Hạ Uyển Chi quỳ trước giường giúp Tề Diệp mặc quần áo. Theo động tác của nàng, váy ngủ rộng thùng thình rủ xuống lộ nửa bả vai, có một dải lụa đỏ vòng qua cổ. Tuy quần áo không chỉnh tề, nhưng lại có một phen phong tình khác.
Ánh mắt hắn lưu luyến trên làn da nõn nà, cho đến rơi ở trên cần cổ đầy rẫy dấu vết xanh tím, đôi mắt hơi trầm xuống. Tề Diệp kéo tà áo rộng thùng thình của mình, nói: “Không cần để ý trẫm, nàng mau mặc thêm quần áo vào. Sáng sớm có chút lạnh, nếu không sẽ bị cảm mất.”
Hạ Uyển Chi gật đầu, nhưng chưa có đi ngay, mà hầu hạ hắn mặc quần áo một lát mới đi vào trong thay đồ. Tề Diệp rửa mặt xong nàng mới hoàn chỉnh đi ra.
Hạ Bích chuẩn bị đồ ăn sáng tinh xảo ngon miệng, hai người ăn một chút, ngược lại Hạ Uyển Chi ăn được không ít, làm Tề Diệp khá yên tâm. Hai người đang ăn bỗng nhiên Quang Thuận công công đi vào, lễ phép nói: “Hoàng Thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
“Ừ!” Tề Diệp đáp một tiếng, quay qua cười với Hạ Uyển Chi: “Hôm nay trẫm sẽ giết một con hươu cho nàng xem.”
“Tốt quá. Hoàng Thượng đã ra tay thì nhất định sẽ thắng lợi.” Nàng cười khích lệ một tiếng, cầm khăn tay lau đồ ăn còn dính bên khóe miệng Tề Diệp, lại lấy ra lá bùa bình an đưa cho hắn: “Đây là bùa thần thiếp cho người đi cầu, Hoàng Thượng hãy đeo bên người nhé.”
“Không cần, trẫm chỉ là đi săn bắn, nào có nguy hiểm gì?” Tề Diệp cảm thấy nàng có hơi lo lắng hơi thái quá rồi.
“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi vẫn không cho lời hắn là đúng, nhất quyết đưa lá bùa cho hắn đeo vào. Thấy nàng cố chấp, Tề Diệp thở dài, để lá bùa vào trong ngực mình, vỗ ngực mình cho nàng nhìn thấy, sau đó dùng ánh mắt nói, bây giờ yên âm được chưa.
Lần đi săn này có rất nhiều người, tất cả văn võ bá quan đều có mặt, người hầu đi theo tất nhiên không ít. Tầng tầng lớp lớp người ở chân núi tụ họp, bởi vì Hạ Uyển Chi tới, lần này cũng không chỉ có nữ quyến tiếp khách, đều là nhất phẩm phu nhân vợ quan lớn, cùng với các Công chúa Vương phi.
Các nàng ngồi ở lều dựng tạm thời, muôn hồng nghìn tím, tạo thành phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.
Tề Diệp cưỡi một con ngựa cực kỳ thần khí. Nó đứng giữa bầy ngựa ưu tú, ngẩng đầu mà bước, thần thái đắc ý, ngay cả tiếng kêu và âm thanh mũi cũng vang dội hơn những con ngựa khác.
Hạ Bích quan sát đám đông một phen, cuối cùng chỉ vào người ở đội ngũ đằng sau, người đó ngay cả ngựa cũng khống chế không được. Hạ Bích khinh thường nói: “Nương nương, đó là Văn công tử“.
Không hiểu vì sao, Hạ Uyển Chi nhìn thấy Văn công tử kia liền có một loại cảm giác hắn là con sâu gạo mê rượu, lẩm bẩm: “Đúng là một đóa hoa lài cắm bãi phân trâu, Triệu Tĩnh Di thật đáng thương.”
