Lúc đầu Khúc Kim Tích không nhận ra mình đã biến thành cái gì, nhưng bất kể có biến thành cái gì, cô đều cho rằng mình biến thân rất kịp thời.
Nếu không, nếu không cô lại sắp không kiên định rồi!
Cô nhảy sang bên cạnh vài lần, sau đó theo bản năng biết được mình đã biến thành cái gì. Thế là khi Thẩm Thính cố gắng đỡ cô đứng dậy, cô đã cố ý xù lông- gai toàn thân dựng đứng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai như thể đang nói rằng: Không sợ bị đâm thì đến đây!
Thẩm Thính: "..."
Anh lấy khăn giấy lau vết máu trên lòng bàn tay, sau đó dựa vào đầu giường chỉnh quần áo lại, hơi đảo mắt nói: "Cô Trúc Sơ Tâm, ngày mai cô định đi đến phim trường như thế nào đây?"
――Anh cố tình gọi tên nhân vật.
Khúc Kim Tích: "..."
May mắn vì có thể trốn lão nam nhân Thẩm Thính này khiến cô đã quên mất cảnh quay ngày mai!
Thẩm Thính lại đeo kính vào, cầm kịch bản lên và để ý đến mỗi hành động mỗi cử chỉ của cô.
Con nhím nhỏ từ từ thu những chiếc gai sắc nhọn lại, hồi phục trạng thái "hiền lành", sau đó giơ móng lên chọc chọc, hiển nhiên trong lòng có một nỗi chật vật nào đó.
Một lúc sau, cô từ từ di chuyển đến và phát ra tiếng “chụt chụt” nhẹ nhàng.
“Có chuyện gì không?” Thẩm Thính che giấu ý cười trong mắt, đẩy kính rồi bỏ kịch bản xuống.
Khúc Kim Tích giơ chân chỉ vào dưới gối, Thẩm Thính kéo gối ra, nhìn thấy điện thoại, lông mày hơi nhướng lên.
Khúc Kim Tích khua tay múa chân xong rồi tha thiết mong chờ nhìn Thẩm Thính. Với sự hiểu biết của cô về Thẩm Thính, anh chắc chắn sẽ hiểu ý mà cô muốn biểu đạt.
"Muốn tôi xin nghỉ phép giúp em sao?"
Khúc Kim Tích vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu.
Thẩm Thính đột nhiên giơ tay ra đặt cô vào lòng bàn tay, Khúc Kim Tích ngoãn ngoãn cụp lông, cố gắng không để mình đâm vào anh, đồng thời dùng đầu nhẹ nhàng xoa vào anh.
Thẩm Thính: "..."
Vì công việc, mọi sự dễ thương đều bị phải làm ra hết.
“Vậy thì em cảm ơn tôi như thế nào?” Thẩm Thính bận bịu nhưng vẫn ra vẻ thong dong nhìn cô, “Tôi làm người giám hộ cho em lâu như vậy rồi, em cảm thấy thái độ của em đối với tôi có vấn đề gì không?
Khúc Kim Tích hừ hừ.
Cũng ngủ với anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa!
"Còn muốn ly hôn nữa không?"
Khúc Kim Tích lập tức gật đầu.
Thẩm Thính đen mặt lại, nâng cô lên, hai người nhìn nhau, vài giây sau con nhím nhỏ uất ức lắc đầu.
“Ngoan.” Người đàn ông lúc này mới hài lòng, vuốt cằm cô nhẹ nhàng như vuốt ve một con mèo, sau đó anh lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Minh Ngọc Sênh.
“Anh Địch, anh làm sao vậy?” Trợ lý Trương Chính của Túc Hướng Địch trả lời xong tin nhắn mà chị Trân gửi cho anh ta, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nghệ sĩ của mình đang ngồi trên giường không nhúc nhích giống như tượng đá.
“Không phải là hẹn cô Khúc cùng xem“ Mưu trang ”sao?” Trương Chính dè dặt hỏi, luôn cảm thấy trạng thái nghệ sĩ nhà mình có gì đó không ổn.
Túc Hướng Địch lắc đầu, tiếp tục làm tượng đá.
Trương Chính cũng ngại hỏi thêm, một lúc sau, anh ta đột nhiên nói, “Thầy Thẩm đó hình như đã đến rồi. Khi tôi vừa đến đây, tình cờ gặp trợ lý Tần Tang của anh ấy."
Túc Hướng Địch: "Ừ."
"Anh đã biết rồi sao?"
Túc Hướng Địch lại "ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Cây đàn ghi ta của tôi ở đâu rồi?"
