Phi Tâm bị Vân Hi chọt đến choáng váng, cộng thêm nắng nóng không chịu nổi, tuy nói đang ở giữa hồ, gió thổi rì rào nhưng trong lòng tựa như có kiến lửa bò qua. Nàng bị hắn mắng mà thẹn thùng, hắn đè giọng xuống một chút, đứng ở bên hồ cũng có thể nghe được. Nàng lui lại hai bước, thấy hắn tiến lên ép chọt đầu nàng, sét đánh ngang mày gì đó cũng không quản, đưa tay bắt lấy tay áo của hắn: “Thần… thần thiếp đi ăn… ăn chực.”
“Nàng nói cái gì?” Vân Hi nghe mà suýt ngất, quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Ăn chực…” Phi Tâm tím mặt, ấp a ấp úng cả buổi mới nói ra hai chữ.
“Nàng không phải thật sự bị bệnh đó chứ?” Hắn có chút lo lắng, đưa tay sờ sờ sau gáy nàng. Nàng lắc lắc đầu, nhăn mặt nói: “Thang thuốc kia đừng dùng nữa được không? Thần thiếp sắp bị thiêu rồi.”
Vân Hi cúi đầu nhìn gương mặt nàng đang vo thành quả mướp đắng, đột nhiên ôm nàng cười! Thoáng chốc lại quên sạch sẽ những lời nàng nói trước đó! Bởi vì gần đây nàng điều trị gấp đôi, bên trong thì dùng thuốc của Phùng Ý Xương, còn lại bên ngoài thì dùng dược liệu can khương đảng sâm đương quy ngâm trong nước nóng. Vân Hi lại bỏ toàn bộ mấy món sống nguội quanh nàng, lần này, trong Cúc Tuệ Cung một chút trái cây cũng không có. Trước kia phân phát sang đây cũng chỉ là bày thêm hương, nay Tú Linh nghiêm khắc chấp hành chỉ thị của hoàng thượng, ngay cả bày biện cũng không. Về sau vào hạ, đừng nói sống nguội gì đó, cả trà cũng phải kị. Nước ô mai ướp lạnh, hạt sen ngân nhĩ các loại càng không thấy ở Cúc Tuệ Cung!
Phi Tâm bị thiêu nóng đến chân, cả ngày đều đứng ngồi không yên, ít ngày trước thì đánh bạo qua chỗ thái hậu một chuyến, nhìn thấy mâm hoa quả. Trước kia mấy thứ này nàng nào để vào mắt, gần đây nàng bị nóng đến phát hoảng, liền mượn diễn trò mà hôm nay mặt dày thêm mấy lớp nhào vào ăn. Tú Linh thấy cũng không dám ngăn cản nàng, để nàng ăn hơn nửa mâm vào bụng!
Lúc này lại bị Vân Hi quở trách đến nghệch mặt ra, bất đắc dĩ nàng mới nói hết sự thật. Chính nàng cũng vô cùng ngượng ngùng, nhưng thang thuốc này thật sự là thiêu cháy người khác.
Nàng cũng không tiện chạy đến những nơi khác trong cung ăn uống, đành phải qua chỗ thái hậu! Thứ nhất là mượn chuyện này chứng minh bản thân không giống trước kia, thứ hai cũng có thể thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống!
Vân Hi quả thật là cười không được, cho dù là đi ăn chực cũng phải một công đôi việc không thể làm lỡ. Nhưng cười thì vẫn cười, bộ dáng nàng như vậy làm cho hắn cũng có phần lo lắng. Hắn trước đây sai Phùng Ý Xương săn sóc thân thể Phi Tâm xong cũng phái Mạnh Lao Tán đến cùng giải quyết với Phùng Ý Xương, nếu Quý Phi có cái gì không ổn thì cần phải nói cho hắn biết trước, tuyệt đối không được mảy may chậm trễ. Nhưng mấy ngày nay, Phùng Ý Xương cũng không lại đây, hắn nghĩ cũng không có chuyện gì.
