Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ

Chương 62

Từ Nam Nam vừa nghĩ đến việc những món ăn nhiều calo mà mình đưa cho Khúc Kim Tích đều bị cô ăn hết nhưng thân hình không hề béo ra một chút nào thì tức đến nỗi khóe mắt giật giật.

“Khó trách thân hình của cô Khúc lại đẹp như vậy, hóa ra là thế.” Người dẫn chương trình cười nói: “Ngày nào cũng ăn chay, cơ thể cô chịu nổi sao?”

“Đương nhiên rồi, tôi còn trẻ mà.” Khúc Kim Tích cong mắt cười tươi.

Người dẫn chương trình nhớ tới chút tin tức mà mình nhận được từ hậu trường, cô ta chuyển tầm nhìn, nhìn sang Dụ Đồng đang ngồi bên cạnh: “Hai vị lần đầu hợp tác, trong phim một người diễn đế vương một người diễn sủng phi. Vậy thì ngoài đời hai vị có thảo luận nội dung tình tiết trong phim không?”

Nghe nói Khúc Kim Tích và Dụ Đồng ở trên phim trường không hợp nhau, ngoại trừ quay phim thì ngoài đời không hề giao tiếp.

“Chắc chắn rồi, trước đây không phải còn có một cái hot search sao, tôi và thầy Dụ đối thoại phim ở trong phòng. Tôi nhớ rằng còn có một cái meme, bên trong ảnh đầu của tôi bị sofa che mất nên trong ảnh đã thêm phụ đề rằng ‘đầu của tôi đâu’, khiến tôi cười ngất luôn đấy.”

Khúc Kim Tích đưa tay lên che miệng cười, vô cùng vui vẻ.

Người dẫn chương trình không có được hiệu quả như mình mong muốn, không cam lòng tiếp tục hỏi: “Lần đầu tiên cô nhìn thấy thầy Dụ Đồng, cô có ấn tượng gì với anh ấy?”

“Đẹp trai.” Khúc Kim Tích nói không hề do dự: “Cao, chân dài và eo thon. Tôi luôn cảm thấy rằng mình đối đáp lời thoại với thầy Dụ là mình được chiếm lợi đấy.”

Người dẫn chương trình nhịn không được mà cười rộ lên.

Dụ Đồng: “....”

Khen tốt như vậy, có bản lĩnh thì nói với anh ta chứ không phải nói với máy quay đi.

Thấy không đào ra được tin tức gì từ Khúc Kim Tích, ánh mắt người dẫn chương trình nhìn thấy rằng dường như Dụ Đồng có nhìn Khúc Kim Tích một cái, liền đem trọng điểm đặt lại lên người Dụ Đồng: “Lần đầu tiên thầy Dụ nhìn thấy cô Khúc thì có ấn tượng gì vậy?”

Khúc Kim Tích lập tức thấy được tính chuyên nghiệp của Dụ Đồng, bởi vì anh ta nói với máy quay như thế này: “Rất tươi sáng cởi mở, thỉnh thoảng có chút ngu ngốc.”

Khúc Kim Tích: “....”

Đối mặt với sự phỏng vấn, anh trả lời như vậy là muốn lên trời hả?

Quả nhiên, ánh mắt của người dẫn chương trình sáng lên, cô ta cảm thấy có thể đào được tin tức hữu dụng từ Dụ Đồng liền lập tức truy hỏi: “Wow, thầy Dụ dám nói ngay trước mặt cô Khúc rằng cô ấy ngu ngốc, xem ra quan hệ ngoài đời của hai người rất tốt nhỉ?”

Chỉ khi có quan hệ tốt mới có thể nạt nộ nhau như vậy.

Nhưng tin tức trên mạng của Khúc Kim Tích mọi người đều biết, lúc này Dụ Đồng và Khúc Kim Tích có quan hệ tốt, khó tránh khiến người ta nghĩ nhiều.

Dụ Đồng cười mà không cười: “Tôi có thể tiết lộ một tin, Khúc Kim Tích là một nữ hán tử thứ thiệt.”

“Cụ thể là như thế nào vậy?”

