Thời gian quay lại một năm trước, ở cái lúc Khúc Kim Tích xuyên qua, nguyên chủ đang ở phía sau hậu trường chuẩn bị bước lên thảm đỏ, cô đã phải bỏ ra tám triệu để mua được cơ hội này.
Nhưng vào thời điểm đó, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một giọng nói, giọng nói đó nói cho cô biết cô là một nhân vật phụ độc ác trong một cuốn sách, bởi vì bị Thẩm Thính ghét bỏ nên không từ bất cứ thủ đoạn nào muốn được chia tài sản của Thẩm Thính, còn cố tình chọc giận ông cụ Thẩm, kết cục cuối cùng là nhận được cảnh quay rơi xuống vách núi, thành thịt nát.
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu thì trước mắt hiện lên một bức tranh, chính là bộ dạng bản thân rơi xuống vách núi chết, nguyên chủ vô cùng sợ hãi.
Sau đó giọng nói đó nói cho cô biết: "Cơ hội sống duy nhất là nhường cơ thể lại, để một Khúc Kim Tích khác đi vào thay thế, cải biến vận mệnh của cô, nếu không chắc chắn cô sẽ chết."
Cô đồng ý.
Sau khi cô chấp nhận, linh hồn của cô đi vào một không gian hư vô, cô rất sợ hãi, giọng nói kia không xuất hiện nữa.
Tiểu Khúc Nhi (nguyên chủ gọi là Tiểu Khúc Nhi) có chút hoảng hốt, cô không rõ trạng thái này của bản thân bị coi là sống hay đã chết, không khỏi cho rằng mình đã biến thành quỷ, tự mình bước vào địa phủ.
Cũng rất may, không gian hư vô xung quanh biến thành màn hình chiếu, trong màn hình xuất hiện Dụ Đồng
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Tiểu Khúc Nhi ngơ ngẩn, nước mắt bất giác trào ra.
Giọng nói kia cuối cùng cũng xuất hiện: "Trong sách vốn không có sự tồn tại của Dụ Đồng, nhưng anh ta xuất hiện, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý yêu cô, đoạn tình cảm này đã cho cô một cơ hội sống sót."
Cô vô cùng lo âu, cái gì mà toàn tâm toàn ý yêu cô?
"Có ý gì?" Cô dùng giọng khàn khàn để hỏi, khẩn trương muốn biết đáp án nhưng lại không dám truy tìm đáp án.
Khi người thân duy nhất qua đời, Tiểu Khúc Nhi biết cả đời này mình không thể dựa vào ai khác được nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngày đó khi gặp Dụ Đồng, cô nhớ rất rõ ràng đó là một ngày thời tiết vô cùng đẹp, cuối thu ánh nắng chan hòa. Vì tức giận chỗ làm thêm, lại do tính cách độc lập khiến cô không thể tâm sự với người bạn tốt là Liễu Tư, vì thế cô đã đi tới khu rừng nhỏ sau cái hồ nhân tạo của trường, so với trường học thì nơi đây hẻo lánh, ít người đến hơn rất nhiều..
Vì để tâm trạng bình phục, cô kiếm một nhành cây, bẻ chúng thành từng đoạn từng đoạn, nghe âm thanh cành cây bị bẻ gãy, cứ thế, tâm trạng bực dọc và khó chịu từ từ được giải tỏa.
Cho đến khi đỉnh đầu vang lên một giọng nói không vui: "Này, cậu có thể đi xa một chút mà bẻ cành được không, có biết là đang làm phiền người khác ngủ không, tôi đã nhịn cậu năm phút đồng hồ rồi."
Tiểu Khúc Nhi sợ tới mức cả người đều run rẩy, cô không hề ngờ là trên đỉnh đầu có người, vội vàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn, đó là một cây lựu không to lắm, cũng không tính là cao, giữa cành cây có một nam sinh đang ngồi đó, ánh mặt trời luồn qua những khe hở của tán lá xuyên xuống dưới, dừng lại trên người này, cả người anh ta như tỏa sáng.
Sạch sẽ, đẹp trai giống như nam chính trong những quyển tiểu thuyết tình yêu.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Khúc Nhi với Dụ Đồng.
