“Nom bộ đồ cô ta mặc kia, dám phải nhặt từ hàng vỉa hè ấy chứ, cũng dám gọi là lễ phục?”
“Đi thảm đỏ cùng với loại người này, đúng là mất mặt.”
“Bỏ tiền vào ké tiếng chứ gì.”
Tỉnh lại giữa những tiếng xoi mói móc mỉa, Khúc Kim Tích mở bừng mắt, quét toàn diện cảnh tượng trước mắt: Đây là một căn phòng rất rất rộng, có rất nhiều người, trai xinh gái đẹp, xung quanh còn có không ít ống kính.
Khu hậu trường thảm đỏ.
Năm con chữ bật ra trong óc.
Nói cách khác, trong phòng này, mười người thì có chín là nghệ sĩ ngôi sao, đang đợi đi thảm đỏ.
Lúc này, trong não tự động nảy ra một hình ảnh. Trong hình, cô đang trao đổi với một nhân viên chương trình: “Chị Hồng, làm ơn đi, em đưa chị năm mươi ngàn, chị cho em tham gia đêm weibo, dù chỉ ngang qua thảm đỏ lộ mặt thôi cũng được.”
Nhân viên chương trình: “Tám mươi ngàn.”
“Dạ được!”
Khúc Kim Tích: “…”
Chuyện quái chi đây?
Không được, cô phải thăm dò tình huống cho rõ.
Dò hỏi một người trông như là nhân viên nhiếp ảnh, biết được vị trí của nhà vệ sinh, Khúc Kim Tích mải mốt chạy đi.
Trên đường còn nghe có người nhỏ giọng châm chích, chẳng biết là nhân viên trong đây hay mấy nghệ sĩ vẻ ngoài lộng lẫy bóng bẩy kia.
“Không mặt mũi ở lại rồi?”
“Mặt dày đi đu bám Thẩm Thính, đáng kiếp.”
“Lần đó cô ta cố tình trượt ngã, ngã ngay vào Thẩm Thính, fan tăng lên cả triệu đó.”
“Ha ha, toàn là người mắng chứ gì.”
…
Vào phòng vệ sinh, Khúc Kim Tích nghĩ bụng cái tên Thẩm Thính này sao nghe quen quen, hình như đã nghe đâu đó rồi. Song ngay khi nhìn thấy người trong gương, cô ngưng bặt.
Trang điểm đậm kiểu Âu Mỹ phối với cái đầm ngắn màu vàng trẻ trung, giày ống đen gót cao, kiểu phối đồ khiến người ta khó thở này…
Thực ra trang điểm nom cũng được, hiềm nỗi phối màu đậm quá, hoàn toàn không phù hợp với bộ đồ và đôi giày này mới gây hiệu quả thị giác khiến người ta dè sợ.
Váy ngắn trẻ trung thì phải phối cùng kiểu trang điểm nhẹ nhàng tươi trẻ chớ, trang điểm đậm vầy là muốn hù ai chết tươi đây.
May mà trong tay có túi xách, bên trong là dụng cụ trang điểm đơn giản, còn có một gói bông tẩy trang.
Khúc Kim Tích gỡ mi giả trong tâm trạng cạn lời, mở gói bông tẩy trang, định bụng lau sạch lớp trang điểm.
Cánh cửa phản chiếu trong gương đột ngột bật mở, một thanh niên trẻ tuổi mặc vest, đi giày da bước vào.
Khúc Kim Tích: “???”
Cô nhìn sang bên cạnh theo phản xạ, chắc chắn đây là phòng vệ sinh nữ.
“Sợ rồi à?” Nom anh chàng độ chừng hăm bốn, hăm lăm tuổi, gương mặt điển trai khôi ngô, khóe môi nhếch cong, hé ra nụ cười mỉm hút hồn.
Khúc Kim Tích ngắm anh chàng mất hồn.
“Trưng bộ mặt không quen biết anh làm gì, từ bao giờ diễn xuất lại tốt thế rồi?” Anh ta vươn tay riết quanh eo cô, kéo cô lại gần, bàn tay phủ trên lưng cô trượt lên mờ ám.
Khúc Kim Tích nổi da gà kín tay, đẩy phắt anh ta ra.
