Đi dạo ở Phóng Ưng đài một lát, trở lại Chiêu Hoa cung đã nhìn thấy Quế Tú ma ma đang chờ ở đây. Nàng cũng không bất ngờ lắm, thầm nghĩ tay chân Thái Hậu thật lưu loát, nhanh như vậy đã tìm tới cửa.
Quế Tú ma ma hành lễ, nói “Thái Hậu cho mời Uyển quý phi đến Thọ Ninh cung một chuyến.”
“Biết rồi, làm phiền Quế Tú ma ma chờ một lát. Bản phi trở về thay quần áo rồi sẽ qua ngay.” Dứt lời mang theo Hạ Bích vào nhà. Quế Tú ma ma đứng chờ ở cửa, ánh mắt thầm đánh giá Chiêu Hoa cung này. Thật đúng là xa hoa, mỹ lệ, ngay cả Thọ Ninh cung cũng không thể so sánh. Nghe âm thanh lục lạc, theo tiếng động nhìn lại thì thấy chuông gió treo cách đó không xa. Nghe nói Uyển quý phi thích vỏ sò, Hoàng Thượng đúng là mất tâm tư, cho người tìm về không ít chuông gió từ vỏ sò. Có thể thấy được Uyển quý phi này rất được sủng ái. Nhưng được cưng chiều thì thế nào. Động đến người của thái hậu, cho dù là tâm can của Hoàng Thượng, chọc giận Thái Hậu cũng phải nhận lấy hình phạt.
Hạ Bích lấy ra một bộ cung trang từ trong tủ, lo lắng nói “Có cần cho người đi tìm Hoàng Thượng không ạ?”
“Không cần!” Nếu nàng cho người đi tìm Tề Diệp, Thái Hậu gọi nàng đến đúng là để khởi binh vấn tội, nàng làm sao có thể không để mặt mũi cho bà.
Trang điểm, ăn mặc xong, Hạ Uyển Chi mang theo Hạ Bích thản nhiên đi đến Thọ Ninh cung, không sợ hãi chút nào, như thể đi dự tiệc chứ không phải đi hỏi tội.
Nàng đi vào đã thấy Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên chủ vị, vẻ mặt âm trầm nhìn qua nàng, tỏ ra không vui. Không nhìn thấy Triệu Tĩnh Di làm nàng hơi nhạc nhiên. Chắc là xấu xí không dám gặp người nên đi trốn rồi!
“Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu vạn phúc kim an.” Hạ Uyển Chi theo lễ nói.Thái Hậu không cho nàng đứng dậy, ngược lại cười lạnh nói “Uyển quý phi có biết ai gia gọi ngươi đến đến để nói chuyện gì không?”
“Thần thiếp ngu dốt, mong Thái Hậu chỉ rõ.” Hạ Uyển Chi cố làm ra vẻ không biết.
Thái hậu nhíu mày, nhìn qua nàng rồi đưa tay lên. Quế Tú ma ma hiểu ý tiến lên, đứng trước mặt Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi ngẩng đầu, bà ta giơ tay tát hai bạt tai. Hạ Uyển Chi bị tát, đứng không vững, ngã ngồi dưới đất. Hạ Bích kinh hô, tiến lên đỡ nàng.
“Thái Hậu làm gì vậy? Thần thiếp đã làm sai điều gì kính xin Thái Hậu chỉ rõ.” Trên mặt đau rát, trong miệng một mùi máu tươi hơi khó chịu.”Uyển quý phi còn giả vờ ngây ngốc. Ai gia sao lại không nhìn ra Uyển quý phi lớn mật như thế, thậm chí ngay cả người của ai gia cũng dám động đến. Ngươi thực cho rằng ỷ vào Hoàng Thượng sủng ái có thể coi trời bằng vung, không coi ai ra gì sao?”
