Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 2 - Chương 22

Quyển 2 –

Vén sa mềm, tâm tư khéo léo


Một lát sau, Tú Linh cùng các cung nữ lại dìu Phi Tâm ra, cô đã thay bộ cung y mới may của Tuyết Thanh. Áo bông màu hoa đinh hương, tay áo rộng, cổ áo đan chéo ôm sát thân, phía dưới là chiếc váy xòe to dạng chiếc lá, thêu một đóa hoa mẫu đơn trắng và những chiếc lá được viền đều ở chân váy.

Trên cổ Phi Tâm quàng một sợi tua bằng tơ lụa màu bạc. Lúc nãy áo cô mặc là áo cổ tròn đứng, nay áo cổ đan chéo, ngay lập tức cô nhận thấy điều không ổn, nụ vệt đỏ hiện ra gần chỗ xương quai xanh, dấu ấn này nhắc cô nhớ đến ân ái tối qua. Đây chính là hoàng thượng, lúc thì dính chặt với cô như keo như sơn, quay ngoắc thì đã tát nước trà khắp người khiến cô mất hết thể diện.

Phi Tâm tranh thủ tẩy trang sạch sẽ, nhưng mặt trần yết kiến thì sẽ thất lễ, bèn dùng đồ trang điểm của Tuyết Thanh tùy tiện vẽ vời vài nét, đôi mày nhàn nhạt lúc ấy như được tô điểm, nhưng cũng trong trẻo rạng ngời. Sắc hồng tươi thắm nay đã trở nên nhàn nhạt phiêu dật như tiên. Bộ váy này cũng vừa thân, nhưng áo hơi chật, phần eo còn rộng hơn nửa tấc, nhưng vòng ngực thì bó rất sát.

Tuyết Thanh sang nghênh chào, “”Tỷ tỷ thay xong rồi à, khi nãy tỷ có bị bỏng không? ” Vừa nói, cô ta vừa giơ tay định sờ chiếc cổ Phi Tâm. Lưu Tô này dùng để trang trí mái tóc, nay Phi Tâm choàng lên cổ trông hơi quái gở. Theo giác quan thứ 6 của phụ nữ, Tuyết Thanh cảm thấy nhất định có gì bí ẩn, khẽ muốn kéo ra xem.

Phi Tâm nào chịu, hơi nghiêng đầu né ra, đưa tay kéo lấy tay cô ta, cười bảo: “Không sao, nhưng áo bị bẩn rồi. Còn phải phiền muội muội mượn 1 bộ y phục, một lát nữa về tỷ tỷ sẽ sai người may lại bộ mới cho muội. ” Nói xong, Phi Tâm tiến hai bước về phía Vân Hi: “Mong hoàng thượng thứ lỗi vì thần thiếp đã thất lễ. ”

“Do trẫm đã lỡ tay, sao trách Quý Phi được. ” Vân Hi nhìn cô vận bộ y phục này, sắc mặt lạ kỳ, có vẻ đã dịu xuống, nhưng dường như có tí thất vọng. Y ngập ngừng một lúc, vẻ mặt nhanh chóng hồi phục: “Vừa nãy Quý Phi không phải có gì muốn nói sao? Lại bị gián đoạn rồi, rốt cục là chuyện gì? ”

Phi Tâm đứng thẳng, nhìn thấy Vân Hi chỉ chiếc ghế bên cạnh, bèn tạ ơn rồi ngồi xuống, thực ra cô cũng không đứng lâu nổi nữa rồi. Lúc nãy vào trong điện thay xiêm y, trong lòng cũng thấp thỏm, không ngờ bây giờ Tuyết Thanh còn chưa mở miệng thì đề tài lại quẳng về phía cô.

Xem ra Tuyết Thanh cũng không ngốc, biết đề tài này khó khơi nguồn. Nhưng khoảng thời gian này cũng đã giúp Phi Tâm có sự chuẩn bị, Phi Tâm suy tính như thế nào đâu phải ai cũng có thể tùy tiện xen vào: “Bẩm hoàng thượng, thực ra cũng chỉ là những việc lặt vặt trong hậu cung. Vừa nãy muội muội có nhắc đến chi tiêu, nếu như hậu cung cần phải chỉnh đốn thì chúng thần thiếp cũng cho rằng xưa nay hậu cung đã quá xa xỉ rồi, thực sự vi phạm giáo huấn tổ tiên. Chi bằng kiềm hãm thói xa hoa trước. ”

Vân Hi khẽ nhếch môi, tiểu hồ ly này, xem ra sau này hỏi chuyện phải kèm cả giáo huấn lẫn ép buộc mới được, không thể cho một chút thời gian nào cả, mới vừa tích tắc đã ngay lập tức tìm ra cớ mới, nghe rất ư là chí lí nữa kìa.

