Chân núi, phong cảnh hữu tình, dòng sông nhỏ xanh biếc rì rào chảy quanh,
thản nhiên mà thanh tịnh. Hiện tại đúng là thời điểm mùa hè, gió nhẹ hiu hiu chầm chậm thổi qua, tạo thành từng lớp nước rung động giữa mặt
sông.
"Thật thoải mái quá đi!" Giọng nói lười biếng mà hưởng thụ
của cô nương vang lên, khi nhìn đến, chỉ thấy nàng một thân áo lụa mỏng
trắng tinh, ống tay áo vén lên cao để lộ ra cánh tay trắng noãn như
ngọc, trên cánh tay phải hiện dấu thủ cung sa đỏ thắm, đó là biểu tượng
của một cô nương thuần khiết trong trắng.
Giờ phút này, nàng đang giẫm chân dưới lòng sông kia, khom lưng đuổi bắt cá trong nước, hết sức nhàn nhã.
Nhưng trên bờ, còn một cô nương khác lại hết sức cuống cuồng, liên tục dậm
chân lên tiếng thúc giục nàng, "Tiểu thư của muội ơi, người lên bờ mau
đi, bộ dạng này của người còn ra thể thống gì nữa chứ? Nếu bị nam tử
khác nhìn thấy chân của người thì thật là không phải phép đâu a!"
Đột nhiên cô gái dừng lại suy nghĩ một chút, rồi nói "Mặc dù thực sự nhìn
nhưng vẫn không ai dám cưới như lời của người nói, nhưng như vậy thì
chẳng phải chúng ta lại chịu thiệt quá lớn rồi sao?"
Cô gái dưới
sông nhanh chóng phóng ngay ánh mắt giết người tới bên đây, hù dọa tiểu
Hồng im miệng ngay lập tức. Ta nói không đúng sao, nghĩ mà xem, cả Tần
Hoài này có nam tử nào dám cưới nàng đâu?
Chỉ thấy nàng làn da
trắng nõn, bàn tay búp măng, kiểu như trăng thu, khuôn mặt thanh tú
nhưng lại lộ ra nét bướng bỉnh, không kiềm chế được tâm tình mà mở
miệng, "Sợ cái gì mà sợ, núi này hàng năm đều chẳng có người qua lại, ai mà đến chứ? Hơi chút là ngươi sợ rồi, sợ cái quỷ gì chứ"
Mặt
tiểu Hồng tròn tròn phúng phính, trông thật là đáng yêu, không cam lòng
nên một lần nữa lại nhắc nhở tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư ơi, người bắt
cá nhiều như vậy để làm gì? Thu gia chúng ta cũng là gia đình có tiền,
nên cũng chẳng quan tâm vài con cá này đâu, người tạm thời bắt vài
con..." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một con cá nhanh chóng bay qua tới
đây, đúng lúc miệng nàng còn chưa ngậm lại liền phập ngay con cá.
Thu Nguyệt Khê sửng sốt, sau đó không hề để ý gì tới hình tượng mà cười lăn lộn, "Tiểu..tiểu Hồng, ngươi xem, ngươi xem, con cá này 'vội vã không
đợi được cỡ nào' mà đến với người đây a"
Tiểu Hồng đen mặt, thật là muốn nhắc nhở nàng, tiểu thư ơi, là không thể chờ đợi được mà.
Haiz, không biết từ lúc nào, mà tiểu thư lại có thói quen bắt đầu dùng thành ngữ loạn xạ như thế này đây?
Qua nửa canh giờ sau, Thu Nguyệt Khê rốt cuộc cũng mặc lại xiêm y, thản
nhiên cùng tự đắc đi dọc theo con đường, cầm nhành cây nhỏ trong tay quơ tới quơ lui, còn tiểu Hồng chỉ có thể bĩu môi mà cõng một rổ cá trên
lưng, hấp ta hấp tấp chạy theo phía sau nàng, haiz...haiz...ai biểu nàng là tiểu thư, còn ta là nha hoàn đây.
Thu Nguyệt Khê cà lơ phất phơ, chỉ lo đi, tâm tình rất tốt nên mở miệng hát lên:
"Chàng như trăng sáng, ta là sương, sương mãi theo trăng rồi biến mất không dấu vết.
Chàng giỏi đánh đàn, ta giỏi vũ, khúc cuối chàng gảy trước biệt ly, làm tim ta như thắt lại
Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người đi.
