Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ

Chương 125: Ngoại truyện 10

“Anh cả, anh lái xe từ từ thôi!” Đôi tay nhỏ bé của Khúc Kim Tích túm chặt lấy tay nắm cửa. Có lẽ là Thẩm Kế lo lắng mẹ Thẩm sẽ chạy tới giành lấy đứa trẻ, lái xe nhanh như bay, lao ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

Hoàn toàn quên mất rằng cô em dâu bên cạnh chỉ mới ba tuổi, nhỏ bé như vậy thôi.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Thẩm Kế quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cô bé, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ kinh hãi, anh ta vội vàng hạ tốc độ. Sau khi xác nhận mẹ Thẩm không đuổi ra ngoài giành người, Thẩm Kế mới dừng xe, thắt dây an toàn cho Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích nghĩ lại còn rùng mình, nhìn anh ta. Nếu không phải vừa rồi cô túm chặt, người cũng sắp bay ra ngoài rồi.

Còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là giúp cái gì đã bị Thẩm Kế mang đi rồi, điện thoại lại không có trên người, Thẩm Thính và mẹ Thẩm cũng không có ở đây, điều duy nhất mà Khúc Kim Tích có thể làm là theo sát Thẩm Kế.

Tiểu Kim Tích, người nhận ra rõ hiện thực, túm chặt vào dây an toàn hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Kế không giống như đơn thuần chỉ là chặn số đào hoa.

Thẩm Kế suy nghĩ một lát, cảm thấy không có gì mà không thể nói - điều quan trọng nhất là cho dù biết đây là Khúc Kim Tích, một người trưởng thành biến thành đứa trẻ ba tuổi, nhưng cơ thể quá có tính lừa gạt, rất dễ dàng khiến người lớn buông bỏ sự phòng bị.

Thế là, Thẩm Kế đã thú nhận toàn bộ tình huống của mình.

Khúc Kim Tích nghe xong: "..."

Nếu như cô hiểu không nhầm, điều mà Thẩm Kế lo lắng bây giờ là có một người phụ nữ đang mang thai, nhưng anh ta không chắc cái thai trong bụng người phụ nữ đó có phải là của anh ta không hay là của người khác.

Cậu cả của nhà họ Thẩm...hào phóng như vậy sao? Để mặc cho người phụ nữ của mình cắm sừng mình ư?

Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn mái tóc dày trên đầu của Thẩm Kế, luôn cảm thấy mái tóc này có nhuộm màu xanh.

Mạch suy nghĩ kỳ dị của cô phát tán -Thẩm Thính và Thẩm Kế, hai người này không hổ là anh em ruột. Lúc cô vừa mới xuyên qua, nguyên chủ bao nuôi Mạnh Thiên Hạo. Mặc dù không có chuyện gì với nguyên chủ nhưng Thẩm Thính cũng coi như là có một chút màu xanh lá cây trên đầu của mình.

Bây giờ bạn gái của Thẩm Kế đang mang thai không biết có phải là con của mình hay không, nhưng màu xanh trên đầu của Thẩm Kế tương đối đậm hơn nhiều so với màu xanh trên đầu của Thẩm Thính lúc trước.

Đối với Thẩm Kế mà nói, bạn "giường" chỉ là bạn "giường", không đồng nghĩa với bạn gái, anh ta lại không thích bạn "giường", không có bất cứ cảm xúc cá nhân nào. Chỉ là quan hệ cho nhận giữa nam nữ mà thôi.

Nhưng phía Khúc Kim Tích bên này, lại tự động xếp bạn "giường" thành bạn gái của Thẩm Kế, vấn đề quan niệm giữa hai người đã dẫn đến sự khác biệt trong suy nghĩ về mọi chuyện.

Thẩm Kế bị đôi mắt to như quả nho của cô bé nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu, còn lộ ra vẻ mặt thương tiếc đồng cảm, nhìn đến mức anh ta không hiểu làm sao, đưa tay lên vuốt tóc: "Trên đầu của anh có cái gì sao?"

“Không có.” Khúc Kim Tích thu lại vẻ mặt, quyết định lần này có thế nào cũng phải giúp đỡ Thẩm Kế, dù sao thì bọn họ cũng là người một nhà.