Thấy bộ dạng của nàng như ngồi trên chảo lửa, hắn cũng bắt đầu nóng ruột nóng gan, không khỏi đưa tay ôm nàng, vỗ về bụng nàng nửa đùa nửa thật nói: “Hay là có đi?”
Phi Tâm nghe xong ngẩng đầu. Nhớ lại lần trước, hắn nói nàng có, kết quả nửa tháng sau nàng thật sự có. Lúc này nghe vậy, trong lòng liền nhảy loạn. Hắn nhìn sắc mặt của nàng, tâm trạng càng rạo rực. Hôm nay này búi tóc sừng trâu, lại vô cùng hoạt bát.
“Phùng Ý Xương mấy ngày nay nói thế nào?” Hắn vừa nói vào đề vừa đưa tay ngoắc Uông Thành Hải bên hồ. Uông Thành Hải hiểu ý, vội vàng dẫn người mang ô lớn qua nghênh đón.
“Cũng chưa nói gì, lúc ấy ngâm thuốc hắn cũng nói ổn thoả. Nhưng tiến hành cùng lúc thần thiếp thật sự là khó nhịn. Hắn nói tích hàn khó lọc là ngoài nóng trong hư. Giải nhiệt trừ lửa một chút cũng không chịu ra. Thần thiếp nghĩ nhẫn nại một tí cũng không sao. Nhưng mấy ngày nay thời tiết nóng thật, lại càng khó nhịn.” Phi Tâm thành thật khai báo. Chốc lát đám người Uông Thành Hải lại đây, hai người liền theo tán ô đi ra ngoài, đi đến Cúc Tuệ Cung.
Vân Hi vừa đến Cúc Tuệ Cung thì cho người đi tìm Phùng Ý Xương tới hỏi, mặt khác lại sai Tú Linh tắm rửa thay y phục cho Phi Tâm trước. Uông Thành Hải cũng hầu hạ thay xiêm y cho Vân Hi. Nay Vân Hi rỗi rảnh chạy qua đây, Uông Thành Hải cũng đem một vài món của hoàng thượng đặt ở đó, đỡ phải mỗi lần sang lại phái người chạy tới chạy lui phiền phức. Kỳ thật cung điện xây trên đài cao, vừa cao vừa rộng, hơn nữa lại có lớp đá dày, cách nhiệt chống hàn rất tốt. Mỗi khi tới giữa hè, cho dù không bày băng thì cũng rất thông thoáng mát mẻ. Phi Tâm thân hư thể hàn, luôn ngại lạnh không sợ nóng. Lúc nóng nhất cũng không dùng băng. Ban đêm cũng chuẩn bị một ít chăn mỏng. Nay nàng táo khí mấy ngày liền như vậy, đừng nói là đuổi lạnh, cái nóng lại hiện ra!
Một hồi Phùng Ý Xương lại đây, sau khi thỉnh an hoàng thượng, Vân Hi hỏi hắn bệnh tình gần đây của Quý Phi. Thấy hắn vẻ mặt ấp úng, trong lòng có phần không được tự nhiên, hắn liền đứng dậy đi ra đại sảnh. Uông Thành Hải thấy ý kia của hắn, vội vàng đuổi người ra xa. Vân Hi trở lại nhìn Phùng Ý Xương: “Trẫm đã nói không biết bao nhiêu lần. Có chuyện gì ngươi phải báo lại ngay. Ngươi là tai điếc hay là chê mệnh dài?”
“Vi thần không dám.” Phùng Ý Xương nghe xong thì vội vã quỳ xuống, thấp giọng nói. “Thật ra thì Quý Phi cũng không hẳn là bệnh. Chỉ là cần bồi dưỡng một chút!”
“Cái gì?” Vân Hi híp mắt, nhất thời không phản ứng kịp.
