Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 4 - Chương 18

Quyển 4 –

Trình con trên tiệc mừng thọ


Sau tiệc sinh nhật thái hậu thì còn gần một tháng nữa là đến hoàng thượng, lại vừa vội vàng đại giá trở về không lâu, hơn nữa năm nay thái hậu lại đặc biệt nói không cần làm lớn, hoàng thượng vì phối hợp thái hậu nên cũng giảm đi một nửa chi phí với tiệc mừng sinh nhật của mình. Nhưng dù giảm thế nào thì lễ nghi thiếu nửa điểm cũng không được, sân khấu, đài hát, tiệc đại thọ,… đều phải có.

Hai mươi tháng mười một, hoàng thượng dẫn nhóm phi tần đến chúc thọ thái hậu, một số con cháu hoàng tộc và nữ quyến đã đến chúc thọ trước, chúng đại quan hoàng thân quốc thích và nữ quyến lĩnh chỉ vào cung bái lạy. Bởi vì đêm trước tiệc mừng thọ thái hậu năm ngoái xảy ra nhiều chuyện, Đại Tư Mã đột ngột qua đời, hoàng thượng phế hậu, Tuyết Thanh đẻ non, … khiến cho thái hậu hoàn toàn không có lòng dạ nào mà hưởng lạc. Năm nay tuy rằng bề ngoài ồn ào hơn năm trước một chút, nhưng năm nay thuận lợi hơn, thái hậu vừa Nam tuần về Giang Đô một chuyến, tâm tình cũng dần dần yên ổn.

Lúc thái hậu Nam tuần thì mọi việc không cần hỏi mình, cứ thoải mái tùy ý. Khi ấy hoàng thượng một mình dẫn theo Quý Phi chạy tới Bình Châu, suýt nữa xảy ra chuyện. Vốn dĩ bà buồn bực, nghĩ lại mà sợ, nhưng Phi Tâm bệnh nặng, bà cũng không tiện nói gì nữa. Về sau Phi Tâm lại có thai, thái hậu quyết định cái gì cũng không nói ra. Mỗi ngày bà cũng chỉ hưởng lạc, cũng không quản hậu cung như thế nào, an tâm vượt qua thời gian thái bình. Ngay cả hoàng thượng cũng gạt mẫu thân của hoàng trưởng tử sang một bên không phong thưởng, bà cũng mặc kệ, tùy ý hắn như thế nào!

Hậu cung vốn bởi vì đối đãi của hoàng thượng với Tuấn Tần mà có chút ý kiến, nhưng vì tiệc mừng sinh nhật của thái hậu sắp tới, hơn nữa Đức Phi gần đây ra sức phơi bày năng lực xử lý trước mặt hoàng thượng và thái hậu, làm sao có thể để cho đám phi tần nói bừa khiến người ta phiền não? Cho nên hết lần này đến lần khác đi tố giác các cung viện, nếu còn rảnh rỗi nói xàm thì sẽ trách phạt! Hiện giờ hoàng thượng vừa trở về, Quý Phi hoài thai cũng khó thị tẩm. Mọi người đương nhiên không muốn bị người ta tìm ra chỗ sai mà giam cầm, bởi vậy cũng không ai dám nói gì, hậu cung thoạt nhìn thì vẫn hoà hợp êm thấm. Hai ngày trước là đầy tháng hài tử của Tuấn Tần, Phi Tâm thân mình không được tốt nhưng vẫn đi thăm, muốn được hưởng không khí vui mừng một chút, cũng tốt cho thai của mình. Thấy hài tử kia tròn trịa như vậy, trong lòng nàng cũng vui vẻ, đặc biệt tặng một chiếc vòng tay khóa vàng cho nó.

Khang công chúa của Ninh Hoa Phu nhân hiện giờ đã một tuổi, cứ luôn ở trong Nghi Hưng Cung. Nghi Hưng Cung ở phía đông nam Thọ Xuân Cung, nơi đó là chỗ con trai con gái vua ở khi còn bé, bình thường sau khi hài tử được sinh ra không lâu sẽ được nhũ mẫu và cung nữ mang đến đó nuôi đến khi được hai tuổi, thời kì này sẽ không rời mẹ ruột, tiếp theo sẽ được hoàng thượng lệnh cho Cư An Phủ sai bảo mẫu đến giáo dục dạy dỗ, lớn chút nữa sẽ dần dần tăng thêm người theo hầu, lúc này sẽ được mẹ ruột ở bên cạnh chỉ điểm, thêm vào đó sẽ dốc lòng vun xới. Nếu mẹ ruột có địa vị cao, hoặc là hoàng thượng đặc biệt sủng ái, bên dưới làm việc cũng liền đặc biệt tận tâm, có người hầu hạ khắp nơi thì hậu đãi cũng càng thêm nhiều. Cho nên, hài nhi khi còn bé, cùng là huyết mạch của hoàng thất, cùng được nuôi nấng trong Nghi Hưng Cung, nhưng điều kiện lại không giống nhau.