“Đáng đời nàng ta, tự cho mình có vài phần tư sắc liền không coi ai ra gì. Cũng không nhìn lại mình xem là thứ hạ đẳng gì, còn dám muốn cướp ân sủng của nương nương“. Sang năm nay, Hạ Bích nói chuyện càng lúc càng khí phách.Hạ Uyển Chi nghe được rất hưởng thụ, dặn dò nói: “Cẩn thận một chút, Văn công tử chính là một người vô dụng. Phân phó bên dưới chuẩn bị con mồi thật tốt, đừng lãng phí một phen ý tốt của bản phi.”
“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã chuẩn bị xong xuôi.” Hạ Bích đã tính trước, sai một cung nữ đi theo nàng hầu hạ, còn nàng ấy sẽ lặng lẽ lui xuống.
Văn công tử cách đó không xa không khống chế được tuấn mã dưới thân, một chút nữa thì bị té xuống. Nhưng nghĩ đến hôm nay là tiệc lớn, lại ngồi ổn định vững chắc ở trên lưng ngựa. Có thể ôm được mỹ nhân về, cũng không phải ai cũng có phần may mắn này. Nghĩ tới dáng dấp nhỏ nhắn khuynh thành của tiểu mỹ nhân kia, Văn công nhịn không được kích động trong lòng.
Hạ Uyển Chi đưa mắt ra xa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, lập tức không đành lòng nhìn thẳng. Ánh mắt nàng di chuyển lại đụng phải Hoàng Thượng, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm. Hạ Uyển Chi cười một tiếng, vẫy vẫy khăn tay.
Tề Diệp nhìn khăn tay lắc lư trước mắt hắn, tâm tình thật tốt nghiêng đầu qua, giơ roi hét lớn, tuấn mã tung vó chạy vào hướng rừng cây. Âm thanh “lộc cộc” vang lên liên hồi, tro bụi bay tứ tung, tất cả đều phi ngựa chạy tới cánh rừng, chiêng trống vang lên, chấn động rừng núi, kinh động dã vật bốn phía chạy trốn.
Các nữ quyến khác nhìn một màn này, trong lòng bận tâm không ít thì nhiều.
Bọn họ đi săn bắn, nữ quyến xem ca múa biểu diễn. Cuối thu khí trời mát mẻ, bầu trời trong xanh, làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Hạ Uyển Chi nhàn nhã xem ca múa ăn bồ đào, cho đến khi hạt bồ đào trước mặt bỏ được một nhúm lớn mới thấy Hạ Bích mới trở về “Nương nương, đã chuẩn bị xong!”
“Ừ!” Xem ca múa, Hạ Uyển Chi không quan tâm đáp một tiếng. Cung nữ lui xuống, đem vị trí để lại cho Hạ Bích.
Lệ Phi nhìn về phía nàng, lập tức thu hồi ánh mắt, cầm lấy miếng quýt mỏng Tú Hà đưa cho, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi Hạ Bích có hầu hạ bên cạnh nàng ta không?”
“Từ lúc săn bắn bắt đầu thì không có, có lẽ là vừa trở lại. Hay nô tỳ đi hỏi thăm một chút?”
“Ừ!” Lệ Phi khẽ gật đầu, Tú Hà bất động thanh sắc lui xuống.
Mắt thấy mặt trời càng ngày càng cao, Hạ Uyển Chi có chút mệt mỏi, liền đi xuống nghỉ một lát. Nàng không lên tiếng những người khác không dám tùy ý đi lại. Tối hôm qua hắn rất hào hứng, mà nàng cũng liều mình bồi quân tử, trong suối nước nóng giằng co một trận, lại ở trên giường giằng co thêm lần nữa hắn mới vui vẻ cho nàng đi ngủ.
Nằm xuống không bao lâu nàng liền ngủ thiếp đi, Hạ Bích ở một bên coi chừng. Cho đến khi có tiếng kèn xa xa truyền đến, nàng ấy mới đánh thức người đang ngủ say “Nương nương, hình như Hoàng Thượng đã trở lại.”
Trang điểm một lúc, đợi nàng đến chỗ lều trại, vẫn không nhìn thấy Tề Diệp đâu, mà thấy Quang Thuận công công đầy bụi đất tiến lên “Nô tài thỉnh an nương nương, Hoàng Thượng sai nô tài truyền lời, nương nương không cần lo lắng, Hoàng Thượng lúc này đang đuổi theo một con hươu sao, nói là cùng nương nương ăn.””Biết rồi, đi xuống hầu hạ đi!” Kỳ thật, có ăn thịt hươu hay không đối với nàng mà nói có cũng không quan trọng. Nhưng trông thấy hắn giống như rất kiên quyết, nàng cũng không muốn làm hắn mất hứng.