“Thỉnh thoảng, lúc cô ấy ngủ trên ghế nghỉ ở phim trường, tiếng ngáy của cô ấy trong phạm vi trăm mét còn có thể nghe được.”

Khúc Kim Tích: “....”

Cô tiếp tục duy trì nụ cười, kiềm chế suy nghĩ muốn bóp chết Dụ Đồng.

....

Chương trình thăm hỏi kéo dài khoảng gần một tiếng đồng hồ, vấn đề Khúc Kim Tích bị hỏi rất ít, máy quay cũng hướng về cô rất ít. Lúc mới bắt đầu cô còn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, luôn duy trì một tư thế cũng là việc rất mệt mỏi.

Sau đó cô thấy rằng không có máy quay quét đến, cô bắt đầu đi vào cõi thần tiên. Trong lúc nhất thời không chú ý còn ngáp một cái, liền vội vàng dùng tay che miệng. Phát hiện không có ai chú ý mới yên tâm trở lại.

Từ Nam Nam là nữ chính, cộng thêm đây là bộ phim đầu tiên của cô ta sau khi quay lại làm việc, vậy nên những câu hỏi mà người dẫn chương trình hỏi cô ta không tránh khỏi đề cập đến việc li hôn của cô ta, đây vốn là việc mà cả giới giải trí đều biết.

Từ Nam Nam thậm chí còn cho rằng việc li hôn của mình là một vinh hạnh, trước khi quay lại đã mượn việc li hôn để tạo dựng hình tượng nữ cường nhân rồi.

Bởi vậy, cô ta không tránh được việc bày tỏ sự ấm ức khi kết hôn mà mình phải chịu, thu hút sự đồng tình của khán giả. Cô ta lại bày tỏ thêm sự quyết đoán của mình khi li hôn, dùng những kinh nghiệm đã trải qua của mình để đứng ra trước làm gương cho phái nữ. Khi hôn nhân xảy ra chuyện không tốt và cảm thấy không thể cùng chung sống được nữa thì nhất định phải rút thân kịp thời, đối xử với bản thân mình tốt hơn một chút.

Cởi mở ngay thẳng mà lại không mất đi sự dịu dàng, một bộ phận fans lớn của Từ Nam Nam đều là bị tính cách của cô ta hấp dẫn mà trở thành fan. Nghĩ rằng cô ta thật sự không làm bộ, dám yêu dám hận, khác biệt hoàn toàn với những nghệ sĩ nữ yêu thích giả bộ kia.

“Tôi cảm thấy phụ nữ cần phải độc lập, phải học cách tự yêu lấy chính mình thì mới được nhiều người yêu thích hơn.” Từ Nam Nam dịu dàng nói: “Mà chúng ta đang ở trong giới nghệ sĩ, càng phải giữ gìn trái tim như thuở ban đầu, hướng về phía ước mơ.”

Trong lòng người dẫn chương trình khẽ kêu lộp bộp một tiếng, vô thức liếc nhìn về phía Khúc Kim Tích. Câu trả lời này của Từ Nam Nam không muốn người khác nghĩ nhiều cũng khó.

Nhưng thứ cô ta nhìn thấy lại là Khúc Kim Tích có vẻ như không nghe hiểu được gì. Lúc này cô đang nhìn chằm chằm về một hướng, nhìn qua như đang ngơ ngác.

Dụ Đồng nói Khúc Kim Tích có chút ngu ngốc, quả thực là không sai.

Người dẫn chương trình lén thở dài, bất kể lời này của Từ Nam Nam là ám chỉ đến ai thì cô ta là người nổi tiếng. Giới giải trí chính là như vậy, ai nổi tiếng thì người ta sẽ đứng về phía người đó.

Người dẫn chương trình phụ họa câu nói của Từ Nam Nam. Cho đến tận khi chương trình kết thúc, Khúc Kim Tích ra khỏi phòng quay gặp lại Tần Tang và chuẩn bị rời đi. Cô vốn dĩ là đến cho đủ vị trí, cũng không có mấy người bao vây để gặp cô.

