Cung Lược

Chương 124: Con của chúng ta, thiếp muốn tự nuôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối tháng tuyển tú Tố Dĩ không lộ diện, nghe nói tú nữ dự tuyển tại Duyệt Thị Lâu để Hoàng hậu và tứ phi chọn lựa. Trong Sơ tuyển giữ lại năm mươi tấm thẻ bài, trong năm mươi người này lại chọn ra người nổi cộm, luân phiên đi mấy vòng, đến cuối cùng đợi phong có tầm mười mấy người, đến lúc đó là tấn vị hay là tứ hôn, toàn bộ xem ý tứ của đế hậu.

Mặc kệ nó! Tố Dĩ lắc đầu nghĩ, chẳng so đo mấy thứ kia nữa, điều nàng cần làm bây giờ là vui vui vẻ vẻ chờ sanh con. Mỗi ngày đi bộ quanh giàn mướp một vòng, dây nào vốn trồng ở chỗ nào nàng đều biết cả rồi. Một ngày nọ bắt gặp trên đỉnh giàn nở một đóa hoa, nàng đều ngữa cổ ngắm nửa ngày, gọi cả người bên cạnh đều đến thưởng thức.

Cứ thế, có chút ý vị trong cái khổ có cái vui. Vạn Tuế Gia không cho nàng đi, ngày đó nàng đề cập đến chuyện đi Nhiệt Hà, hắn lại đến Khánh Thọ Đường, đối mặt nàng luôn là dáng vẻ bồn chồn không yên. Đại để là rất sợ nàng nhắc lại đây mà, lôi kéo nàng lái đề tài nói này nói nọ. Cũng tội hắn muốn lấy lòng nàng, kể ít chuyện hắn không rành, nào là nuốt đao, múa xiên, tượng đất sét, đều là buôn bán trên thiên kiều, cách xa hắn đến mười tám trượng ấy chứ, khó trách nói đến trúc trắc không thú vị gì cả.

Thật ra nàng hiểu tâm tư của hắn, hắn như vậy ngược lại càng khiến nàng khó mà dứt bỏ. Có đôi lúc nàng cáu kỉnh, nói chuyện không nặng nhẹ, hắn đuối lý, một mình kề sát ở một bên, miệng lầm bầm biện giải, cũng không nghe rõ đang nói gì. Bản mặt nàng dâu nhỏ chịu ấm ức thật đáng thương, vừa nói vừa lén dò xét nàng, đâu còn là hình tượng một đế vương thống trị thiên hạ. Một người như vậy, ngươi có thể cáu kỉnh với hắn ư? Trước kia đụng hắn một cái đều sợ đến vã mồ hôi hột, núi không chuyển nước chuyển, hiện tại đến phiên hắn đến xuống nước làm thiếp rồi, nàng dương mày hất mặt vài ngày, vẫn là không nỡ bỏ, vẫn là không tài nào phủi sạch quan hệ cùng hắn.

Tuyển tú xong thì nên chuẩn bị đến Nhiệt Hà tránh nóng, nàng suy tính thật lâu, đi rồi không trở lại có được không? Đáp án chỉ e là không được. Nếu đã không được, vác cái bụng lớn, còn cần phải đi sao? Nàng dựa bên giàn mướp nhìn tiểu thái giám bắt sâu, sương sớm đọng trên dây mướp, ánh mặt trời chiếu lên tỏa sáng lấp lánh. Nàng đùa nghịch cây quạt trong tay ngẫm nghĩ, kỳ thật từ khi nàng tấn vị đến nay tâm tính thay đổi rồi, không có thói quen thì không có dục vọng, nàng những tưởng muốn Hoàng đế là của một mình mình, kỳ thật không đúng. Hắn không thuộc về bất luận người nào, trong cung này đều là hoàng liên mang hình người (chỉ những người khó chơi), Hoàng hậu, Ý tần, Thư quý nhân, thậm chí còn cả Mật quý phi và Tịnh tần… trước kia lúc làm cung nữ nàng thạo đứng bờ khô, đi một vòng đến hiện tại, cảm thấy vẫn nên trở lại nguyên điểm thì hơn. Không có người đến trêu chọc nàng, nàng sống yên ổn thư thả. Thắng cũng được, thua cũng được, chẳng muốn nhọc lòng lo lắng nữa.