Hồn theo chàng đi cùng trời cuối đất, tương tư khổ, vì chàng khổ
Tương tư khổ có thể kể cùng ai? Ở nơi xa đó chàng có biết
Chia tay năm ấy chàng đã dặn, lên lầu cao nhìn về phía chân trời
Mười ba tuổi ta cùng chàng sơ ngộ, nơi đường trúc hầu phủ kia
Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người đi.
Chia tay chàng vào độ mười lăm, vì chàng vũ lên một điệu nghê thường
Tiếc thay giờ chỉ như sương mai, đến khi nào mới cùng chàng hội ngộ?
..."
Nàng nhẹ nhàng hát, vốn đây là một khúc Tương tư, nhưng lại bị nàng hát đến
nỗi không hề nghe thấy một chút tưởng niệm nào, bởi vì đối với Thu
Nguyệt Khê mà nói, tình vẫn chưa rõ, cuộc sống lại không sầu không lo,
sau nữa, nàng chỉ là một tiểu nha đầu vừa đến tiểu cập kê, nên cũng
không cần phải biết quá nhiều. Theo lời mẫu thân nàng nói, so với heo,
nàng sống còn tự tại hơn!
Thủ khúc này được lấy ra từ Nhạc phổ
thi tập, Cổ khúc tương tư, do chính mẫu thân nàng phổ ra, do nàng vô
tình mở ra nên mới biết đến. Nếu hỏi rằng Thu Nguyệt Khê ngoài đánh nhau cùng chọc ghẹo người khác, thì đến cùng, nàng có thể còn có những ưu
điểm gì? Thì chỉ sợ ưu điểm duy nhất còn sót lại, đó là nàng biết hát
thủ khúc này!
Tiểu Hồng không lo người khác làm phiền nên lẳng
lặng nghe, lúc này, tiểu thư nhà nàng không hề có bộ dạng giương nanh
múa vuốt, cũng không hề giống bộ dạng bất hảo không chịu nổi của ngày
thường, mặc dù không ra dáng của một tiểu thư khuê các, nhưng tối thiểu
vẫn làm cho người ta thoải mái an tâm khi nhìn thấy nàng.
Tại lúc suy nghĩ của các nàng bay tận đâu đâu, đột nhiên chứng kiến nơi phía
giáp ranh núi liên tục rơi xuống từng đợt từng đợt vật thể lạ màu đen
trắng giao nhau, tiểu Hồng gào to một tiếng, thất kinh hồn vía trốn đến
phía sau lưng Thu Nguyệt Khê.
Trong giờ phút mất mặt này, Thu
Nguyệt Khê dùng lời hết sức thấm thía mà răn dạy nàng, "Tiểu Hồng à, ta
là chủ tử của muội, nếu như gặp phải nguy hiểm, muội không cần phải biểu hiện như muội đang 'uống súp nóng' vậy chứ "?
Ài, tiểu thư ơi, là vào nơi nước sôi lửa bỏng đó! Tiểu Hồng âm thầm oán than.
Thu Nguyệt Khê không thèm để ý đến nàng tiếp tục nói "Còn nữa, tiểu thư nhà muội 'hoàng nhan đoản mệnh', có thể chịu đựng được muội lớn tiếng đến
như vậy sao?"
Tiểu Hồng giật giật khóe miệng, không thể tiếp tục
chịu đựng nàng dùng loạn thành ngữ được nữa, nên không thể không phản
ứng, "Tiểu thư ơi, đó là hồng nhan bạc mệnh, nghĩa có thể hiểu là chết
sớm đó, tiểu thư người đừng dùng loạn thành ngữ nữa được không!"
Khóe miệng Thu Nguyện Khê rụt rụt, liếc mắt nhìn phía tiểu Hồng, quả nhiên,
trước mắt nàng là một đống thi thể đồ sộ chồng chất, từng mảnh đen, từng mảnh hồng hiện lên dưới chân núi.
Tiểu Hồng vốn nghĩ rằng Thu
Nguyệt Khê cũng sẽ gào khóc to một tiếng, sau đó sẽ như nai con hoảng
hốt chạy trốn mất tăm, nhưng, kết quả....
Kết quả là, Thu Nguyệt
Khê đúng là có gào lên một tiếng, cũng giống nai con chạy như sao xẹt,
nhưng xét về phương hướng thì...Nàng không bỏ trốn mà lại bay thẳng vào
đám thi thể kia.