Tề Diệp chưa trở lại, tất nhiên những đại thần công tử khác không dám tùy tiện rời núi, đành phải ở trong rừng tiếp tục đi săn.
Bên cạnh hắn có không ít thị vệ đi theo, thật ra Hạ Uyển Chi cũng không lo lắng gì mấy, ngồi ở một bên kiên nhẫn chờ. Nàng không lên tiếng, các nữ quyến cũng không dám nhiều lời, chỉ ôn hòa mềm giọng lôi kéo làm quen. Hạ Uyển Chi nhàn nhạt ứng phó, các nàng thấy vậy rất thức thời, không dám dây dưa nữa, nói hai ba câu liền rời đi.
Thời gian từng từng chút trôi qua, đợi một hồi lâu, nhìn thấy thời gian đã qua chính ngọ (1) mà những người đi săn cũng không thấy trở lại. Hạ Uyển Chi bắt đầu lo lắng, phái hai ba người đi tìm hiểu, đều nói là bệ hạ đuổi theo hươu sao, mọi thứ đều ổn nàng không cần lo lắng.
(1) Chính ngọ: 12h đúng.
Dần dần, Lệ Phi cũng ngồi không yên, nói “Nương nương, nơi này rừng sâu núi thẳm, vạn nhất có gì...” Nàng ta nói chưa xong, Hạ Uyển Chi quăng cho một ánh mắt không vui. Lệ Phi thức thời im lặng, nữ quyến cũng có chút ngồi không yên.
Cũng không để nàng đợi lâu, tiếng kèn vang lên lần nữa. Âm thanh làm cả vùng đất chấn động, không lâu sau những người săn bắn lục đục đã trở lại. Cho đến khi thân ảnh màu vàng kia xuất hiện, trái tim treo lơ lửng của Hạ Uyển Chi mới hạ xuống, nàng tiến lên nghênh đón.
Tề Diệp ở rất xa giương cao nụ cười, giơ cung tiễn ra hiệu với nàng. Lúc Tề Diệp đến trước mặt nàng mới phát hiện, quần áo hắn luôn gọn gàng bây giờ bị xộc xệch, sợi tóc tán loạn rơi xuống.
“Hoàng Thượng, người bị thương?” Nhìn vết máu trên vạt của hắn nàng lập tức biến sắc.
Tề Diệp cười cầm lấy tay của nàng “Không sao, không phải là máu của trẫm. Yên tâm, trẫm là vua của một nước, làm sao lại dễ dàng bị thương?” Giọng nói tràn ngập sự đắc ý, nhưng cũng làm cho người an tâm.
Tất cả mọi người mệt nhọc cho tới trưa, Tề Diệp ra lệnh một tiếng, đều tự trở về nghỉ ngơi hồi phục một phen. Đợi lát nữa mở đại yến săn bắn. Hạ Uyển Chi đi theo hắn về lều trại, nước nóng rất nhanh đã được chuẩn bị xong, nàng tự mình hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo. Nhìn trên mu bàn tay bị gai quẹt bị thương, Hạ Uyển Chi đau lòng nhíu mày.
Tề Diệp trấn an nói “Đi vào núi rừng khó tránh khỏi sẽ bị thương, không phải chuyện lớn, đừng lo lắng.”
Nàng không nói gì, mà là sai ngự y đi đến nhìn một chút. Ngự y thận trọng nhìn một hồi “Cũng không có gì lo ngại, chỉ cần bôi thuốc là được.”
“Thấy chưa?” Tề Diệp oán trách nhéo nhéo mặt của nàng.
Hạ Uyển Chi ủy khuất nói “Nhưng mà thần thiếp chỉ là lo lắng Hoàng Thượng mà thôi, Hoàng Thượng thật làm cho người ta thương tâm.”
Nghe vậy, Tề Diệp thở dài “Được rồi, trẫm biết rõ là nàng quan tâm trẫm, trẫm rất cảm kích nàng, được chưa?”
