áo thật dày mặc vào cho Nhị hoàng tử, lại đội mũ đầu hổ vào cho hắn, ôm đi Ngự Hoa Viên dạo một chút.
Hắn rất vui mừng vì có thể đi ra ngoài dạo, hắn thấy phụ hoàng đi ở phía trước, hắn vươn đôi tay đòi ôm. Hiện tại nàng đang có mang, không thể thường xuyên ôm hài tử được, để tránh đá trúng bụng.
Tề Diệp đáp ứng mong muốn của hắn, thấy hắn đòi chính mình ôm, cũng không câu nệ. Từ trên tay bà vú sang người Tề Diệp, Nhị hoàng tử ở trong lồng ngực của phụ hoàng nhếch miệng cười, mặt mày tươi cười nhìn mẫu phi, lộ ra mấy cái răng.
Đoàn người đi đến Mai viên nhìn hoa mai trắng trong chốc lát liền dừng chân nghỉ ngơi ở trong đình. Nàng nhìn Tề Diệp ôm Nhị hoàng tử đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, liền sai bà vú ôm hắn đi loanh quanh một chút, nhưng không đi xa quá. Đợi lúc bà vú rời đi, nàng liền móc khăn tay lau mồ hôi trên trán và mặt cho Tề Diệp.
Dưới ghế nàng lót đệm hương bồ, ngồi mềm mại cũng không cảm thấy lạnh. Trong đình đốt than sưởi, bốn phía thả mành che gió lạnh. Nàng lắc đầu tiếp nhận trà Hạ Bích đưa đến uống một ngụm, thường xuyên chú ý hành động của Nhị hoàng tử. Bà vú vẫn chưa ôm hắn đi xa, chỉ ở cách đó không xa xem mai trắng.
Trên bàn chuẩn bị đầy đủ điểm tâm, còn nóng hổi. Tề Diệp cầm một miếng cho nàng, nàng lắc lắc đầu, nói "Muốn ăn bưởi."
"Đi chuẩn bị chút bưởi đưa tới." Phân phó xong lại hỏi nàng "Còn muốn ăn cái gì?"
Nàng nghĩ nghĩ, nói "Còn muốn ăn đào!"
"Hiện tại thời tiết này không có đào để ăn, cái này không được, nói loại trái cây khác đi." Tề Diệp dò hỏi.
Nàng lắc đầu "Vậy ăn bưởi đi!"
Tề Diệp liếc mắt nhìn Quang Thuận một cái, Quang Thuận công công rất nhanh liền lui xuống. Trong chốc lát thấy Quang Thuận công công đầu đầy mồ hôi ôm một quả bưởi đi đến. Cung nữ đứng một bên cầm cái dao nhỏ, hạ mấy nhát xuống cái vỏ dày của quả bưởi, rất nhanh liền lột sạch vỏ. Hạ Bích rửa sạch tay, lột ruột bưởi ra, đặt vào đĩa trên bàn cho nàng ăn.
Nàng cầm miếng bưởi đang muốn ăn, thấy Tề Diệp nhìn mình, cười vươn tay đưa miếng bưởi tiến đến bên miệng hắn. Tề Diệp ngẩn ra một chút, ngay sau đó vừa lòng mỉm cười há mồm, khóe mắt đuôi lông mày đều là tươi cười, ăn vào mà cảm thấy mỹ mãn, sung sướng không thôi.
Hạ Uyển Chi thấy hắn thỉnh thoảng vừa ăn vừa cười trộm. Thật ra hắn rất dễ lấy lòng, chẳng qua chỉ là một miếng bưởi thôi là có thể làm hắn vui vẻ cười không khép miệng được, thật đúng là khiến người ta buồn cười.
Rất nhanh, cái đĩa đã không còn nhiều lắm, Hạ Bích lại lột một phần mang lên. Nàng đang muốn đưa đến bên miệng mình, lại thấy hắn chủ động quay qua, hiểu ý đưa đến bên trong miệng của hắn.
Hai người ngồi trong chốc lát, Quý Tiệp dư đã ôm Tam hoàng tử đi tới, hành lễ nói "Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc thánh an, Uyển Quý Phi nương nương vạn phúc kim an."
"Đứng lên đi!" Hạ Uyển Chi đánh giá một lát. Bình thường Quý Tiệp dư thường hay mặc váy áo màu sắc tươi đẹp, xanh đỏ loè loẹt nhưng ngược lại rất xuất chúng. Hôm nay trên người nàng ta mặc một bộ cung trang hồng lựu, trên đầu cài không ít châu thoa. Tam hoàng tử cắn ngón tay, một đôi mắt đen bóng tò mò đánh giá bọn họ, nhìn chằm chằm nàng.