“Thần thiếp không dám. Chỉ là thần thiếp không thể vô duyên vô cớ nhận hai bạt tai này. Nếu Thái Hậu không thể làm cho thần thiếp tâm phục khẩu phục, thần thiếp cũng sẽ không nhẫn nhịn đâu.” Nàng đứng thẳng người, không sợ hãi chút nào đối mặt với Thái Hậu, nói “Thân thể là cha mẹ ban cho. Cho dù là Thái Hậu, cũng không thể tùy tiện trách phạt thần thiếp.”
“Uyển quý phi đây là đang uy hiếp ai gia?” Thái hậu khiêu mi.
“Thần thiếp không dám. Chỉ là quốc có quốc pháp, cung có cung quy. Thần thiếp là người, không phải súc sinh, không thể vô duyên vô cớ bị đánh, dù là Thái Hậu cũng không được.””Khẩu khí thật lớn. Hôm nay ai gia xem như đã nhìn rõ. Uyển quý phi thật biết làm người. Ở trước mặt Hoàng Thượng một bộ dáng nhu nhược, thiện lương, giành được sủng ái của Hoàng Thượng. Ở trước mặt ai gia lại một bộ dáng kiêu căng, lớn lối. Đây là ỷ vào Hoàng Thượng sủng ái, thấy ai gia không làm gì được ngươi có phải không?”
“Thần thiếp không biết Thái Hậu đang nói gì.” Hạ Uyển Chi giả vờ ngây ngốc.
“Ngươi biết.” Thái Hậu bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh về phía trước, nhìn Hạ Uyển Chi vẫn còn dấu tay trên má, nói “Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sủng ái là ngươi có thể coi trời bằng vung. Ở giữa hậu cung này, ngoại trừ ai gia, các ngươi chẳng là gì hết. Quế Tú, dạy dỗ nàng ta cho tốt. Dù là Uyển quý phi, ở trước mặt ai gia cũng chỉ là kẻ râu ria mà thôi. Động vào người của ai gia sẽ phải bị trừng phạt, đừng tưởng ai gia dễ bắt nạt.”
“Vâng!” Quế Tú ma ma hành lễ, liếc nhìn Hạ Uyển Chi, không chút khách khí giơ tay.
Hạ Uyển Chi không cầu xin cũng không lên tiếng, cảm giác gò má đã đau đớn đến chết lặng nàng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Thái Hậu. Thái Hậu cũng nhìn nàng, cảm thấy ánh mắt của nàng làm cho người ta chán ghét, nói “Đâm mù mắt nàng ta!”
Tiếng nói vừa dứt, Quế Tú hơi sửng sốt “Nương nương!”
“Chẳng lẽ còn muốn ai gia nói lần thứ hai?” Thái hậu nói “Chẳng qua chỉ là một nữ nhân. Hoàng Thượng thích, ai gia có thể tìm đến cả trăm người còn xinh đẹp hơn nàng ta, lại biết nghe lời.”
“Thái hậu nói không sai. Thái Hậu đương nhiên có quyền xử trí thần thiếp. Chỉ sợ Thái Hậu đâm mù con mắt của thần thiếp, tình cảm mẹ con của Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng chấm dứt tại đây.” Đâm mù cặp mắt của nàng, Thái Hậu thật đúng là điên cuồng. Dù gì nàng cũng là một quý phi, không phải cung nữ hèn mọn, há có thể nói đâm mù là đâm mù?
“Ngươi uy hiếp ai gia?” Thái Hậu khiêu mi “Hoàng Thượng là ai gia hoài thai mười tháng sinh hạ. Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ vì ngươi mà không tiếc bỏ đi tình cảm mẹ con từng ấy năm sao?”
“Thái Hậu không tin thì thử một lần xem, chỉ là một đôi mắt mà thôi. Thái Hậu muốn thì cứ việc lấy đi.” Hạ Uyển Chi nói xong không đếm xỉa tới, vẻ mặt khinh thường.Hạ Bích nghe được thì một thân mồ hôi lạnh, âm thầm kéo tay áo của nàng, ra hiệu nàng nhẫn nhịn đi.
