Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 1 - Chương 10

Quyển 1 –

Khó hiểu nhất là lòng dạ quân vương


Cô bị đánh thức bởi một cảm giác bị đè nén nặng nề, lồng ngực khó chịu đến không thở nổi. Cô miễn cưỡng mở mắt, nhờ tí ánh sáng hiu hắt ngoài rèm bèn thấy ngay đôi mắt sáng rực. Đầu cô như bị gõ tỉnh, cả người cứng đờ. Hoàng thượng? Người đến từ bao giờ? Sao cô chẳng hề nhận ra? Hơi thở nong nóng của y phà vào cổ cô, khiến cô lập tức tê dại. Trong lúc đó, tim cô như bị chẻ làm đôi. Tú Linh làm việc thế nào? Sao lại không gọi cô dậy. Chỉ nhìn ánh mắt lạnh giá của y, tim cô đã run rẩy lên.

“Hoàng…..” Những lời thỉnh tội cô vừa muốn nói, do đang thiêm thiếp ngủ nên giọng nghẹn lại và phát ra tiếng khàn khàn. Y không chờ cô trả lời, đã hôn lên đôi môi cô. Cô chỉ cảm thấy thân dưới đau đớn, cả người bất giác căng cứng lại. Tay cô ghì chặt tấm chăn dưới lưng. Cô chau chặt mày, theo từng động tác của y, cơn đau nối tiếp nhau. Chẳng mấy chốc, toàn thân cô đầm đìa mồ hôi lạnh. Nhưng hôm nay cô vẫn còn cảm thấy may mắn, chí ít thì vẫn là ở trên giường, và còn là buổi tối. Y chẳng mang cô đến nơi kỳ lạ nào khác, đã xem như là ân điển rồi.

Cô không biết y đã dày vò cô bao lâu, chỉ cảm thấy đầu óc nhức bừng, sau cùng cô mất ý thức, không biết là do ngủ thiếp đi hay là đã ngất đi.

Kết quả, tối đó cô đã gặp ác mộng. Cô mơ thấy mình bị y kéo lên mái nhà, y dày vò cô trên mái nhà. Sau cùng cô bất cẩn ngã xuống, áo quần không chỉnh tề, lăn đùng xuống, dưới nền gạch xanh trước điện. Một vùng đất đầy máu, cô trừng mắt, nhìn phi tần, cung nữ vây quanh, chỉ vào mặt cô nói: “Tiện nhân! ” Cô nhìn thấy y đứng trên mái nhà, khuôn mặt hả hê nhìn cô hấp hối. Cho đến khi trước mắt cô chỉ còn lại một màu đen, mất đi tia sáng sau cùng!

Nỗi sợ hãi này khiến cô bừng tỉnh giấc trong cơn mê man, cô mở to mắt, nhìn thấy chiếc gối thêu, trên đó đã vương đầy nước mắt, có thể vì cô đã khóc trong mơ nên ướt đẫm cả. Toàn thân cô đau đớn, chỉ muốn nằm nhoài không động đậy, nhưng giọng nói bên tai khiến cô không thể phớt lờ. Là Tiểu Phúc Tử, gọi cô cực khẽ: “Nương nương~~~”

Cô gắng gượng trở người, nhìn thấy y đang nằm bên cạnh cô, cô sửng sốt, y chưa bao giờ ngủ lại ở đây. Nỗi kinh ngạc nhanh chóng bị cô quẳng sang một bên, nhẹ nhàng lánh người, bước khỏi giường từ phía dưới chân y. Cách tấm màn, khẽ hỏi: “Đã canh mấy rồi? “

“Vừa đúng nhị khắc canh dần, nương nương.” Lần này là tiếng của Tú Linh, đã đến bên cạnh, cô đưa một cánh tay ra, nhận lấy chiếc áo mới.