Người đàn ông vẫy cái tay bị bộp đau, đôi mày quặp xuống: “Khúc Kim Tích, em nổi điên gì vậy?”
“Hay là…” Phút chốc lại rộ cười, “Em đổi kịch bản rồi?”
Đầu Khúc Kim Tích kêu lên ong ong, bất giác làm theo lời anh ta, chắp tay để trước người, cảnh giác lại xa lạ: “Anh là ai?”
“Chơi mất trí nhớ à.” Chàng trai khẽ cười.
Khúc Kim Tích vờ ra vẻ không vui khi bị lột trần, sau đó lại trở về xa lạ cảnh giác.
Quả nhiên, người đàn ông càng đoan chắc cô đang chơi trò “mất trí nhớ”. Anh ta đi lên, nét mặt nặng tình tha thiết, nắm chặt tay Khúc Kim Tích: “Tích Tích, em quên rồi ư? Anh là Mạnh Thiên Hạo, người em yêu nhất đây.”
“Mạnh Thiên Hạo?”
Sao cả cái tên này cũng quen tai thế?!
“Được rồi, đừng quấy nữa, sắp phải đi thảm đỏ rồi, còn chơi tiếp thì sẽ lỡ giờ mất.” Anh ta ra chiều muốn hôn cô, cặp mắt chứa chan tình tứ, “Nếu em muốn chơi, đợi đi thảm đỏ xong anh sẽ từ từ chơi với em.”
Khúc Kim Tích lùi một bước về sau. Đáy mắt Mạnh Thiên Hạo vụt lướt qua vẻ chán ghét, tiện đà buông cô ra, bỏ lỡ vẻ không dám tin chợt hiện trên mặt cô rồi vụt biến mất.
Thẩm Thính, Mạnh Thiên Hạo, đi thảm đỏ… Một loạt sự việc cuối cùng khiến Khúc Kim Tích chợt bừng tỉnh, những người trong này, hoàn toàn ăn khớp với một cuốn sách cô từng đọc trước đó.
Cuốn sách bạn giới thiệu cho cô, nói bên trong có một nữ phụ làm nền tên giống hệt tên cô, còn nói kết cục cuối cùng của nữ phụ bi thảm đau xót, gợi khiến cô tò mò, không nhịn được mới lướt lướt cuốn sách nọ.
Trong sách, nữ phụ tên Khúc Kim Tích là một sao nữ vô danh tép riu, mơ mộng trở thành siêu sao tầm cỡ, ngồi ôm vô số trai tơ trẻ măng, chẳng ngờ chó ngáp phải ruồi kết hôn với siêu sao Thẩm Thính. Nhưng Thẩm Thích không thích cô ấy, không chạm vào cô ấy, không cho cô ấy công khai quan hệ giữa họ ra bên ngoài.
Trừ một tờ đăng ký kết hôn, hai người chẳng khác gì hai kẻ xa lạ.
Khúc Kim Tích không cam tâm, bắt đầu tìm đường chết, phát hiện không giành được hồi đáp từ Thẩm Thính thì dứt khoát ngoại tình, tìm một gã tình nhân, cuối cùng thành công khiến Thẩm Thính đưa ra đề nghị ly hôn.
Cô nàng chẳng phải kẻ hiền lành dễ đuổi, đưa ra yêu cầu, ly hôn thì được thôi, nhưng phải có một nửa tài sản của Thẩm Thính. Đoán chừng bản thân tác giả cũng không thể chấp nhận nhân vật dưới ngòi bút của mình tác quái nhường ấy, bèn tặng cô nàng một sự cố bất ngờ — quay phim rơi xuống vách núi, xương cốt bầy hầy.
Lúc ấy Khúc Kim Tích đọc thấy nữ phụ cùng tên với mình chết thảm thiết như vậy, trong lòng loáng thoáng khó chịu nên không đọc tiếp, ai mà ngờ bản thân lại xuyên vào trong cuốn sách này!
Tên Mạnh Thiên Hạo trước mắt này, chính là tên tình nhân mà chủ cũ thân thể này léng phéng.
Trong sách Mạnh Thiên Hạo là tên ăn bám dựa vào đàn bà để leo lên. Khúc Kim Tích kết hôn với Thẩm Thính, lợi ích duy nhất là mỗi tháng sẽ nhận được một khoản tiền tiêu vặt từ họ Thẩm, con số rất khả quan.