“Uyển quý phi thực cảm thấy ai gia không dám sao?” Thái hậu tức giận không nhẹ, nói “Người đâu, móc mắt nàng ta. Ai gia muốn nhìn một chút ngươi có bao nhiêu bản lãnh.” Quế Tú ma ma không dám trái lời, phân phó xuống. Rất nhanh đã có công công cầm hình cụ đi vào. Dao mài sắc bén chậm rãi đến gần. Hạ Uyển Chi sắc mặt lạnh lẽo nhìn qua Thái Hậu, khóe miệng chứa đựng nét cười nhạt.
Hai người đối mặt thật lâu, thậm chí Hạ Uyển Chi cảm giác được ánh dao rét lạnh đang lại gần. Đúng lúc này, Thái Hậu nói “Tất cả lui ra đi!”
Hạ Uyển Chi biết, nàng thắng. Dù cho Thái Hậu váng đầu, cũng không dám thật sự móc cặp mắt của nàng. Dù sao nàng cũng là phi tần được sủng ái nhất, là Uyển quý phi. Nếu bà ta thật sự móc cặp mắt của nàng, Thái Hậu sẽ phải chịu sự tức giận của Tề Diệp, cùng với tiếng xấu lòng dạ độc ác.
“Nương nương, vừa nãy nô tỳ bị dọa bởi mấy lời đó. Tại sao nương nương có thể không sợ hãi?” Ra khỏi Thọ Ninh cung, Hạ Bích nói chuyện vẫn còn run rẩy. Sao nàng lại không sợ. Chẳng qua ỷ có Tề Diệp làm chỗ dựa mà thôi. Chỉ là mấy cái tát này nàng nhất định sẽ đòi lại. Vuốt ve gò má sưng đỏ, Hạ Uyển Chi cắn môi, âm thầm thề.Nàng vừa đi, Thái Hậu tức giận đến ném chén trà “Tất cả cút ra ngoài!”
Bọn cung nữ không dám vi phạm, rối rít rời đi. Quế Tú ma ma nói “Thái hậu bớt giận. Cho dù nàng ta có chỗ dựa là Hoàng Thượng thì sao. Chỉ cần Tĩnh Di tiểu thư tiến cung, dựa vào dung mạo của Tĩnh Di tiểu thư, Uyển quý phi chỉ có thể thất sủng.”
“Ngươi biết cái gì. Nếu Hoàng Thượng hứng thú với Tĩnh Di thì đâu đến nỗi tiến cung mấy tháng Hoàng Thượng cũng không liếc nhìn nàng một cái. Đừng tưởng rằng ai gia không biết tâm tư của Hoàng Thượng. Hắn đây là cánh cứng cáp rồi, muốn thoát khỏi khống chế của ai gia, định qua cầu rút ván!” Thái hậu không ngốc, xem hành động của hắn cũng biết. Triệu gia đã thành đá cản đường hắn, sớm muộn có một ngày sẽ bị hắn đá văng ra.
Còn tưởng rằng dựa vào dung mạo của Tĩnh Di có thể được hắn yêu thích. Bây giờ nhìn lại, cho dù Tĩnh Di tiến cung cũng chỉ có thể bị vắng vẻ thôi. Bởi vì nàng là người Triệu gia, Hoàng Thượng sao có thể sủng ái người Triệu gia. Bởi vậy sau khi Tĩnh Di tiến cung, mỗi lần đi mời hắn đến dùng bữa, hắn đều đưa ra vô vàn lý do, chính là vì tránh né Tĩnh Di. Trong lòng Thái Hậu biết rõ, nhưng cũng đành bất lực. Dù sao hiện tại hắn là vua của một nước, dù là từ trong bụng bà bò ra ngoài, cũng cách một cái bụng.
Gần đến lúc ăn trưa, Hạ Uyển Chi cho Hạ Bích đi ngự thư phòng truyền lời, bảo hôm nay thân thể nàng khó chịu, hắn không cần tới. Tề Diệp nghe xong, nhíu mày “Uyển quý phi làm sao vậy?”