Cô ngây ngốc nhìn, sau đó bởi vì hành động bĩu môi của đối phương mà hoàn hồn, mặt cô bất giác đỏ lên, xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lý trí nói với cô, đây là nơi công cộng, có ai quy định nơi công cộng không thể bẻ cành cây.
Hơn nữa, cô cũng không biết đang yên đang lành sao anh ta lại trèo lên cây ngủ, rảnh đến điên à.
Hơn nữa...
Cũng không nhìn lại vóc dáng của bản thân, cây lựu nhỏ như vậy, anh ta nằm lên không sợ nặng gãy cành sao?
Nghĩ như vậy, Tiểu Khúc Nhi tỉnh táo lại, ném cành cây đang cầm trong tay xuống đất, lạnh lùng liếc nhìn người ở trên cây, nói: "Sợ bị quấy rầy thì về ký túc xá mà ngủ, nơi này không phải chỗ cho cậu ngủ."
Từ trước đến giờ Dụ Đồng chưa bao giờ thấy ai dám tức giận với anh ta như vậy.
Từ nhỏ đến lớn anh ta luôn là một hotboy trong trường học, bất kể cô gái nào nhìn thấy anh ta cũng sẽ đỏ mặt, một cô gái mạnh mẽ cùng sẽ trở thành em gái mềm mỏng.
"Please, phương pháp hấp dẫn đối phương này quá lỗi thời."
Tiểu Khúc Nhi: "???"
Lần đầu tiên cô gặp một người tự luyến như vậy, đúng là buồn cười chết mất.
"Đồ có bệnh." Ném ra câu này, Tiểu Khúc Nhi xoay người rời đi.
Dụ Đồng kinh ngạc, anh ta nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, thấy bóng dáng kia không hề quay đầu, thầm thôi miên chính mình: Vẫn như trước, đang hấp dẫn sự chú ý của mình.
Lần thứ hai gặp nhau là ở một quán cà phê, Tiểu Khúc Nhi làm việc bán thời gian ở đó vào cuối tuần, đây là công việc mà một người anh đã giới thiệu cho cô, nhưng khi cô đi làm, có một khách hàng nam gọi cô qua nhiều lần, ánh mắt lưu luyến trên người cô, vô cùng buồn nôn.
Tiểu Khúc Nhi vì khoản tiền lương làm thêm mà nhịn, nhưng người đàn ông này dù đang ở chốn thanh niên bạch nhật cũng không hề kiềm chế,ngược lại còn bảo cô đến gần, ngứa tay đặt lên đùi cô, cô không thể nhịn được nữa liền bê cốc cà phê hất về phía người đàn ông ghê tởm đó.
Sự việc trở nên nghiêm trọng, người đàn ông muốn đánh cô, Tiểu Khúc Nhi âm thầm cắn răng, đã chuẩn bị tốt để hứng chịu cái đánh nhưng đợi rất lâu mà không thấy.
"Ồ, khí thế đối với tôi của ngày đó đâu rồi?" Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, mở to mắt, cô nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đá vào thân dưới của người đàn ông đầu heo kia.
Sau đó người kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, che đũng quần ngã xuống đất, anh ta quay đầu nói với cô: "Nhìn cho rõ, đối với loại biến thái này phải đạp vào đây."
Tiểu Khúc Nhi ngây người, nhìn phản ứng của người đàn ông đầu heo này như được mở rộng tầm mắt, nhịn không được liếc nhìn dưới thân của Dụ Đồng, bọn họ đều là đàn ông, anh ta ra tay tàn nhẫn như vậy, bản thân không sợ sao?
"Tôi đi đây, cậu nhìn tôi làm gì!"" Dụ Đồng quả thực tức giận, người con gái này đầu gỗ sao, anh ta đỡ một cái tát giúp cô, giờ vẫn còn hụt hơi mà ánh mắt của cô lại như đang quấy rối anh ta?
Sau vụ việc đó, công việc bán thời gian của Tiểu Khúc Nhi đương nhiên không còn, còn mất tiền bồi thường, nhưng cô vẫn muốn mời Dụ Đồng đi ăn cơm, cô không thích nợ ân tình của ai.