Về phần Vạn Tuế Gia thì sao, đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Sáng sớm thượng triều nghe báo cáo, tan triều đến Nam thư phòng phê tấu chương. Trưa ăn xong đến Khánh Thọ Đường nghỉ trưa, nàng hầu hạ hắn nghỉ ngơi, mình thì ngồi dưới cửa sổ thêu thùa. Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hắn ngủ say sưa, vẻ mặt đương say giấc trông như một đứa trẻ.

Năm tháng cứ thế lẳng lặng trôi như dòng nước. Đã chẳng quan tâm được mất, thì chưa chắc thật sự mất đi. Y phục hắn thay ra Tứ Chấp Khố đã lấy đi, trên bàn chỉ còn lại thất sự và một cái túi đựng quạt. Nàng đặt hài xuống từ xa nhìn, cảm thấy cái bao đựng quạt màu màu vàng quýt mà phối với dây tua màu xanh thẫm khó coi, đợi nàng rãnh, thắt một cái màu hoa hồng tím hẳn là hợp hơn.

*Túi đựng quạt



Đang cân nhắc, Lan Thảo tiến vào kề tai nói nhỏ, “Lưu ma ma dẫn người đến đào hố hỉ, chủ tử qua nhìn một cái không?”

* đào hố hỉ: là tập tục sinh con của người Mãn cổ xưa, đào 1 cái hố, dùng để chôn nhau thai và cuống rốn.

Tố Dĩ khẽ khàng rút người đi ra, thấy tinh kỳ ma ma dẫn hai Tát mãn (pháp sư) vào cửa viện. Trong cung sinh con chú trọng rất nhiều, phải đào một cái hố cạnh nơi ở, trong hố thả lụa đỏ cùng kim ngân bát bảo. Quan trọng nhất là đặt 1 cây đũa, lấy hàm ý “sinh con thuận lợi mau mắn”.

* đũa:  筷  [khoái] đồng âm với  快  (nhanh chóng)

Đoàn người hành lễ với nàng, “Thỉnh an tiểu chủ nhân, xin có lời chúc mừng đến tiểu chủ nhân, chúng thần đến để xướng hỉ ca, cầu xin thần linh phù hộ a ca gia thuận thuận lợi lợi ra đời, tiểu chủ và a ca gia mẹ tròn con vuông.”

Tố Dĩ gật đầu, “Làm phiền các vị rồi, một lát sẽ có thưởng.”

Lan Thảo dìu nàng nhìn từ xa, đàng kia rầm rì Khiêu đại thần*, cô kề tai Tố Dĩ nói, “Chủ tử hiểu hoàn cảnh của chủ nhân và Ngũ a ca, lâm bồn xong chỉ sợ  Hoàng hậu nương nương phái người đến, nô tài kiến giải vụng về chúng ta vẫn nên tính toán từ sớm. Phu nhân trong nhà dầu gì phải vào cung, đến lúc đó không rời một tấc là được.”

* Khiêu đại thần: điệu múa mời thần, 1 loại nghi thức dân gian, ngày nay phần lớn xem là hoạt động mê tín, cũng có nghệ thuật dân tộc lưu truyền đến nay, ví dụ như “Tát mãn vũ” (điệu nhảy Tát mãn)



Tố Dĩ cười cười, “Sợ bỏ mẹ giữ con giết ta à? Ta khỏe lắm, không chết được đâu.”

Lan Thảo phi phi vài tiếng, “Cái gì mà chết hay không, lời này cũng không được nói lung tung. Ngài xem Ý tần bây giờ không phải chịu khổ sao!”

Vậy cũng đúng, Ý tần gần như tàn phế rồi, trời vừa âm u một cái là phát đau đến đòi mạng. Trong cung không đáng tin như vậy, nếu có thể chuyển đến nơi khác sinh con là được rồi. Nàng ngẫm nghĩ hỏi Lan Thảo, “Nếu ta không đến Nhiệt Hà, chọn cái tương đối được không?”

Lan Thảo kinh ngạc nhìn nàng, “Ý của chủ tử là?”

Nàng không nói lời nào, xoay người đi vào phòng.

Hoàng đế ngủ say sưa, đương lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy nàng văng vẳng gọi bên tai, “Vạn Tuế Gia… chủ tử… ngài mau dậy đi….!”

Hắn lầm bầm, hé mắt nhìn nàng, “Gì thế?”

“Thiếp có lời muốn nói với ngài.” Nàng quỳ gối trên bàn đạp, dáng vẻ nghiêm trang nom không có ý tốt.

