Chủ nhân Nguyên Hi điện vừa nghe tin tức Tiểu Lộ Tử mang về, ngoài mặt vẫn bình ổn ngồi trên ghế, nhưng trong lòng đã tức muốn bể phổi.
Nhìn đi! Đường đường một Thục Nghi nương nương, vậy mà cả chuyện nhỏ nhặt như điều một cung nữ qua điện của mình cũng phải nhìn sắc mặt của cô cô thượng thực cục!
Nàng ta lạnh lùntg nhìn lớp đá xanh trên nền đất, lửa giận xông thẳng lên não, hồi lâu, mới cười lạnh nói một câu: “Xem ra Bổn cung đã ở Nguyên Hi điện này quá lâu rồi, sợ rằng người bên ngoài còn không biết có chủ tử như Bổn cung tồn tại.”
Tiểu Lộ Tử cùng Vân Thụy nhìn nhau, cố lên tiếng xoa dịu.
“Nương nương đừng tức giận, vì chút việc nhỏ thế này mà làm ảnh hưởng đến thân thể thật không tốt.”
Vân Thụy cũng nói giúp: “Đúng vậy đó nương nương, nô tỳ nghe nói trước giờ Hoa Nghi vốn là một người vừa cổ hủ vừa không thông tình đạt lý, nương nương cần gì phải chấp nhất với một kẻ như vậy chứ? Mắc công lại bôi nhọ danh tiếng của Nguyên Hi điện chúng ta.”
Tiểu Lộ Tử tiếp tục gật đầu: “Theo nô tài nghĩ, chủ tử cứ đến xin thẳng hoàng thượng đi, chút việc nhỏ thế này, chắc hẳn Vạn Tuế Gia sẽ không để ý đâu, hơn nữa, nếu Vạn Tuế Gia tự tay ban người cho ngài, không chỉ áp chế được nhuệ khí của thượng thực cục, còn khiến cho mọi người nhận rõ được địa vị của ngài trong lòng Vạn Tuế Gia.”
Thục Nghi nghe hai người khuyên một lúc, mới miễn cưỡng hết giận.
Ngày hôm sau, nàng ta liền phân phó Ngự Thiện Phòng làm Phù Dung thấm lộ cao, đương nhiên, người làm món này ngoài Dung Chân ra còn có thể là ai khác. Mang theo điểm tâm, Thục Nghi ung dung đến Hoa Nghiêm điện.
Hoa Nghiêm điện là nơi hoàng thượng xử lý công vụ hàng ngày, cũng chính là Ngự Thư Phòng trong truyền thuyết.
Cố Uyên là một hoàng đế rất xứng chức.
Nói như thế nào nhỉ, chính là rất có phong cách của bậc minh quân.
Lúc hắn chin tuổi, cũng bởi vì tính tình trầm ổn nên được thượng thư đại thần khen “Có phong phạm quân tử, dẫn đầu trong hoàng thất”. Cũng chính vì vậy, tiên hoàng thịnh nộ, gần nửa năm không triệu kiến hắn —— nguyên nhân vì lúc ấy đã lập Đại hoàng tử làm thái tử, mặc dù Đại hoàng tử yêu thích thiên nhiên, xử lý chính sự lại bình thường, nhưng tiên hoàng yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu thích mẹ đẻ Đậu thị của Đại hoàng tử, cho nên đối với Đại hoàng tử là vạn phần sủng ái.
Sau này, tiên hoàng băng hà, Đại hoàng không muốn làm vua, nên cuối cùng ngôi vị hoàng đế cũng phải truyền cho vị Tam hoàng tử đầy đủ tiêu chuẩn quân vương kia.
Mẫu thân Đậu thị của Đại hoàng tử trở thành đương kim Thái hậu, mặc dù không hài lòng việc con trai mình nhường ngôi, nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá đáng. Thứ nhất vì con trai của bà ta không muốn làm vua, có bức bách cũng vô ích; thứ hai có lẽ là vì, mặc dù Đương Kim hoàng thượng không phải do bà ta sinh ra, nhưng từ nhỏ được bà ta nuôi lớn, cũng xem như là người của mình.
Quay trở lại chuyện của Cố Uyên.