Ở trường học, muốn tìm Dụ Đồng không khó, tuy rằng học viện điện ảnh có rất nhiều trai xinh gái đẹp tụ tập, nhưng vẻ đẹp trai của Dụ Đồng có một không hai, là người nổi tiếng trong trường.
"Mời tôi ăn cơm?" Dụ Đồng nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô gái trước mặt. Mặc một chiếc quần dài không quá nổi bật, khuôn mặt xinh đẹp nhưng bị quần áo biến thành tầm thường, bị các cô gái xinh đẹp cùng trường đánh bại, nhưng mà... trộm nhìn thì khá thuận mắt.
Đương nhiên, anh ta còn lâu mới nhận.
"Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều." Sắc mặt Tiểu Khúc Nhi không chút thay đổi nói: "Chỉ là cảm ơn cậu lần trước ở quán cà phê đã giúp tôi."
"Được." Bình thường, Dụ Đồng sẽ không đồng ý, anh sẽ không đi chơi với con gái, nhưng mà giờ phút này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đồng ý.
Anh ta nghĩ rằng ít nhất Tiểu Khúc Nhi sẽ đưa anh đi ăn ở nhà hàng, kết quả đối phương lại dẫn anh ta vào căn tin trường học, khi xếp hàng, cô quay đầu rất chân thành hỏi anh ta: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Dụ Đồng: "..."
"Cậu định mời tôi ăn cái này?"
"Nếu không thì cái gì?" Tiểu Khúc Nhi có chút khó hiểu, chợt phản ứng lại, im lặng trong hai giây, cảm thấy bản thân hình như có chút keo kẹt, nghĩ nghĩ, lại nói: "Hay là, tôi mời cậu uống trà sữa nữa?"
Dụ Đồng: "..."
Thuộc loại người đàn ông lịch lãm cho nên anh ta không nói gì, yên lặng tiếp nhận sự an bài của cô.
Sau này anh ta mới biết cô rất nghèo, phải tự trả tiền sinh hoạt cùng học phí.
Học phí của trường học viện điện ảnh không ít, số tiền bà nội để lại tích góp lắm mới đủ để đóng học phí, chỗ còn lại cô cần phải tự nghĩ biện pháp kiếm.
Nhưng vào thời điểm đó, Dụ Đồng vẫn chưa biết, chỉ biết người con gái này rất kén chọn, sau khi ăn cơm xong đi mua trà sữa, cũng chỉ mua một cốc cho anh ta, còn không mua cho bản thân.
Hơn nữa, trên đĩa của cô là phần ăn rẻ nhất, còn phần của anh thuộc loại bình thường.
Dụ Đồng nghĩ người phụ nữ luôn nghiêm nghị cùng lạnh lùng này khá thú vị, anh ta vừa uống trà sữa vừa ngõ vào bàn: "Này, cậu đang tự trải nghiệm tháng ngày nghèo khó của sinh viên sao?"
Ai cũng biết, gia đình có thể cho con theo học tại học viện điện ảnh sẽ không đến mức cơm ngon không có mà ăn.
Nếu thực sự nghèo như vậy thì sẽ không cho con theo học trường điện ảnh.
Tiểu Khúc Nhi bày ra dáng vẻ thản nhiên, không hé răng nói, điều này càng khiến Dụ Đồng chắc chắn.
Anh ta cũng không nói gì nữa, qua một lát, phát hiện đối phương vẫn cúi đầu ăn, ăn rất chăm chú, như thể món ăn kia vô cùng ngon, khiến cho anh ta cũng cảm thấy hứng thú với đồ ăn trên đĩa của mình.
Suốt quá trình đối phương không nói lời nào, điều này khiến cho Dụ Đồng thấy không thoải mái, cuối cùng không nhịn được nữa: "Này, lâu như vậy còn chưa biết tên của cậu."
"Khúc Kim Tích." Tiểu Khúc Nhi không ngẩng đầu lên mà nói.
"Cái tên này nghe thật lạ, là chữ "Tích" nào nhỉ?" Anh nói: "Có phải Tích trong Tích Dương không?"
Tiểu Khúc Nhi: "..."
“Hay là xưa không bằng nay.”
Dụ Đồng thật ra biết cái tên này, là anh ta cố tình tìm chuyện để nói, bởi vì nếu anh ta không nói lời nào, đối phương cũng giống như quả hồ lô, nửa ngày cũng không nói được hai chữ.