Là một người phụ nữ, bản thân cô rất ghét loại phụ nữ thủ đoạn dùng cái thai để uy hiếp đàn ông, điều này quá làm mất mặt phụ nữ.

Nhưng mà cách nghĩ của mỗi người không giống nhau, mặc dù cô không thể đồng tình, nhưng người khác có quyền làm như vậy.

“Thật sao?” Thẩm Kế hoài nghi nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Kim Tích rất nghiêm túc: "Thật."

“Anh muốn em làm thế nào?” Cô chuyển đề tài sang chính sự, “Đóng giả làm con gái anh, cô ấy có tin không? Em nghĩ cô ấy có lẽ khá hiểu anh, anh có con hay không chắc chắn là cô ấy biết được, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ rồi nói là con gái của anh, cô ấy sẽ tin sao?"

Nếu đổi lại là cô, chắc chắn sẽ không tin, nghĩ qua cũng biết cô bé là do người đàn ông này cố ý tìm đến để thăm dò mình.

Thẩm Kế: "..."

Anh ta chưa bao giờ nghĩ về phương diện này.

Vốn dĩ anh ta muốn để Khúc Kim Tích đóng giả làm con gái mình, như vậy thì có thể nói với bạn "giường" rằng đứa con trong bụng cô ta không hề quan trọng đối với anh ta. Cho dù có sinh ra, anh ta cũng sẽ không quan tâm, để cô ta tự mình quyết định.

Món hời lớn nhất của bạn "giường" là Thẩm Kế không có con, đứa con trong bụng cô ta chính là bảo bối. Nhưng nếu như Thẩm Kế đã có một cô con gái thì đứa con trong bụng cô ta sẽ không phải là duy nhất, thêm với lời nói của Thẩm Kế, bạn "giường" chắc chắn sẽ tự loạn thế trận.

Nếu như đứa trẻ này không phải là của Thẩm Kế, bạn "giường" biết rằng mình đã mất đi cơ hội sẽ không thu được lợi ích gì từ chỗ của Thẩm Kế, rất có thể sẽ tìm đến ba ruột của đứa trẻ.

Nếu như đứa trẻ này là của Thẩm Kế, sau đã được xác nhận, Thẩm Kế sẽ để bạn "giường" của anh ta sinh đứa trẻ ra, rồi trả cho cô ta một khoản tiền, cô ta cần tiền, còn anh ta thì cần đứa trẻ.

Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, không biết rằng một người phụ nữ muốn dựa vào con cái để gả vào nhà họ Thẩm, đối với cô ta mà nói, một khi thành công, không chỉ riêng cô ta sẽ không phải lo lắng về nửa đời còn lại của mình mà con cái và nhà mẹ của cô ta cũng không cần phải lo lắng nữa.

Cho nên, tuyệt đối không dễ đối phó như vậy.

Thẩm Kế tuỳ tiện mang theo một cô bé bên cạnh, nói với bạn "giường" rằng đây là con gái của tôi, bạn "giường" có tin không chứ?

Thật ngây thơ.

...

Thẩm Kế ở trên thương trường giống như cá ở trong nước, nhưng đối phó với chuyện của phụ nữ khó tránh khỏi không thông thạo, cộng thêm anh ta không phải là một người đàn ông tàn nhẫn -- Nếu như thực sự tàn nhẫn, trực tiếp cầm một khoản tiền bảo cô gái kia cút đi, sau đó cho vệ sĩ giả vờ làm côn đồ đe dọa, có rất nhiều phương pháp.

Khúc Kim Tích vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Thẩm Kế thì biết anh ta cho rằng bạn "giường" của mình rất ngu ngốc, âm thầm trợn mắt. Cô cảm thấy Thẩm Kế, người thừa kế của tập đoàn Thẩm Thị này, trên phương diện đối phó với phụ nữ, thực sự quá ngây thơ.

Chẳng trách lại bị người ta tính kế.

――Có lẽ là trực giác của người phụ nữ. Trực giác nói cho Khúc Kim Tích biết rằng Thẩm Kế phần lớn là bị bạn gái đó của anh ta tính kế rồi.