Không tham nữ sắc, không kiêu ngạo, không nóng nảy, không xa xỉ, xử lý chánh sự sáng suốt —— chính là Đương Kim hoàng thượng, đối nội lấy hiếu làm đầu, đối ngoại bình định xã tác, đúng là bậc minh quân hiếm có.
Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối, chính là hắn rất lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, ngay cả Đương Kim hoàng hậu Văn thị ——người làm bạn từ khi hắn còn là Tam hoàng tử, hắn cũng dùng lễ đối xử, Tương Kính Như Tân.
Chỉ có Lục hoàng tử Cố Tri mới thân cận với hắn hơn chút, nhưng chuyện này ước chừng phần lớn là do tính mặt dày của Cố Tri mà thành.
Nói đến gần nữ sắc, thật ra thì cũng không thể nói hắn hoàn toàn không tham nữ sắc được.
Dù sao Hi phi đã qua đời kia cũng từng là cung phi được chuyên sủng nhất hậu cung đấy thôi.
Quay trở về mạch truyện chính.
Lúc này, Thục Nghi xách theo hộp đựng thức ăn đoan trang bước lên bậc thang, ngự tiền tổng quản Trịnh An khách khí vấn an, nàng ta cũng cười tủm tỉm gật đầu một cái: “Làm phiền công công giúp ta thông truyền với hoàng thượng một tiếng.”
Trịnh An là nhân vật quan trọng bên cạnh Vạn Tuế Gia, tất cả mọi chuyện vụn vặt ở ngự tiền đều do hắn toàn quyền phụ trách, có thể nói là vị trí dưới một người trên vạn người.
Nghe được Thục Nghi tới, Cố Uyên có chút kinh ngạc, phi tần hậu cung rất ít khi tới Hoa Nghiêm điện tìm hắn.
Nghĩ nghĩ, hắn vừa lấy quyển tấu chương khác vừa nói với Trịnh An: “ Dẫn Thục Nghi đến Thiên Điện nghỉ ngơi trước, trẫm xem xong quyển này sẽ qua.”
Vì vậy Trịnh An dẫn Thục Nghi đến Thiên Điện.
Thục Nghi chưa tới Hoa Nghiêm điện được mấy lần, Thiên điện lại càng là lần đầu tiên. Nói đến cũng thật buồn cười, nàng ta sống trong cung nhiều năm, tiểu hoàng tử đã được ba tuổi rồi, nhưng thư phòng của phu quân mình, nàng ta còn không quen thuộc bằng đám quân cơ đại thần ngoài kia.
Cũng đúng thôi, ai bảo phu quân nàng ta không phải là người bình thường chứ?
Thục Nghi theo Trịnh An đi vào Thiên Điện, Trịnh An mỉm cười mời nàng ngồi xuống, rồi phân phó Vân Thụy châm trà.
“Nương nương cũng biết, Vạn Tuế Gia xử lý quốc sự rất cần mẫn, khó có thể dừng nửa chừng. Vậy nên kính xin nương nương chờ một lát Vạn Tuế Gia sẽ qua sau.”
Thục Nghi gật đầu nói, “Bổn cung ở đây nghỉ ngơi một lát cũng được, công công đi hầu hạ hoàng thượng đi.”
Vì vậy Trịnh An liền trở về Chủ điện.
Sau thư án, Cố Uyên đang nhức đầu với bản tấu chương kia, mày nhíu càng sâu. Mặc dù tuổi tác chưa đến 30, nhưng nơi mi tâm đã hằn rõ một đường, đủ để biết chính sự vừa nhiều vừa mệt mỏi cỡ nào, bây giờ chỉ cần khẽ nhíu dấu vân ấy liền hiện ra.
Trịnh An im lặng đứng ở sau lưng hắn, nhìn tóc mai điểm mấy sợi bạc của chủ tử, trong lòng hơi chua xót.
Ông ta vốn là người của Lăng thị, mẹ đẻ của hoàng thượng, vào thời tiên hoàng, Lăng thị cũng đã từng rất được sủng ái. Bà vốn là nữ nhi quan gia, phụ thân là Quân Ky Đại Thần, thuộc hàng quan viên chính tam phẩm, thuở nhỏ bà đã được nuôi dưỡng ở khuê phòng, thông minh xinh đẹp, được xưng là tài nữ thế gia danh môn lúc bấy giờ.
