“Nam thì nam, bản công chúa…” Nàng nói được một nửa thì ngừng lại, chớp chớp mắt, có chút không xác định nói, “Nam?”
Lâm Tử Nghiên gật gật đầu.
“Nam cũng được.” Công chúa vui vẻ nói, “Ngươi thích nam, ta cũng thích nam, chẳng phải là đồng đạo sao?”
Lâm Tử Nghiên: “…” Từ đó để dùng như vậy à?
“Ngươi yên tâm.” Công chúa tiếp tục nói, “Cũng không nhất định phải bái đường đâu. Ta sẽ cố gắng lùi ngày thành thân lại, chờ khi chuyện hòa thân được định rồi thì chúng ta không cần thành thân nữa.”
Lâm Tử Nghiên vẫn có chút do dự: “Nhưng…”
“Ngươi sợ người trong lòng tức giận à?” Công chúa nói, “Ta có thể giải thích với hắn.”
Lâm Tử Nghiên nghe vậy, rất là ủ rũ nói: “Sợ là công chúa cũng không gặp được hắn.”
“Vì sao?” Công chúa khó hiểu nói, “Gọi hắn tiến cung là được.”
Lâm Tử Nghiên: “Hắn bị bỏ ngục.”
“Bỏ ngục?” Công chúa nói, “Ngục nào cơ?”
Lâm Tử Nghiên: “Kế phủ.”
Công chúa nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có phải Kế đại nhân đã biết chuyện của các ngươi nên tức giận làm thế không?”
Lâm Tử Nghiên cũng không biết nên nói thế nào, đành phải gật đầu.
“Vậy ngươi càng phải hợp tác với ta.” Công chúa nói, “Như vậy ngươi có thể nói với Kế đại nhân là nếu ông ta không thả người trong lòng ngươi thì ngươi sẽ không thành thân với ta.”
Lâm Tử Nghiên: “Làm vậy có tác dụng không?” Ông ta còn nói muốn thiến ta.
Công chúa: “Chẳng phải thử một lần sẽ biết à?”
Thế nên tối hôm đó, Giang Tự Hành chờ cả ngày trong địa lao vẫn không đợi được Lâm Tử Nghiên mà chỉ chờ được lão Trương đưa cơm tới.
“Lâm Tử Nghiên đâu?” Giang Tự Hành nhíu mày nói, “Y ở đâu?”
“Công tử và Lục công chúa vừa gặp đã thương.” Giọng Lão Trương lạnh như băng: “Vào cung đến giờ chưa trở về.”
Giang Tự Hành sửng sốt, quay đầu trừng Triệu Phụng, “Không phải ngươi nói công chúa sẽ không nhìn trúng y à?!”
Triệu Phụng: “…” Sao ta biết được gu của công chúa lại giống ngươi chứ?
“Đừng gấp.” Triệu Phụng khuyên hắn: “Lâm công tử toàn tâm toàn ý với ngươi, sẽ không cưới Lục công chúa đâu.”
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe lão Trương nói: “Công tử đã đồng ý cưới Lục công chúa rồi.”
“Cái gì?!” Giang Tự Hành bắt lấy song cửa, nói, “Lâm Tử Nghiên đồng ý rồi ư?!”
“Đúng.” Lão Trương đi ra ngoài cửa nói, “Chờ chọn được ngày hoàng đạo là lập tức bái đường thành thân.”
Giang Tự Hành xanh mặt, Triệu Phụng vội vàng nói: “Lâm công tử tất nhiên cũng là bất đắc dĩ.”
Ninh Mạt bên cạnh lại nói: “Ta nghe nói Lục công chúa rất xinh đẹp.” Nói không chừng Lâm công tử vừa gặp đã thích.
“Nói bậy gì đó?!” Triệu Phụng trừng mắt nói, “A Tự khó coi à?! Ở Đại Diên không thiếu cô nương muốn gả cho hắn đâu!”
“Thì cô nương muốn gả.” Ninh Mạt nói thầm, “Lâm công tử là nam mà.”
Triệu Phụng: “Nam cũng có!”
Ninh Mạt mở to hai mắt: “Không phải là ngươi chứ?”
Triệu Phụng suýt nữa bị y làm tức chết: “Ngươi bị mù hả?!”
Ninh Mạt bĩu môi, “Ngươi mới mù.”
Triệu Phụng cũng không có tâm trạng cãi nhau với y, quay đầu định khuyên Giang Tự Hành tiếp thì thấy mặt hắn đen sì sì.
Triệu Phụng: “…” Mẹ ơi, đáng sợ quá.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tử Nghiên vẫn không quay lại địa lao. Chỉ có lão Trương thường thường tới đưa cơm, cũng cố ý vô tình nói bóng nói gió, hôm nay công tử và công chúa ngâm thơ ở Ngự Hoa Viên.
Hôm nay công tử và công chúa cùng nhau vẽ tranh ở đình giữa hồ.
Hôm nay công tử và công chúa ngắm tuyết ở hành lang.
Hôm nay công tử và công chúa…
Giang Tự Hành sắp đá sập tường lao tới nơi.
Triệu Phụng nghĩ thầm, Lâm công tử ơi là Lâm công tử, sợ là ngươi phải bị thế này thế kia thì A Tự mới có thể nguôi giận.