Vừa định rời đi thì có một cô gái chạy đến nói: “Cô Khúc, tôi có thể chụp ảnh chung với cô được không?”

Khúc Kim Tích kinh ngạc đến ngây người.

Cô thật sự không ngờ lại có người chịu chụp ảnh chung với cô.

“Cô muốn chụp ảnh chung với tôi sao?” Khúc Kim Tích nhìn trái rồi lại nhìn phải, không phải cô ấy tìm nhầm người đấy chứ?

Cô gái kia gật đầu chắc nịch: “Vâng, tôi đúng là muốn chụp ảnh chung với cô.”

“Được, được thôi.” Khúc Kim Tích vui đến mức nói lắp, ngoan ngoãn chụp chung với cô gái kia một bức. Sau khi chụp xong còn chủ động nói một câu: “Có muốn kí tên không?”

Cô gái kích động: “Vậy được không?”

“Chắc chắn là được rồi.” Thấy cô gái kích động như vậy, Khúc Kim Tích cố gắng đè xuống sự kích động của mình, vội vàng kí cho đối phương.

Đợi đến khi cô gái kia đi rồi, Khúc Kim Tích không khống chế được sự phấn khích: “Tần Tang, cậu thấy không, có người muốn chụp ảnh xin chữ kí của tôi đó.”

Tần Tang nhìn cô cười, đột nhiên có chút chua xót thay cho cô.

“Sau này sẽ càng có nhiều người muốn chụp ảnh xin chữ kí của cô hơn nữa.”

Lúc quay về Tần Tang nói chuyện này cho Thẩm Thính biết.

Khúc Kim Tích không hề biết chuyện Tần Tang trở thành ‘gián điệp’. Vì chuyện được chụp ảnh chung nên tâm trạng của cô vô cùng thoải mái. Đợi đến khi Lý Nhất Duy đến tìm cô, đưa cho cô một cái phòng bì nói là để cho khởi đầu may mắn, Khúc Kim Tích lại càng vui vẻ hơn.

Trong phong bì có ba vạn tiền mặt.

Tuy rằng không nhiều lắm nhưng trước đó phó đạo diễn nói với Khúc Kim Tích rằng không có lệ phí di chuyển. Lúc về cô lại được một phong bì ‘khởi đầu may mắn’, tương đương với niềm vui ngoài ý muốn, đương nhiên là đáng để vui mừng.

Tần Tang: “...”

Theo Khúc Kim Tích đi làm một vòng, thực sự là phát hiện ra không ít ‘bí mật’ của cô.

Kết quả khi bọn họ vào thang máy nội bộ thì đụng phải Từ Nam Nam và Dụ Đồng cũng đang đi ra. Hà Chiếu và nhà sản xuất Dư không có ở đây, nhưng có nhân viên công tác của đài Xoài, bọn họ đến tiễn Từ Nam Nam và Dụ Đồng rời đi.

Không ngờ lại đụng phải Khúc Kim Tích. Nhân viên công tác có chút xấu hổ vì không sắp xếp người đến tiễn cô.

Khúc Kim Tích cười nói: “Mọi người đi trước đi.”

“Trước sau gì chứ, đi cùng nhau đi.” Từ Nam Nam dịu dàng lên tiếng.

Khúc Kim Tích chỉ đành đi vào, nhân viên công tác chợt nghe thấy Từ Nam Nam nói: “Tiểu Khúc, cô bắt xe đến đây à? Hay là để tôi bảo tài xế đưa cô về?”

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, nhân phẩm của cô Từ thực sự quá tốt, không hề giở trò gì. Khó trách lại được nhiều người yêu thích như vậy.

Nhưng mà, những lời này của cô ta trực tiếp tiết lộ rằng Khúc Kim Tích ngay cả xe cũng không có. Mà một nữ nghệ sĩ tham gia hoạt động có ai lại tự bắt xe mà đi chứ? Nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta châm chọc.

“Cảm ơn chị Nam Nam, không làm phiền chị nữa, tôi lái xe đến đây.” Khúc Kim Tích cười híp mắt.