Phi Tâm khẽ hằn giọng, mặc nhanh xiêm y rồi bước khỏi màn, chỉnh trang một tí mái tóc dài. Chiếc giường này được đặt trên một bục to nhất trong cùng gian phòng, men theo hành lang bục có giăng rèm dày, lúc bấy giờ vẫn còn được khép kín. Chỉ có Tú Linh đứng trong đó, Tiểu Phúc Tử biết đều lẻn ra ngoài rèm. Tú Linh vừa thấy Phi Tâm ra: “Uông công công vừa sai người đến, đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi. Tí nữa nương nương chuẩn bị xong thì hầu hạ hoàng thương lên triều.”

Phi Tâm gật đầu, vịn Tú Linh từ từ đi vài bước. Chờ khi cơ thể thích ứng với cái đau nhức ấy thì trên mặt cũng đã hồi phục sự điềm đạm mọi khi. Tú Linh vịn cô bước xuống bục, giở rèm lên. Gác bên ngoài đã có 8 nô tài đứng chờ, Tú Thể cũng ở trong đó. Trong chiếc thùng bằng gỗ đàn to đã chuẩn bị sẵn nước nóng, và rắc hương liệu thanh thần dưỡng thể, và còn rải một ít cánh hoa tươi.

Phi Tâm xua tay cho mọi người lui ra, chỉ để lại Tú Linh và Tú Thể hầu hạ, tắm rửa qua loa rồi bắt đầu cho người chuẩn bị thay đổi xiêm y. Hoàng thượng chưa bao giờ tá túc lại đây, nên gương mặt Tú Thể giờ đang rất phấn kích. Tú Linh dù sao cũng già dặn nên kìm nén tốt hơn. Cung nữ vừa chải đầu cài trâm, vừa khẽ nói: “Nương nương, thời gian còn sớm. Nô tì cố ý gọi sớm một canh nên nương nương không cần hấp tấp.”

Phi Tâm nào có hấp tấp, cô chỉ có chút rối lòng. Chỉ cần gặp y thì cô sẽ rối, trạng thái không được điều chỉnh tốt. Cô hiện đang ôn luyện lại những quy tắc đã học, e sợ mình có điểm nào làm sai khiến y phật lòng. Thực ra Uông Thàn Hải đã đến rồi, chờ ở bên ngoài, và còn dẫn theo những người hầu thân cận của hoàng thượng. Nếu cô là phi tử đắc sủng, hoàn toàn chẳng cần câu nệ những thứ này, trực tiếp gọi Uông Thành Hải vào hầu hạ là được. Nhưng cô không phải, đắc sủng và không đắc sủng hoàn toàn khác nhau.

Khi cô sửa soạn ổn thỏa cũng đã đến giờ Mão, thực ra trong lòng cô vẫn còn một vướng mắc. Chính là hôm nay hoàng thượng tá túc ở đây, cô phải hầu hạ hoàng thượng lên triều. Như thế thì sẽ trùng với giờ thỉnh an thái hậu. Trong ba năm nay, cô có thể bất kể mưa gió để đến thỉnh an thái hậu, chưa một lần đến muộn cũng là bởi vì y chẳng bao giờ tá tục ở đây. Tá túc đối với phi tử khác mà nói thì có thể là thiên đại hỷ sự, nhưng đối với cô, thật là điều khiến cô khó thốt nên lời.

Cô ngâm miếng ô mai, định định thần. Sau đó từ từ bước vào phòng, khẽ gọi nhẹ bên giường: “Hoàng thượng.”

Trong đó không có một động tĩnh gì, chắc y vẫn còn ngủ. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, vừa định gọi, trong mùng có tiếng động, y đang giở nó lên. Cô giật mình, cố gắng để không lùi ra sau. Chẳng dám nhìn vào mắt y, chỉ nghe tiếng y lành lùng: “Trẫm mà ngủ say thì tiếng muỗi kêu như nàng có thể đánh thức được ai? “

Cô sợ đến quỳ ngay xuống đất, cũng chẳng màng đến cái đau trên người: “Thần thiếp hầu hạ không chu đáo, hay là, gọi , gọi Uông…”

“Nàng là Quý Phi hay hắn là Quý Phi?” Vân Hi ánh mắt lạnh giá, ngôi dậy. Như thế càng khiến cô sợ không thốt nên lời, chỉ biết run rẩy.