"Tên của tôi cậu biết chứ."
"Tôi không biết." Ba chữ khô cằn vang lên.
Đến lượt Dụ Đồng không biết nói gì.
Anh ta cảm thấy người con gái này không biết tốt xấu, không thú vị.
Nhưng mà sau khi ăn xong...
"Cậu đi đâu?"
Tiểu Khúc Nhi ngẩn người: "Tôi đã mời cậu ăn xong, còn việc gì nữa không?"
Dụ Đồng bỏ ngoài tai những lời của cô, chỉ nói: "Tôi hỏi cậu đi đâu?"
Tiểu Khúc Nhi nhíu mày nói: "Làm thêm."
"Làm thêm cái gì?" Anh ta hỏi đến cùng.
Tiểu Khúc Nhi mất kiên nhẫn, nếu cô ăn một mình thì chưa tới nửa tiếng là xong, nhưng chàng trai trước mắt này ăn quá chậm, mất cả buổi vẫn chưa xong, cô ngồi cùng anh ta nên đã bị trễ nửa giờ đi làm.
Giờ đối phương còn không chịu buông tha, vì cô mời khách không có dụng tâm? Nhưng đây là bữa ăn tốt nhất cô có thể mời, bình thường cô còn không dám ăn suất thường hay uống trà sữa nữa.
"Đi làm công giúp anh Tô." Cô nói: "Sắp không kịp rồi, tôi đi trước."
Cô nhanh chóng chạy đi, Dụ Đồng thì buồn bực, không muốn ở lại với anh ta thêm vài phút chỉ vì đi làm công?
Sau đó, vào ngày nào đó, bạn cùng phòng của Dụ Đồng đang chơi game trong ký túc xá đột nhiên giễu cợt anh ta: "Ơ, anh đẹp trai Dụ, hôm nay không đi tìm Tiểu Khúc Nhi của anh sao."
"Biến." Anh ta cầm quyển sách trên đầu giường đập vào bạn cùng phòng: "Tiểu Khúc Nhi mà cậu có thể gọi sao?"
Bạn cùng phòng không sợ chút nào: "Nhưng Tiểu Khúc Nhi của cậu không thèm để ý cậu, công việc bán thời gian còn quan trọng hơn cả cậu. Hơn nữa, lần trước cậu gọi người ta là Tiểu Khúc Nhi còn bị đánh."
Dụ Đồng đứng lên, bắt đầu hành hạ bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng bị đập kêu oai oái vẫn không quên nói: "Còn nói không có ý với người ta, nhiều mỹ nữ thích anh đẹp trai của chúng ta như thế, kết quả cậu lại thích người không có chút ưu điểm nào... Cậu nói xem Khúc Kim Tích có ưu điểm gì, mặt không tệ lắm, quần áo thì quê mùa, cậu... Á! Mẹ nó, đau đau đau! Cậu đánh thật đấy à!"
...
Một ngày nọ ở học kỳ một đại học năm hai, hôm đấy cơ thể Tiểu Khúc Nhi đau nhức nhưng cô vẫn kiên trì đi làm thêm, làm xong thì ngồi xe buýt quay về trường học, cô mệt mỏi thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, phát hiện có người đang ngồi bên cạnh.
"Dụ Đồng?" Cô cực kỳ kinh ngạc, sau đó cô phát hiện hai tay mình bị Dụ Đồng cầm, trên bụng có thêm một túi chườm.
Cô cũng không biết, Dụ Đồng lên xe giữa đường, bên cạnh cô là một cô gái, Dụ Đồng chỉ vào cô gái đang nghiêng đầu ngủ không thoải mái, nói với chị gái kia: "Chị gái, đó là bạn gái của tôi, có thể đổi chỗ được không?"
Chị gái đó vui vẻ đồng ý.
Tiểu Khúc Nhi cuống quít muốn rút tay ra, lúc này chị gái vừa rồi đổi lên hàng trước quay đầu nói: "Em gái à, bạn trai em thương em lắm, đưa túi chườm để tay em không bị cóng, vì không muốn đầu em đập vào thủy tinh nên để đầu em tựa vào vai cậu ấy. Gặp được người bạn trai tốt như thế, nên nắm chắc nhé."
