Hôm nay hoa mai trong vườn nở vô cùng đẹp, Vân Hi thấy nàng khí sắc không tệ, liền dẫn nhóm phu tử ở Đan Thanh quán đến gặp nàng.
Phi Tâm hôm nay mặc áo bào đỏ tay rộng thêu phượng hoàng, cổ áo viền cáo lông đỏ, hai vạt ống tay áo đều có lông cáo. Nàng vốn đã trắng, hiện giờ tuyết rơi đầy vườn, càng tô điểm thêm vẻ mặt trong sáng của nàng. Y phục màu đỏ được điểm xuyết bằng sắc mai vàng, trước trán nàng có sáu cánh hoa mai, hai mắt tô vàng sáng rỡ. Vân Hi mặc long bào màu tím phủ kim tuyến, viền chồn đen, bên hông buộc dải lụa màu đen. Hắn thấy bộ dạng của nàng, cười nói: “Đều nói là thường phục giống nhau, nhưng nàng mặc lại như cát phục (1), có phải muốn trẫm thay bộ khác để làm nền cho nàng không?”
(1) cát phục là một loại lễ phục, mặc trong những dịp đặc biệt, còn thường phục là trang phục mặc thường ngày
“Không dám.” Phi Tâm cũng cười, “Thần thiếp chỉ là muốn đẹp như tranh giống như hoàng thượng, ân điển lớn như vậy, tất nhiên cũng phải ăn mặc rực rỡ hơn một chút.”
Vân Hi thấy nàng cười đến mắt cong lên, đột nhiên vì nàng thuận miệng nói câu này mà có chút ngẩn ra. Nàng thật đúng là cùng hắn đẹp như tranh, khó trách nàng hôm nay kích động như thế, trang điểm đẹp hơn vài phần. Nhất thời hắn đưa tay vòng qua nàng, cách lớp quần áo thật dày, cảm thấy thân nàng chưa đến một vòng tay của mình: “Đợi đến mùa xuân hoa đào nở, nàng lại mặc áo gấm. Chúng ta mặc thường phục vẽ nên cảnh xuân!” Hắn cúi người xuống, ghé vào bên tai nàng, “Chờ đến lúc nàng được phong hậu, đến lúc đó lại vẽ một bức đế hậu đi dạo trong vườn.”
Phi Tâm nghe xong đỏ mặt, hơn nữa hơi thở của hắn lại khiến lỗ tai nàng ngưa ngứa. Nàng hơi co mặt, chuyển hướng đề tài, thấp giọng nói: “Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp mặc áo gấm mất lễ nghi, thần thiếp liền đem xiêm y ban thưởng cho người khác.”
“Trẫm nói nàng mất lễ nghi lúc nào?” Hắn nhíu mày, “Bộ kia rất đẹp, may cũng khéo. Sao lại thưởng cho người ta? Một bộ cũng không giữ lại sao?”
Phi Tâm trợn tròn mắt, quan sát hắn một chút, cảm thấy chứng mất trí nhớ này của hắn thật sự là có khả năng. Mùa xuân năm trước, nàng mặc một thân áo gấm, kết quả lại khiến cho Đức Phi gặp hắn. Hắn không nói hai lời đổ ly trà lên người nàng, làm hại nàng mất mặt. Trở về càng nghĩ càng bực bội, nàng dứt khoát đem tặng hết mấy bộ mới cho nô tài để mắt không thấy, tâm không phiền nữa. Bây giờ lại nói bộ xiêm y kia đẹp, Bình Châu hai năm mới có thể làm ra một lượng lớn, nàng sao còn có?
Hắn thấy nàng nhìn hắn không chớp mắt, một hồi lâu mới nhớ ra chuyện này, nhất thời có chút xấu hổ, đột nhiên bấm eo nàng: “Nàng… nàng tự tìm.” Hóa ra hắn cũng có thể lắp bắp, làm cho Phi Tâm cảm thấy kinh ngạc, không khỏi tiến lại gần. Hai người lúc này lấy điện lâu làm cảnh, hoa mai làm nền, đang ngồi trên đại toạ, làm mẫu cho đám phu tử đối diện vẽ tranh.