Bởi vì từ những gì mà Thẩm Kế vừa kể lại, cô bạn gái tên là Kỷ Mai Tư này tính tình dịu dàng, khác hẳn với cô bạn gái lúc đầu của anh ta. Khi ở bên cạnh anh ta, cô ta sẽ không yêu cầu Thẩm Kế mua đồ có giá trị.

Có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hợp ý, Thẩm Kế ở bên cạnh cô ta tương đối thoải mái, cho nên thời gian ở bên nhau kéo dài hơn hai tháng.

Thẩm Kế chính là lo lắng sống chung trong một thời gian dài, anh ta sẽ nảy sinh tình cảm với bạn "giường", vì vậy cách một khoảng thời gian lại đổi một người.

Còn trong khoảng thời gian này, Kỷ Mai Tư không đòi hỏi những món quà xa xỉ từ Thẩm Kế, vì vậy khi chia tay, Thẩm Kế đã cho đối phương một tấm thẻ coi như bù đắp.

Sau đó, nghe người ta nói rằng Kỷ Mai Tư thân mật đi cùng người đàn ông khác, anh ta cũng không sao cả, dù sao thì hai bên cũng đã thoả thuận xong về tiền bạc. Không ngờ, sau đó trong một lần say rượu, tình cờ anh ta gặp lại Kỷ Mai Tư, sau đó trong lúc mơ màng...

Anh ta mơ hồ nhớ ra mình đã dùng biện pháp an toàn, nhưng lại không thể nào chắc chắn, Kỷ Mai Tư mang thai và khẳng định nó là của anh ta.

Cho nên, Thẩm Kế rất phiền muộn.

...

Khúc Kim Tích thở dài, nói, "Cứ giao cho em."

Thẩm Kế: "?"

Khúc Kim Tích ngồi bắt chéo chân, nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu như muốn xác định đứa con trong bụng bạn "giường" có phải là của Thẩm Kế hay không, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Cần phải tìm cách chứng minh.

Nếu như sử dụng cách này, đối phương vẫn xác định rằng đứa trẻ là của Thẩm Kế, thì có lẽ chính là như vậy.

Nếu như đối phương không thể chống đỡ nổi, chắc chắn sẽ chủ động tiết lộ đứa trẻ không phải là con của Thẩm Kế.

Hơn nữa, Kỷ Mai Tư quyết tâm muốn dựa vào đứa trẻ trong bụng để gả vào nhà họ Thẩm, vậy thì cô ta chắc chắn đã suy nghĩ về chuyện này từ rất lâu rồi, cho nên thủ đoạn bình thường hiển nhiên là không được rồi.

―Đương nhiên, còn có một cách khác là đợi người phụ nữ này sinh xong mới làm giám định.

Nhưng mà nếu đứa trẻ không phải là của Thẩm Kế, thì không phải anh ta đã phí công trong khoảng thời gian dưỡng thai này rồi sao? Cho dù anh ta không thiếu tiền, cũng không thể để bị lợi dụng được.

Nếu có thể giải quyết rắc rối trong một lần thì cứ một lần giải quyết cho xong đi.

Khúc Kim Tích suy nghĩ đến mức hơi đau đầu rồi, trẻ con lại suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ cô chỉ mới có ba tuổi, không biết phải tiêu tốn biết bao nhiêu tế bào não.

Bước đầu tiên-

"Phải khiến cho Kỷ Mai Tư tin tưởng 100% em chính là con gái của anh, như vậy mới thuận lợi làm những chuyện sau." Khúc Kim Tích nói, "Anh cả, anh còn nhớ bạn gái cũ ba năm trước của mình ở đâu không?"

“Anh chưa từng có bạn gái!” Thẩm Kế nhấn mạnh, đối với anh ta mà nói, bạn "giường" không phải là bạn gái.

Khúc Kim Tích: "..."

Cô cũng lười tranh cãi với Thẩm Kế, đổi phương thức hỏi: "Vậy thì bạn "giường" ba năm trước của anh, hiện tại còn liên lạc được không?"