Hoàng đế bị nàng dọa sợ, nàng vừa nói có lời là tức khắc khiến hắn nổi da gà đầy người. Thoáng chốc định thần lại, chống người dậy siết góc chăn, đầy đề phòng nhìn nàng, “Nàng lại muốn nói gì nữa?”

“Ngài đừng trừng thiếp thế chứ, thiếp có chuyện nghiêm túc hẳn hoi thật mà.” Nàng cười hì hì kéo tay hắn, “Phủ Lễ thân vương lúc ngài còn long tiềm giờ để làm gì vậy?”

Hoàng đế ờ một tiếng, “Phủ Lễ thân vương là dinh thự của tiềm long, không thể thưởng cho ai, giờ làm kho lưu trữ văn thư. Một vài điển tịch không để trong cung được, sẽ đưa đến đó bảo quản.” điệu bộ nàng ngoẹo cổ tính toán khiến người sợ hãi, hắn cẩn thận hỏi nàng, “Tố Dĩ, nàng lại muốn làm gì đấy?”

Nàng gãi gãi đầu, “Đâu muốn làm gì đâu, đó cũng xem như là nhà cũ của ngài, thiếp chưa được đến đó, rõ tiếc, chi bằng ngài nhín chút thời gian dẫn thiếp đi nhìn một cái nhé?” Nàng lấy lòng cười, “Dinh phủ của chủ tử, nhất định không tầm thường.”

Hắn thận trọng dịch ra sau, nhủ thầm mang nàng đi không có gì, cũng không biết lại muốn giở trò gì. Hắn liếm liếm môi nói, “Nàng có ý định gì, đừng quanh co lòng vòng.”

Nàng mất hứng, miệng nhếch lên rõ cao, “Ngài coi thiếp như vậy, thiếp đau lòng chết mất. Thật ra nói với ngài cũng không có gì, giữa hai ta còn phân bì làm gì! Đoạn thời gian không vui vẻ lúc trước, đều qua rồi, thiếp hiện tại chỉ chờ con ra đời. Thiếp không muốn sinh con trong cung, ngài ứng phó dẫn thiếp ra ngoài, có được không?”

“Ra ngoài sinh?” Hoàng đế hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, kim chi ngọc diệp lại ra ngoài sinh, lại chẳng phải con rơi con rớt không thể cho ai thấy, cần gì phải thế? Hắn xuống giường mang giày, trên trung y lụa vàng tạo nên gợn sóng, “Cái này… Không hợp quy củ lắm.”

Tố Dĩ có phần nhụt chí, mũi chân cọ cọ trên đất, “Trước kia lúc thiếp chưa bới tóc chẳng phải ngài còn nói sẽ xây phủ cho thiếp đấy ư, ngài miệng vàng lời ngọc, giờ sao lại chối? Giữ thiếp trong cung, ngoảnh đầu ma ma đỡ đẻ lại cũng cho thiếp vài châm, ngài bảo thiếp làm sao bây giờ?”

Hoàng đế nhớ tới Ý tần da đầu có chút tê rần, dạo trước Cổ Hoa Hiên báo lại, nói đau đến không làm sao được, kêu lão cung nhân nghiệm thân lấy tay sờ. Ấn đầu này nhấn đầu kia, cuối cùng như đào thịt khoét da mà móc ra được ba cây châm. Nữ nhân tranh đấu, khi ra tay còn ác hơn nam nhân. Hắn lúc ấy đáy lòng cảm thấy thật đáng sợ, giờ nàng đề suất ra, hắn cân nhắc kỹ lưỡng, cũng không thể không suy xét thận trọng. Phòng nhân chi tâm không thể không có, trong cung người đông đúc, ai có thể đảm bảo không hề có sơ suất nào? Nàng giờ lại nằng nặc đòi, càng không cho nàng càng làm lớn lên, hắn sợ nàng ráp gân sai chỗ nào đó, lát hồi lại đòi đến Cổ Bắc Khẩu mở tiệm thịt khô, vậy hắn cũng không chống đỡ được.

Hắn chau mày đắn đo một cách vô cùng gian nan, “Từ cổ chí kim, chưa từng có cung quyến nào xây phủ bên ngoài.” Hắn nhìn nàng, “Tiền lệ này mở tại đời của trẫm, trẫm khả năng sẽ rơi vào cái danh hôn quân mất.”

“Đại Anh thiên hạ thái bình, người trong thiên hạ ai không biết ngài là minh quân, cũng đâu đến nỗi mở một cái phủ liền thành tiếng xấu kia chứ.” Nàng tận lực dụ dỗ hắn, “Chi bằng thế này đi, ngài xử trí thiếp giống như Bảo đáp ứng lúc trước là được. Tìm cách nói đuổi ra ngoài, người ngoài cũng không bắt bẽ được gì.”