Vân Hi cảm nhận được hương lan bát nhã toả ra từ người nàng, khẽ liếc mắt: “Nàng còn lại gần nữa thì trẫm sẽ động thủ.”
Phi Tâm thoáng chốc bừng tỉnh, lập tức rụt trở về. Nhìn mấy người đang vẽ tranh đối diện, thật ra bọn họ không cần ngồi vẽ như vậy, chẳng qua là nơi này cảnh đẹp, hơn nữa bên cạnh có lò sưởi ấm áp, bốn phía có lầu chắn gió, hai người nhất thời lười di động, liền ngồi ở đây chờ bọn họ vẽ.
Hắn một phen túm chặt nàng, trong mắt mang theo ý pha trò: “Ai bảo nàng mặc đẹp thế lại không cho trẫm tới xem trước. Mới có một ly trà đã bỏ đi? Lúc đó chỉ muốn kéo hết xiêm y xuống! Trở về nàng phải sai người tìm trong kho. Đoán chừng là vẫn còn. Đến lúc đó chỉnh lại một chút thành kiểu mới. Tới mùa xuân thì vừa vặn mặc lấy.”
Phi Tâm méo miệng nhìn hắn. Đây là lý lẽ gì? Là hắn mỗi ngày kén cá chọn canh ngại nàng mặc cái này khó coi mặc cái kia không đẹp mắt được không? Nhưng nàng thấy trong nụ cười kia của hắn có ẩn tình, nhất thời liền nói: “Thật ra bộ xiêm y đó quá diễm lệ. Màu tuy tối nhưng lại làm ra đẹp như thế. Thần thiếp cũng không thích lắm.”
“Trẫm thích.” Hắn nhanh chóng tiếp lời. “Nhưng mà nàng phải để cho trẫm xem trước.”
Một hồi thì bức họa được trình lên. Tổng cộng có ba bức. Vân Hi và nàng cùng xem. Phi Tâm thấy ngói xanh, xà chạm trổ, mai hồng kiêu ngạo trên nền tuyết, hết sức động lòng người. Nhưng người trong tranh càng khiến cho nàng cảm thấy ấm áp. Hai người ngồi song song với nhau. Tím đậm đỏ thẫm. Long phượng tô điểm cho nhau. Mặt mày sinh động. Đặt phần này trong cảnh ấm áp trên nền giấy, thật muốn đốt cháy lòng nàng.
Vân Hi chỉ vào một bức nói: “Đây là ai vẽ?” Phi Tâm nhất thời dán mắt lại gần, đột nhiên phát hoảng. Bức vẽ này thật to gan. Vẽ Phi Tâm hơi tựa thân vào Vân Hi. Hắn hơi nghiêng người cúi xuống nhìn nàng. Tay áo hai người chồng lên nhau. Thật ra khi đó tay họ đúng là quấn ở một chỗ. Nàng nhất thời ngượng ngùng. Còn không đợi nàng mở miệng, xa xa ở phía sau đã có một quan viên bào phục xám xanh quỳ xuống: “Bẩm hoàng… hoàng thượng. Là… là vi… vi thần vẽ.”
“Vẽ tốt lắm, ban thưởng thêm.”
Vân Hi liếc hắn một cái, cười rộ lên, “Quay về đem danh sách báo lên.” Nói xong hắn quay lại nhìn Phi Tâm, nàng giật mình nhìn hắn cười. Cuối cùng nàng cũng sáng tỏ, chỉ có người kia mới dám thể hiện rõ tình cảm của họ. Hắn đã không muốn tránh người ta nữa, nhưng Đan Thanh phu tử lại dám thêm tình giảm uy? Chỉ phác họa mặt mày, không dám thêm nửa điểm ôm ấp. Người nọ tuy rằng tùy tiện, nhưng lại vô cùng tự nhiên. Mà lúc này đây, hắn chính là cần một bức vẽ tự nhiên như vậy, phác lại từng chút của bọn họ! Hắn không muốn một bức thường phục như bình thường, mà muốn dưới bộ hoa phục trước cung điện này còn có thể thấy được tình yêu giữa Vân Hi và Phi Tâm.