“Chưa được!” Hạ Uyển Chi chu môi. Không được tự nhiên ngồi ở một bên, quở trách “Thần thiếp bận tâm lo lắng Hoàng Thượng, đến cùng lại thành gánh nặng của người. Đều là thần thiếp sai, về sau thần thiếp sẽ không nhiều chuyện. Hoàng Thượng đi rừng vào núi cũng được, leo núi vượt sông cũng được, đều không có quan hệ gì với thần thiếp, thần thiếp... Hu hu...”Không đợi nàng quở trách xong, Tề Diệp đã nghe không nổi nữa, dứt khoát cầm lấy mặt của nàng đối diện với mình, cúi đầu hôn nàng. Đem quở trách của nàng tất cả đều nuốt vào trong bụng. Hạ Uyển Chi tức giận đẩy ra, khiến hắn càng không muốn buông tay. Dứt khoát ôm nàng ngồi ở trên đùi, một tay vuốt ve dọc sống lưng, một tay nâng cái ót, để cho nàng không thể giãy giụa, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phạt.
Hạ Bích cầm lấy dược thảo tiến đến, ngẩng đầu liền trông thấy một màn thân mật này. Bị hù dọa ngơ ngác một chút, liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Trên mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng đỏ mặt cười cười.
Quang Thuận công công phân phó chuyện cho đám hạ nhân, sau đó nhìn người đang ngã ngồi dưới đất, kinh ngạc hỏi “Ơ, đây là thế nào?”
Hạ Bích làm bộ thở dài một tiếng, chỉ chỉ bên trong. Ánh mắt Quang Thuận công công rất tinh tế, nhìn vẻ mặt nàng ấy quái dị, khuôn mặt ửng đỏ, liền biết có chuyện gì. Hiểu rõ gật đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau, mắt xem mũi mũi nhìn tim đứng ở ngoài lều.
Hạ Uyển Chi có chút mất tự nhiên mấp máy môi, lại nhịn không được hít vào một hơi. Người ngồi trên ghế thế nhưng phát hiện, tặng cho nàng một nụ cười tươi tắn. Hạ Uyển Chi tức giận đến khuôn mặt đều đỏ, cúi đầu không nhìn hắn, ngầm thở dài, món ăn thôn quê tại mỹ vị, nàng cũng hưởng không nổi.
Ngược lại không nghĩ tới đi săn trở lại có thể làm người kia trở nên giống như dã thú. Thiếu chút nữa nàng đã bị ăn hết sạch sẽ nuốt vào trong bụng. Lúc này đôi môi sưng đỏ rách da, còn không phải là kiệt tác của hắn? Hắn lại vẫn cười đến đầy mặt xuân quang, thật làm cho người tức giận.
Nàng bưng trà uống một ngụm, không nghĩ tới bị phỏng làm nàng thiếu chút nữa làm đổ chén trà. Tề Diệp nhìn khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua chỗ sưng đỏ rách da trên môi, có chút áy náy. Hắn thiếu chút nữa khống chế không nổi đem nàng ngay tại chỗ này làm việc. Chẳng biết tại sao, chỉ ơ cùng với nàng, liền làm cho hắn kìm lòng không được.
Xem ra hắn thật sự đã bị trầm luân, hơn nữa là cam tâm tình nguyện!
Cầm chén trà, xác định nước trà đã bớt nóng. Hắn liếc nhìn Quang Thuận, Quang Thuận hiểu ý đem nước trà bưng cho Hạ Uyển Chi. Nàng có chút không có kịp phản ứng, bưng uống một ngụm. Dần dần dư vị đi đến, trên mặt hiện lên sự mất tự nhiên.
Lệ Phi ngồi đối diện Hạ Uyển Chi, mơ hồ trông thấy môi nàng có vết thương. Lệ phi cảm thấy vị Uyển Quý Phi này không tầm thường, mặt mày hốc hác cũng có thể khiến hoàng thượng sủng hạnh.