Phùng Ý Xương thân là viện thủ Thái y viện, thật ra cho hắn đảm nhận việc săn sóc tẩm bổ thế này mà nói cũng có chút không biết trọng nhân tài. Nhưng mà sự uỷ nhiệm của hoàng thượng, hắn tất nhiên là phải tuân theo. Thật ra thì can khương đảng sâm đương quy kia kết hợp với thược dược làm thuốc, hơn nữa tư âm của hắn vô cùng có lợi với chứng âm hư. Ngoài thì thông mồ hôi bức hàn, trong thì điều kinh thuận khí, hai bên bổ sung cho nhau, mấy tháng nay Quý Phi rõ ràng tốt hơn năm trước rất nhiều.
Nhưng bởi vì hoàng thượng thỉnh thoảng qua Cúc Tuệ Cung, nhóm nô tài bên dưới đều cẩn thận làm việc. Ti thiện bên kia thấy Quý Phi nay được sủng ái, mặc dù Quý Phi không để tâm cũng muốn nhanh chóng nịnh bợ. Quý Phi nay cáo ốm điều dưỡng, bọn họ ở đầu kia liền phối hợp, hôm nay đưa một chén gà đen đương quy cách thuỷ, ngày mai chuẩn bị một chút đông trùng hạ thảo. Mấy thứ này tất nhiên đều là thánh phẩm tư âm bổ khí, hơn nữa lại còn là thứ tốt bổ ấm. Ban đầu Phùng Ý Xương cảm thấy ăn chút cũng không có gì, nhưng mấy ngày kế tiếp, Quý Phi còn ăn lót dạ! Nhưng tóm lại là không có gì đáng ngại, huống chi loại nóng này Phùng Ý Xương nào dám tùy tiện đưa nàng thuốc điều tiết? Cho nên cũng không tiện trả lời nàng, hơn nữa nàng gần đây lại kị sống nguội, cũng không biết bị táo khí mấy ngày liền?
Vân Hi nghe Phùng Ý Xương huyên thuyên cả buổi mới hiểu được, đột nhiên trong lòng kích động muốn cười sằng sặc! Lạc Chính Phi Tâm nàng cũng có ngày hôm nay!
××××××××××××
Phi Tâm thay đổi xiêm y xong thì thấy thiền điện bên này đã không còn người. Nàng liền đi đến tẩm điện phía sau, thấy Uông Thành Hải đang đứng trông chừng bên ngoài rèm, bên trong im ắng không hề có tiếng động. Cách lớp rèm trong suốt, nhìn vào bên trong trướng, nhất thời nàng hạ giọng: “Hoàng thượng ngủ rồi sao?”
“Nay ngày dài đêm ngắn, vừa rồi hoàng thượng ngồi một tí thì mộng mị.” Uông Thành Hải nhỏ giọng chép miệng, đưa tay vén rèm để nàng đi vào.
Phi Tâm nghe xong thì đau lòng, nhẹ nhàng xách váy, thuận tay cầm một chiếc quạt tròn chỉ bạc ở trên bàn trang điểm. Gần đây chính sách mới được triển khai, công việc các nơi dồn dập đủ loại. Đợi mọi việc đi vào khuôn khổ, sợ cũng non nửa năm. Hơn nữa cái này coi như là thuận lợi, nếu không, quý tộc các nơi ầm ĩ thì phiền toái. Trên tinh thần này, hắn chịu đựng qua hết năm nay mới có thể thở phào.
Một thời gian trước, trong ngoài đều ồn ào, hắn không có một khắc yên lòng. Nay nàng trốn ở đây tránh đầu ngọn gió, cả ngày ăn ngủ đến mập, hắn lại ngày ngày hốc hác, nàng sao lại không đau lòng? Không phải là nàng không muốn đến Khải Nguyên Điện thăm hắn, cũng không phải nàng ngại sĩ diện. Chẳng qua là nàng muốn giải quyết Thọ Xuân Cung trước, hắn đỡ phải vướng bận phiền não.