Trương Chính đứng dậy đi tìm đàn đưa cho anh ta, sau đó nghe thấy nghệ sĩ nhà mình nói: "Không có chuyện gì nữa, anh về đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi ra khỏi phòng, Trương Chính không hiểu sao lại có cảm giác rằng nghệ sĩ của mình đang thất tình, nhưng anh ta dám chắc Túc Hướng Địch không hẹn hò. Không lẽ là vì Khúc Kim Tích không đi xem phim cùng với anh ta cho nên tâm trạng của anh ta trở nên tồi tệ?
Không đến mức như vậy chứ.
Trương Chính mang trái tim lo lắng trở về phòng của mình.
Một số trợ lý của đoàn phim sẽ lập nhóm để tiện liên lạc, Trương Chính cũng nằm trong nhóm trợ lý, nhưng Cổ Nhạc Nhạc thì không.
Anh ta vừa hay nhìn thấy tin nhắn mới nhất của nhóm: [Các anh có biết không, Thẩm Thính đã đến rồi, trực tiếp đi vào phòng của Khúc Kim Tích]
Tin nhắn này đã thu hút vô số phản hồi:
[Thật hay giả vậy?]
[Tình huống thế nào?]
[Bọn họ thực sự ở cùng nhau sao?]
[Chết tiệt, không phải chứ, chuyện này cũng quá kích thích rồi!]
[Chẳng trách Khúc Kim Tích có thể đóng vai nữ chính, thì ra là dựa vào phúc của Thẩm Thính.] Tin nhắn đã bị thu hồi ngay sau khi được gửi đi, nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy.
Không cần phải tận lực lan truyền. Không lâu sau, hầu hết người trong đoàn phim đều biết— Thẩm Thính vừa đến đã trực tiếp đi vào căn hộ của Khúc Kim Tích.
Trương Chính không phát biểu ý kiến trong nhóm, lẳng lặng nhìn vào màn hình, trong lòng bắt đầu tính toán thời gian.
Nghệ sĩ của mình vui vẻ đi hẹn Khúc Kim Tích ra ngoài xem phim, không lâu sau thì mang tâm trạng nặng nề quay về. Từ đó có thể suy đoán rằng— Lúc này Thẩm Thính đã ở trong phòng của Khúc Kim Tích.
Bình thường có lẽ Túc Hướng Địch đã che giấu rất tốt, ngay cả Trương Chính cũng không nhìn ra anh ta thích Khúc Kim Tích, vì vậy anh ta đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.
Chẳng trách nghệ sĩ nhà mình tâm trạng không tốt.
Nhưng Khúc Kim Tích là nghệ sĩ của S&T, lỡ như họ chỉ nói chuyện công việc thì sao?
Nghĩ đến bình thường Túc Hướng Địch đối xử với mình rất tốt, Trương Chính lướt danh bạ WeChat của mình tìm Cổ Nhạc Nhạc. Anh ta muốn thay nghệ sĩ của mình nghe ngóng một chút.
Nghe ngóng cũng cần có sự khéo léo.
Trương Chính: [Nhạc Nhạc, nghe nói thầy Thẩm đã đến rồi, tôi rất thích anh ấy, cô nói xem tôi có cơ hội chụp ảnh với anh ấy không?]
——Khúc Kim Tích và Túc Hướng Địch thường thuê phòng họp để tập diễn trước, là trợ lý nên Cổ Nhạc Nhạc và Trương Chính tiếp xúc rất nhiều, hai người cũng rất thân với nhau.
Cổ Nhạc Nhạc: [Ngày mai anh có thể tìm cơ hội xem thử.]
Trương Chính: [Cũng được, nhưng tôi không dám.]
Cổ Nhạc Nhạc: [Anh sợ cái gì chứ, giám đốc Thẩm của chúng tôi rất dễ gần.]
Trương Chính: [Thầy Thẩm ở phòng nào vậy?]
Cổ Nhạc Nhạc: [Làm gì vậy? Tôi sẽ không nói với anh.]
Trương Chính: "..."
Bình thường cảm thấy rằng cô gái này vốn không nhanh trí, sao cô đột nhiên lại nhanh trí đến vậy.
Cuối cùng, Trương Chính không những thăm dò thất bại mà còn tổn thất một bao lì xì.
Cổ Nhạc Nhạc đặt điện thoại xuống và khịt mũi một tiếng. Thật sự coi cô ấy là đồ ngốc sao, không nhìn ra anh ta đang thăm dò cô ấy à. Dì nhỏ đã dặn dò cô ấy nhiều lần là phải ngăn chặn người khác nói chuyện thăm dò mình, những lời nào nên nói những lời nào không nên nói, trong lòng cô biết cân nhắc.
Cô ấy ôm lấy trái tim bé bỏng, đầu óc nghĩ đến cảnh - tổng giám đốc Thẩm vừa vào đoàn đã tìm Tích Tích. Hai người thật quá ngọt ngào rồi.