“Nương nương có chút không thoải mái, nói không thể dùng bữa cùng Hoàng Thượng, nên cho nô tỳ đến báo một tiếng.”
“Đã truyền ngự y chưa?”
“Nương nương nói không đáng lo ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi!” Hạ Bích nói.”Cho Lâm ngự y qua nhìn một chút, nói là trẫm phân phó.”
“Vâng!” Hạ Bích lên tiếng, sau đó hành lễ lui xuống.
Tề Diệp tiếp tục xem tấu sớ, nhìn một quyển lại không có tâm tư nhìn nữa. Quang Thuận nhìn hắn hơi bực bội, nói “Nếu Hoàng Thượng không yên tâm có thể qua nhìn một chút. Từ trước đến nay Uyển quý phi suy nghĩ cho Hoàng Thượng, chỉ sợ là không muốn Hoàng Thượng lo lắng mới như thế.”
Tề Diệp nhìn hắn một cái, không nói gì, đứng dậy rời đi. Quang Thuận bước theo sau, biết Hoàng Thượng không yên lòng Uyển quý phi. Uyển quý phi này thật đúng là nằm trong lòng Hoàng Thượng.
Hạ Bích trở về không bao lâu liền nghe thái giám cao giọng nói:“Hoàng Thượng giá lâm!” Hai người liếc mắt nhìn nhau. Hạ Uyển Chi không nhanh không chậm cầm mũ sa (mũ sa: mũ, phía trước có tấm sa che mặt ^^) đội lên đầu, không nghĩ tới chỗ sưng trên mặt vài ngày không tan. Cái mũ sa này lại có tác dụng. Tất cả là do Thái Hậu ban tặng!
Không thấy nàng đi ra tiếp giá, Tề Diệp nhíu mày, hỏi “Quý phi nương nương đâu?” Hạ Bích chỉ vào trong phòng, nói “Nương nương đang ở bên trong ạ.” Vừa dứt lời, đã nhìn thấy màn che buông thõng giật giật. Một thân ảnh đi ra, trên đầu đội mũ sa. Thấy vậy, Tề Diệp khẽ nhíu mày. Hạ Uyển Chi hành lễ nói “Thần thiếp tiếp giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
“Làm sao vậy?” Tề Diệp tiến lên, đỡ nàng đứng dậy, đang định vén mũ sa lên xem mặt nàng, đã bị nàng bắt lấy.
“Hoàng Thượng, thần thiếp tạm thời không có mặt mũi nào gặp Hoàng Thượng, mong rằng Hoàng Thượng thứ lỗi.” Nói rồi nghiêng đầu không nhìn hắn. Tề Diệp nhíu mày “Có phải bị bệnh không?” Nàng càng như vậy hắn càng lo lắng. Thấy nàng trầm mặc không nói, Tề Diệp không nói gì, vén mũ sa lên. Hạ Uyển Chi cả kinh dùng tay áo che mặt. Mặc dù thế, Tề Diệp đã nhìn thấy sự khác thường của nàng, cầm lấy tay nàng để lộ ra mặt sưng đỏ. Ánh mắt hắn căng thẳng, trầm giọng nói “Ai gây ra?””Hoàng Thượng đừng hỏi nữa. Là thần thiếp không cẩn thận bị té.” Nàng bụm mặt quay lưng đi, chỉ chừa một bóng lưng mảnh khảnh cho hắn.
Hình thức như thế này, người mù mới không nhận ra được. Ai có thể nhầm mặt bị tát thành bị té, nàng xem hắn như hôn quân sao? Tề Diệp xoay người nàng lại, cho nàng nhìn mình, thấy nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt, nhịn không được đau lòng, vuốt ve mặt nàng, nói “Nói cho trẫm biết, là ai đánh?” Với thân phận của nàng, trong hậu cung này, ngoại trừ hắn ra, chỉ có vài người có năng lực động đến nàng.
Nếu đã không phải hắn, như vậy những người còn lại không cần hỏi đã biết là người nào.