Nàng vén rèm lên, ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng quạt cho hắn. Năm nay thật sự rất nóng, so với năm rồi nóng hơn nhiều. Phi Tâm mặc một bộ váy dài chỉ bạc mở rộng tà áo, áo hơi rộng, búi tóc tùng vãn. Thấy bộ dáng bình thản của hắn, nàng cũng an tĩnh hơn rất nhiều. Trước kia nàng lúc nào cũng bám lấy quy củ không buông, cứ gò bó không được tự nhiên làm cho hắn cũng khó mà thư thả, lãng phí rất nhiều thời gian. Nàng nhất thời nghiêng người tựa vào, tay này mỏi thì đổi sang tay kia, duỗi cánh tay vòng qua người hắn mà quạt. Gió nhẹ phất qua, mang theo rất nhiều hồi ức.
Đột nhiên hắn nghiêng người dựa vào một chút, đưa tay ôm thắt lưng nàng, mặt ghé vào bên cạnh nàng nói nhỏ: “Hôm nay lại dùng hương gì vậy?”
Bởi vì những lời này gợi nhớ rất nhiều chuyện đã qua, Phi Tâm nhấp môi cười cười: “Một chút đàn hương, bây giờ cũng không dám phối nhiều hương cho lắm.”
Hắn cười một tiếng, ôm nàng xoay người mang nàng đến bên giường, tay xoa nhẹ mặt nàng: “Về sau nàng ít ăn mấy món lạnh chút, vừa rồi Phùng Ý Xương nói, sống nguội vẫn nên kị.”
Hắn bất quá chỉ là đầu ngón tay khẽ vuốt, Phi Tâm đã có phần tê tê, cảm thấy quái dị. Nàng nào dám nhìn ánh mắt của hắn, chỉ rũ mắt xuống đáp lời: “Đã không có gì, thần thiếp cứ phải nhịn thôi.”
Vân Hi thấy nàng như vậy, càng cảm thấy buồn cười, đưa tay cầm lấy cây quạt trong tay nàng, thuận tay ném một cái: “Nhịn một chút đi, rồi sẽ ổn thôi.” Nói xong, hắn nửa muốn nửa không ôm chặt nàng lại, tựa vào ngực nàng.
Phi Tâm cả người kinh hãi, lập tức như mềm nhũn ra. Cảm giác quái dị kia đang trào dâng lộn xộn không ngớt, nhịp tim thoáng chốc tăng tiết tấu, khiến hô hấp của nàng càng thêm dồn dập. Càng không muốn nhìn hắn, nhưng cứ như không nghe lời vậy, mắt không khỏi nhìn hắn. Thân thể cũng tự chủ dán vào người hắn một chút!
Nếu Phùng thái y đã nói không có chuyện gì, vậy thuốc kia đúng là vô dụng mới đúng. Nhưng hiện tại Phi Tâm cũng không biết là mình đang diễn kịch rất nhập tâm hay là nàng có chỗ bất thường, mỗi ngày đều hồn vía lên mây. Nay hắn nằm ở bên cạnh, nàng nhiều lần nói với bản thân không thể quấy rầy hắn, nhưng vẫn không khống chế được mà dán người qua!
“Nàng dồn ta làm gì?” Vân Hi biết rõ nàng bây giờ không nén nổi mà chọc ghẹo, tay còn cố ý quyến luyến sau hai bên tai nàng, hắn hiểu nàng rất rõ, sau tai nàng vô cùng mẫn cảm. Như là đang đẩy nàng ra, lại làm cho nàng càng khó nhịn.
Phi Tâm cảm thấy trong đầu mình có hai người đang đánh nhau, người bình thường thì đang bị người kỳ lạ kia đánh đến thoi thóp! Nàng tim đập như trống chầu, cái cảm giác nóng bức thiếu nước mấy ngày liền lại hăng hái vọt lên, giống như ăn toàn bộ dưa hấu cũng không có tác dụng. Cả người nàng co lại, đột nhiên nâng nửa người tiến lại gần, mở to mắt nhìn Vân Hi, ngón tay tìm tòi trên cổ áo hắn.