“Chúc mừng nhé, không ngờ cô đã mua xe rồi.” Sắc mặt của Từ Nam Nam không hề thay đổi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn qua Tần Tang đang đeo khẩu trang một cái: “Đây là trợ lý của cô à?”

Khúc Kim Tích gật đầu: “Mới tìm được gần đây.”

Nụ cười trên mặt Từ Nam Nam lại càng đậm: “Cô đó, cuối cùng cũng chịu bỏ tiền tìm trợ lý rồi. Có trợ lý giúp đỡ thì cô ra ngoài cũng tiện hơn rất nhiều, cũng không cần làm phiền người khác nữa.”

Nhân viên công tác nhướng mày, trong nháy mắt tiếp nhận được một tin tức: Khúc Kim Tích thường xuyên làm phiền người khác.

Khúc Kim Tích dường như không nghe ra được sự bóng gió trong lời nói đó: “Chị nói đúng. Tuy rằng người bị làm phiền đều là bạn tốt của tôi, nhưng có thể không làm phiền thì nên cố gắng hết sức không làm phiền, có trợ lý vẫn là tốt hơn.”

Từ Nam Nam nói cô thích làm phiền người khác, Khúc Kim Tích liền thuận thế nói người mà cô làm phiền chính là bạn tốt của cô.

Nếu như giữa bạn bè chỉ vì ‘làm phiền’ mà tính toán so đo thì được coi là bạn bè gì nữa.

Sắc mặt của Từ Nam Nam có hơi cứng lại. Cũng may là đã đến hầm đỗ xe rồi, nhân viên công tác hộ tống cô ta nghênh ngang mà đi.

Những nhân viên còn lại là đến tiễn Dụ Đồng. Anh ta vẫn luôn im lặng, lúc này mới nói với nhân viên công tác: “Không cần tiễn nữa đâu.”

Thấy Dụ Đồng nói bằng giọng điệu không cho phép cự tuyệt, những nhân viên này đành phải quay về.

Tiểu Trương căng thẳng nhìn nghệ sĩ nhà mình. Anh Đồng và Khúc Kim Tích đã không đứng chung với nhau trong một khoảng thời gian dài rồi. Bãi đỗ xe lại lớn, khu vực này không có ai, lỡ như....

Dụ Đồng nói với Tiểu Trương: “Cậu đi lái xe đến đây.”

Tiểu Trương không thể làm gì khác hơn là quyến luyến mà đi.

Dụ Đồng liếc nhìn Tần Tang. Anh ta không quá hiểu rõ Thẩm Thính, Tần Tang thì anh ta lại càng không hiểu rõ. Huống chi lúc này Tần Tang còn đeo khẩu trang, vì để khiêm tốn nên ăn mặc cũng rất tùy tiện, càng không thể khiến người ta liên hệ cậu ta và người trợ lý tinh anh bên cạnh Thẩm Thính lại với nhau.

Nhưng trực giác nói cho Dụ Đồng biết, người trợ lý đột nhiên nhảy ra bên cạnh Khúc Kim Tích này đến chín mươi phần trăm là do Thẩm Thính sắp xếp.

“Có thời gian ăn bữa cơm không?”

Từ lúc Dụ Đồng bảo Tiểu Trương đi lái xe đến đây, Khúc Kim Tích đã dự liệu được rằng anh ta có chuyện muốn nói với cô. Cô không đoán được vì sao Dụ Đồng lại tìm cô. Vì có Tần Tang ở đây nên cô lộ vẻ hơi do dự.

Khóe miệng của Dụ Đồng nhếch lên thành một độ cong trào phúng: “Sao hả? Sợ Thẩm Thính hiểu lầm?”

Tần Tang liếc nhìn Dụ Đồng.

Sự châm chọc trong ánh mắt Dụ Động lại càng sâu hơn, anh ta tiếp tục nói: “Vậy anh ta có biết tôi là...”

Đầu óc của Khúc Kim Tích ong lên, tay nhanh hơn não, cô nhào qua lấy tay che miệng của Dụ Đồng.

Dụ Đồng: “.....”

Tần Tang: “....”