Chút tiền này không thể giúp cô ấy tạo dựng mạng lưới quan hệ trong giới giải trí, tuy thế nuôi một gã mặt trắng vô danh khỏe mạnh cũng muốn vào giới giải trí thì kể vẫn đủ.
Cầm tiền của Thẩm Thính đi nuôi tình nhân… Dẫu Thẩm Thính có làm từ gỗ, nếu biết được cũng sẽ tức thành củi khô phừng lửa thôi.
Huống hồ, anh ta còn chẳng phải khúc gỗ.
Cứ nghĩ tới kết cục của nguyên chủ trong sách, Khúc Kim Tích lại rợn lạnh toàn thân.
Dầu không biết vì cớ gì cô lại xuyên tới đây, nhưng tới đã tới rồi, cô không muốn trẻ trung chết yểu.
Thấu hiểu tình hình, tư duy của Khúc Kim Tích dần sáng rõ, tiếp tục diễn theo kịch bản “mất trí nhớ”: “Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Cưng à, chúng ta đã bên nhau ba tháng rồi.”
Mắt Khúc Kim Tích tối sầm.
Ba tháng rồi!
Thế nguyên chủ và anh ta đã đi tới bước nào rồi? Cặp sừng cho Thẩm Thính đã được cắm lên đầu chưa?
“Không thể nấn ná thêm nữa, em không muốn bỏ tiền oan đấy chứ.” Thấy cô không hé răng, Mạnh Thiên Hạo nóng ruột, lại cố dằn lòng, “Anh lén lẻn vào đấy, ngộ nhỡ có người tới… Anh đi trước, với cả, trang điểm của em.”
Để ý thấy bông tẩy trang cô đang cầm, ánh mắt Mạnh Thiên Hạo khẽ biến đổi, kế đó dịu dàng nói: “Trang điểm của em hôm nay hợp với ăn mặc lắm, đẹp vô cùng.”
Nếu là thường ngày, cô ả này đã mừng rơn nhảy cả lên. Ấy nhưng anh ta nói dứt lời, Khúc Kim Tích vẫn nhìn sang bằng ánh mắt thờ ơ xa lạ.
Mạnh Thiên Hạo chẳng kịp suy xét kĩ, thời gian gấp rút, anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, lập tức quay gót ra khỏi phòng vệ sinh.
Khúc Kim Tích chợt hiểu ra, cơ hội đi thảm đỏ lần này của cô là nhờ bỏ tám mươi ngàn ra mua mà có, vậy cơ hội của Mạnh Thiên Hạo thì sao? Trông dáng điệu anh ta, hẳn nhiên cũng là do cô bỏ tiền.
Mắc gì còn phải khen kiểu ăn mặc của cô? Chẳng lẽ hôm nay nguyên chủ đóng gói mình xấu thậm tệ như vậy là do Mạnh Thiên Hạo xúi bẩy?
Khúc Kim Tích lắc mạnh đầu, tẩy sạch lớp trang điểm, hé lộ gương mặt trắng trẻo xinh xắn, hệt một khuôn đúc với cô ngày xưa.
Thế này nom hơn dễ chịu hơn nhiều rồi.
Cô lấy điện thoại ra, may sao là khóa vân tay. Mở khóa, đăng nhập weibo –
Hòm inbox bị oanh tạc, toàn là mắng mỏ chửi bới.
“Thứ đê tiện, dựa hơi Thẩm Thính nhà bà, sao mày không đi chết đi?”
“Cô thích hở thế, có giỏi đi bán luôn đi.”
“&*%#”
…
Khúc Kim Tích líu cả lưỡi, thoát khỏi hòm inbox, lướt một vòng, nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi cớ sự.
Hôm kia, trong một hoạt động lớn, ngay khi Thẩm Thính đang nhận phỏng vấn, Khúc Kim Tích ngang nhiên vờ như trượt ngã, nhào vào lòng Thẩm Thính. Trong lúc hỗn loạn, váy cô khẽ khàng trượt xuống, sau đó nữa còn in cả dấu son lên áo Thẩm Thính…
Khúc Kim Tích: “…”
Bộ dạng đói khát này chắc chắn không phải cô.
Miễn là mắt không mù, tất có thể nhìn ra là Khúc Kim Tích cố ý.
