Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 3 - Chương 2

Quyển 3 –

Mãnh tướng đương triều cũng có nỗi sợ


Ánh mắt Vân Hi nháy nháy, nhìn vẻ mặt Phi Tâm trông không được tự nhiên lắm, nhưng cũng không lật tẩy cô. Bất chợt mỉm cười, đưa tay lên sờ những thứ trên bàn. Tay y rất thanh tú, khớp xương săn chắt, khẽ giơ ngón tay lên, khiến người ta cứ bất giác liên tưởng đến cảnh dòng nước chảy trên núi cao, nho nhã hòa hợp.

Ánh mắt Phi Tâm chăm chú vào bàn tay y, đột nhiên khẽ hô: “Hoàng thượng , cẩn thận!”

Cô bỗng dưng nhích động, khiến Vân Hi hơi kinh ngạc, theo bản năng bàn tay đang ấn lấy bờ vai cô thả lỏng ra, nhưng bàn tay kia thì thuận thế chống lên bàn. n vào một cái, một cảm giác đau nhói phát ra từ ngón giữa, y vội rụt tay lại, ngón tay đã ứ một chấm đỏ, giọt máu nhỏ xuống!

Phi Tâm vô cùng lo lắng, nhìn thấy y đưa tay qua, trong đó toàn những thứ kim chỉ để thêu thùa may vá. Cô vội vàng đưng dậy, nhưng cũng không kịp, nhìn thấy tay y chảy máu, lúc ấy vừa sốt ruột lại vừa hoảng sợ, cũng chẳng màng nhiều, nhanh chóng ấn mặt tay y, vội vàng cất tiếng sai người mang nước mang thuốc đến.

“Không sao, chỉ đâm nhẹ thôi. ” Y cúi đầu nhìn cô, khẽ cắt ngang lời kêu gọi cô vừa muốn thốt ra.

Phi Tâm thấy tay y túa máu, chắc cũng bị đâm khá sâu, trong lòng lo lắng, buột miệng nói: “Hoàng thượng chẳng thèm nhìn mà đã sờ, nhìn ngón tay bị đâm phải rồi kìa! Bây giờ đang ở trên sông nước, trời lại nóng, bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Thật là…thật là….” Cô bỗng im bặt, cảm thấy mình thật hỗn xược. Đồng tử chợt co lại, cô lầm bầm: “Tại thần thiếp hầu hạ không chu đáo, thần thiếp….”

Cô vừa buông tay, ngón tay Vân Hi đột nhiên đưa đến ngay trước mặt cô, màu đỏ tươi đó bỗng chốc khắc sâu vào đồng tử của cô. Cô sững sờ, vội vàng kéo khăn tay trong vạt áo ra muốn băng lại cho y. Nào ngờ tay y lại rút về, cô không hiểu ý y, bèn ngẩng đầu nhìn y, vừa ngước lên đã chạm phải ánh mắt như cười lại như không. Y đưa ngón tay về phía cô: “Nếu Quý Phi đã không hầu hạ chu đáo thì hãy thay trẫm cầm máu đi chứ? ” Y nói rồi tiện thể đưa tay thẳng vào khe miệng cô đang mở hờ!

Cô giật mình, theo bản năng muốn lùi lại. Tay y nhanh chóng choàng sang eo cô, cô vùng vẫy nắm lấy cánh tay y, gương mặt đỏ bừng lên, lại không dám kéo tay y ra, có một mùi hơi tanh của máu đã hòa lẫn với hương hoa lan nhàn nhạt trên tay y, tạo nên một thứ hương vị mê ly. Cô muốn lên tiếng nhưng đầu lưỡi vừa chạm đầu ngón tay y thì trong đầu phát ra một tiếng lùng bùng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

“Như vậy thì máu sẽ thôi chảy nữa rồi. ” Y khẽ giọng, ngón tay cũng rất không ngoan ngoãn, cứ lướt là nơi đầu lưỡi cô.

Phi Tâm vốn không tán đồng những cách quái lạ này, và cô luôn quan niệm bệnh bắt nguồn từ miệng, cảm thấy như vậy rất mất vệ sinh. Nhưng lần này cảm giác thật khó diễn đạt, vừa ngượng lại vừa cảm thấy nóng ran, khiến cô bất giác nút vết thương nhỏ của y, con mắt cứ đảo tới đảo lui, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào một chỗ nào cả. Dường như chỉ cần ngừng lại thì cả người sẽ mềm nhũn.

