Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 2 - Chương 26

Quyển 2 –

Cúc nở chuông kêu, cuối cùng tâm cũng thông


Vân Hi luồng tay sang, bế Phi Tâm đi thẳng vào tẩm cung. Uông Thành Hải rất chu đáo, không kêu gào sai người hầu hạ, chỉ cúi người khép nép đi bên cạnh.

Trời đã tối dần, gần đến giờ Tý, Vân Hi vẫn chưa buồn ngủ, từ từ bước xuống bục, đi qua khỏi chiếc rèm che, ánh mắt bất giác nhìn về phía bàn trang điểm bằng gỗ lê. Chiếc bàn trang điểm này rộng và dài, nép sát bờ tường, đặt gương ở các góc độ khác nhau, hai bên bày chiếc tủ, phía dưới không có ngăn kéo, lúc này các ngăn tủ đã được cung nhân lau chùi, sắp xếp sạch sẽ, gọn gàng, không có một chút bụi bặm.

Bỗng nhiên, y nhìn thấy ở ngăn tủ dọc theo bục bên trái có một góc khăn lụa ló ra. Tủ này cũng là đóng theo dạng từng ngăn nhỏ, không có tay nắm, chỉ lắp một chiếc móc nhỏ. Kệ tủ nhỏ khắc hai lớp hoa văn, tráng lá vàng và đính các hạt thủy tinh vụn nhiều màu sắc, Mảnh lục màu vàng nhạt, bị mắc trong khe tủ. Y nhẹ nhàng giơ tay kéo ra, khăn lụa rất trơn, mỏng nhưng không trong suốt, y kéo là ra ngay. Màu vàng nhạt tươi sáng, trơn tru không thêu thùa, nhưng bên trên có chữ.

Vân Hi lật xem dưới ánh đèn, là một bài thơ. Nét chữ thanh tú, nắn nót và thon nhỏ, nhìn chữ như thấy mặt người, chẳng khác nào Phi Tâm!

Cô ấy vẫn thường cho rằng thi từ ca phú là những thứ chỉ làm lúc nhàn nhã, không nên đắm say . Đàn ông đã như thế, huống chi đến đàn bà. Vì thế, cô thậm chí còn rất ít viết những thứ ấy, càng không thích tác thi luận phú trước mặt mọi người. Yến tiệc trong cung, thái hậu đôi khi cũng lệnh cho phi tần làm thơ góp vui, thơ ca của Phi Tâm đều rất quy cũ nhưng không đủ tài hoa.

Đây là bài “Cảm hứng ngắm cúc bờ ao Thanh Dao ngày 18 tháng 9”, thơ viết:

“Đa Bảo Tháp thượng tân lộ lãnh, Ngọc Lâu Xuân nội trần vụ hàn.

Thê phong khổ vũ Ngọc Đường chí, khô đồng tàn hà phá kim lai.

Tà nhật dao vọng hoàng oanh thúy, huyền nguyệt u ánh thanh tâm bạch.

Bách bích tồi tận cô phương tú, thiên hồng tán tuyệt kim nhị khai.

Đãi đáo băng tuyết hóa đao kiếm, đông cơ ngưng cốt hương nhưng hàm.

Thử sinh chỉ nguyện chi đầu lão, bất hướng đông quân khất vi liên. “

(Tạm dịch:

Sương lạnh trên tháp đa bảo, bụi nước đọng lại trong lầu ngọc.

Gió thảm mưa sầu kéo đến nhà quyền quý, cây đồng khô héo, hoa sen úa tàn.

Buổi chiều tà ngắm nhìn chim hoàng anh, ánh trắng lưỡi liềm ưu sầu rọi vào tim.

Muôn vàn ngọc bích hạ gục sự thanh cao, nhụy vàng rực rỡ đua nhau nở.

Chờ đến khi băng tuyết hóa thành gươm, da thịt đông lạnh, xương cốt đông lạnh nhưng vẫn tỏa hương thơm.

Đời này chỉ nguyện cùng bạc đầu, không cần cúi xin người xót thương. )

Y ngơ ngác đứng nhìn, tài làm thơ cũng chỉ bình bình, nhưng bài này không giống những bài cô đã làm để đối phó trước mặt mọi người. Thơ này viết theo cảm hứng, xuất phát từ tình cảm. Bất kể vần điệu như thế nào thì quan trọng vẫn là ý tứ biểu lộ trong thơ. Y đã từng đọc quá nhiều câu thơ mỹ miều, nhưng bài thơ này khiến y phải cảm than. “Đời này chỉ nguyện cùng bạc đầu, không cúi đầu xin người xót thương” Lạc Chính Phi Tâm, cuối cùng cô ấy đã thốt ra tiếng lòng rồi! Cô chính là kẻ tự cho mình thanh cao, không chịu cúi đầu. Cô cũng biết nịnh hót y, lấy lòng y, nhưng cách thức nịnh hót của cô có sự khác biệt so với những người khác. Y chính là “Đông quân” của cô, hết mùa mà cô vẫn chưa chờ được, cô cũng không còn muốn chờ nữa. = thì cô cũng chẳng còn muốn chờ thêm nữa.

Lần đầu gặp cô, dung nhan có 7 phần giống Nguyễn Tuệ, cử chỉ càng giống, nhất cử nhất động đều được dày công bắt chước. Y biết thái hậu không dễ dàng bỏ cuộc, nhất định sẽ lại sắp đặt tai mắt trong cung để kìm hãm y. Lần này còn đưa một Lạc Chính Phi Tâm y hệt Nguyễn Tuệ, cha cô ấy xuất thân từ lái buôn trọng tiền tham lợi, quả đúng là ứng viên tuyệt vời trong mắt thái hậu!