Ngự trù đã sớm xử lý tốt con mồi, hôm nay Tề Diệp thu hoạch nhiều nhất, hắn nói săn một đầu hươu liền thật sự săn một con hươu sao. Ngự trù ở trước mặt hắn đem hươu hoa mai mổ bụng, Hạ Uyển Chi nhìn máu chảy không ngừng, khẽ nhíu mày. Tề Diệp cười phất phất tay, Quang Thuận hiểu ý, ra hiệu ngự trù đi dọn dẹp.
Không bao lâu ngự trù cầm lấy một tấm da lông dâng lên. Tề Diệp phân phó nói “Nên làm cho Uyển Quý Phi một đôi giày như thế nào đây? Da hươu rắn chắc giữ ấm, không sợ trời mưa thấm nước, thích hợp nhất!”Nghe vậy, mọi người âm thầm thổn thức, quả nhiên là Hoàng Thượng sủng ái nhất Uyển Quý Phi nhất. Hoàng thượng vất vả săn được con hươu này nhưng lại làm giày cho nàng, giá trị không ở đôi giày mà là do hoàng thượng ban thưởng.
Hạ Uyển Chi đứng dậy hành lễ “Tạ Hoàng Thượng ưu ái, thần thiếp nghe nói Thái Hậu thích nhất giày da hươu, thần thiếp xin mượn hoa hiến phật hiếu kính Thái Hậu sẽ tốt hơn.”
Tề Diệp sững sờ, lập tức cười vươn tay “Uyển Quý Phi dịu dàng hiếu thuận, trẫm rất vui vì điều đó!”
“Tạ Hoàng Thượng quá khen!” Hạ Uyển Chi cử chỉ khéo léo hành lễ, khóe mắt đuôi mày của nàng đều tràn ngập ý cười.
Mọi người cùng kêu lên chúc mừng “Hoàng Thượng hồng phúc, có Uyển Quý Phi đôn hậu nhân hiếu.” Từ ngữ ca ngợi, không dứt bên tai, nàng chỉ nhàn nhạt cười. Chỉ sợ Thái Hậu biết rõ, sẽ không quý trọng tấm da hươu này nữa.
Rất nhanh thịt hươu đã được nướng xong, ngự trù bưng lên trên bàn, Quang Thuận công công cầm lấy ngân châm thử một chút, toàn bộ chén dĩa đều làm bằng bạc sáng long lanh.
Hạ Bích cũng thử một lần, xác định không có độc mới đưa Hạ Uyển Chi ăn. Thịt kho tàu làm bằng thịt hươu rất ngon, ngược lại nàng cảm thấy không tệ, nhịn không được ăn thêm hai miếng nữa, Hạ Bích lại lấy thêm cho nàng một chén súp Ba Trân, vị súp ngọt mềm cực kì ngon miệng. Chả trách người ta nói thịt hươu là thượng phẩm trong các loại thịt. Quả là không phụ kì danh (danh tiếng)!
Đương nhiên không phải ai cũng có thể ăn được thịt hươu. Chỉ có quan nhất phẩm có thể ăn một chút, những người khác chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Lệ Phi nhìn trước mặt mình chỉ có một chén thịt hươu kho tàu nhỏ, nhìn lại trước mặt Hạ Uyển Chi một chút thấy một chén thịt hươu kho tàu thật lớn. Ân sủng khác nhau thấy rõ, thế cho nên cho dù là thịt trong cực phẩm thì đối với nàng cũng nhạt như nước ốc mà thôi.
Ăn được cũng khá no, ca múa đã lui xuống, Tề Diệp để bát đũa xuống, nói “Hôm nay trẫm đã nói qua, ai săn được nhiều con mồi nhất trẫm sẽ thưởng lớn, các vị ái khanh có thắng lợi trở về không?”
“Hoàng Thượng hồng phúc, vi thần cũng thu hoạch khá tốt.” Các vị quan viên tham dự săn bắn sôi nổi, sai hạ nhân mang ra con mồi bản thân săn được bày biện trên bãi đất trống. Từng đống một chồng chất chồng chất, xem ra thật sự là thu hoạch phong phú nha!
Quang Thuận công công kiểm kê con mồi, các cung nhân từ trên xuống dưới bận rộn, Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua con mồi chồng chất bên cạnh Văn công tử, mơ hồ mỉm cười, rất là hài lòng liếc qua Hạ Bích.