Y nhìn vẻ mặt của cô, bất chợt rút tay ra, cô không phản ứng kịp, trông giống như không nỡ buông, đầu giật ra phía trước một cái, khiến cô thật sự hết sức xấu hổ. Khóe môi y khẽ nở nụ cười, ôm lấy cô vào lòng: “Nàng xem, không cần đến thuốc nữa rồi đúng không? ” Nói xong, lại đưa tay tháo bỏ trâm cài tóc của cô, mái tóc dài buông xõa, tựa như thác nước .

Sóng mũi cô chạm vào ngực y, cảm giác được mái tóc dài đang buông xõa, tim chợt đập nhanh. Nhưng cũng may y không làm gì nữa, cô mới khẽ thở phào, gần đây nhàn quá, nhàn quá, nhàn đến phát chán, đâm ra lại quên khuấy tháng ngày, hoàn toàn không nhớ đã là ngày mấy tháng mấy rồi!

“Quý Phi đã lâu không thêu thùa, cũng chẳng biết đôi giày may xong sẽ trông như thế nào đây.” Vân Hi đột nhiên cất tiếng, khiến cô hơi sững người, mặt ngày càng nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn y. Bỗng dưng nghĩ lại quãng thời gian này, nếu không phải được y che chở, cô nào tiến được đến ngày hôm nay! Nghĩ tới đó, cô hơi lúng túng: “Thần thiếp tay nghệ còn kém, thực ra hoàng thượng cũng….”

Y thấy gương mặt cô căng đỏ lên, bèn thả lỏng tay đang choàng cô ra, quay người ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy cô ngồi: “Giày không đẹp trẫm không nhận đấy. ”

Phi Tâm vội gật đầu, vừa định quỳ xuống đo kích cỡ cho y thì nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, sau đó nghe thấy tiếng ho khẽ của Uông Thành Hải ngoài kia. Phi Tâm hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Vân Hi khẽ nhíu mày, cất tiếng: “Ngươi lại có chuyện gì?” Lời y vừa thốt, Uông Thành Hải vội quỳ xuống dập đầu, gương mặt nhăn nhó: “Hoàng thương, nô tài thực sự không dám quấy nhiễu hoàng thương. Nhưng mà…”

Phi Tâm nhìn bộ dạng của hắn, chợt thấy buồn cười. Chắc hoàng thương bảo hắn đợi bên ngoài, nào ngờ có việc, hắn hết cách nên mới tạo tiếng động để gây chú ý.

“Việc gì? Nói nhanh. ” Vân Hi tỏ vẻ bực bội.

Uông Thành Hải lại dập đầu hai cái, chỉ về phía sau: “Tả đại nhân hiện vẫn còn đang quỳ ở kia, cứ nằng nặc kêu gào rằng không gặp được hoàng thượng thì chết cũng không đứng dậy.”

“Bảo hắn chết đi! ” Vân Hi hứ một tiếng, “Chưa gặp ai như hắn. ” Vừa nói xong, bên ngoài đã nghe tiếng bước chân thình thịch, sau đó bèn nghe thấy tiếng gọi “Hoàng….” vừa được một nữa lại nghe tiếng “loảng xoảng…” hệt như âm thanh của thứ gì bị ném vỡ. Những tiếng động khiến tâm trạng u ám, cũng không thấy ai lên tiếng, nhưng Phi Tâm nghe xong thì hơi hoảng, chắc là Tả Hàm Thanh đang muốn xông vào.

Vân Hi đứng dậy, kéo Phi Tâm qua một bên, tự mình phủi áo bào rồi đi thẳng ra ngoài. Y đi được vào bước thì đã ra đến sảnh thuyền rộng lớn. Tả Hàm Thanh đã bị thủ hạ của Bàng Tín kìm xuống bên ngoài sảnh, có lẽ lúc đè hắn xuống cũng không nhẹ, mặt trầy xước cả rồi. Bởi vì bọn Bàng Tín cho rằng hắn cũng là kẻ học võ nên lúc ra tay không hề nương tình. Thấy Vân Hi ra, mọi người đều quỳ xuống, miệng hô vạn tuế.

“Tả Hàm Thanh, ngươi chán sống rồi à? ” Vân Hi tuy giọng nghiêm nghị nhưng hoàn toàn không hề biểu lộ giận dữ trên gương mặt, “Làm quan to như thế mà chẳng biết một chút phép tắc nào. Hay là ngươi muốn về Tây Bắc giữ cổng thành?”