Thẩm Kế: "..."

Anh ta còn không nhớ bạn "giường" của mình là ai.

Thẩm Kế cau mày, nhất thời không trả lời được: "Em hỏi chuyện này làm gì?"

Khúc Kim Tích trở tay chỉ về phía mình: "Anh cả, bây giờ em ba tuổi. Nếu như muốn đóng giả làm con gái anh thì trước tiên không phải cần có mẹ, không phải sao? Cho dù là diễn kịch, cũng phải diễn thật chân thật mới có thể khiến đối phương tin tưởng. "

Diễn kịch phải diễn tròn vai.

Đặc biệt là đối với một phụ nữ thận trọng như Kỷ Mai Tư. Bản thân Khúc Kim Tích là một diễn viên, đã đọc rất nhiều kịch bản và rất nhiều sách lược rõ ràng, suy cho cùng đa phần các bộ phim đều lấy đề tài từ đời thực.

Đầu óc của cô nhanh chóng quay cuồng, lập tức biên soạn ra một kịch bản: "Ví dụ, ba năm trước, mẹ em và anh có quan hệ với nhau, sau đó mang thai em, nhưng cô ấy không muốn nói cho anh biết, cũng không muốn vì chuyện mang thai mà khiến anh khó xử, hơn nữa cô ấy tự cho rằng bản thân không xứng với anh, cho nên đã tự mình rời đi, lặng lẽ sinh ra em, cho đến khi em được ba tuổi thì nhớ bố, mẹ em không thể kìm lòng được, lẳng lặng cho em xem ảnh của anh, thế là em biết được ba mình trông như thế nào. "

"Rồi một ngày nào đó, em đi ngang qua đường, đột nhiên nhìn thấy anh. Biết anh chắc chắn là ba của em. Em lao vào ôm anh, hiện trường nhận người thân ướt đẫm nước mắt. Lúc này, anh cần phải tỏ ra bàng hoàng và không thể nào tin được, tiếp theo đó thì để em biểu diễn, bắt đầu khóc."

"Cái này...”

Cốt truyện phải được dàn dựng trước mắt Kỷ Mai Tư, cho nên lát nữa trước tiên anh cứ rủ cô ta đi ăn tại một nhà hàng, để em ở bên đường, em tính toán thời gian rồi lao tới gọi anh là bố, nói cho anh biết mẹ em tên là gì, em nhớ anh nhiều đến thế nào…… "

Khúc Kim Tích tràn trề cảm xúc, càng nói càng mượt mà, nói một tràng bùm bùm, Thẩm Kế nghe xong trợn mắt ngoác mồm.

Một cô bé ngây thơ ba tuổi đang ngồi xếp bàn trên ghế phụ và nói rõ ràng những chuyện này, bức tranh vô cùng kỳ lạ.

Anh không thể không cảm khái một câu: Em dâu không hổ là diễn viên, kịch bản này hạ bút thành văn.

“Vẫn còn một chuyện rất quan trọng.” Tiểu Kim Tích không để ý đến sự phân tâm của Thẩm Kế, cảm thấy kịch bản mà mình tự tay biên soạn khá hay, cảm xúc trong lòng trào dâng mạnh mẽ, “Phải tìm một người đóng vai mẹ em, để khiến Kỷ Mai Tư tin rằng tất cả những chuyện này là một sự trùng hợp, không phải sắp đặt, sau đó xác định em chính là con gái anh.”

Tốt nhất người này phải là bạn gái cũ của Thẩm Kế mới càng tăng thêm cảm giác chân thực.

Khúc Kim Tích xem lại kịch bản mà mình đã viết trong đầu, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì cả, cô nhìn Thẩm Kế đầy mong chờ nói: "Cho nên... có thể liên lạc với bạn "giường" ba năm trước của anh được không?"

Đối diện với ánh mắt háo hức của cô bé, Thẩm Kế lại không cách nào làm ra động tác lắc đầu, sau đó nổ lực suy nghĩ về câu trả lời mà Khúc Kim Tích muốn, vầng sáng chợt lóe lên: "Thật sự có một người."