Một hồi hai người đứng dậy, chậm rãi bước thong thả về hướng Ỷ Hoa Lâu, ở đây có một gác vẽ, lưu giữ không ít tranh chữ của các danh gia, còn có một vài bút tích Đan Thanh của tiên đế. Vân Hi kéo nàng từ từ qua xem, nhất thời thấy dáng vẻ hào hứng của nàng, liền bảo: “Trẫm vẽ nàng nhé?” Hắn cười, “Nàng giúp trẫm mài mực.”
Phi Tâm sửng sốt một chút, không biết sao lại nhớ tới chuyện xưa ở ngự hoa viên năm ấy. Nhìn thấy bộ dáng Tuyết Thanh khi giúp hắn mài mực, không phải là giống như hiện giờ sao? Nàng lúc ấy vẫn rất hâm mộ, nghĩ rằng nếu có một ngày có thể ở chung với hắn như thế cũng mãn nguyện, ít nhất không cần phải run rẩy kinh hãi là được. Nhưng giờ đây cảnh tượng lại thay đổi, nàng đột nhiên có chút đắng chát. Không biết còn rất nhiều hương vị chua xót này, tình này cảnh này, hắn có thể duy trì được bao lâu?
Hắn cuối cùng vẫn là hoàng đế, hiện giờ tuy rằng mỗi ngày hắn đều chăm sóc nàng, nhưng tóm lại không phải chỉ một mình nàng. Huống chi đoạn đường này còn dài, không ai dám nói, rốt cuộc là có gì hay với hắn. Hơn nữa nữ nhân trong thiên hạ cũng không có mấy người có thể giữ phu quân chỉ ở bên mình lâu dài. Nghĩ như vậy, vui quá hóa buồn cũng tiêu tán hết bảy tám phần.
Hắn nhìn nét mặt của nàng, hai người có khi rất hiểu nhau, từng cái nhăn mày từng tiếng cười của nàng, hắn luôn có thể nhạy cảm mà cho rằng không giống như bình thường. Bây giờ thấy bộ dáng không yên trong lòng của nàng, hắn đưa tay giữ tay nàng: “Nàng không tin trẫm, cũng chưa tới lúc phải nghi ngờ. Lúc này nàng đang nghĩ cái gì?”
Vân Hi đặt ngón tay nàng lên môi mình, không nhẹ không nặng cắn một cái. Nàng hơi đau, vội vàng muốn rút lại, hắn liền giữ lại: “Cũng không biết là nàng không tin trẫm hay là không tin chính mình.”
Lời này đập vào trái tim nàng, nhất thời nàng giương mắt nhìn hắn: “Hoàng thượng cũng tin vào tình cảm? Chỉ là thần thiếp lúc này không muốn…” Phi Tâm nhất thời ngậm miệng, quái, nàng lại buộc miệng nói một câu như vậy.
Hắn rũ mắt nhìn nàng: “Đợi đến lúc nàng và trẫm cùng nhau nhắm mắt, chúng ta sẽ tin.” Nói xong, hắn đưa tay ôm nàng, “Lúc này, thề nguyền gì đều vô nghĩa cả!”
Mặt Phi Tâm dán vào áo choàng của hắn, lành lạnh, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp. Thật ra hắn nói đúng, có hay không phải trải qua mới biết được. Nàng cần gì phải bận lòng vào lúc này, về sau mặc kệ hắn đối với ai thật giả thế nào, ít nhất giờ đây hắn đối với nàng là thật. Về phần thay đổi hay không, cũng không phải là hắn hay nàng có thể định đoạt.
Nàng vào đây, cuộc đời này chỉ ở trong này. Đoạt quyền cũng tốt, đoạt tim của hắn cũng được, dù sao nàng sẽ không tùy tiện ngã xuống.
Nàng hít sâu một hơi, chợt nghe hắn cười: “Nàng lại nổi lên ý chí chiến đấu gì đấy hả?”
Phi Tâm đỏ mặt, để cho hắn nhìn thấu nàng thỉnh thoảng cũng không hay. Nàng quẩy người một cái: “Hoàng thượng sao còn chưa vẽ?”