“Hoàng thượng! ” Tả Hàm Thanh sắp khóc đến nơi, nửa bên má hằn một dấu giày to. Y là hữu tướng Kinh Biện, nhưng Hành Vụ trực thuộc đại nội quản lý nào có nể mặt y, lúc ấy vẫn cứ đá thẳng vào mặt, “Hoàng thượng đừng đùa vi thần nữa, vi thần không dám lắm điều vì những chuyện linh tinh nữa, xin hoàng thượng khai ân! ”

Phi Tâm loanh quanh trong vòng, chẳng thấy bóng dáng Tú Linh, chẳng biết lại đi đâu nữa rồi. Cô chỉ sợ không kìm được tên họ Tả thì sẽ làm hoàng thượng bị thương, nhưng cô lại không dám ra ngoài. Nghe đồn Tả Hàm Thanh này lực đại vô biên, lần đầu đánh trận đã rất hung hãn. Nhưng đột nhiên lại nghe tiếng y khóc nấc, Phi Tâm sửng sốt và cũng trở nên tò mò, không biết hoàng thượng đã trêu hắn như thế nào?

Tả Hàm Thanh vừa khóc thì khuôn mặt lại càng sưng vù lên, những người đứng bên cạnh đều sắp nhịn cười hết nổi. Uông Thành Hải vẫy phất trần loạn xạ, Vân Hi ra hiệu với Uông Thành Hải. Hắn hiểu ngay, Quý Phi không ai ở bên cạnh nên hoàng thượng muốn y đến hầu hạ. Sắc mặt Vân Hi bình thản, đi thẳng tới trước mặt Tả Hàm Thanh: “Trẫm thiết yến đãi quần thần, chỉ ban thưởng cho ngươi. Ngươi không tạ ân nhận thưởng, ngược lại còn vì chuyện này khóc lóc với trẫm, quấy nhiễu cả hai ngày , không sợ người ta cười cho à!”

“Hoàng thượng! ” Tả Hàm Thanh khóc rống lên, vùng vẫy muốn xông tới níu chân hoàng thương, “ Hoàng thương tha cho thần đi, từ nay về sau vi thần không dám nữa. Hoàng thượng người cũng biết đấy, vợ vi thần rất hung dữ, nếu biết chuyện thì chắc chắn sẽ đánh chết vi thần! ”

Phi Tâm đứng hơi xa nên không nghe rõ, chỉ nghe thấy nào là đánh chết, đánh chết…., cũng chẳng dám tiến đến gần, đột nhiên thấy Uông Thành Hải bước vào, vội vàng hỏi: “Công công có thấy bọn nô tài đó chạy đi đâu rồi không? Sao chẳng thấy bóng dáng ai cả?”

“Nương nương chớ lo, vừa nãy nô tài có việc gấp, nhất thời chưa tìm được người nên cả gan nhờ Phúc công công giúp cho. Linh trưởng cung có lẽ đang bận sắp xếp công việc! ” Uông Thành Hải không vội không vàng quỳ xuống bẩm, “Nô tài chưa kịp bẩm nương nương, xin nương nương phạt tội! ”

“Dậy đi.” Phi Tâm nghe rồi cũng chẳng nói được gì, ngập ngừng giây lát rồi hỏi. “Ngoài kia xảy ra chuyện gì? Sao ồn ào đến thế? ”

Uông Thành Hải nghe xong thì hả hê, cúi người tiến tới, nói nhỏ bên tai Phi Tâm: “Trong buổi yến tiệc mấy hôm trước hoàng thượng đã ban vũ cơ cho Tả đại nhân, còn sai người làm một bài Nam Hành thập tam điều cho Tả đại nhân, vì chuyện này nên ông ấy đã khóc hai ngày trời! ”

“Hả? ” Phi Tâm nghe xong thấy sững sốt.

“Nương nương ở trong cung nên không biết, nhà Tả đại nhân có bà vợ hung dữ, chỉ một tí chuyện cũng có thể đánh ông ta sưng vù mặt mũi. ” Uông Thành Hải vui đến xếch cả mắt, “Dạo trước vì chuyện Hoa Mỹ Nhân, một quan võ như ông ta cũng nhúng tay, hoàng thượng đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông! ”

Trên đời này còn có loại đàn bà này à? Một người có thể khiến võ tướng lực đại vô biên khiếp sợ đến thế!