Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường màu trắng đang reo chuông không ngừng. Nhiều năm như vậy, tiếng chuông di động của Diệp Niệm Sênh vẫn là bài hát "Thiên chi ca" của Mộ Thiên Ca. Giọng hát của anh phiêu tán trong không gian an tĩnh, tuy cô bị làm ồn nhưng vẫn không thức dậy. Diệp Niệm Sênh mắt nhắm mắt mở, theo bản năng cầm lấy điện thoại lên.
"Đại mỹ nữ, mình đã ngộ ra một số công phu võ thuật, cậu đem mạng cậu tới giải quyết đi." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói ngạc nhiên vui mừng của Tiểu Đàm.
"Chị hai à, chị biết mấy giờ rồi không? Có để cho người ra ngủ không hả?"
"Ai nha, xin lỗi nha. Không phải mình mới xuống máy bay nên bị lệch múi giờ sao? Lại nói, mình vừa mới bị boss lừa gạt lấy điện thoại, nếu không... chắc chắn đã gọi cho cậu sớm hơn."
"Lừa gạt lấy điện thoại?" Diệp Niệm Sênh cảm thấy việc lệch múi giờ là chuyện đương nhiên, chỉ là chuyện điện thoại này khiến cho cô cảm thấy rất hứng thú. Tiểu Đàm tuyệt đối là một kẻ mê điện thoại, bắt cô ấy rời xa chiếc điện thoại chẳng bằng lấy của nửa cái mạng của cô.
"Cái này... Đó... Thật ra..." Tiểu Đàm ấp úng, Diệp Niệm Sênh cũng không hối thúc, đợi cô ấy thành thật khai báo.
"Mình hỏi cậu, cậu và Mộ Thiên Ca nhà cậu tiến triển đến trình độ nào rồi?" Tiểu Đàm lập tức nói lảng sang chuyện khác.
"Bọn mình chính thức sống chung."
Ừ, hai chữ "sống chung" này thực sự khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
"Sau đó thì sao? Có nắm bàn tay nhỏ, khẽ hôn khuôn mặt nhỏ, ôm một cái, vậy thì các cậu đã lăn qua lăn lại chưa...?" Tiểu Đàm cười ha ha, hỏi.
Nghe Tiểu Đàm nói đến lăn qua lăn lại, Diệp Niệm Sênh không khỏi nghĩ tới hình ảnh mình và Mộ Thiên Ca lăn qua lăn lại trên giường, gò má đỏ ửng lên. Đợi cô phục hồi tinh thần liền vội vàng lắc đầu, vừa định trách Tiểu Đàm nhiều chuyện, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nói thong thả thâm trầm lại mang theo chút từ tốn: "Em thích nhiều lời về chuyện yêu đương của người khác như thế, chi bằng... chúng ta cũng nói chuyện đi."
"A, anh cướp điện thoại của tôi làm gì?"
"Thật ngại quá, cô Diệp, tôi là Đường Đình Tự. Cuộc nói chuyện hôm nay giữa em và Tiểu Đàm sợ là phải cắt đứt giữa chừng rồi, bởi vì hiện tại tôi cần đi ăn." Giọng nói không nhanh không chậm, khiến cho âm thanh vang lên xen lẫn chút xa cách và uy nghiêm.
"Không sao, em cúp máy đây. Sau này còn rất nhiều cơ hội gặp mặt nói chuyện với Tiểu Đàm mà." Diệp Niệm Sênh mỉm cười nói.
"Cảm ơn em đã phối hợp."
"Tôi chưa nói xong với Sênh Sênh của tôi đâu. Anh đói thì đi ăn cơm đi, liên quan gì đến tôi... Tôi muốn..."
Bên kia điện thoại nghe thấy giọng nam nghiêm túc máy tóc và tiếng Tiểu Đàm phản đối cùng lúc truyền vào lỗ tai cô. Diệp Niệm Sênh cảm thấy buồn cười, vô cùng thức thời nhấn nút tắt. Một khi nghe được cái gì không nên nghe... Nhưng khi hai người nào đó dùng cơm xong, cô có thể hỏi cho Tiểu Đàm cảm giác được một tổng giám đốc bá đạo thích là như thế nào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Vẫn chưa rời giường, bị anh đánh thức?" Mộ Thiên Ca nhìn Diệp Niệm Sênh mặc đồ ngủ, tóc hơi rối, có chút áy náy hỏi.