Lăng lão gia vốn không định cho nàng vào cung, nào ngờ mùa xuân năm đó, tiên hoàng mở đại yến thiết đãi quần thần, ai cũng mang theo gia quyến vào cung dự tiệc. Tiên hoàng là một người đa tình, sau khi nhìn thấy Lăng thị, ông sửng sốt, về sau liền xuất hiện giai thoại thiên tử hạ mình chỉ để được nhìn nụ cười của mỹ nhân.
Nhưng xưa nay đế vương vốn bạc tình, Lăng thị là nữ nhi quan gia, tính tình dịu ngoan, việc gì cũng khiêm tốn nhẫn nhịn, hơn nữa bà còn từng rất được sủng ái, tất nhiên khiến không ít người đố kỵ, sinh lòng hãm hại.
Sau này, rốt cuộc tiên hoàng không lưu luyến cánh bướm trắng dịu ngoan ấy nữa, bên cạnh lại có nhiều loại hoa thơm cỏ lạ, Lăng thị liền nhanh chóng bị thất sủng, những phi tần địa vị không bằng bà ngày trước tất nhiên ghi hận trong lòng, suốt ngày châm chọc khiêu khích, giày vò một cô nương đang êm đẹp đến mức phát điên, cuối cùng treo cổ tự vận.
Sau khi tiên hoàng biết được chuyện này, đã từng buồn phiền mấy ngày, nhớ tới dáng vẻ Lăng thị dịu dàng thẹn thùng, cùng những ngày tháng ôn tồn khi trước, tất nhiên khó tránh khỏi đau lòng, cũng trách chính mình đã lạnh nhạt với bà.
Nhưng chút thương cảm ấy cũng nhanh chóng bị hòa tan trước hương sắc hậu cung, trước mẹ đẻ của thái tử —— cũng chính là đương kim Thái hậu Đậu thị đã thượng vị. Bà ta dùng tính cách sảng khoái mị hoặc của mình dẫn dụ tiên hoàng, trở thành tân sủng nơi hậu cung.
Lúc ấy Cố Uyên chỉ mới năm tuổi đã bị ẵm đến chỗ Đậu thị - người đã sinh hạ được thái tử, bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu kéo dài 13 năm.
Suốt quáng thời gian ấy, Trịnh An vẫn luôn hầu hạ Cố Uyên, hậu hạ khi hắn còn là một hoàng tử không được coi trọng, đến lúc trở thành hoàng đế quyền khuynh thiên hạ, rồi bậc minh quân được mọi người kính ngưỡng hôm nay.
Ông nhìn hoàng đế lớn lên, nhìn ngài mất đi mẫu thân lúc còn thơ dại, nhìn hết thời thơ ấu cô độc chỉ mong có thể tìm được chút tình mẫu tử từ Đậu thị, rồi đến lúc ngồi ở chiếc ghế hoàng đế bễ nghễ thiên hạ nhưng lạnh lẽo hôm nay.
Chưa đủ đến ba mươi nhưng tóc mai đã điểm bạc.....
Trịnh An cúi mắt, chôn chặt tiếng thở dài vào đáy lòng.
Giống như trong ca kịch thường hay hát, làm hoàng đế chẳng hề khoái hoạt như trong tưởng tượng, dù có cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, nhưng sự thiết sót trong lòng những thứ kia chẳng thể nào bù đắp được.
Trong ngự thư phòng rộng lớn chỉ có hai người —— hoàng đế trẻ tuổi ngồi trước án thư xử lý chính sự và ngự tiền tổng quản đứng ở sau lưng Hoàng đế cảm thán vì cuộc sống cô độc của hắn, ai cũng không phát hiện thời gian trôi qua.
Ở Thiên Điện bên kia, Thục Nghi đã uống đến ly trà thứ tư, Vân Thụy lúng túng đứng ở một bên, nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của nương nương, mà chẳng biết an ủi thế nào, không thể bênh nàng ta nói Hoàng đế không tốt, đành phải lặng lẽ đứng ở đó đợi chờ cùng chủ tử.