"Nhưng mà..." Thẩm Kế có chút ngượng ngùng khi nhờ bạn "giường" cũ giúp đóng kịch, "Như vậy không hay lắm."

Chẳng phải tình huống của anh ta sẽ bị đối phương biết được sao? Anh ta không cần hình tượng nữa sao?

Khúc Kim Tích chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: "Vậy anh có muốn giải quyết vấn đề này không?"

Thẩm Kế: "..."

Thẩm Kế vẫn không chết tâm: "Không thể tùy tiện tìm một người phụ nữ đóng giả được sao?"

Cô bé nghiêm nghị lắc đầu: "Anh cả, em hỏi anh một câu trước. Anh có nghĩ rằng lần trước khi anh đang mệt mỏi thì gặp lại Kỷ Mai Tư, sau đó say rượu, mọi chuyện nước chảy thành sông, đều là trùng hợp sao?"

Thẩm Kế ngừng nói.

Anh ta lại không phải là kẻ ngốc. Khi Kỷ Mai Tư một khóc lóc, hai làm náo loạn ba treo cổ tự tử, hoàn toàn khác với tính cách ban đầu mà cô ta thể hiện ra, Thẩm Kế biết rằng Kỷ Mai Tư đã giả vờ khôn khéo trong suốt khoảng thời gian làm bạn "giường" của anh ta.

Nhưng mà anh không suy nghĩ về mọi chuyện một cách quá mức như vậy.

- Suy cho cùng, vẫn không muốn thừa nhận rằng mình đang bị lừa dối. Anh ta luôn hào phóng với bạn "giường", để lại tiền không để lại tình, không ngờ rằng lại có người muốn tính kế với anh ta.

Khúc Kim Tích hiểu tâm lý của anh ta, cố gắng đưa cánh tay nhỏ bé vỗ về anh ta để thể hiện sự an ủi.

Thẩm Kế chết lặng, dở khóc dở cười trước hành động của cô.

"Kỷ Mai Tư không phải là một người đơn giản. Em đoán cô ta rất có thể đã biết trước đây anh đã có những bạn "giường" nào. Nếu như tuỳ tiện tìm một người phụ nữ để đóng giả, đoán rằng cô ta sẽ rất dễ nảy sinh nghi ngờ." Khúc Kim Tích đưa ngón tay nhỏ nhắn lên, nói rõ ràng mạch lạc, "Nếu như bạn "giường" ba năm trước của anh xuất hiện, cộng thêm với màn diễn xuất nhiệt tình của em, cô ta không muốn tin cũng phải tin."

"Khi hai ba con chúng ta nhận nhau trước mặt Kỷ Mai Tư, em sẽ gọi điện cho mẹ và bảo mẹ nhanh chóng qua đây. Hai người các anh gặp mặt chắc chắn phải nói chuyện. Sau đó, các anh sẽ lặng lẽ đến bên cạnh nói chuyện, em sẽ nói chuyện với Kỷ Mai Tư, thăm dò cô ta."

Khúc Kim Tích tạm thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để đối phó Kỷ Mai Tư, chỉ khi gặp mặt người ta mới có thể mở ra cách.

Thẩm Kế bị Khúc Kim Tích thuyết phục rồi.

Mặc dù anh ta cảm thấy kịch bản do cô bé đạo diễn hơi phức tạp một chút, nhưng mà bản thân anh ta cũng không có cách nào hay cả, đành phải làm theo kịch bản mà cô bé đạo diễn.

Thẩm Kế đã liên lạc với một bạn "giường" ba năm trước.

――Bạn "giường" này là giáo viên ở trường mẫu giáo, Thẩm Thính tình cờ phát hiện ra cuộc sống của cô ấy không tốt lắm đã giúp đỡ một chút, hai bên liền có liên hệ với nhau.

Nghe nói cần giúp đỡ, cô gái đồng ý mà không nói lời nào, thế là Thẩm Thính lái xe đến đón người.