Trời ạ! Lúc này Diệp Niệm Sênh hận không thể độn thổ, vốn còn buồn ngủ trở thành vô cùng xấu hổ.
Bởi vì hôm qua cô nhận điện thoại của Tiểu Đàm, mãi đến năm giờ mới ngủ tiếp, vừa mới chìm vào mộng đẹp lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, vô thức nghĩ là Hoắc Phàm liền trực tiếp xuống giường mở cửa, chuẩn bị dạy dỗ hắn một trận. Người này đã mấy ngày không về, cũng không biết làm gì.
Thực sự là vạn lần không nghĩ tới, sao cô có thể biết trước người đang đứng trước mắt mình là nam thần?
"Không có, em sớm tỉnh rồi, đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt." Diệp Niệm Sênh nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, thực ra trong lòng đang hét thảm: Trời xanh ơi, tôi và Mộ Thiên Ca còn chưa bước vào giai đoạn tiến triển mà đã cho anh thấy bộ dạng lôi thôi của mình rồi.
"Mua bữa sáng, muốn ăn cùng với em." Mộ Thiên Cơ giơ tay trái lên, trên tay xách hai túi đồ, tay phải cưng chiều vuốt tóc cô, nói tiếp: "Lẽ nào muốn chúng ta cứ đứng nói chuyện ở cửa?"
Lúc này Diệp Niệm Sênh mới phản ứng lại, lập tức mời anh vào.
"Em đi rửa mặt đi! Anh chờ em ra ăn." Mộ Thiên Ca đặt bữa sáng lên bàn, nhìn cô nói.
Em đi rửa mặt đi! Anh chờ em ra ăn - Lời này nghe sao mà mờ ám thế.
Diệp Niệm Sênh nhìn Mộ Thiên Ca, suýt chút nữa lại bị trầm luân trong đôi mắt phóng ra vô số ánh điện mê người của anh. May mắn bụng réo đúng lúc, nhắc cô rằng mình đang rất đói bụng. Mặt cô không tự chủ nóng lên, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
"Em sẽ ra nhanh thôi." Nói xong biến mất trong tầm mắt của anh.
Mộ Thiên Ca mỉm cười, lập tức rửa sạch vài chiếc chén đĩa, đổ bánh màn thầu, bánh ngọt khoai lang tím, tôm chiên xù, bánh kếp thịt bò, salad ức gà... ra đĩa.
Rửa mặt xong, ra ngoài, Diệp Niệm Sênh bị một màn trước mặt dọa ngây người, một bàn đầy ắp món ăn.
"Không biết em thích ăn gì nên mua mỗi thứ một phần."
"Em đều thích ăn."
"Thích thì sau này mua bữa sáng hàng ngày đến cho em." Giọng nói dịu dàng lại vang lên một lần nữa.
"Anh Ca, anh làm như vậy sẽ nuôi em béo mất." Người nào đó cực kì cảm động, "vèo" một cái nhào đến ôm anh Ca.
"Nuôi béo mới tốt, em quá gầy." Anh ôm chặt hơn, giọng điệu cưng chiều mê hoặc Diệp Niệm Sênh thần hồn điên đảo.
"Ngoan, thích thì ăn nhiều một chút." Trong lúc nói, Mộ Thiên Ca đã kéo cô ra ghế, bảo cô ngồi xuống. Cho tới lúc này cô vẫn chưa để ý rằng anh nghiễm nhiên trở thành chủ nhân căn nhà này, không khách khí chút nào, chỉ lẳng lặng ăn bữa sáng tình yêu, hạnh phúc đến rối ren.
"Hôm nay "Ánh sáng sáng nhất trong lòng tôi" chính thức ra mắt." Bài hát này là ca khúc chủ đề album mới của anh, tất nhiên sẽ được ra mắt đầu tiên.
"Hy vọng những fan của anh sẽ thích." Thật sự bài hát này đối với bọn họ mà nói giống như lời thề hẹn hơn. Lời dỗ ngon dỗ ngọt trên đầu lưỡi của anh luôn rất động lòng người.
Diệp Niệm Sênh mỉm cười nhìn anh, trong lòng thầm nói: Nam thần không phải đưa bữa sáng tình yêu mà tuyệt đối là thuốc mê hồn. Trời ạ, linh hồn của ta, mi bay đi nơi nào rồi.