Tiểu Hồng hết sức kinh hãi, quả nhiên không thể
dùng tư tưởng và suy nghĩ của người bình thường để phán đoán hành vi của tiểu thư nhà nàng! Làm một người hầu trung thành, đương nhiên tiểu Hồng cũng chỉ có thể kiên trì chạy đuổi theo tiểu thư.
Thu Nguyệt Khê vừa chạy vừa lầm bầm, "Ôi, đúng là trời cao hậu đãi Thu Nguyệt Khê ta
rồi, biết rõ gần đây ta thiếu bạc liền lập tức đưa vàng bạc châu báu đến đây cho ta, nhóm người này nhất định là người có tiền rồi, gặp phải sơn tặc vây đánh, nhất định là thề không buông tay, tình nguyện bị cướp sắc chứ không chấp nhận bị cướp bạc, thành ra chỉ có thể...." (nhamy111:
hic, tư tưởng của tỷ thoáng nhể!!!)
"Ôi..." Tầm mắt Thu Nguyệt Khê hướng theo nam tử đang rớt xuống, "Anh niên tảo thệ..."
*Anh niên tảo thệ: Còn trẻ mà chết sớm
Nàng vội vàng chạy tới, liền thấy được nam tử vừa rớt xuống, toàn thân hắn
toàn là máu, quần áo rối tung, nhưng có thể thấy được áo Thiên Tàm từ
bên trong, ôi, không sai, chính là người có tiền á!
Thu Nguyệt
Khê giẫm đạp lên từng cỗ thi thể mà đi như bay qua, sợ rằng các thi thể
bị nàng đạp kia sẽ lên tiếng mà nói rằng, cô nương, cô có thể giúp chúng ta đốt thật nhiều giấy tiền siêu độ được hay không a?
Nàng rốt cuộc cũng đến được nơi, ngồi xổm xuống bên cạnh nam tử, rồi bắt đầu giở trò sàm sỡ trên người hắn.
Tìm được một tấm lệnh bài bên hông, nhanh chóng kéo xuống; tìm được đai
lưng khảm ngọc thạch, lại nhanh chóng kéo xuống; sờ sờ ngực tìm được
khăn tay tơ vàng, ha ha, đều thuộc về ta.... Hôm nay thật sự thu hoạch
rất khá nha, thật đúng là gặp được một người chết trẻ mà.
Giờ
phút này, tâm trạng nàng bừng bừng hưng phấn, lại chứng kiến trên cổ nam tử này mang theo một khối bảo thạch, trong mắt lập tức hiện tia sáng,
không chút do dự đưa tay lên cổ hắn ta đang chuẩn bị tháo bảo thạch
xuống, đột nhiên một cánh tay yếu ớt bỗng nhiên nắm chặt tay nàng.
"Ta....ta không phải là cố ý, tiểu nữ tử ta cướp sắc không cướp tiền, ta hoàn
toàn vì gặp sắc mà nảy lòng tham, công tử, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta
không dám nữa đâu. Đây chính là lần đầu tiên a!" Thu Nguyệt Khê hoảng
hồn la to, cùng với bộ dạng lúc tiểu Hồng chứng kiến đám thi thể vừa rồi thật giống như đúc.
Nhưng giờ phút này, tiểu Hồng lại bắt chéo
tay trên ngực thản nhiên ở một bên quan sát, khóe miệng co rút, bộ dạng
của tiểu thư bây giờ....thực là mất mặt! Đừng hỏi ta có quen nàng hay
không nha, ta thật sự không có quen nàng đâu.
Mặt mày nam tử kia
nhớp nháp, vô lực cười, ngoại trừ cả người hắn bây giờ toàn là máu, chật vật không chịu nổi, nhưng khi hắn cười lên, thật không thua hai chữ tao nhã một chút nào, âm thanh khàn khàn của hắn truyền tới tai Thu Nguyệt
Khê, "Cứu ta..."
Cuối cùng nam tử này cũng vô lực mà ngã xuống, nhân cơ hội này mà Thu Nguyệt Khê lập tức phóng như bay chạy trốn...