Tuyết Thanh tròn mắt ngơ ngác, thật không hiểu tại sao bỗng nhiên Phi Tâm lại nói đến chuyện này? Rút giảm chi tiêu hậu cung? Cô ta bị người ta căm ghét như vậy còn chưa đủ à? Huống hồ hôm nay Quý Phi đến đây, nhỡ hoàng thượng chuẩn tấu, hạ thánh chỉ thật, sau này Lai m Cung của cô nhất định sẽ bị chúng phi tần mắng rủa! Không gài bẫy được Quý Phi mà ngược lại còn sập bẫy cô ta!

“Hai ái phi đúng là hiền thục, là tấm gương của hậu cung. ” Vân Hi khẽ nghiêng người, “Trẫm cũng đang có ý này. ”

“Hoàng thượng, chuyện này chẳng qua chỉ là vừa đang bàn thảo, cụ thể vẫn còn phải tính toán chi li. Thực ra hậu cung không khác các hộ lớn ở dân gian, người ta có câu, nhà trời biến động, vạn dân tuân theo, nếu như quá hà khắc rút giảm, e sẽ khiến người ta tưởng nội phủ trống rỗng, sẽ nảy sinh nhiều vấn đề. ” Tuyết Thanh thấy thái độ hoàng thượng, có chút sốt ruột, vội vàng nói.

Phi Tâm cũng chỉ tùy tiện viện cớ, cô nói như vậy là tại bộ y phục hôm nay. Nghe ý hoàng thượng, hình như y không thích những thứ xa xỉ. Bộ áo gấm này đúng là giá thành rất đắt, trên còn đính hơn trăm viên ngọc quý, chẳng trách y không vui, Phi Tâm nghĩ kỹ thì cảm thấy không ổn. Nhưng rút giảm chi tiêu đâu phải một chuyện dễ dàng. Trước hết thì chi tiêu trong hậu cung cũng hơn vạn người, nội tu sửa cung điện mỗi năm đã cần rất nhiều ngân lượng, nói đến quốc thể thiên nhan, nếu quá tiết kiệm thì các nước khác sẽ khinh khi, bá tánh mà nhìn thấy thì tự nhiên cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Nhưng nói vấn đề này trong hoàn cảnh này thì có thể thể hiện hiền đức của cô, thực ra cũng ngầm tỏ thái độ với hoàng thượng, sau này sẽ không ăn diện diêm dúa, coi như lời đáp trả.

Còn phản ứng Tuyết Thanh như thế nào cũng không liên quan tới cô, dẫu sao lúc này Tuyết Thanh cũng chẳng còn tâm tư tính chuyện Nam tuần nữa rồi.

Chuyến Nam tuần này có lẽ đã xác thực, mấy hôm nay trong hậu cung lan truyền ầm ĩ. Đáng ra năm ngoái đã phải Nam tuần nhưng vì công trình lớn ở Cù Hiệp phía Nam nên đã gác lại. Mấy hôm nay Vân Hi cũng rất bận rộn, trưa mùng 10 đến Lai m Cung ngồi chơi, xế chiều lại phải gặp đại thần. Ngoại trừ việc này thì còn nghe đồn biên giới phía Bắc không thái bình lắm, tất cả những chuyện này gộp lại nên y đã nhiều ngày không đến hậu cung.

Nhưng khoảng thời gian này là những tháng ngày tiêu dao của Phi Tâm, không cần dè dặt đối mặt với y, có thể thực thực tại tại bố trí kế hoạch của mình. Hôm mùng 10 trời đổ mưa to cả đêm, những ngày liền sau đó thì thời tiết rất thoáng đãng, mấy ngày nay liễu nở xanh um, hoa lá mỗi ngày một vẻ, tất cả đều đang nhảy nhót hăng say, trong cung bắt đầu chuẩn bị tháo gỡ những tấm rèm bông, đổi rèm cửa lụa, sửa soạn thay cung y mùa xuân mới cho cung nữ, thái giám.

Phi Tâm cũng bận đến hoa cả mắt, sau ngày hôm đó, Đức Phi rất không vui. Phi Tâm biết cô ta giận chuyện gì, nhưng cũng mặc kệ. Phi Tâm biết tâm tư Đức Phi không giống mình, không phải loại người có thể cùng mưu lược. Nếu Nam tuần đã xác thực thì nhất định sẽ phải bỏ chuyến săn mùa thu, cuộc thi võ thuật chắc sẽ bị trì hoãn. Phía anh họ cũng không cần cô phải bận tâm lúc này, nên cô đã bỏ bớt lo ngại, toàn tâm toàn ý chấp trưởng hậu cung.

Vào ngày 14 tháng 3, Phúc Khánh Cung truyền đến tin vui, Tuấn Tần đã mang = hoài(đổi chữ này cho có sự phong phú) thai. Nghe thái y đến báo, có lẽ đã được 1 tháng, chắc là vào dịp hành cung lần đó.