Sự việc khởi phát, các trang mạng lớn lập tức đăng tải video clip, chế tạo cơ số hình động meme tung ra. Chỉ trong thời gian ngắn, Khúc Kim Tích đã bị mắng lên hạng nhất hotsearch, fan tăng tới triệu.
Hôm nay còn cố sống cố chết tới tham gia đi thảm đỏ của Đêm weibo, chê mắng chưa đủ đấy ư?
Là muốn… mưa toan gì đây.
Chẳng lẽ định đi con đường nổi bằng tai tiếng?
Khúc Kim Tích xem mà nhíu chặt mày. Tuy rằng không phải nguyên chủ, song giờ thân cô lại ở đây.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, cô cử động ngón tay, gõ hai chữ Thẩm Thính.
Khi hình ảnh của Thẩm Thính hiện ra, hơi thở Khúc Kim Tích lập tức dừng một nhịp.
Một gương mặt tuyệt thế vô song nhường này, phải nói là đập Mạnh Thiên Hạo kia nát nhừ ngay trong một nốt nhạc, nguyên chủ nghĩ kiểu gì vậy!!
Tôi mà có một ông chồng thế này thì còn tìm tình nhân quái gì nữa, nghĩ cách cưa đổ chồng nhà mới là cách làm chính xác nhất chứ.
Cho dù cưa không đổ, ngày ngày ngắm nhìn khuôn mặt như thế chẳng cũng thỏa mãn rồi?!
Khúc Kim Tích đấm ngực giậm chân, mở túi xách lục ra một tấm thẻ phòng khách sạn. Bấy giờ điện thoại rung lên, người có tên “chị Hồng” gửi tin nhắn: “Cô ở đâu? Giờ là đọc đến tên cô ngay đấy!”
Khúc Kim Tích: “Em không tới nữa, chị gạch tên em đi ạ.”
Chị Hồng: “???”
Chị Hồng: “Tuy cô, tôi không trả tiền lại đâu.”
Tám mươi ngàn tệ…
Khúc Kim Tích cắn răng: “Cảm ơn chị Hồng, làm phiền chị rồi.”
—
Khách sạn ở không xa địa điểm hoạt động, Khúc Kim Tích bắt xe trở về. Chốc chốc anh tài lại liếc nhìn cô, Khúc Kim Tích tưởng anh ta đã nhận ra mình – Từ tình hình trên mạng, giờ cô đang ở cái trình bị toàn mạng chửi bới.
Đáng sợ quá đi.
Ai ngờ anh tài lấy điện thoại ra: “Người đẹp, add wechat nhé?”
“……………”
Từ chối khéo anh tài nhiệt tình đã giảm giá xe cho, Khúc Kim Tích quẹt thẻ mở cửa phòng khách sạn, trông thấy hành lý và các giấy tờ tùy thân của nguyên chủ trong phòng.
Thế mà có cả chứng nhận kết hôn với Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích héo cả lời, cứ mang kè kè chứng nhận kết hôn theo là muốn làm gì?
Lục được đồ ngủ, vào phòng tắm xối một lượt cho khoan khoái nhẹ thân. Trong hành lý của nguyên chủ có đủ thứ mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ. Khúc Kim Tích tẩy trang lại lần nữa kĩ lưỡng, cuối cùng đắp một tấm mặt nạ.
Cô mở điện thoại tìm hiểu các thông tin, nhằm để hiểu xem trước đó nguyên chủ đã làm những gì, sau đó phát hiện danh sách bạn bè trên wechat lại không có Thẩm Thính, nhưng danh bạ thì có lưu.
Nhiều nhất là đạo diễn phó đạo diễn biên kịch các kiểu, tin nhắn nguyên chủ gửi đi phần đa là tin hỏi về vai diễn. Không ai trả lời.
Lăn lộn cỡ này cũng thật là thảm hại.
Còn có một quản lý, từ nhật ký trò chuyện lần cuối với quản lý, người này vì nguyên chủ gây ra tai tiếng mà quyết định dừng hết mọi hoạt động tiếp sau của nguyên chủ. Nguyên chủ không nghe, thế là hai bên cãi vã gay gắt, nguyên chủ quay sang nhờ vả chị Hồng, bỏ tiền mua cơ hội đi ké thảm đỏ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi Khúc Kim Tích hiểu hết được tình hình đã là hơn hai tiếng đồng hồ sau.