Mẹ đẻ của Khang công chúa Ninh Hoa Phu Nhân tuy rằng sớm đã u cư, nhưng bởi vì thái hậu lúc nào cũng đốc thúc, nô tài nào dám chậm trễ. Phi Tâm trước khi Nam tuần cũng qua thăm vài lần, đứa trẻ này tuy là sinh ra vốn đã có chút kém cỏi, nhưng càng lớn càng đáng yêu. Mà Phi Tâm cũng không tiện đi nhiều, một là không muốn để người ta nói nhiều, hai là không muốn gợi lên phiền muộn khi bản thân đã vào cung nhiều năm mà chưa sinh đẻ được.

Hiện giờ tuy rằng nàng cũng hoài long duệ, nhưng tóm lại là thai này không chắc chắn, trong lòng cũng không ổn định. Cho nên lần này đầy tháng hài tử của Tuấn Tần, vì hoàng thượng không quá để ý, tất cả đều là Cư An Phủ lo liệu tiệc đầy tháng. Cư An Phủ gần đây vì hoàng thượng làm chong chóng đo chiều gió mà thấy hoàng trưởng tử này không vừa ý hoàng thượng, nhất thời cũng liền miễn cưỡng, không sao hăng hái cho được.

Thời gian này, Phi Tâm mặc kệ mọi chuyện, cũng nhờ Đức Phi gắng sức lo liệu, có Đức Phi giải quyết, tiệc rượu cũng vô cùng náo nhiệt. Nhất thời Phi Tâm lại cảm thấy nửa năm này Đức Phi mặc dù không thể nói năng lực làm việc có thể kéo dài được bao lâu, nhưng xử sự thì khôn khéo hơn so với ngày trước.

Tuy rằng Phi Tâm không để ý tới chuyện lần này, nhưng từ mọi phương diện nàng cũng biết được tình trạng nửa năm nay. Năng lực giải quyết của Đức Phi là hữu hạn, trong cung có thể ổn định, tất cả đều là do hoàng thượng đi vắng, chúng phi tần cũng không buông thả hay hứng thú gì. Hơn nữa các đại thái giám nội phủ đều là người từng trải, có nàng ta hay không thật ra đều giống nhau.

Nhưng tính tình nàng ta rất khôn khéo. Khi Tuấn Tần bắt đầu mang thai, Đức Phi vốn rất không vui, lại không tình nguyện ở lại. Phi Tâm đi miền nam, Đức Phi lại càng mất hứng. Nhưng hai cái đinh này trong mắt nàng ta, nàng ta đều hiền lành mà chờ đợi, thật là làm cho Phi Tâm cảm thấy nàng ta càng ngày càng thích nghi.

Có khi Phi Tâm cũng cảm thấy, nếu thái hậu về sau cũng không để ý gì đến chuyện hậu cung nữa, Đức Phi cũng có thể không hẹp hòi mà nhìn thông suốt, vậy cuộc sống yên bình của hậu cung sẽ sớm trong tầm tay. Ngược lại không phải là hai người kia luôn khiến Phi Tâm nhức đầu, chính cái gọi là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, một người khéo léo thì cũng không so được với mọi người một lòng một dạ. Ít nhất là có thể hào phóng mà nhất trí. Dù sao hậu cung to như vậy, sao có thể mọi nơi đều đồng lòng? Chỉ giữ cho mọi người chung sống hòa thuận với nhau, ít nhiều ưu khuyết điểm nàng sẽ không lo lắng mà vất vả.

Ngày hai mươi hai tháng mười một là ngày thứ ba lễ mừng thọ của thái hậu. Cơ bản ngày này chính là lúc mọi người thoải mái một trận. Hoàng thượng thiết yến, chúng phi tần đều vui. Hoàng thượng hiếm khi cao hứng, chúng phi tần sao có thể không đi? Yến hội đặt ngay sau ngự viên Tập Tinh Điện. Trước có đài kịch múa phượng, bên cạnh có một cái ao lớn, cảnh có núi có cây. Bên trong là ngô đồng, bạch quả, thông liễu và hỏa phong. Lúc này là cuối thu, bắt đầu vào đông. Vàng đậm, lửa đỏ, xanh ngắt các loại phong cảnh. Sóng nước trong vắt. Cảnh cũng trở nên khác biệt.