Tiểu Khúc Nhi sợ ngây người.
Cô nhìn Dụ Đồng, người kia mặt không biểu cảm, tai lại đỏ như nhỏ máu, lạnh lùng phản bác: "Không phải."
"A."
Hai người đều không nói chuyện.
Sau một lúc, hai người đồng thanh nói.
"Bụng còn đau không?"
"Sao cậu lại biết tôi..."
Đồng thời dừng lại, ngay sau đó mặt hai người đều đỏ bừng, vội vàng quay mặt qua hướng khác, mãi cho đến trạm dừng hai người đều không nói gì.
Trạm dừng cách trường học một đoạn đường, hai người một trước một sau đi. Không biết từ lúc nào, trời đột nhiên có bông tuyết bay xuống, Tiểu Khúc Nhi cầm túi chườm, chậm rãi bước đi. Thật ra bụng cô vẫn còn âm ỉ, nhưng không còn đau như trước nữa rồi.
Trong lòng ấm áp, và hơi sợ.
Cô chậm rãi bước từng bước, biết có người đi theo phía sau.
Sau đó, cô nghe thấy người ở phía sau nói: "Tiểu Khúc Nhi."
Tiểu Khúc Nhi cúi đầu không đáp, bước nhanh hơn.
"Cậu nhìn đi, hình như là tuyết đầu mùa."
Tiểu Khúc Nhi dừng bước, ngẩng đầu nhìn, ừ, đúng là tuyết đầu mùa của năm nay.
Lúc dừng lại, Dụ Đồng đi tới, anh ta cao hơn cô một cái đầu, gần như bao phủ được cô: "Nên, làm bạn gái của anh được không?"
...
Tiểu Khúc Nhi đã nghĩ rất lâu, cô có tài đức gì mà Dụ Đồng lại thích mình.
Không nên.
Dụ Đồng ưu tú như vậy.
Phụ nữ theo đuổi anh ta nhiều như vậy, vì sao anh ta lại chọn mình, hay chỉ là ham muốn nhất thời thôi.
Nhưng cô lại không muốn rời xa những ấm áp của anh, cô còn rất thích những lần thân mật của anh.
Nhưng sâu trong nội tâm, cô vẫn có cảm giác không thực. Cô cho rằng mình không bắt được Dụ Đồng nên khi Liễu Tư cho cô xem ảnh họ ôm nhau trên giường, cô không hề tức giận, chỉ có cảm giác an tâm như khi mọi thứ đã kết thúc.
Quả nhiên, tình yêu không hợp với cô.
Lúc đó, một người anh trong đoàn làm phim cho cô một cơ hội vào tổ, vì vậy cô chạy mất.
Đúng vậy, cô thừa nhận mình sợ hãi, hỏi cũng không dám hỏi, vì cô sợ cái đáp án khiến người ta tan nát cõi lòng.
Cô rất sợ.
Sau nữa, Tiểu Khúc Nhi phát hiện mình đã thay đổi.
Vòng giải trí quá mức hắc ám và dơ bẩn, không có hậu trường, khó mà ngóc đầu dậy được, nhưng cô phải nổi tiếng.
Vì thế, cô không từ thủ đoạn.
Có đôi khi cô sẽ nhớ lại khoảnh khắc yêu đương với Dụ Đồng, anh ta đã từng nói với cô một câu: "Tiểu Khúc Nhi, anh chính là con diều trong tay em, em phải nắm cho chắc, dù anh có bay xa đến đâu, anh cũng chỉ là của em."
Nhưng cô lại cắt đứt sợi dây của con diều, không nhặt con diều về được nữa.
...
Hình chiếu xung quanh đều là cảnh Tiểu Khúc Nhi và Dụ Đồng đã từng yêu nhau, cô khóc không thành tiếng.
Thì ra, những thứ này chưa bao giờ biến mất, chẳng qua là do cô đã giấu nó vào sâu trong trí nhớ mà thôi.
Có lẽ làm vậy mới khiến mình có cảm giác sạch sẽ, sạch sẽ như lúc còn bước chân trong sân trường vậy.
Chờ những hình ảnh này biến mất, sau lại xuất hiện hình ảnh ở chung của Khúc Kim Tích và Dụ Đồng.