Chạy được vài bước chân, nàng đột nhiên dừng lại, tự nhủ, "Không đúng nha,
vì sao ta phải chạy trốn chứ? Người cũng không phải do ta giết mà?" Nàng xoay người, nhìn đống thi thể bao quanh rồi suy nghĩ, "Nhiều người như
vậy, mà chỉ còn một mình hắn sống sót, hơn nữa, khắp người hắn đều là
bảo vật, nói không chừng hắn đúng là một người có tiền nga, có lẽ cứu
hắn cũng không có thiệt thòi gì!"
Nghĩ đến đây, Thu Nguyệt Khê lại nhếch miệng cười ha hả.
Lúc này tiểu Hồng mới hổn ha hổn hển chạy đến trước mặt nàng, "Tiểu...Tiểu
thư...Chúng ta nên vội vàng đi thôi, chuyện này thật sự là kỳ quái mà!"
Thu Nguyệt Khê híp mắt nhìn về phía xa, giống như đang suy tư cái gì đó.
Đây chính là một vụ mua bán ít vốn nhiều lời nha, cứu hắn, bảo bối của
hắn tất nhiên đều thuộc về mình cả, nói không chừng, lại còn có bảo bối
đáng giá hơn nữa tới tay thì sao.
Nhưng dù sao hắn cũng là một
nam tử, nếu như hắn quyết định lấy thân báo đáp thì sao, tốt nhất nên
nói cho hắn biết trước mình không cần người chỉ cần tài thôi! Quyết định xong, Thu Nguyệt Khê hoạt bát cười một tiếng, "Tiểu Hồng, muội kêu a
Lực chạy xe ngựa tới đây, tiểu thư nhà muội 'lang tâm cẩu phế', nhân dịp cướp tiền, thuận tiện cứu người luôn!"
Tiểu Hồng méo miệng, "Tiểu thư, lang tâm cẩu phế là câu nói chửi người mà"
Thu Nguyệt Khê khó tránh đen mặt, nhưng vẫn khiêm tốn hỏi, "Vậy theo ngươi nên hình dung thế nào cho đúng?"
"Mặt người dạ thú!"
Thu Nguyệt Khê sâu xa "A" một tiếng tán dương, "Tài năng của người xưa thật sự là 'bao la như sao' nga"
Tiểu Hồng thật sự lười giải thích với nàng, đó là bác đại tinh thâm mà!
Nàng bước nhanh đến nam tử trước mặt, khom lưng lấy tay chọt chọt vào thân
thể của hắn, thấy hắn cũng không nhúc nhích, có thể biết được rằng hắn
đang bị trọng thương, có thể sống không được lâu, như vậy khả năng lấy
thân báo đáp thực sự không có nhiều, như vậy thì chỉ còn lại tiền tài mà thôi.
"Uy, công tử, ta nói nha, ta cứu ngươi thì có gì tốt cho ta a?"
Nàng rất "hảo tâm" chờ hắn hồi đáp trong giây lát, nhưng không thấy động
tĩnh, lại nói, "Như vậy đi! Nếu ta cứu ngươi, ngươi sẽ đem tất cả bảo
bối đáng giá của người cho ta hết, xem như ngươi báo đáp ơn cứu mạng của ta, được không? Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói thì chính là ngươi
đã chấp thuận rồi đó nha, một hai ba.." Nàng nhanh chóng kêu lên "Một,
hai, ba" như là sợ hắn đột nhiên đổi ý.
Thu Nguyệt Khê hưng phấn chắp tay trước ngực, hài lòng gật đầu, "Làm việc với người có tiền quả nhiên thật sảng khoái!"
Nàng dùng khí lực toàn thân để đỡ lấy nam tử kia đứng lên, đúng như dự liệu
của nàng, hắn hoàn toàn không có một chút khí lực nào mà đè trên người
nàng, Thu Nguyệt Khê mở miệng thở dốc, trừng mắt nhìn hắn, "Đại gia
ngươi, nhìn bộ dạng ngươi yếu đuối như vậy, sao có thể nặng như thế chứ! Haiz, vì vàng bạc châu báu, cô nương ta sẽ nhịn ngươi"
Nam tử
hơi hơi mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng cũng không làm cho người ta
phát giác được, kỳ thật, từng câu từng chữ nàng nói vừa rồi, toàn bộ hắn đều nghe thấy, chẳng qua là do hắn lười mở miệng, nhưng trong thâm tâm
hắn tự cảm thán sâu sắc, cô nương này quả nhiên là người ham tiền a...