Cô gái tên là Hạ Tuyết, tính tình dịu dàng, cười lên có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Gặp lại Thẩm Kế, cô ấy hơi căng thẳng, không biết tại sao Thẩm Kế lại đột nhiên tìm mình nhờ giúp đỡ. Hạ Tuyết chỉ là một giáo viên mẫu giáo bình thường, cô ấy với Thẩm Kế là người của hai thế giới, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ có lúc cần mình giúp đỡ.

Hạ Tuyết đã từng trở thành bạn đồng hành nữ của Thẩm Kế vì một số lý do đặc biệt, nhưng khi đến thời điểm, Thẩm Kế đã đưa đủ tiền cho cô ấy, đôi bên thanh toán xong.

Cô ấy đương nhiên là thích Thẩm Kế.

Phụ nữ nào chẳng thích đàn ông đẹp trai và hiền lành, huống hồ Thẩm Kế đối xử với "giường" rất hào phóng - chỉ như vậy thôi cũng có thể khiến người ta trong lòng nảy sinh suy nghĩ không nên có.

Hạ Tuyết biết bản thân không xứng với anh ta, chỉ đành lặng lẽ kìm nén tình yêu trong lòng, không dám để nó nảy mầm.

"Anh Thẩm, cần tôi làm gì vậy?"

"Lên xe."

Hạ Tuyết cẩn thận dè dặt lên xe, nhìn thấy Khúc Kim Tích đang ngồi ở ghế phụ. Là một giáo viên mẫu giáo, cô ấy theo bản năng nói: “Anh Thẩm, trẻ con không thể để ngồi ở ghế phụ như vậy, nguy hiểm quá. "

Thẩm Kế không nói gì, anh ta xấu hổ khi phải nói ra điều tiếp theo nên giao toàn bộ quá trình cho Khúc Kim Tích. Kịch bản là cô soạn ra, vì vậy để cô nói!

Khúc Kim Tích đồng cảm với... lòng tự tôn của cậu cả nhà họ Thẩm. Cô mở dây an toàn ra rồi xoay người leo lên ghế sau, hành động này khiến Hạ Tuyết hoảng sợ. Nhận thấy Thẩm Kế không quan tâm, Hạ Tuyết không dám tùy ý tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người, lo lắng đứa trẻ sẽ bị ngã, cô ấy vội vàng giơ tay bế Khúc Kim Tích.

"Cám ơn dì."

Hạ Tuyết rất thích trẻ con, nhìn thấy nụ cười dễ thương của Khúc Kim Tích, nhẹ nhàng nói: "Đừng khách sáo."

"Dì ơi, cháu là Kim Kim, là như vậy, ba cháu..." Cô chỉ vào Thẩm Kế.

Hạ Tuyết thầm nghĩ: Quả nhiên là ba con, không ngờ anh Thẩm đã có một cô con gái, còn lớn như vậy.

"... Ba bị uy hiếp rồi!"

Hạ Tuyết: "?"

Ai ăn gan hùm gan báo lại dám uy hiếp Thẩm Kế chứ?

“Có một dì xấu tính trong bụng có em bé, nói rằng em bé là của ba, nhưng ba đã nói rằng, ba chỉ có một bảo bối duy nhất là cháu, thương yêu cháu nhất, không thể nào có em bé nào khác. "

"Dì xấu tính đó rất có thể đang nói dối. Dì ấy chỉ muốn cướp ba của cháu, nhưng dì ấy nói dối rất lợi hại. Ba không biết liệu dì ấy có nói dối hay không. Vì vậy, Kim Kim quyết định giúp đỡ ba, xem thử dì xấu tính có phải là đang nói dối hay không và em bé trong bụng dì ấy có phải là em trai của cháu hay không? "

Hạ Tuyết sững sờ trước một tràng "nói dối" bằng giọng sữa.

"Dì Hạ, dì cần phải đóng giả làm mẹ của cháu, ba năm trước..." Khúc Kim Tích lặp lại kịch bản một lần nữa, lần này càng ngắn gọn hơn, vài ba câu nói rõ.