Quý Tiệp dư ôm Tam hoàng tử đứng dậy, ánh mắt như có như không đều ở trên người Tề Diệp, nói "Không nghĩ tới Hoàng Thượng cũng ở Ngự Hoa Viên. Hôm nay tần thiếp nhìn thấy ánh nắng tươi sáng, liền ôm Tam hoàng tử ra ngoài đi lại một chút, không ngờ sẽ gặp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nhìn một cái xem có phải Tam hoàng tử cao lên không ít hay không."
Tề Diệp liếc mắt nhìn Tam hoàng tử một cái, vươn tay nói "Cho trẫm nhìn một cái!"
Quý Tiệp dư vui sướng không thôi ôm Tam hoàng tử tiến lên, thật cẩn thận đưa Tam hoàng tử tới trên tay Tề Diệp. Ai ngờ Tam hoàng tử tựa hồ sợ hãi, vừa đến trên người Tề Diệp liền oa oa khóc lớn, trong chốc lát người hắn đầy nước mắt nước mũi.
Tề Diệp không vui nhíu nhíu mày nhìn Tam hoàng tử. Quý Tiệp dư muốn cho Tam hoàng tử cùng hắn thân cận một chút, ai biết Tam hoàng tử lại không biết cố gắng như thế. Hắn khóc lên, nàng vội vàng đưa cho bà vú đỡ hộ, móc khăn tay ra chà lau vết bẩn trên quần áo cho Tề Diệp. "Đều là tần thiếp dạy dỗ không tốt, Tam hoàng tử ngày thường không phải như thế, khẳng định là thật lâu không gặp Hoàng Thượng nên có chút thấy lạ, đều là tần thiếp sai."
Hạ Uyển Chi ngồi ăn bưởi một bên nhìn Quý Tiệp dư như dán ở trên người hắn, đuôi lông mày khẽ nhếch, không lên tiếng. Ngược lại Tam hoàng tử ở bên cạnh giống như là bị uất ức rất lớn, há mồm gào khóc, cái mũi đôi mắt đều đỏ lên.
Tề Diệp nhìn hắn ở bên cạnh Quý Tiệp dư nhíu nhíu mày nói "Tam hoàng tử làm sao vậy, ngươi mau đi dỗ dành, đừng để cho hắn khóc. Không có việc gì cũng đừng ôm người ra ngoài hứng gió, cảm lạnh chịu khổ chính là hài tử."
"Vâng, tần thiếp ghi nhớ." Quý Tiệp dư nhìn thoáng qua Tam hoàng tử khóc đến không ngừng nghỉ, cảm thấy phiền phức, nhẫn nại ôm Tam hoàng tử dỗ dành, nhìn về phía Tề Diệp nói "Không biết Hoàng Thượng có chút thời gian ghé qua cung tần thiếp ngồi hay không, tần thiếp đang học làm điểm tâm, để ngày khác tần thiếp mang đến cho Hoàng Thượng nếm thử xem có tốt hay không?"
"Quý Tiệp dư có lòng, ngày khác rồi nói sau!" Tề Diệp cầm một miếng bưởi lột vỏ, tỉ mỉ lấy hột ra, một miếng thịt bưởi hoàn chỉnh nhìn rất là ngon miệng. Quý Tiệp dư thích ăn bưởi hắn cũng biết, lúc trước tiến cung, các loại bưởi thượng đẳng đều là đưa đến Đức Hỉ Cung cho nàng. Chỉ là từ năm trước, nàng không còn cái lộc ăn đến loại bưởi kia nữa.
"Đa..." Quý Tiệp dư vươn tay đang muốn tiếp miếng bưởi, liền thấy hắn đem quả miếng bưởi hoàn chỉnh đặt ở cái đĩa trước mặt Hạ Uyển Chi, tức khắc cảm thấy xấu hổ, là nàng tự mình đa tình, cho rằng Hoàng Thượng lột riêng cho nàng.
Tề Diệp không hề để ý đến nàng ta, dặn dò Hạ Uyển Chi "Ngự y nói ăn nhiều bưởi một chút đối với thai nhi trong bụng rất tốt, ngươi thích ăn liền ăn nhiều một chút, đừng để thai nhi trong bụng chịu thiệt."