Hạ Bích đắc ý ưỡn ngực.
Kiểm kê xong, Quang Thuận công công bắt đầu thông báo số lượng. Hạ Uyển Chi thản nhiên nghe, nhưng nghe thấy tên Văn Chí Viễn nàng vui vẻ sâu hơn “Văn Chí Viễn Văn thị lang, thu hoạch con mồi lớn nhỏ tổng cộng sáu mươi chín con. Lần săn bắn này đứng thứ nhất!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người rối rít ghé mắt, mà ngay cả Văn đại nhân cũng không dám tin quay đầu lại. Ông thầm nghĩ cái thằng nhóc chơi bời lêu lổng kia chẳng lẽ hôm nay đã thông suốt muốn quay đầu lại?Văn Chí Viễn vừa nghe, cười không khép miệng, nghênh ngang tiến lên. Ai ngờ quá đắc ý, thế cho nên đắc ý vênh váo. Trước mắt bao người ngã một cái giống chó ăn bùn. Làm cho người thấy nhịn không được cười vang.
Hạ Uyển Chi nâng khăn tay lau nước mắt, thầm nghĩ nếu là Triệu Tĩnh Di trông thấy một màn này, chỉ sợ sẽ tự treo cổ ở cành Đông Nam.
Văn đại nhân bụm mặt hận không thể đem hắn nhét vào trong bụng nấu lại một phen. Thật sự là mất mặt. Văn đại nhân cảm thấy cái mặt già nua đều vứt sạch, ông làm sao lại nuôi được một đứa con trai xấu hổ mất mặt như vậy?
“Ha ha! Sai lầm sai lầm!” Văn Chí Viễn cũng khá thông minh, thấy mọi người chê cười hắn, hắn còn cười được. Bò dậy vỗ vỗ bùn đất, không để ý tới ánh mắt muốn giết người của cha hắn. Cười ha ha tiến lên, cung kính hành lễ “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Vi thần bái kiến Quý Phi nương nương, nương nương thiên tuế!”
Đến gần Hạ Uyển Chi mới phát hiện, thì ra hắn là người cao lớn thô kệch, chơi bời lêu lổng, trên mặt hắn ta còn có một nốt ruồi đen lớn bằng hạt đậu, vốn đã có khuôn mặt mập mạp úc nút cộng thêm cái nốt ruồi đen này, thật sự là có trướng ngại về tương lai nha. (==)
Phải nói bộ dạng này của hắn ta là không thể nào vào triều làm quan. Dù sao ngũ quan không sạch sẽ, nhưng cha hắn cha là lưỡng triều nguyên lão, nếu như muốn, để cho hắn mặt mũi, mặc dù xấu xí 'một chút', Tề Diệp cũng sẽ an bài cho Văn Chí Viễn một vị trí thị lang, ngược lại không nghĩ tới hắn bắn tên khá tốt, nhìn bộ dáng hắn chơi bời lêu lổng, thế nhưng lại được vị trí thứ nhất, có lẽ cũng có chút bản lãnh.
“Hãy bình thân! Trẫm nói ban thưởng sẽ ban thưởng, nếu nhi tử của Văn thị lang đứng thứ nhất, thì đó là công lao của ngươi.” Tề Diệp liếc mắt nhìn Quang Thuận, Quang Thuận xoay người phân phó đi xuống, sai cung nhân đem đồ ban thưởng bưng lên.
Đúng lúc này Hạ Uyển Chi ho nhẹ một tiếng, khẽ nghiêng đầu lấy khăn lụa che mũi.
Văn Chí Viễn hiểu ý bước lên, tiến đến phía trước nói “Hoàng Thượng, vi thần săn bắn cũng không phải vì ban thưởng, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn ban thưởng vi thần một ít đồ vật, vi thần cả gan cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn!”
Tiếng nói vừa dứt, đám người đứng ngoài xem ồ lên. Văn đại nhân bị hụt mất một hơi, hai mắt trợn ngược muốn hôn mê bất tỉnh đến nơi. Tên nghịch tử hôm này hôm nay bị heo gặm sao?
