Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 14



Là lời mời trò chuyện qua video trên WeChat, người mời là Lâm Sảng bạn thân nhất của Phùng Hảo.


Cô lập tức định bấm nhận, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào màn hình, cô bỗng nhiên khựng lại nhìn sang Trác Hựu Niên ở bên cạnh.


Trác Hựu Niên đang nhìn cô, tầm mắt hai người đối diện nhau, Phùng Hảo lại ngượng ngùng cúi đầu, sau đó trên khuôn mặt trắng nõn còn hơi ửng đỏ.


Anh chàng này thật sự rất đẹp, còn rất có sức hấp dẫn.


Trác Hựu Niên hơi nghi hoặc vì sao cô lại có phản ứng này, anh muốn xem màn hình di động của cô, nhưng cảm thấy điều này thiếu lễ phép, đành phải giả vờ lờ đi nhìn về đằng trước, lỗ tai lại hơi dựng thẳng lên.



Nhưng Phùng Hảo lại chủ động hỏi anh: “Tôi nhận cuộc trò chuyện qua video có quầy rầy tới anh không?”

Trác Hựu Niên nhìn tia sáng rạng rỡ trong ánh mắt cùng với biểu cảm hưng phấn trên khuôn mặt cô: “Không.”

Phùng Hảo lập tức không đáp lại anh mà nhanh chóng bấm nút nhận, cô vẫy tay với người trong màn hình: “Sảng Sảng!” Âm thanh cũng vui mừng.


“Cậu chậm quá.” Lâm Sảng hỏi ngay, “Cậu ở trên xe à? Còn không có mang theo Hiểu Hiểu?”

“Ừm, tớ đang trở về.”

“Cửa tiệm bận rộn không? Còn thiếu bao nhiêu tiền?”

Phùng Hảo liếc nhìn Trác Hựu Niên, đáp qua loa: “Không thiếu bao nhiêu.”

Cô không nghĩ tới hành động nhỏ như vậy đã khiến Lâm Sảng phát hiện ra ngay: “Bên cạnh cậu có người à? Ai thế?”

“Ặc…” Phùng Hảo theo bản năng lướt nhìn sang bên cạnh, nhưng không biết vì sao rất chột dạ, “Không…không có ai.”

“Không có ai?” Lâm Sảng thấy dáng vẻ của cô như vậy càng nghi ngờ hơn, “Tớ không tin, cậu chuyển di động sang bên kia đi.”

Phùng Hảo nghiêng đầu, phát hiện Trác Hựu Niên vốn mang tư thế thả lỏng dựa vào lưng ghế lúc này sửa lại thành ngồi ngay ngắn, hình như còn có chút…căng thẳng?

Nhất định là mình nhìn nhầm rồi.
Phùng Hảo chớp mắt, nói với Lâm Sảng lại nhắc cô chuyển di động lần nữa: “Thật sự không có ai mà.”


“Phùng Hảo Hảo!” Lâm Sảng bực dọc, “Có phải cậu nuôi đàn ông ở sau lưng tớ không?”

“Đàn ông của tớ chỉ có mình cậu.” Phùng Hảo nói.


Trợ lý Trương ở đằng trước ho một tiếng, anh ta vẫn lái xe vững vàng bỗng nhiên quẹo phải, Phùng Hảo nghe được một câu “Cẩn thận”, cơ thể không thể khống chế nghiêng về phía bên cạnh, ngã thẳng vào lòng người kia còn đụng lồng ngực của đối phương một cái, sau đó một bàn tay ôm vai cô, đồng thời di động bị rớt xuống.


Phùng Hảo biết mình đụng phải ai nhất thời ngớ ra, cho đến khi trên đầu truyền đến một giọng nam du dương: “Em không sao chứ?”

Phía trước còn truyền đến âm thanh của trợ lý Trương: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi.”

Đồng thời âm thanh của Lâm Sảng trong di động nghe ra rất lo lắng: “Hảo Hảo, Hảo Hảo, cậu sao vậy? Cậu có chuyện gì không, Hảo Hảo?”

Trác Hựu Niên nói: “Chuyên tâm lái xe.”

Phùng Hảo được tiếng gọi này làm cho hoàn hồn, sau đó cô phát hiện Trác Hựu Niên đã buông ra bàn tay ôm vai cô, bản thân cô còn nằm trong lòng người ta giống như là rất lưu luyến, cô lập tức đỏ mặt, còn chưa thể suy nghĩ như bình thường, cô sờ vào chỗ bị mình đụng phải, theo bản năng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi…”


Phùng Hảo còn chưa dứt lời thì nhận ra gì đó, cô cúi đầu liếc nhìn chỗ mình chạm vào, khi ngẩng đầu nhìn Trác Hựu Niên cô bèn rụt người về sau ba bước nhưng bị cửa xe ngăn lại, đầu còn đụng phải cửa kính xe một cái, vang lên tiếng “phịch”.


Mình vừa mới…sờ…lồng ngực của Trác Hựu Niên.
Phùng Hảo hoảng loạn đến mức không để ý nỗi đau của phía sau đầu vừa đụng cửa kính xe.


Xe lại xóc nảy một chút, còn kèm theo tiếng cười rõ ràng cố nhịn nhưng không kiềm được.
Trợ lý Trương qua kính chiếu hậu nhìn thấy sếp mình đang lạnh lùng nhìn mình, anh ta cố nhịn cười, giơ tay làm động tác xin thề: “Tôi nhất định chuyên tâm lái xe.”

Trác Hựu Niên quay đầu nhìn thấy đầu của Phùng Hảo cúi thấp hận không thể chui xuống đáy xe, trong mắt anh đượm chút ý cười, khuôn mặt ban nãy còn lạnh như núi tuyết lúc này lại hơi ấm áp, anh nhặt lên di động đưa cho cô: “Bạn em rất lo lắng cho em.”


.