Xe của Tiểu Trương đã lái đến đây rồi, không biết nên dừng hay không...

Ý thức được mình đã làm ra chuyện gì, Khúc Kim Tích thật sự muốn đánh mình một cái. Vừa nãy trong đầu cô chỉ nghĩ rằng Dụ Đồng muốn nói ra việc anh ta là bạn trai cũ của cô. Tần Tang mà biết được thì Thẩm Thính cũng sẽ biết, Thẩm Thính mà biết được thì.....

Trước đó mới có một ngày dẹp loạn, giờ lại thêm một Dụ Đồng, Thẩm Thính sẽ nghĩ về cô như thế nào? Liệu anh có nghĩ rằng cái sừng khó khăn lắm mới hủy bỏ đi được kia giờ lại mọc thêm một cái nữa không?

Nghĩ đến đây, tay của Khúc Kim Tích không khống chế được mà che miệng Dụ Đồng.

Khúc Kim Tích: “....”

“Ha ha ha... Dụ Đồng anh làm gì vậy? Giữa bạn học cũ như chúng ta còn phải nói những điều này sao?” Trong bầu không khí kỳ dị, Khúc Kim Tích nhanh chóng rút tay về, đồng thời khoác vai Dụ Đồng, bày ra một biểu cảm ‘anh em tốt’: “Đúng lúc tôi đang có chuyện muốn nói với anh đây.”

Cô nói với Tần Tang: “Cậu về trước đi, tôi đi ăn với bạn học cũ một bữa.”

Tần Tang khựng lại vài giây rồi gật đầu.

Đợi đến khi Khúc Kim Tích lên xe của Dụ Đồng xong, Tần Tang mới quay về xe của mình. Thân là một trợ lý tinh anh, sở trường của cậu ta chính là xử lý những chuyện vụn vặn trong công việc. Mà trung tâm của những việc này chính là Thẩm Thính.

Thẩm Thính đi nước M, để cậu ta ở lại chăm sóc cho Khúc Kim Tích. Vậy trung tâm công việc của cậu ta đương nhiên sẽ chuyển thành Khúc Kim Tích.

Theo lẽ mà nói thì việc riêng của Khúc Kim Tích cậu ta không nên can dự, cũng không có quyền can thiệp... Thế nhưng, cấp trên trực tiếp nhất của cậu ta là Thẩm Thính, mà Khúc Kim Tích và Thẩm Thính lại có một mối quan hệ phức tạp.

Vậy nên...

Sau vài phút suy nghĩ, Tần Tang quả quyết đuổi theo xe của Dụ Đồng.

Tần Tang trước giờ chưa từng làm công việc có nội dung ‘tình báo’, cậu ta vừa theo dõi một cách thành thạo vừa nghĩ thầm trong lòng: Đợi sếp trở về rồi có nên nói với sếp chuyện tăng tiền lương một chút hay không?

Cùng lúc đó, trong xe của Từ Nam Nam, cô ta đang nói chuyện với một vị lãnh đạo của đài Xoài. Đang nói thì vị lãnh đạo kia đột nhiên hỏi Khúc Kim Tích: “Nghe nói gần đây cô khá thân thiết với cô gái này trong đoàn phim, con người của cô ta thế nào?”

Bàn tay đang đung đưa rượu vang của Từ Nam Nam khựng lại, không có người ngoài ở đây, nụ cười của cô ta dần dần biến mất: “Giám đốc Ngô, tôi rất thích cô ấy, tôi cảm thấy diễn xuất của cô gái này không tệ, có điều...”

“Thế nào?”

Vẻ mặt cô ta không thay đổi mà thở dài, giọng nói có chút yếu ớt: “Tôi nghe trợ lý của tôi nói, hôm đó cô ấy nói xấu tôi, nói tôi dựa vào đàn ông, dựa vào li hôn để tăng thêm độ nổi tiếng. Ai, có lẽ do cô ta tuổi còn nhỏ nên tôi không nói nội tình cho cô ta biết...”

Âm thanh của giám đốc Ngô ở đầu dây bên kia trầm xuống: “Là như vậy à, tôi biết rồi.”