Bữa tiệc lần này không giống như lần trước, phân theo giai cấp, tự mỗi người tìm chỗ ngồi mà bố trí một cái bàn tử đàn tròn lớn chạm khắc ngà voi, giống như dân gian vậy. Tất cả đều ngồi chung một chỗ, hoàng thượng ở giữa, sau đó nhóm phi tần sẽ dựa theo thứ tự mà ngồi vòng quanh hai bên hoàng thượng thành một vòng tròn lớn.

Phi Tâm thân mình bất tiện, ngoại trừ tiệc mừng thọ của thái hậu và hoàng thượng hôm đó thì những cái khác đều không đi. Hơn nữa nàng cũng không thể uống rượu. Cho nên lần này vốn định sắp xếp Tuyết Thanh ngồi ở bên phải hoàng thượng, Tuấn Tần vừa hết nguyệt kỳ ngồi ở bên trái. Ai ngờ Tuyết Thanh nhất định không chịu, không để cho nàng ta và Tuấn Tần ngồi bên cạnh hoàng thượng, một mặt lại vui vẻ hòa nhã, khiến cho Phi Tâm nhất thời có chút ngượng ngùng. Nàng cảm thấy Tuyết Thanh hiện giờ thật sự khác ngày xưa rất nhiều, chính mình cũng không nhìn ra.

Hoàng thượng hôm nay cực kỳ cao hứng. Múa phượng trên đài và mấy màn hí kịch khác đều vô cùng náo nhiệt. Các phi tần vừa mới bắt đầu còn ngồi ở một chỗ, một hồi sau thì nóng lòng muốn thử. Bởi vì Phi Tâm không thể uống rượu, cũng chỉ thay bằng một chút trà. Rượu quá ba tuần, đột nhiên Tuấn Tần lanh lảnh nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng. Thừa dịp hôm nay là tiệc mừng thọ. Chúng tỷ muội cũng đều ở đây. Thần thiếp đang có một chuyện muốn nhờ.”

Nàng vừa mở miệng, mọi người đều im lặng. Vân Hi bưng chén, mắt hạ xuống: “Chuyện gì?”

Tuấn Tần cười: “Thật ra ngày đó tiệc mừng đầy tháng của hoàng trưởng tử, Quý Phi nương nương thân mình không khỏe nhưng lại đến thăm…”

Phi Tâm vừa nghe nàng nói, nhất thời cũng chăm chú, lại nghe Tuấn Tần tiếp tục nói: “Quý Phi nương nương vô cùng yêu thích hoàng trưởng tử, còn ban cho không ít đồ vật. Thần thiếp từ sau khi sinh cũng khí trệ máu ngưng, cơ thể không được tốt lắm. Thần thiếp muốn… Quý Phi nương nương đã yêu mến như thế, không bằng mời hoàng thượng làm chủ, giao hoàng trưởng tử cho Quý Phi nương nương, sau này có nương nương săn sóc quản giáo, tất nhiên là tốt hơn so với thần thiếp nhiều.”

Thốt ra lời này, người khác hãy còn kinh ngạc, chiếc đũa trong tay Đức Phi bên phải Phi Tâm rơi xuống bàn. Nàng ta không thể tin được xoay mặt qua, thấy Tuấn Tần đứng lên.

Phi Tâm cũng rất sửng sốt, nhưng nàng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói gì. Vân Hi nhìn Tuấn Tần: “Hiện giờ Quý Phi cũng mang thai, hơn nữa, mặc kệ là hài tử nào cũng là cốt nhục của trẫm, ái phi cần gì phải như thế?”

“Hoàng thượng, thần thiếp kiến thức nông cạn, không làm được việc lớn. Không bằng Quý Phi nương nương đoan trang mẫu mực, nếu hoàng trưởng tử có mẫu thân như Quý Phi nương nương đến dạy, so với thần thiếp còn tốn hơn gấp trăm vạn lần. Thần thiếp thấy Quý Phi nương nương yêu thích hoàng trưởng tử, cho nên mượn dịp này, xin hoàng thượng đáp ứng. Thần thiếp tin Quý Phi nương nương nhất định sẽ xem như con mình đẻ ra, huống chi thần thiếp ở trong cung, cũng không phải là không mong mỏi, tự nhiên cũng sẽ lúc nào nên trợ giúp Quý Phi nương nương, cho nên, xin hoàng thượng ân điển.” Tuấn Tần quỳ xuống nói.

“Ý Quý Phi như thế nào?” Vân Hi quay sang nhìn Phi Tâm, bên môi mang theo ý cười nhạt.