Hạ Tuyết sững sờ, cô ấy hiểu rồi, cũng biết được Thẩm Kế tìm cô ấy giúp đỡ là muốn cô ấy làm cái gì, nhưng mà - Hạ Tuyết cúi đầu nhìn cô bé đang nói chuyện lưu loát, mạch lạc, logic rõ ràng, trong mắt dần dần hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô ấy là một giáo viên mẫu giáo, tiếp xúc nhiều nhất là trẻ con, hầu hết là trẻ từ ba đến sáu tuổi.

Trẻ con ba tuổi trong lớp nhỏ càng nhiều hơn.

Vì vậy, Hạ Tuyết biết rất rõ tình trạng của đứa trẻ ba tuổi, có một số đứa trẻ chậm nói một chút, thậm chí đã ba tuổi rồi còn chưa nói rõ lắm.

Dường như hầu hết trẻ em ba tuổi vẫn đang trong giai đoạn tập đi, những bé yếu hơn một chút đi đường còn chưa vững lắm.

Nhưng đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, không chỉ ăn nói lưu loát, câu chữ rõ ràng, mấu chốt là trong lòng đã có dự tính sẵn và khí thế chỉ điểm giang sơn, đâu có giống như một đứa trẻ ba tuổi bình thường.

Người lớn bình thường e rằng còn không có logic mạnh mẽ như cô bé này.

Hạ Tuyết lần đầu tiên gặp một đứa bé thông minh dễ thương như vậy, từ kinh nghiệm làm giáo viên nhiều năm khiến cô ấy gần như chắc chắn rằng chỉ số thông minh của đứa trẻ vượt quá giá trị bình thường.

“Dì Hạ?” Khúc Kim Tích nói xong, thấy Hạ Tuyết đang nhìn mình không lên tiếng, “Dì sao vậy?” Giọng điệu của cô không quá khác người, cũng không cố tình thể hiện sự dễ thương của mình, cố gắng hết sức để đóng vai một đứa trẻ.

“Ồ, được rồi, dì biết phải làm thế nào rồi.” Hạ Tuyết hoàn hồn, không nhịn được nhìn Thẩm Kế đang lái xe, cô bé thông minh như vậy, xem ra phần lớn là thừa hưởng sự ưu tú từ ba mình.

Hạ Tuyết hơi sững sờ: "Anh Thẩm."

Thẩm Kế: "Hả?"

Mặc dù cô em dâu ba tuổi không trực tiếp nói ra là anh ta bị phụ nữ tính kế, nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút liền biết được chuyện gì đang xảy ra, cho nên... nếu như người phụ nữ này dám cười nhạo anh ta bị lừa gạt, anh ta sẽ ném cô xuống giữa đường!

Hạ Tuyết đỏ mặt nhận ra mình đã gọi Thẩm Kế, vội vàng tìm lý do: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt với anh."

Khúc Kim Tích hoàn toàn không chú ý đến tâm tư nhu mì của Hạ Tuyết, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào vở kịch mà mình đạo diễn.

—— Trong lòng cực kỳ hưng phấn.

Thấy Hạ Tuyết đỏ mặt, còn cho rằng mình đã ép được cô ấy tham gia vào vở kịch, từ trên người Hạ Tuyết leo tới bên cạnh, tiếp tục hướng dẫn vở kịch: "Dì Hạ, lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho dì. Khi dì bước vào nhìn thấy ba cháu, nhất định phải chìm đắm vào tâm trạng 3 năm sau đột nhiên gặp lại người cũ, dì vừa sợ phải gặp lại ba cháu, vừa ngạc nhiên vui mừng, cảm xúc rất phức tạp."

"Phải để cho dì xấu tính đó biết rằng dì và ba cháu yêu nhau và cháu là kết tinh cho tình yêu của hai người. Hai người lúc đó vì một số lý do khó nói mà chia tay nhau, sau đó..."

Thẩm Kế nặng nề ho khan một tiếng.

"..."

Khúc Kim Tích chớp mắt, nhận ra bản thân có vẻ như đã lạc đề rồi.

Thẩm Kế bắt đầu hoài nghi, quyết định nghe theo sự sắp xếp của Khúc Kim Tích có phải là được mình đưa ra một cách quá cẩu thả rồi không?

Cô gái này rõ ràng đã coi câu chuyện của anh ta như một kịch bản đời thực!