Ngày hôm sau, Cổ Nhạc Nhạc ôm tâm trạng hưng phấn gõ cửa phòng của Khúc Kim Tích, là Thẩm Thính ra mở cửa, nghe thấy lời dặn dò đầu tiên là: "Chăm sóc cô ấy thật tốt, chuẩn bị thêm nhiều thức ăn cho cô ấy."
Sau đó, Thẩm Thính liền rời đi. Đầu óc Cổ Nhạc Nhạc mờ mịt, không lẽ không cần đến phim trường cùng với nghệ sĩ nhà mình sao?
“Tích Tích?” Điều khiến cô ấy càng khó hiểu hơn là cô ấy không nhìn thấy bóng dáng của Khúc Kim Tích đâu. “Tích Tích, chúng ta phải đến phim trường để trang điểm, nếu không sẽ không kịp thời gian. "
“Chíp chíp.” Đây rồi.
Khúc Kim Tích bước ra khỏi phòng ngủ với đôi chân ngắn ngủn.
Cái thứ gì vậy?!
Cổ Nhạc Nhạc sửng sốt, vội vàng lùi lại phía sau, chỉ thấy một vật nhỏ bé khoảng bằng lòng bàn tay chạy ra, trên lưng có một đám màu sặc sỡ. Khi cô ấy nhìn kỹ lại, thì ra là đậu cầu vồng!
Nhìn lại thì đây không phải là một con nhím sao? !
Ai đâm những hạt đậu cầu vồng trên lưng con nhím vậy, muốn làm đồ nướng sao?
Cổ Nhạc Nhạc dở khóc dở cười, vội vàng bế con nhím nhỏ lên: "Tiểu đáng thương, có phải là Tích Tích đâm cho mày không?"
――Tổng giám đốc Thẩm, kiêu ngạo, lạnh lùng, chắc chắn sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy.
“Tích Tích, đây có phải là thú cưng mà giám đốc Thẩm tặng cho chị không?” Cổ Nhạc Nhạc lớn tiếng nói.
Không có phản hồi, móng vuốt của con nhím nhỏ khẩy vào lòng bàn tay cô.
“Tích Tích, chị đang ở đâu?” Cổ Nhạc Nhạc ôm con nhím nhỏ đi tìm người, vừa tìm vừa “nhổ đậu” cho con nhím nhỏ.
Cổ Nhạc Nhạc không tìm thấy Khúc Kim Tích, đang định gọi điện thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, cúi đầu nhìn xuống, con nhím nhỏ gọi cô ấy một tiếng, chỉ vào bàn cà phê.
"?"
Cổ Nhạc Nhạc có hơi bối rối, cô ấy lại có thể hiểu được cử chỉ của một con nhím ư?
Cô ấy tò mò, đặt con nhím nhỏ lên bàn cà phê, muốn xem thử con nhím nhỏ này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Con nhím nhỏ giơ chân chỉ vào điện thoại.
Sau hai giây im lặng, Cổ Nhạc Nhạc đặt điện thoại bên cạnh chú nhím nhỏ với vẻ mặt hoài nghi.
Khúc Kim Tích đã quen với việc sử dụng móng vuốt để chạm vào màn hình, cô sử dụng bàn phím nhập một vài từ- Tôi chính là Khúc Kim Tích.
Sau khi đánh chữ xong, cô lùi lại hai bước và ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc xem.
Cổ Nhạc Nhạc: "..."
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô ấy, Khúc Kim Tích lại gõ một câu: "Đừng hoài nghi, chính là tôi."
Cổ Nhạc Nhạc nuốt nước miếng một cái, cảm thấy nghị lực mười mấy năm học tập của mình đã vô ích rồi. Cô ấy dụi dụi mắt, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Tích Tích?"
Con nhím nhỏ gật đầu với cô ấy.
Cổ Nhạc Nhạc hít một hơi lạnh: "Trời ơi, Tích Tích, chị là nhím tinh sao?!"
"..."
Khúc Kim Tích có hơi bối rối, không phải chị Thu đã nói cho Cổ Nhạc Nhạc biết về tình huống của mình rồi sao, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy lại hoàn toàn không biết chuyện.
Đầu óc của Cổ Nhạc Nhạc quay cuồng, thốt lên: "Những hạt đậu cầu vồng trên lưng chị là do Thẩm Thính đâm lên sao?!"
Nghe đến đây, Khúc Kim Tích nghiến răng nghiến lợi, túm lấy hạt đậu cầu vồng màu xanh trên người xuống cắn một miếng, ngoài lão nam nhân kia ra thì còn có thể là ai chứ!