“Đương nhiên vẽ!” Vân Hi nói xong buông nàng ra, “Nàng mài mực đi, trẫm bôi dầu bút một chút. Đã lâu không động tới, có chút ngượng tay.” Hắn xoa cổ tay, nhìn mái tóc nàng rũ xuống từng sợi, đột nhiên lại nổi tính, quấn lên đầu ngón tay.
Trơn bóng mềm mại mà mang theo hương thơm, khiến cho lòng hắn hơi xao động, không nói hai lời liền cầm một chòm tóc của mình vấn lại. Phi Tâm sợ hết hồn, thấy hắn như vậy chính là muốn quấn cho rối nùi. Nàng vội vàng đưa tay ra, miệng kêu: “Hoàng thượng đừng làm rộn, một hồi rối nùi gỡ không ra.”
“Nàng không phải có bản lĩnh tháo ra sao?” Hắn liếc nhìn nàng một cái, tóc hai người đều rất dài, đặc biệt là của nàng, tóc vấn trên tai rũ xuống đến tận thắt lưng. Hắn quấn đuôi tóc cả hai thành hai ba vòng thành một gút, buông xuống cũng không có gì đáng ngại, nhưng sẽ không thể cách xa.
Phi Tâm trợn tròn mắt, động tác trên tay hắn cực nhanh, chờ Phi Tâm tìm đến thì phía dưới đã thành một quả cầu nhỏ. Nàng vừa chạm vào liền kích động, hơn nữa câu nói vừa rồi của hắn làm cho nàng nghĩ đến một chuyện.
Có hồi tóc bọn họ vòng vào nhau, kết quả nàng vất vả lắm mới tháo ra được mà hắn vẫn còn nóng nảy, mắng nàng ngừng lại đi, khiến nàng không biết uốn lượn thế nào mới tốt! Mấy chuyện này đúng là càng làm càng rối, làm nàng muốn nhảy dựng lên.
Vân Hi liếc nàng một cái: “Lúc này nàng tháo ra thử xem, xem trẫm không chỉnh đốn nàng!”
Nàng cúi đầu cầm lấy quả cầu nhỏ, lẩm bẩm nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Không làm phiền đến nàng, nàng quản nó làm chi?” Hắn nói xong bĩu môi, “Mài mực nhanh lên. Một hồi tay lại cứng bây giờ.” Hắn đúng là quấn tóc để hoạt động cổ tay, trên mặt lại có vẻ cười như có như không, khiến cho Phi Tâm đành bất đắc dĩ, cầm tay áo ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn mài mực. Hai chòm tóc quấn thành một quả cầu nhỏ, cho nên vừa động một tí là cả hai sẽ cùng động đậy, run thì cùng run. Không được tháo ra, hai người cũng kéo qua kéo lại không ngừng, cũng khó mà ôm ấp tình cảm!
Phi Tâm nhìn bộ dáng hắn khom lưng cầm bút, vốn định bắt chước Tuyết Thanh tới nghiêng vẹo một chút, nhưng nghĩ như vậy nàng lại có phần cứng ngắc, rốt cuộc cũng không được tự nhiên. Ráng sức một nửa cũng không dám, chỉ lo giữ lấy ống tay áo, tay khác thì thay hắn mài mực. Nhìn vài nét bút phác thảo của hắn một hồi, nàng đột nhiên nói: “Hoàng thượng, mấy ngày nữa đến chỗ khác dạo một chút mới được.”
Vân Hi biết nàng có ý gì, nhìn chăm chút một lát: “Tết nhất tới nơi, đừng có chọc trẫm không thoải mái! Mới có mấy ngày mà nàng đã sợ rồi?”
“Thần thiếp không có sợ.” Phi Tâm nuốt vào nhả ra một tí, cẩn thận cười theo, “Nếu hoàng thượng cần người, trước hết không phải…” Nàng thấy ánh mắt hắn không ổn, nhất thời sợ hắn sẽ nổi cáu với nàng.