Tiểu Khúc Nhi nhìn ra Khúc Kim Tích né tránh Dụ Đồng, cũng nhìn thấy Dụ Đồng nơi nơi bảo vệ Khúc Kim Tích, hay đúng hơn, anh ta không bảo vệ Khúc Kim Tích mà là Tiểu Khúc Nhi.
Anh ta đã thay đổi rất nhiều.
Tiểu Khúc Nhi gần như si mê nhìn ngắm, từ khi Dụ Đồng ra mắt, cô liền âm thầm lặng lẽ chú ý, thấy anh ta nổi lên, cô còn vui vẻ hơn bất cứ ai.
Cái này như là động lực của cô trong vòng giải trí, một ngày nào đó, cô sẽ dùng thân phận là một nữ minh tinh nổi tiếng để gặp anh ta...
Nhưng cô phải cúi đầu trước thực tế.
Nhà họ Thẩm là hậu trường tốt nhất cô có thể trèo lên, cô phải tranh thủ.
Đúng vậy, cô đã thay đổi, anh ta cũng thay đổi, bọn họ đều đã thay đổi.
"Xin lỗi..." Tiểu Khúc Nhi thống khổ ôm lấy chính mình, cô không muốn thừa nhận sự ngu xuẩn của bản thân, cô chỉ hận chính mình, lúc trước không nên ở một chỗ với Dụ Đồng.
Anh xứng đáng với người tốt hơn.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại trong khoảnh khắc Dụ Đồng bị tai nạn xe cộ.
"Không!" Cô tan vỡ hét lên, muốn đi qua hình chiếu ngăn cản mọi thứ: "Không được! Không được!"
Tất cả hình ảnh đều biến mất.
Giọng kia đúng lúc vang lên: "Giờ, cô đã hiểu chưa?"
"Tôi hiểu rồi, là tôi có lỗi với anh ấy, mau cứu anh ấy, tôi không muốn anh ấy chết, xin lỗi..." Cô nói đứt quãng ngã nhào ra, thút thít hò hét với hư vô xung quanh.
"Trong một thời không không thể có hai Khúc Kim Tích, tình yêu của Dụ Đồng cho cô cơ hội có một cuộc sống mới, cho cô một thân thể mới, trước khi đi, cô cần phải gặp Khúc Kim Tích, nói rõ mọi thứ với cô ấy, sau đó cô ấy sẽ nói cho Dụ Đồng."
"Cô có tin Khúc Kim Tích không?"
"Tôi tin." Tiểu Khúc Nhi lau sạch nước mắt, trịnh trọng gật đầu.
Rất nhanh, cô gặp được người đã cải biến vận mệnh phải chết của mình, một người giống mình như đúc, ngay cả họ tên cũng giống, Khúc Kim Tích.
Hai người họ như là một thể, nhưng rồi lại là hai người hoàn toàn khác.
Khúc Kim Tích ở đối diện là người mà cô hằng mong muốn được trở thành.
...
Ba ngày sau, Khúc Kim Tích hôn mê bất tỉnh từ từ mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là Thẩm Thính canh giữ ở bên giường ba ngày không chợp mắt.
"Em tỉnh rồi?" Thẩm Thính cúi đầu, khẽ hôn lên mi tâm cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Có đói không?"
Khúc Kim Tích nhào về phía trước, ôm chặt anh.
"Đói!" Cô ngậm nước mắt nói.
Cùng lúc đó, một gia đình tại cùng một bệnh viện với Dụ Đồng, một cô gái trẻ tuổi tên Tống Tiểu Khúc vốn tử vong vì tim ngừng đập bỗng một lần nữa lấy lại nhịp tim, không lâu sau thì tỉnh lại.
Dụ Đồng ở phòng chăm sóc đặc biệt đã gắng gượng qua giai đoạn nguy hiểm, được chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Lại qua vài ngày nữa, Khúc Kim Tích mang Tống Tiểu Khúc bước vào phòng bệnh của Dụ Đồng, người kia cũng vừa tỉnh lại.
Đôi mắt anh ta lướt qua Khúc Kim Tích, đối diện với ánh mắt của Tống Tiểu Khúc.
Một hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cô là ai?"