“Đứng dậy, thay y phục cho trẫm.” Y lạnh lùng nói, nhìn thấy cô ta hôm nay mặc bộ đồ mới hình bướm hoa màu hồng tím pha lam. Trên đầu cài vài chiếc trâm bướm, nét mặt y dần dần ấm áp lại.

“Tạ, tạ hoàng thượng.” Cô khẽ rùng mình, ngước mắt nhìn, Uông Thành Hải đã sai hai tiểu thái giám và tám cung nữ vào, cầm theo triều phục, triều quán (mũ đội), triều đai (thắt lưng), triều ngoa (giày), nội sam mới, dâng chiếc khăn tay còn ấm và ẩm ướt, kèm theo là những dụng cụ như là chậu nhỏ màu xanh, chum….

Uông Thành Hải là người tinh tế, nhìn thần thái hoàng thượng đã biết ngay y muốn Quý Phi tự tay làm. Hắn đành cung kính cúi đầu, nháy mắt với kẻ dưới.

Phi Tâm cũng không ngốc, cô biết hoàng thượng sau khi thức giấc cũng có thói quen của mình. Thói quen này cô không có cơ hội biết và cũng chưa bao giờ nghe ngóng. Chắc chắn phải có sự chênh lệch so với lễ nghi học được trong cung. Vì thế cô chờ đến khi Uông Thành Hải ra ngoài mới từ từ động thủ, Uông Thành Hải tuy không giúp cô điều gì, nhưng về mặt trình tự thì đã cho cô những ám thị rất lớn.

Cô bưng chiếc cốc sứ màu ngọc bích có điêu khắc kim hoa, trong đó đã pha sẵn nước dịch hoa thanh lộ (nói chung là nước súc miệng), quả nhiên y không phản ứng gì, thẳng tay nhận lấy. Cô cúi gầm mặt, giơ tay chờ y đưa cốc lại. Một hồi lâu không thấy động tĩnh, cô sửng người một lát, rồi ngước mắt lên. Chợt thấy y đang chống cầm trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt như thể sắp sửa muốn phun vào mặt cô.

Cô hốt hoảng, vội vàng đứng dậy, đã có người bưng chiếc chum đứng sau lưng cô. Suýt tí bị động tác của cô lật đổ! Cô vội vàng mang đến, hướng về phía miệng y. Y lặng thinh một lúc, phun nước vào chum. Cô vội nhận chiếc cốc và mang lại một tác vân mù thanh tâm lộ cho y.

Y nửa nheo mắt nhìn động tác của cô, chợt nói: “Nếu trong này có hạ độc, trẫm đã bị nàng độc chết hai lần rồi! “

Lời nói này khiến tất cả những người trong nhà vội quỳ xuống, tim cô thót lại, đúng rồi, phàm thức ăn vào miệng, đều phải có người thử. Ban nãy dù chỉ là nước súc miệng, cô cũng quên mất. Thực ra không phải là do cô quên, mà thật sự là cô quá căng thẳng rồi. Y sáng sớm thức giấc, không lạnh lùng như mọi khi, tóc dài xõa ra, dáng vẻ ung dung khiến người ta rung động. Nhưng cô vẫn cứ sợ, dẫn đến đầu óc xoay chuyển trăm ngàn lần mà vẫn có lỗi sai.

Cô run cả lên, hầu hạ như thể đang đối mặt với giặc hùng mạnh. Nhưng mỗi một quy trình, y đều luôn vạch ra chỗ sai. Khó khăn lắm mới giúp y đội xong quán mão chỉnh tề, lòng bàn chân đã muốn co rút, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Chờ sau khi y rời khỏi Noãn Các, mặt mày đã đen sầm, cơm sáng cũng không ăn ở đây. Quẳng lại một câu rồi nộ khí xung xung bãi giá đến Cần Chính Điện. Đại khái ý là Quý Phi quy tắc lễ nghi thậm tệ, chẳng ra làm sao.