Thấy nàng chỉ khóc không nói, hắn nói “Là thái hậu.” Hạ Uyển Chi sững sờ, vội vàng lắc đầu, nức nở nói “Không phải, là tự thần thiếp không cẩn thận...”
“Trẫm dễ gạt như thế sao? Nói thật.” Không đợi nàng nói xong, Tề Diệp đã cắt lời. Hạ Uyển Chi ủy khuất, kể lại chân tướng “Thái Hậu nói muốn móc con mắt của thần thiếp. Hoàng Thượng, thần thiếp cho rằng sẽ không còn được gặp lại Hoàng Thượng!”
Nhìn qua đôi mắt to tròn,ngập nước, trong lòng Tề Diệp kịch liệt đau nhức, lau nước mắt trên mặt nàng, nói “Phát sinh chuyện lớn như vậy ngươi còn dám gạt trẫm, ngươi thật lớn mật!”
“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi sợ hãi, ngay cả khóc cũng không dám khóc.
Tề Diệp thở dài “Được rồi, trẫm biết ngươi ủy khuất. Cũng may Thái Hậu không động thủ. Nếu ngươi mất hai mắt, trẫm đương nhiên sẽ làm cho Triệu Tĩnh Di tứ chi không còn.”
Hạ Uyển Chi nghe vậy, cười lạnh trong lòng. Xem ra Hoàng Thượng thật sự không thích Triệu Tĩnh Di kia.
“Hoàng Thượng, đều là thần thiếp không tốt, không nên động thủ đánh người trước. Triệu tiểu thư là cháu gái của Thái Hậu. Thần thiếp đánh nàng thật sự là không nên. Thái Hậu trách phạt cũng là phải, thần thiếp không dám oán hận nửa câu.”
“Trẫm cũng biết ngươi sẽ nói như vậy, ngươi a...” Tề Diệp thở dài, ôm lấy nàng nói “Nữ nhân của trẫm làm sao có thể tùy tiện bị đánh. Dù là Thái Hậu cũng không cho phép. Yên tâm, trẫm sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp không quan tâm. Chỉ cần Hoàng Thượng thương xót thần thiếp là đủ rồi, không cần vì thần thiếp mà làm Hoàng Thượng và Thái Hậu sinh hiềm khích. Thần thiếp thật sự không sao.”
“Nói bậy. Ngươi xem mặt đã sưng thành dạng gì?” Tề Diệp nói “Thiếu chút nữa ngay cả con mắt cũng mất. Sao trẫm có thể không tức giận?” Gọi Hạ Bích, cho nàng lấy rượu thuốc ra, Tề Diệp dịu dàng bôi rượu thuốc cho nàng, an ủi vài câu. Thấy đã đến giờ ăn trưa, Hạ Uyển Chi phân phó xuống. Mặt nàng sưng căn bản không mở được miệng. Nhìn nàng khó khăn uống cháo, Tề Diệp đau lòng không ngớt.
Buổi chiều, Tề Diệp không đi tìm Thái Hậu khởi binh vấn tội, mà bất động thanh sắc, như thể chuyện gì cũng không phát sinh. Buổi chiều hắn vẫn ở ngự thư phòng gặp mặt đại thần.
Hạ Bích có chút ngồi không yên, nói “Nương nương, không phải Hoàng Thượng nói sẽ trút giận cho nương nương sao? Sao một chút động tĩnh cũng không có?”
“Hoàng Thượng có tính toán của Hoàng Thượng, không cần nôn nóng. Hơn nữa, cho dù Hoàng Thượng không làm gì, ta đây là phi tần cũng không thể đòi hỏi hắn, không bằng tự chăm sóc bản thân cho tốt. Về phần Thái Hậu bên kia, chờ coi đi!” Nàng cũng không lo lắng.