Nhưng bàn cờ của thái hậu đã lỡ một bước, hoặc cũng có thể nói do diễn xuất của Vân Hi quá tài. Bà ta đã hoàn toàn không nhận ra Nguyễn Tuệ vốn không phải người mà Vân Hi yêu. Sủng một người, phế một người, bao dung một người, cô lập một người. Kết quả là hai chết một bị thượng, tất cả đều không thể làm tai mắt, càng không thể khống chế hậu cung. Nguyễn Tuệ không phải, Nguyễn Nhân Nhân cũng không phải. Tất nhiên là Chiêu Hoa Phu Nhân lúc ấy – Viên Thu Cẩm cũng không phải, Ninh Hoa Phu Nhân – Lý Giang Vân, người mà bây giờ không bước chân ra khỏi cung một bước lại càng không phải. Bọn họ đều là do thái hậu sắp đặt cho y, mượn thế mở rộng gia tộc, chấp trưởng triều chính. Bọn họ chỉ là con cờ, số phận không nằm trong tay bọn họ. Nhưng lại không biết làm thế nào để mở ra một con đường máu cho bản thân, chỉ biết sống an phận trong hậu cung, đây là thất sách của người cầm cờ – thái hậu, nên những con cờ mới lần lượt bị đánh đỗ!

Phi Tâm cũng do thái hậu sắp đặt, ngoại hình giống thì không có gì lạ kỳ, hành vi cử chỉ cũng rất giống, rõ ràng là đã được len lén huấn luyện trước. Rất tốt, y cũng đang muốn xem, người đàn bà giống Tuệ Phi này có thể làm nên mưa gió như thế nào dưới bàn tay của thái hậu? Y thuận ý thái hậu, ban đầu vào cung bèn phong cô ta làm Chiêu Hoa Phu Nhân, cách năm thì tấn phong Quý Phi. Trong triều cũng gia phong cho cha cô ta, nhưng cả nhà Lạc Chính dù có gia phong thế nào cũng khó thoát khỏi nhà buôn. Đây chính là điểm cao minh của thái hậu, bắt Phi Tâm không ngừng bán mạng vì danh tiếng hư vô này, vì niềm hy vọng chỉ có thể nhìn thấy được!

Nhưng Phi Tâm thông minh hơn những con cờ kia, biết lấy lùi làm tiến. Hành sự trong cung rất quy cũ, chưa bao giờ nổi trội. Năm lại năm trôi qua, ngày lại ngày trôi qua, cô lại có thể hết sức nhẫn nại, luôn biết phòng thủ, che giấu lưỡi nhọn, âm thầm hành sự, bố trí chu toàn, lôi kéo lòng người, không bao giờ để bản thân gánh ác danh. Không nghịch ý thái hậu mà đồng thời còn có thể bảo vệ an toàn bản thân! Điều này đã khiến y chú ý, chỉ muốn xé nát mặt nạ của cô ra, xem bộ mặt thật của cô thật ra là gì?

Cô càng nhẫn nhịn, y lại càng lấn át. Cô càng muốn chu toàn, y lại càng muốn khiến cô tiến thoái lưỡng nan. Trong trận giao đấu, người ngày càng trở nên nóng vội lại chính là y! Nay, cuối cùng đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô trong bài thơ này. Thì ra cô là như thế. Cô chỉ muốn cùng bạc đầu, xương cốt đông lạnh cũng không rơi xuống bùn. Chỉ muốn tiếng thơm lưu lại cho đời sau, xương cốt vùi trong băng tuyết vẫn có thể lưu lại một mùi hương. Mặt trời đã đi qua, trăm hoa đua nở. Thế nhưng trong cuộc đời của cô, vì đã lỡ hẹn với mùa xuân rồi nên cũng không cần gió đông nữa!

Sương lạnh kéo đến, hoa cúc héo tàn. Từng bước từng bước, tính toán chi li, chỉ cần bình an. Chuộng thanh danh hơn là vinh hoa, đơn độc một mình, hào quang không bị khuất.

Đường đi nước bước của Phi Tâm, thật sự rất giống y. Ở nhà, cô là con của thiếp, và lại là con gái nên không được xem trọng, nhưng vẫn có thể trở thành hạc giữa bầy gà, độc nhất vô nhị. Nay cả nhà còn phải cậy vào cô để làm tăng uy danh. Cảm giác này, y đương nhiên hiểu rõ. Y ở trong cung cũng như vậy, mặc dù mẫu phi đắc sủng, nhưng từ khi y ra đời thì mẫu phi dần dần thất sủng. Duy chỉ còn cách cố gắng vươn lên, cung thuận hiếu học, không nổi trội hơn hẳn, nhưng cũng không phải hạng xoàng. Đứa trẻ 3 – 4 tuổi đã phải học làm người lớn, dáng vẻ ngây thơ con nít chỉ để lấy lòng người lớn. Nội tâm trưởng thành quá sớm, xử sự mềm dẻo, không phải tại bẩm sinh, mà là do cung điện nguy nga này.

Cũng tương tự như câu trả lời lúc trước của Phi Tâm “Mẫu thân thích gì thì thần thiếp cũng thích đó.” Y cũng vậy, những điều phụ hoàng, mẫu hậu thích, nhi thần cũng sẽ thích. Thích hay không thích thật lòng, từ lâu đã không thể nào tách biệt ra được, mà cũng có lẽ hoàn toàn chẳng cần tách biệt làm gì.

Y đặt khăn tay xuống, nhét nó lại vào trong hốc tủ. Ngẩng đầu lên thì thấy bản thân hiện ra trong gương, y dường như hơi bị hoa mắt, cảm giác người hiện ra trong gương chính là Phi Tâm!