“Tứ hôn?” Tề Diệp khẽ nhướn mày. Hạ Uyển Chi biết rõ hắn đây là mất hứng, chỉ là một thị lang nho nhỏ mà dám không nhận tốt ý của hắn. Hắn không tức giận mới là lạ.
“Vi thần hiểu rõ như thế là thất lễ, mạo muội. Vi thần biết, Hoàng Thượng anh minh thần võ, tự nhiên sẽ không chấp nhặt với vi thần!” Lời này cũng không giống như hắn có thể nói ra được.
Nhưng đối với Tề Diệp mà nói, câu nói này làm hắn nguôi giận phần nào. Sắc mặt Tề Diệo hòa hoãn lại, hỏi “Nếu Văn thị lang lớn mật như thế, trẫm cũng không phải là người vô tình, nếu đã nói ban thưởng, trẫm sẽ nghe thỉnh cầu của ngươi, còn chấp nhận hay không là do trẫm.”
“Tạ Hoàng Thượng ưu ái!” Văn Chí Viễn mừng rỡ, dập đầu “Vi thần hôm nay cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn Ngũ tiểu thư Triệu gia, mong Hoàng Thượng thành toàn.”
Ngũ tiểu thư Triệu gia? Tề Diệp không rõ đó là ai.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, nhìn người quỳ trên mặt đất, sao hắn lại có cảm giác như là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Thấy hắn không nói, Văn Chí Viễn nói tiếp “Hoàng Thượng, vi thần cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng làm chủ, vì vi thần tứ hôn.”
Triệu đại nhân nghe vậy, đứng lên nói “Hồi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nữ tuổi còn bé, còn chưa tới lễ cập kê. Không dám nhận sự ưu ái của Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng thứ lỗi.”
Gả cho loại con nhà giàu này, còn không phải là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu sao? Hơn nữa, con gái của hắn làm sao có thể để mắt đến người này. Cũng không nhìn một chút mình là loại người nào, con gái của hắn tương lai là Hoàng Hậu, há lại người khác có thể để người khác nhúng chàm. (Edit: một ông mắc bệnh tự kỉ thâm niên cho biết)
Văn Chí Viễn nghe vậy có chút chần chờ. Ánh mắt như có như không nhìn về phía Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi vẻ mặt nhàn nhạt, cầm lấy khăn tay phẩy phẩy gió. Văn Chí Viễn cũng không ngốc, đi đến trước mặt Tề Diệp, vội vàng lấy một chiếc khăn tay từ trong lòng ra “Hoàng Thượng, vi thần cùng Triệu tiểu thư lưỡng tình tương duyệt (1), tình đầu ý hợp, có khăn tay làm chứng, không phải là Triệu tiểu thư không cưới vi thần, mong rằng Hoàng Thượng thành toàn.”
(1) Lưỡng tình tương duyệt: Trong lòng yêu nhau sâu đậm nhưng bên ngoài còn giấu giếm thẹn thùng.
Ánh mắt của mọi người rơi vào khăn tay trong tay hắn, đều không dám tin. Văn Chí Viễn chơi bời lêu lổng, ăn uống gái gú cờ bạc mọi thứ có đủ, người như vậy sao có thể tình đầu ý hợp cùng đệ nhất mỹ nhân thành Kim Lăng?
Cho dù ai đi nữa cũng sẽ không tin tưởng, bộ mặt và nhân phẩm hắn như vậy thì sao nàng ấy có thể thích?
Nhìn chiếc khăn tay trong tay hắn, mọi người bán tín bán nghi.
Triệu phu nhân không tin, sai người cầm khăn tay xem một chút, nhìn thấy khăn tay có thêu chữ Di. Sắc mặt Triệu phu nhân xanh mét. Nhìn trên mặt Văn Chí Viễn có nốt ruồi to, tướng ngũ đoản (2) ngũ quan xấu xí. Nhất thời không thể tiếp nhận, hôn mê bất tỉnh.
(2) Ngũ đoản (Năm thứ ngắn): Đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, tay ngắn, chân ngắn.
Mà Triệu phu nhân làm vậy lại như xác nhận lời của Văn Chí Viễn là thật. Mọi người khó có thể tiếp nhận, âm thầm tiếc hận một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.