Thái Hậu nghe nói Hoàng Thượng ăn trưa tại Chiêu Hoa cung liền chờ đợi. Đợi một buổi chiều, thấy hắn một chút động tĩnh cũng không có, lập tức hồ nghi. Lấy hiểu biết của bà đối với Uyển quý phi, nhất định sẽ khóc lóc kể lể trước mặt hắn một phen, lại thêm mắm dặm mỡ nói mình ủy khuất ra sao. Lại không ngờ Hoàng Thượng một chút động tĩnh cũng không có, quả thực làm cho người khó hiểu.
Mà Tề Diệp vẫn tiếp túc bình thản. Hắn biết nếu tùy tiện đi Thọ Ninh cung, hắn không chỉ không đòi được chỗ tốt, còn bị Thái Hậu chặn họng. Không bằng trước tiên tạm thời án binh bất động, chờ cơ hội thích hợp mới là tốt nhất. Về phần chuyện Hạ Uyển Chi bị trách phạt ở Thọ Ninh cung, người hậu cung biết không ít. Đặc biệt là ngày hôm sau thỉnh an cũng miễn. Có thể thấy cái hậu cung này, Thái Hậu không phải bất động a!
Về phần tối hôm qua Tề Diệp nghỉ ở Ngọc Hoa cung của Lệ phi, đây đều là công lao của Hạ Uyển Chi. Nàng khuyên bảo Tề Diệp đi Ngọc Hoa cung ngồi một chút, Lệ phi liền thuận thế giữ người lại.
Sáng sớm hôm sau, Lệ phi đi Chiêu Hoa cung thỉnh an. Dù sao Hoàng Thượng đến chỗ nàng, đúng là làm phiền Hạ Uyển Chi tác động. “Không phải bản phi đã nói, hôm nay không cần đến thỉnh an sao?” Hạ Uyển Chi còn chưa đứng dậy, miễn cưỡng nói.
“Thần thiếp nghe nói thân thể nương nương khó chịu, đặc biệt đưa thuốc đến, giảm sưng rất hiệu quả. Thần thiếp nghĩ nương nương cần dùng đến nên mạo muội quấy rầy!” Lệ phi nịnh nọt nói “Tối qua thần thiếp đa tạ nương nương giúp đỡ.”
“Được rồi, đồ để lại, ngươi trở về đi! Không có phân phó của bản phi, ngươi đừng chạy đến Chiêu Hoa cung. Hoàng Thượng không thích cung phi đi lại quá thân cận. Đừng trách bản phi không nhắc nhở ngươi.” Nàng nói thân cận quá không phải là quan hệ thân thiết quá, mà là kết bè kết phái.
Lệ phi hiểu được, gật đầu “Vâng, thần thiếp ghi nhớ. Nương nương nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp xin được cáo lui trước.” Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua thuốc mỡ, tùy ý ném đi, nói “Đưa cho Hạ Đồng xem một chút.”
“Vâng!” Hạ Bích gật đầu, nhặt thuốc mỡ lên, đi ra ngoài.Hạ Uyển Chi khẽ vuốt ve mặt, đã đỡ sưng nhiều, nhưng vẫn còn chút dấu vết. Chỉ cần mấy ngày chăm sóc tốt, vết thương trên mặt sẽ biến mất. Nhưng vết thương trong lòng không thể tan biến nhanh như vậy.
Lệ phi trở về Ngọc Hoa cung liền gọi thái giám tới. Nếu nàng đã được Uyển quý phi nâng đỡ, đương nhiên bề ngoài phải trung thành, nói “Đêm nay đến lãnh cung, như thế..” Lệ phi dùng tay làm động tác cắt cổ, nói “Hiểu không?” Thái giám gật đầu “Nương nương yên tâm. Nơi khác tiểu nhân không dám nói sẽ không bị người phát hiện nhưng lãnh cung kia đã vào là không có ra, cho dù chết một hai người cũng sẽ không có người biết là ai làm.”
“Vậy là tốt rồi, đừng để người khác phát hiện. Phải làm gọn gàng hiểu chưa?” Thái giám gật đầu. Lệ phi nói “Lui xuống đi, làm xong bản phi sẽ có thưởng!”