Cả người cô như tê liệt, y nói cô không biết quy tắc trước mặt nô tài trong nhà, khiến mặt cô sầu thảm. Những kẻ giở đủ trò để tranh sủng, mê hoặc, y chẳng bao giờ từ chối. Còn cô lễ nghi quy cũ đến mức như vậy thì y hoàn toàn chẳng vừa ý. Nếu không phải là y vẫn luôn khắc tận đế nghiệp*, cần cù triều chính, cô thật sự muốn khép y vào loại hôn quân chỉ biết đam mê khoái lạc.

Hôm nay cô thỉnh an muộn, khiến cô thật sự là không thể phân thân. Thái hậu không nóng không lạnh, trong lòng cô cũng hiểu. Khi trở về, lại phải tiếp chúng phi tử đến thỉnh an, rồi ứng phó nội vụ. Mệt đến khiến mắt cô hoa lên, mặt mày xanh xao.

Kết quả là vừa đến trưa, hoàng thượng lại giá lâm Cúc Tuệ Cung. Cô thật sự choáng váng, chẳng kịp nghĩ ngợi, bèn bắt đầu nghênh giá, hầu hạ y thay xiêm y, tắm rửa, sau đó sai người dọn cơm, rồi chờ y để ăn trưa. Y cho người đem thường vụ đến sảnh hoa bên cạnh để xem, trong đó là một vườn nhỏ, cảnh sắc không tồi. Điện đường lại cao, dễ thông gió, ánh sáng hành lang chói chang, cảnh quang cực tốt. Y nằm trên giường xếp bên cạnh cửa sổ, tựa vào hai chiếc gối mềm và to để xem tấu chương. Cô ở bên cạnh hầu hạ, chẳng dám có chút sơ sài.

Cứ thế năm ngày liền, ngày nào y cũng đến, chỉ cần không có ngoại vụ và tiếp quan. Ngay cả công vụ thường ngày y cũng mang sang đây phê duyệt. Trong lòng cô hiểu rõ, y chê cô không biết quy cách, nên việc gì cô cũng gắng sức làm thật tốt, làm đến không một điểm sai nhỏ nhặt để y có thể bới móc. Và 5 ngày này, cô cùng y bên nhau, tận mắt chứng kiến sự tận tụy của y. Y không dồn tấu chương, dù gấp hay không gấp, cũng giải quyết ngay trong ngày, tuyệt không lười nhác, ủy thác. Khi y yên lặng không lên tiếng, dung mạo vô cùng rung động lòng người. Cặp mắt sáng ngời, dù có mệt mỏi cũng không qua loa phê duyệt. Vì thế, chẳng bao giờ nhìn thấy trên đế án bày la liệt tấu chương.

Cẩm Thái nay đã có sáu vị hoàng đế, quốc vận cương thịnh, mọi việc vào quỹ đạo, quốc khố phong doanh, dân sinh phú túc. Cũng là để kế thừa cơ nghiệp hùng hậu của tổ tiên nên y mới càng phải cần mẫn. Giữ nước rất quan trọng và càng phải thận trọng.

Cô biết y mệt mỏi hơn cô, cái y gánh vác là cả một quốc gia. Y không chỉ phải thuận hòa mối quan hệ với thái hậu, mà còn phải duy trì sự an định trong và ngoài. Dù y không cần phê duyệt tấu chương thì thời gian nhàn rỗi hiếm hoi ấy cũng đã mệt mỏi rồi. Cẩm Thái vốn chuộng võ, y không những chuyên chú văn chương mà còn không bỏ phế căn cơ. Mỗi năm vào 2 mùa xuân thu đều tổ chức săn bắn kiểm binh. Y cũng chỉ có một người, có máu có thịt, chẳng phải mình đồng da sắt, mỗi ngày hành trình đều chật ních. Cũng chính vì thế, cô gắng gượng cơ thể mệt nhoài, cũng phải làm mọi việc thật tốt. Không phải chỉ vì muốn có được lời của y, mà là không muốn gây thêm rắc rối phiền não cho y mà thôi.