Wattpad/HueKhanh92
Hạ Uyển Chi mỉm cười liếc mắt nhìn Quý Tiệp dư một cái, cười nói "Tạ Hoàng Thượng quan tâm." Nói xong nàng cầm mấy múi bưởi chưa dùng đưa cho Quý Tiệp dư, nói "Quý Tiệp dư cũng nếm thử, năm nay hương vị bưởi hình như so với năm kia thơm ngọt hơn."
"Tạ Uyển Quý Phi thưởng." Nhìn nhìn ba bốn múi bưởi trong tay, Quý Tiệp dư hơi cắn răng, nói "Tần thiếp còn có việc, không quấy rầy Hoàng Thượng nữa, tạ Uyển Quý Phi ban thưởng, tần thiếp xin phép cáo lui trước."
"Được!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu, nhìn theo nàng ta ôm Tam hoàng tử rời đi, chậm rì rì cầm miếng bưởi Tề Diệp lột xong lên ăn, còn không quên bẻ một chút đưa đến trong miệng hắn, nói "Thơm ngọt ngon miệng, hương vị bưởi bình thường so với hương vị bưởi mà Hoàng Thượng lột đúng là không giống nhau."
Làm sao lại không giống nhau, còn không phải đều là quả bưởi. Chẳng qua được nàng nói như vậy, Tề Diệp lập tức cảm thấy toàn thân thư thái, lại cười lột bưởi đặt ở trong đĩa cho nàng, xem nàng ăn ngon miệng, chính mình cũng cảm thấy thỏa mãn.
Quý Tiệp dư ôm Tam hoàng tử đi xa một chút. Tam hoàng tử ghé vào nàng trên vai ô ô khóc thút thít. Quý Tiệp dư cảm thấy thật sự phiền, đưa Tam hoàng cho bà vú "Ôm đi xuống dỗ dành, đừng để ta lại nghe thấy hắn khóc. Khóc đến đau đầu!"
Bà vú thấy bộ dạng chán ghét của nàng, không dám chậm trễ, đón lấy Tam hoàng tử ôm đi xa, sợ chọc giận đến nàng.
Quý Tiệp dư nhìn miếng bưởi trong tay Mộc Hương, tức giận đến mức cả người run rẩy. Đoạt lấy từ trong tay nàng ta, vứt trên mặt đất hung hăng dẫm mấy cái, miếng bưởi rơi xuống đất bị nàng giẫm nát. Quý Tiệp dư dẫm chân vài cái mới bỏ qua, hừ một tiếng phất tay áo rời đi.
Mộc Hương cùng thái giám liếc mắt nhìn nhau, thật cẩn thận đi sau, sợ chậm trễ chọc nàng ta nổi nóng.
Nghỉ ngơi bốn ngày, không cần tiếp kiến bất luận kẻ nào, trên cơ bản Tề Diệp đều ở Chiêu Hoa Cung cùng Hạ Uyển Chi. Đầu năm trong cung bắt đầu mở tiệc, phần lớn là ở Triều Hoa các.
Hiện giờ Hạ Uyển Chi đang giữ phân vị Quý phi nương nương, trong Hậu cung trừ bỏ Thái Hậu, nàng là nữ nhân tôn quý nhất tất nhiên phải xuất hiện.
Gần đây nàng có chút lười nhác, Tề Diệp cũng biết. Trên cơ bản chỉ để nàng xuất hiện, ngồi một lát liền trở về nghỉ ngơi.
Mùng sáu, nàng tổ chức tiệc ở noãn các mời người nhà của các quan nhất phẩm, cùng với các Vương phi, công chúa tiến cung dự tiệc, cả Lệ Phi đều đến nhưng nàng vẫn không mời Lâm Huệ đến tham dự.
Lúc dự tiệc, các phu nhân đều vây quanh nàng nói chuyện, hàn huyên ca ngợi không ngừng. Nàng mỉm cười nghe, không biểu lộ ra cảm xúc vui buồn. Tới canh giờ, các nàng liền đứng dậy rời đi. Hạ Uyển Chi bảo Lệ Phi giúp đỡ tiễn các nàng ta.
Ngày tết nguyên tiêu, trong cung đều chuẩn bị yến hội, nàng phân phó xuống dưới, phía dưới không ai dám chuẩn bị chậm trễ. Sáng sớm tiết nguyên tiêu, nàng liền nghe thấy Hạ Bích nói là người của Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị bánh trôi nước đưa tới.