Ba người được phong chức Tần vào năm ngoái gồm có Linh Tần, Tuấn Tần và Hòa Tần. Linh Tần gia thế kém nhất nhưng lại đứng đầu tam tần, bởi đó là thời cơ hoàng thượng đả kích họ Nguyễn đề bạt người mới. Tuấn Tần và Hòa Tần thì gia cảnh đều trung bình. Chưa hiển hách mà cũng không đến nỗi tồi, dù không phải là cánh tay đắc lực của hoàng gia, nhưng cũng gọi là tận tụy làm việc. Theo lệ, sau khi được tuyển và được phong danh hiệu thì cũng chứng tỏ đã lọt vào mắt xanh hoàng thượng. Bởi vì phong vị gần nhau, bọn họ cũng hay qua lại mật thiết. Nhưng Tuấn Tần rất biết phép tắc, tranh sủng thì cũng chọn những thủ pháp hợp tình hợp lý, không quá khích, nên Phi Tâm vẫn có ấn tượng không tệ về cô ta.

Sau khi nghe tin Tuấn Tần có hỉ, Phi Tâm vội sai người chuẩn bị quà cáp, bảo Thường An mang tặng. Cô không đích thân đến viếng, e sợ sẽ chạm mặt hoàng thượng, vụ tát trà mấy hôm trước, sợ hoàng thượng lại mất vui. Kể từ sau vụ việc của Ninh Hoa Phu Nhân và Tuyết Thanh thì bụng dạ phụ nữ trong hậu cung vẫn không có động tĩnh gì, mãi đến mùa xuân này mới có tin vui, cô không muốn đến lúc ấy lại khiến hoàng thượng không vui, tự mình chuốc nhục vào thân. Phi Tâm vẫn rất có quy tắc tặng quà cáp, không bao giờ tặng những thứ nhạy cảm. Chỉ tặng những thứ như là Bách Tử Đồ, Bách Tử Y, không khác mấy so với quà tặng Tuyết Thanh lúc đó.

Ngoài Phi Tâm có tặng quà thì Đức Phi cũng đích thân ghé thăm, hậu cung mọi người đều đến mừng. Không nói đến thật giả, tóm lại là không khí hòa thuận, vui vẻ.

Nhưng đến 15 tháng 3 thì Cư An Phủ truyền báo rằng hoàng thượng muốn Quý Phi thị tẩm. Phi Tâm nghe xong có chút sửng sốt, nhưng cũng chuẩn bị chu đáo, khởi hành đến Càn Nguyên Cung.

Vừa vào tẩm cung, các bức màn đã vén lên cả rồi, Vân Hi đang nằm đọc sách trên ghế dài trong tẩm điện, kế bên dựng chiếc đèn lồng, trên tường đang treo thảm len màu xanh, hai bên tường chạm trổ hoa văn tinh tế và trong suốt.

Phi Tâm vấn an, thấy y không ngước nhìn, biết chắc sẽ lại có dặn dò, nên quỳ dưới đấy chờ y mở lời.

Vân Hi khẽ nghiêng người, nói nhạt: “Chân nàng đỡ chưa? ”

“Thần thiếp tạ hoàng thương quan tâm, thần thiếp đã hoàn toàn bình phục. ” Phi Tâm nghe xong bèn đáp.

Y khẽ im lặng, sau đó nói tiếp: “Tuấn Tần có hỷ, Quý Phi không vui à? ”

Phi Tâm hơi sửng người, sao lại nói như vậy nhỉ? Cô vội cúi đầu nói: “Tuấn Tần được ân sủng thánh thượng, được phúc thánh thượng nên nay có long duệ, là hỷ sự đáng để chúc tụng, thần thiếp sao lại có thể không vui? ”

Y ngước xuống nhìn cô: “Hôm qua chúng phi đều sang Phúc Khánh Cung chúc mừng, Quý Phi thì rất kênh kiệu, chỉ sai nô tài đến là đủ à? ” “Thần thiếp không dám. ” Phi Tâm thầm than khổ, chả trách y đã hỏi trước xem chân cô khỏi chưa, nay cô không còn cớ để viện nữa rồi. “Thần thiếp thấy Tuấn Tần muội muội có hỷ sự, các tỷ muội đến thăm chắc sẽ không ít. E rằng quấy nhiễu thanh tịnh của muội muội, nên không đích thân đến. Mong hoàng thượng thứ tội. ” Trông bộ dạng ấy, chắc trong lòng y còn bực dọc nên muốn kiếm cớ gây sự với cô! Phi Tâm vắt hết óc, cẩn thận trả lời, không khéo lại đắc tội với y! Hôm nay Phi Tâm áo quần rất quy cũ, thà rằng cứ thiếu sức sống, còn hơn là bị tát trà lên người.