Qua ngày thứ năm thì Lâm Tử Nghiên không vào cung nữa. Kế Vô Chước bất mãn đi tới phòng tìm y thì thấy y ngồi ngẩn ngơ cạnh cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Sao hôm nay không tiến cung?” Kế Vô Chước đứng cạnh cửa nói, “Nghe nói hôm nay Lục công chúa muốn đi ngắm mai.”
Lâm Tử Nghiên không nói gì, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Ta muốn gặp Giang Tự Hành.”
“Ta nói rồi, chỉ cần ngươi thành hôn với Lục công chúa thì ta sẽ thả hắn.” Kế Vô Chước nói, “Với cả giữa ngươi và hắn không cần phải có liên can gì nữa.”
Lâm Tử Nghiên quay mặt đi, vẫn cứ nói: “Ta muốn gặp hắn.”
Kế Vô Chước nhìn y, nét mặt sa sầm, thật lâu sau cũng không nói gì.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh xẹt qua ngọn cây làm chiếc lá rơi xuống tuyết đọng bên dưới.
Kế Vô Chước quay người đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Không có lần sau.”
Không lâu sau đó lão Trương dẫn Giang Tự Hành vào trong viện.
Đáy mắt Lâm Tử Nghiên hiện lên ý cười, rồi lại thấy tay chân Giang Tự Hành vẫn mang xiềng xích như phạm nhân.
“Cởi mấy cái này ra.” Lâm Tử Nghiên nói với lão Trương, “Không cần mang cái này.”
Lão Trương lấy chìa khóa ra nhưng chỉ cởi trên tay, còn chân thì nói sao cũng không chịu cởi.
Lâm Tử Nghiên không vui, kéo Giang Tự Hành vào trong phòng rồi đóng cửa lại, nhốt lão Trương bên ngoài.
“Mấy ngày nay ngươi không sao chứ?” Lâm Tử Nghiên nói, “Ta…”
Giang Tự Hành nhìn y, hỏi: “Ngươi muốn cưới Lục công chúa à?”
Lâm Tử Nghiên thoáng nhìn về phía cửa, dán vào bên tai hắn thì thầm: “Không phải, Lục công chúa không muốn đi hòa thân nên mới ra hạ sách này.”
Mặt Giang Tự Hành vẫn lạnh tanh: “Ngươi còn cùng nàng ngâm thơ, vẽ tranh, ngắm tuyết…”
Lâm Tử Nghiên nhìn nhìn sắc mặt của hắn, kéo tay áo hắn nói: “Ngươi giận à?”
“Không.” Giang Tự Hành cứng rắn nói, “Dù sao ta không biết ngâm thơ, cũng không biết vẽ tranh.”
Lâm Tử Nghiên cười cười, nói: “Vậy ta dạy ngươi được không?”
Y kéo Giang Tự Hành ngồi xuống cạnh án thư, trải giấy Tuyên Thành ra.
Giang Tự Hành nhìn sườn mặt y, buồn bã nói: “Ngươi tìm ta tới chỉ để dạy ta vẽ tranh à?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Tử Nghiên đặt bút xuống, hai tai hơi nóng lên, “Ta muốn gặp ngươi, ta… Rất nhớ ngươi.”
Giang Tự Hành không tiếp lời.
Lâm Tử Nghiên hơi mất tự nhiên, đành phải quay đầu lại hỏi hắn: “Ngươi muốn vẽ cái…” Lời còn chưa dứt thì Giang Tự Hành chợt bắt lấy cổ tay y, cúi người hôn lên môi y.
“A…” Bút trong tay rơi xuống giấy Tuyên Thành trắng tinh, vẽ ra một đường mực đen loang lổ.
Giang Tự Hành khẽ cắn môi y, một tay đặt lên eo y, hơi thở quấn quýt càng thêm dồn dập…
“Khụ khụ khụ…” Ngoài cửa chợt vang lên vài tiếng ho khan, Lâm Tử Nghiên giật mình, suýt thì cắn lên môi Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành đằng đằng sát khí quay đầu thì thấy cửa sổ không đóng, lão Trương đứng ở ngoài cửa sổ làm bộ làm tịch ho thêm vài cái.
Giang Tự Hành: “Ngứa họng mời đi nơi khác mà ho!”
Lão Trương: “Không được.”
Giang Tự Hành đánh một chưởng đóng cửa sổ lại.
‘Sầm’ một tiếng, lão Trương lại mở cửa sổ ra, nhìn Lâm Tử Nghiên nói: “Công tử xin tự trọng.”
Giang Tự Hành ôm chầm lấy Lâm Tử Nghiên hôn thêm một cái, nâng cằm: “Ngươi muốn thế nào?”
Lão Trương rút dao găm ra: “Lão gia nói nếu có gì không ổn thì cứ thiến.”
“Họ Kế có còn lương tâm không?” Giang Tự Hành ôm sát Lâm Tử Nghiên, “Hắn muốn Kế gia tuyệt hậu à?”
Lão Trương: “Là thiến ngươi.”
Lâm Tử Nghiên căng thẳng túm chặt quần áo Giang Tự Hành: “Không phải đã nói… Hắn là phía dưới à?” Sao còn muốn thiến nữa?