Nàng không thèm nhìn qua, sai người mang đi xuống. Trên cơ bản thức ăn của Ngự Thiện Phòng nàng đều không dùng, cho tới nay đều là ăn đồ do Hạ Đồng tự mình chuẩn bị, sợ có người gây rối hạ dược ở trong thức ăn.
Thức dậy không bao lâu, cung nhân tới báo nói là Hoàng Thượng tới đây. Nàng đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón. Tề Diệp thấy nàng, cười vươn tay, bắt lấy tay nàng đặt ở trong tay hắn. Nàng để mặc hắn nắm tay mình đi vào.
Tối hôm qua Tề Diệp nghỉ ở Ngọc Long Điện, không nghỉ ở Chiêu Hoa Cung của nàng. Hắn đang uống ly trà, Hạ Đồng bưng bánh trôi nước lên. Bà vú ôm Nhị hoàng tử đi đến. Tề Diệp cười tiếp nhận hắn, trêu đùa trong chốc lát, múc một viên bánh trôi định cho hắn ăn. Hạ Uyển Chi có chút khẩn trương nói "Hoàng Thượng, Sách Nhi còn nhỏ, sợ là không thể được ăn bánh trôi."
" À." Mắt thấy thức ăn đến bên miệng lại bay đi, Nhị hoàng tử có chút khẩn trương duỗi chân. Hạ Uyển Chi tiếp nhận cháo bột lấy muỗng múc một miếng thổi nguội đút cho hắn ăn mới trấn an được hắn. Hắn mỉm cười với nàng, cái miệng nhỏ chóp chép chóp chép.
Bánh trôi rất ngọt, nàng ăn mấy viên liền ăn không vô, đặt ở một bên chơi đùa với Nhị hoàng tử. Hạ Bích thu thập chén đũa lui xuống, trong chốc lát lại vội vàng chạy đến, biểu tình có chút tái nhợt, nhìn nàng một cái muốn nói lại thôi.
Thấy thế, nàng hỏi "Chuyện gì?"
Hạ Bích liếc mắt nhìn Tề Diệp một cái, nói "Nương nương, có người hạ độc trong bánh trôi nước."
Nghe vậy, cả hai người đều thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi cái bọn họ ăn còn không phải là bánh trôi nước?
Hạ Bích thấy thế vội vàng giải thích "Không phải là cái Hoàng Thượng và Nương nương ăn, mà là đồ nương nương sai cung nữ mang đi xuống. Cung nữ cảm thấy đáng tiếc liền mang cho heo ăn, ai ngờ heo ăn xong liền miệng sùi bọt mép, đã chết."
(HK92: thề là mình ko hiểu nổi sao lại là heo, heo ở đâu ra vậy trời =_=)
"Sao lại thế này?" Tề Diệp tức khắc đen mặt, gọi Quang Thuận công công tới, nói "Đi xuống tra xem, là ai có âm mưu hãm hại Quý phi của trẫm."
"Vâng! Nô tài lập tức đi tra." Hoàng Thượng đã lên tiếng, lại còn là có người hạ dược. Đây cũng không phải là việc nhỏ, rất nhanh Quang Thuận công công liền bắt giữ những người tiếp xúc với bánh trôi, từng bước từng bước tra khảo.
Tề Diệp trấn an vỗ vỗ tay nàng, nói "Đừng lo lắng, trẫm nhất định sẽ tra ra manh mối, sẽ không để người khác có cơ hội thực hiện được."
Nàng gật gật đầu "Thần thiếp biết Hoàng Thượng nhất định sẽ bảo hộ thần thiếp cùng Nhị hoàng tử, may mắn thần thiếp vẫn chưa dùng. Nếu không liền cùng Hoàng Thượng trời đất cách biệt, thần thiếp chết không quan trọng, chỉ là hài tử trong bụng còn chưa..."
Còn chưa có nói xong, đôi môi bị đè lại, hắn nói "Đừng suy nghĩ lung tung, nói năng linh tinh, trẫm không thích nghe. Trẫm cũng sẽ không để cho mẫu tử các ngươi có việc gì."
Nói xong còn bình thản xoa xoa bụng nhỏ của nàng, biểu tình kiên định.
Nàng nghẹn ngào nằm ở trước người hắn, nói "Có những lời này của Hoàng Thượng, dù thần thiếp có lên núi đao xuống biển lửa đều không sợ hãi."
"Đồ ngốc, sao trẫm nỡ để ngươi lên núi đao xuống biển lửa?" Tề Diệp cười cười, cúi đầu hôn hôn mặt nàng, trấn an xoa xoa nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng sợ hãi.