Đây là đang nghĩ vớ vẩn gì thế! Hoàng đế cảm thấy nàng đưa ra toàn ý tưởng ngốc nghếch vô dụng, “Nàng giống Bảo đáp ứng à? Nàng mang Hoàng tự, muốn biếm cũng sẽ không cho xuất cung, phương bắc nhiều địa phương thế, cái nào gọi là lãnh cung nàng từng nghe rồi à?”

Nàng cũng biết yêu cầu của mình vô lễ, nhưng mà càng tới gần ngày sinh, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn. Nàng tiu nghỉu nghiêng trên ghế bành, ngón tay vuốt túi thơm nạm châu trên đầu gối. Nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói, “Chủ tử, ngài ngồi đi, ngồi xuống chúng ta nói chuyện rõ ràng.”

Cứ bưng bít thế mãi không được, Hoàng đế ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, ngoại bang phái sứ giả cống nạp cũng không căng thẳng như này. Hắn và Tố Dĩ đến với nhau đầy long đong, giờ đến cả con cũng đã có, song dường như càng cách xa hơn. Đây không phải là điềm tốt, vốn nói kẻ chọc cười hơn tri kỷ a, nàng là người mù mặt, lúc nào cũng tỉnh tỉnh mê mê, hắn thích dáng vẻ ngây ngốc trước kia của nàng, giống như gặp ma vậy. Bây giờ nhìn nàng khổ lớn thù sâu, hắn thực cảm thấy là chính tay mình hủy hoại nàng. Hậu cung đã bào mòn nàng đến mức không còn màu sắc vốn có, bộ dáng vô lại chân chất kia đã đi đâu? Quá nhiều phiền muộn, quá nhiều nỗi lo, vây hãm trong bốn bức tường cung thâm sâu này, ngẩng đầu là Vạn Tuế Gia, cúi đầu là chủ tử nương nương, nàng đã không còn là con Hải Đông Thanh lúc trước nữa rồi.

“Ta luôn cảm thấy có lỗi với nàng.” Hoàng đế nói, không ngẩng đầu nhìn nàng, “Ta chán chường đời người quá thê lương, khăng khăng kéo nàng theo cùng, trước mắt xem ra, tựa hồ là hại nàng.”

Trong mắt người ngoài hắn một đường vươn cao, hẳn là rực rỡ gấm hoa đấy. Nhân gian đế vương, muốn gì mà chẳng có? Thế nhưng luôn có một nơi quạnh quẽ, tìm không ra, cũng không bổ khuyết được. Tố Dĩ biết tâm tư của hắn, lắc lắc đầu nói, “Ngài đừng nói vậy, có thể đi theo ngài, cả đời này thiếp sống không uổng phí. Chỉ là có một chuyện, thiếp suy nghĩ đã thật lâu, không biết mở miệng cùng ngài thế nào. Trong cung Dịch tử mà nuôi là tập tục cũ, ngài biết không?”

Nàng dè dặt dò xét hắn, khóe miệng Hoàng đế hơi trầm xuống, “Phải, ta biết.”

“Thiếp có tư tâm, không muốn tách khỏi con. Chủ tử, đứa bé này là thiếp mang thai mười tháng có được, vì sao không cho mẫu tử tương thân?” Nàng cúi đầu vò góc áo, lặng người mới nói, “Thiếp biết thiếp nói lời này khiến ngài khó chịu, nhưng thiếp đau lòng. Hoàng hậu chủ tử mấy lần lời trong lời ngoài, hàm chỉ thiếp sẽ sinh a ca. Nếu là con trai, ghi dưới danh nghĩa ngài ấy đối với đứa bé mới có lợi, thiếp đều hiểu. Kỳ thật a ca ở bên ngài ấy cũng chỉ năm sáu năm, đến tuổi vỡ lòng sẽ đến A ca sở, nhưng mà thiếp không đành lòng, làm sao bây giờ? Đứa bé không thể lớn lên bên cạnh thiếp, nghĩ tới đó tim thiếp lại rỉ máu.” Nàng nghiêng qua ôm cổ hắn, “Chủ tử, con của chúng ta, thiếp muốn tự mình nuôi. Thiếp làm vậy có phần không hiểu chuyện có phải không? Ngài nhất định sẽ chán ghét thiếp, thiếp không chỗ khơi thông, vốn muốn nhịn, nhưng mà không nhịn nổi. Ngài cũng biết trong bụng cẩu của thiếp không chứa được hai lạng dầu, hôm nay dứt khoát ngả bài… Ngài để cho thiếp xuất cung đi, thiếp ở phủ Lễ thân vương, ngài nhớ thiếp thì đến thăm. Chờ đứa bé ra đời, nhỡ là con gái, Hoàng hậu chủ tử cũng sẽ không hỏi đến, ngài xem có được không?”