“Nếu Tuấn Tần đã có lòng tốt, thần thiếp há lại phật ý? Hoàng trường tử do Tuấn Tần sinh ra, người trong thiên hạ đều biết, hiện giờ chẳng qua là thần thiếp dạy dỗ thay. Thần thiếp thân là Quý Phi, đang mang huyết mạch hoàng thất, biết rõ luân thường đạo lý thì sẽ hết sức chịu trách nhiệm.” Phi Tâm cúi đầu đứng dậy, nửa cúi người nói.

“Nếu hai người đã đồng ý, trẫm liền ưng thuận. Mấy ngày tới mang hết mấy ấn tín của hoàng trưởng tử, toàn bộ những gì liên quan sang Cúc Tuệ Cung. Tất cả các nô tài trông coi hoàng trưởng tử cũng trình lên Quý Phi.” Vân Hi nghe xong liền mở miệng, toàn bộ mấy phi tần đều đứng dậy hưởng ứng, mấy nô tài bên cạnh cũng lập tức ghi chép lại.

Ngày hai mươi hai tháng mười một năm Tuyên Bình thứ mười sáu, hoàng thượng chuẩn tấu Tuấn Tần, giao hoàng trưởng tử sang Cúc Tuệ Cung cho Quý Phi nuôi nấng. Hôm ấy có nhiều cung phi ở đó, thái hậu ngày kế cũng cho phép, nói Quý Phi có tài có đức, có thể đảm đương trọng trách nuôi nấng, nhưng không nhắc tới chuyện Tuấn Tần cảm tạ Quý Phi!

Tuấn Tần khi đó cảm tạ Phi Tâm, Phi Tâm kéo Tuấn Tần nói với Vân Hi: “Lại nói tiếp, hoàng thượng vẫn còn thiếu muội muội một cái phong hào, trước đây bởi vì hoàng thượng bận chuyện mừng thọ, hiện giờ không thể từ chối được.”

Mọi người nghe xong có chút giật mình, chưa từng thấy Quý Phi nói chuyện thoải mái với hoàng thượng như vậy, có thể thấy được nửa năm này thật là có chỗ không rõ ràng.

Hai người đều gợi lên hứng thú, Tuyết Thanh từ lúc nghe Tuấn Tần nói xong thì sắc mặt càng bi thảm. Tuấn Tần nghe thấy thì như bị hù dọa, vội đáp: “Không dám, thần thiếp vạn lần không có ý này.”

“Quý Phi nói là mẹ quý nhờ con, nào có thể không phong hào?” Vân Hi cười tủm tỉm nói, “Chẳng qua là trước đây bận chuyện trong triều, nhưng thật ra trẫm nhất thời không nhắc tới. Hiện giờ đã biết dụng ý của Hưng Hoa Các, vẫn chưa ban cho hài tử một cái tên? Không bằng mọi người cùng nhau suy nghĩ một chút, tìm cho hoàng trưởng tử một cái tên hay đi?”

“Thần thiếp tuyệt đối không dám. Từ xưa ban thưởng tên đều do hoàng thượng làm chủ, thần thiếp nào dám đi quá giới hạn.” Tuấn Tần sợ tới mức vừa muốn quỳ, Phi Tâm dựa thế kéo nàng, nhất thời chúng phi tần rời chỗ ngồi, chúc mừng danh hiệu, nói cái gì đều có. Chỉ có Tuyết Thanh ngơ ngác, Vân Hi nhíu mày, cũng nói nói, thừa dịp ngay lúc này, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt. Nhất thời trật tự cũng rối loạn, cũng không biết khi nào thì Ngô Mỹ Nhân đã tiến đến bên cạnh hoàng thượng kính rượu, rượu kính xong cũng không rời đi, chiếm cứ chỗ Tuấn Tần không đứng dậy. Trần Mỹ Nhân kia cam chịu tỏ ra yếu thế, không dám lỗ mãng ngồi vào giữa Đức Phi và hoàng thượng mà ngồi lệch qua bên cạnh hoàng thượng, dâng đồ ăn lên. Lần này thì một ổ bùng nổ giống nhau, ngay cả Hòa Tần bình thường nhát gan cũng tiến lại đây, thổi phồng chén canh. Thoáng chốc Đức Phi mặt tái mét, Tuấn Tần và Phi Tâm đưa mắt nhìn nhau, Tuấn Tần chỉ liếc mắt một cái rồi vội vàng né tránh, nhưng Phi Tâm nhìn nét mặt kia, thật ra giống như trút được gánh nặng, còn nàng sinh con trai lại như ôm củ khoai lang phỏng tay. Hiện giờ cũng xem như là thoát được!