Vân Hi biết nàng đang nói đến Lâm Tuyết Thanh, hiện giờ đang mượn phụ thân nàng ta cùng đối nghịch với đám lão già hủ bại kia. Bên này nữ nhi của hắn mất mặt, giận dỗi hơn một tháng không ló đầu ra. Nữ nhân Lâm gia kia mỗi tháng tiến cung phụng dưỡng thái hậu, gặp nữ nhi bị ủy khuất, lại “chẩm đầu phong” với Lâm Hiếu (2). Tuy rằng chính bản tính nóng nảy của Lâm Tuyết Thanh giảm bớt đi chuyện của hắn, để hắn thuận tiện đẩy Phi Tâm lên, nhưng cũng không động được nàng ta, cho dù muốn động, cũng phải chờ công khai chính sách mới rồi nói sau.
(2) “chẩm đầu phong”: ý nói thê tử hoặc tình nhân ở bên gối giật giây, can dự vào chuyện nhà trai
Nhưng Vân Hi đều phiền muộn chuyện Phi Tâm an bài nữ nhân cho hắn mỗi ngày, lấy quyền lực của hắn trao đổi lợi ích. Có khi thậm chí còn làm cho hắn cảm thấy hắn là cái gì đó, cứ nghĩ đến là khiến cho người ta ghét bỏ. Nhất thời hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Nàng bớt can thiệp đi, chân là mọc trên người trẫm, trẫm muốn đi đâu thì đi!”
Phi Tâm rụt đầu lại, không dám nói ĩưa. Một lát sau, nàng lại thì thầm nói nhỏ: “Hoàng thượng qua ngồi một chút cũng được, không cần phải…”
Hắn vừa nghe xong, đột nhiên quay đầu nhìn nàng chòng chọc. Vân Hi nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, nhếch môi cười: “Nàng ghen à?”
Phi Tâm sửng sốt một chút, nhất thời ấp a ấp úng: “Thần thiếp ghen lúc nào?”
“Vậy nàng đang nhắc nhở trẫm? Nàng quản trẫm phải đi qua đó ngồi một chút hay nằm một tí sao?” Vân Hi cười càng lúc càng quỷ dị, càng nói lại càng thô bỉ, khiến cho Phi Tâm vô cùng xấu hổ, nhất thời tay mất lực, hai giọt mực rơi lên vải.
Phi Tâm kìm nén một lúc lâu, nói nhỏ: “Thần thiếp từ nhỏ đã nắm rõ lời dạy của Nữ huấn, biết rõ phải hầu hạ thể nào thì vua mới để ý, tuyệt đối không dám có…”
“Được rồi được rồi.” Hắn thấy nàng lại bắt đầu khuôn sáo, nhướng mày lên, đột nhiên tiến lại nói, “Trẫm cũng cảm thấy nên đi, nàng nói đi nói lại như vậy cũng nên nghỉ ngơi.” Nàng vừa định gật đầu, hắn lại càng gần, dán bên lỗ tai nàng, “Có điều trẫm không định ngồi một chút, chả có ý nghĩa gì cả. Dù sao nàng đã lâu như vậy không bồi dưỡng, trẫm cũng nên đi giải nhiệt.”
“Hoàng thượng, hoàng thượng tác chủ là tốt rồi.” Phi Tâm thấy hắn tạm thời nói như vậy cũng không vặn lại nữa, ấp úng cả buổi, tay lại càng dùng sức. Đột nhiên “xoẹt” một cái, một mảng mực lớn vẩy lên, Vân Hi liếc mắt, nhanh tay kéo nàng lui về sau. Mực lốp bốp nhuộm đầy bàn, bức hoạ cũng bị làm hỏng.
Phi Tâm choáng váng, cầm nghiên mực không biết nên làm thế nào cho phải. Vân Hi thấy tay áo nàng dính hai giọt, cười đến mức gập cả người, nhất thời kéo lọn tóc kia của nàng giương lên, vô cùng hài hước. Phi Tâm tím mặt, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, nàng cũng không nói chính mình có ghen hay không, nhưng hiện giờ hắn như vậy nàng lại có chút ngượng ngùng, nhất thời đứng ngẩn ngơ ở đó, thì thào hỏi: “Hoàng… hoàng thượng còn… còn vẽ hay không?”
Hắn cười không dừng được, chỉ vào nàng trên bức vẽ: “Xem, Phi Tâm mặt đen!” Phi Tâm đứng đó, há hốc mồm, cũng không biết nên khóc hay cười, dù sao sắc mặt thật sự cũng biến thành đen rồi.