Hoàng đế thật sự lưỡng nan, nếu như là a ca, đó chính là thiên chi kiêu tử, không có khả năng tùy tùy tiện tiện nuôi ở ngoài cung. Kỳ nhân dịch tử là quy củ tổ tiên truyền lại, cho dù hắn cố tình muốn sửa, cũng phải từng bước từng bước. Hắn thở dài ôm nàng lên đùi, “Nàng bảo ta làm sao xử trí đây? Ta cũng nghĩ tới chuyện này, Hoàng hậu muốn nuôi đứa bé không trách được, chỉ là rốt cuộc là bế đi ngay khi vừa ra đời, hay là tắm ba ngày xong mới ôm đi, mặt này có thể cân nhắc một chút. Nàng muốn xuất cung… Ta cân nhắc kỹ, có lẽ là phương pháp kéo dài tốt. Ta cho nàng ra ngoài, nhưng đừng ở phủ Lễ thân vương. Đến trong viên đi! Cứ nói là đi dưỡng thai, cũng danh chính ngôn thuận hơn. Khác với nhóm thái phi phụng dưỡng trong viên, nàng đến Tịnh Nghi Viên, nơi đó bỏ không lại thanh tĩnh. Ta cho Trường Mãn Thọ đến sắp xếp trước, chờ chuẩn bị xong nàng sẽ đi qua, được không?”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, tuy không thể tự tại như ở ngõ nhỏ, nhưng so với Tử Cấm thành, đó đã là nơi tiêu dao khoái hoạt đáng để đến rồi. Nàng gật đầu không ngừng, “Thiếp đều nghe chủ tử vậy.”

Ngoài miệng bôi mật, nhiều tâm nhãn như vậy mà nói đều nghe hắn! Hoàng đế cười nhéo chóp mũi nàng, “Tố Dĩ, ta rất muốn chỉ hai chúng ta thôi, đáng tiếc không thể. Nàng chuẩn bị sẵn đi, nếu là một tiểu tử, ôm đi là điều chắc chắn rồi, bất quá ngay tháng đó ta liền tấn vị cho nàng, đến lúc đó nàng mượn cớ có thể có nhiều cơ hội thăm con. Về phần Hoàng hậu… dạo rày nàng cũng thấy, gió thổi cũng có thể ngã, thân mình không khỏe bằng lúc trước. Dầu gì nàng ấy đã theo ta mười năm, cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc được. Đứa bé trước hết để nàng ấy nuôi, xem như thành toàn cho nỗi lòng của nàng ấy. Nàng ấy đời này không thể sinh con, thuốc uống chất đống cả mấy xe, thực sự biện pháp gì cũng nghĩ hết rồi. Lúc ta còn chưa đăng cơ, không biết nàng ấy nghe lời mụ thầy chết tiệt nào đó, cầu xin tro nhang của thần tiên trong miếu nào đó, xém nữa mất luôn nửa cái mạng. Khi ấy ta rất tức giận, giận nàng ấy cổ hủ đến quá thể, nhưng ngẫm lại, nàng ấy chẳng phải là người đáng thương sao? Chúng ta an lành khỏe mạnh, sau này còn có thể sinh thêm. Ta đồng ý với nàng, sau này con cái toàn bộ đều để nàng nuôi, để nàng dạy chúng luyện ưng, viết chữ ngược, vẽ chuột đón dâu. Còn về đứa lớn của chúng ta, trên vai nó là gánh nặng, kiểu gì cũng phải tôi luyện. Ta đối với cái thai này gởi kỳ vọng rất cao, nàng hiểu ý ta chứ?”

Nói rộng ra, hiệu quả cũng không tệ lắm. Hắn không gợi ý rõ ràng, nhưng trong lòng Tố Dĩ đã hiểu rõ, chỉ cần là bé trai, một cái hàm thân vương chạy không thoát. Đã coi trọng như này rồi, còn có thể làm sao? Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, chẳng cần cầu chi xa vời nữa. Lòng người không đủ, khi nào thì mới đủ đây?