Cô cho ra được hai kết luận:
Thứ nhất, cặp sừng của Thẩm Thính vẫn chưa thành vật thật.
Thứ hai, Thẩm Thính chưa đề nghị ly hôn.
Vẫn may, hai điều này đã được coi là tin tốt lành.
Thẩm Thính chưa đề nghị ly hôn, nói rõ nguyên chủ chưa làm tới mức anh ta không nhẫn nhịn nổi, thời gian cô lĩnh cơm hộp kết vai còn xa.
Tuy vậy —
Nếu cô đã tới, vậy có thế nào cũng không thể nhận phần cơm hộp này. Thẩm Thính chưa yêu cầu ly hôn cũng chẳng sao, cô chủ động đề nghị, việc này hẳn không vấn đề chứ.
Không thì, giờ gọi điện thoại bàn chuyện ly hôn luôn?
Bỗng có tiếng gõ cửa. Khúc Kim Tích đành dừng dòng suy tư, đứng dậy tới cạnh cửa, ngó qua mắt mèo, thấy người đứng ngoài không ngờ là Mạnh Thiên Hạo.
Nghĩ một hồi, cô mở cửa.
“Em làm sao đấy hả? Không dưng sao lại bỏ đi?” Mới mở cửa, Mạnh Thiên Hạo đã liên thanh chất vấn, khi trông rõ gương mặt trắng trẻo của Khúc Kim Tích đã tẩy trang bỗng sững ra giây lát, sâu trong đáy mắt có đốm ngạc nhiên lướt qua.
“Dừng lại.” Khúc Kim Tích bật điện thoại, “Ban nãy tôi đã tính rồi, tôi chủ động tiêu cho anh một trăm bảy mươi bảy ngàn tệ, số tiền này tôi không bắt anh trả, coi như… phí bao trai.”
Cô tằng hắng một tiếng.
“Nhưng còn một trăm ngàn anh mượn tôi.” Cô vươn tay ra, khẽ mỉm cười, “Trả đây.”
“Em đùa cái gì vậy?” Mạnh Thiên Hạo cau mày, kéo khoảng cách đôi bên gần lại, nói bằng giọng yêu chiều, “Tích Tích, đừng quấy nữa.”
“Anh nghe không hiểu hả, tôi bảo anh trả tiền!”
Mặt Mạnh Thiên Hạo sầm đi, một chốc một lát không lần sờ cho rõ cớ sự, giơ tay níu vai Khúc Kim Tích. Khúc Kim Tích giãy mạnh, áo ngủ bị kéo trượt xuống vai.
Ánh mắt Mạnh Thiên Hạo tức thi dính chặt vào ấy.
Tuy không thích cô ả này, anh ta lại không thể phủ nhận rằng dáng vóc cô rất đẹp, da còn trắng nõn trơn mịn như sữa bò, khiến người ta không dời nổi mắt.
Sao trước đây không phát hiện ra nhỉ.
“Tích Tích.” Anh ta sáp vào mờ ám, “Anh sẽ khiến em dễ chịu…”
Quả tim Khúc Kim Tích giật run, chuông cảnh báo réo inh ỏi. Cô quên khuấy mất, giữa nam và nữ có chênh lệch sức mạnh.
May sao đúng lúc lại có tiếng gõ cửa — Trước đó cô đã gọi cơm.
Khúc Kim Tích đẩy phắt Mạnh Thiên Hạo ra, tức tốc mở cửa, phía ngoài lại chẳng phải nhân viên đưa cơm mà cô tưởng.
Anh chàng trẻ tuổi gõ cửa lùi về sau hai bước, để hé người sau lưng.
Lạnh lẽo, thờ ơ, cao ngạo, như người trong bức vẽ, không dính mùi trần gian.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Khúc Kim Tích về Thẩm Thính.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thính chầm chậm rời đi, dừng trên bên vai trắng trẻo Khúc Kim Tích để lộ và cả Mạnh Thiên Hạo chạy tới theo.
Thinh lặng, sự thinh lặng làm người ta nghẹt thở.
Khúc Kim Tích: “…”
Còn có việc gì kích thích hơn bị chồng “bắt gian” tại trận không?!