Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 20: Hòa hảo

Ta chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, bên tai vang lên tiếng ong ong, giọng nói phẫn nộ của Đông Phương như thực xa xôi, thậm chí ta không nghe rõ y nói cái gì với ta. Bản năng sinh tồn làm ta giãy dụa kịch liệt, ta như cá mất nước há to mồm, nhưng chỉ có thể phát tiếng gọi khàn khàn.

Trước mắt dần dần biến thành đen, ta không có khí lực để động nữa, tứ chi mềm nhũn xuống, trong đầu như có một sợi dây kéo căng đến cực hạn, chỉ cùng thêm một chút lức là đứt đoạn.

Ngay lúc ta cho là mình sắp chết, ngón tay Đông Phương vô ý đụng phải vết sẹo trên cổ của ta, lần đó bởi vì ta khinh bạc y nên y dùng thêu hoa đâm vào yết hầu của ta, lại khó hiểu buông tha ta.

Không biết y nhớ đến cái gì, cái tay bóp lấy cổ ta bỗng nhiên run rẩy một chút, sau đó bất chợt buông lỏng ra.

Ta mất đi chống đỡ, cả người ngã ngồi xuống, ôm lấy yết hầu cay xé mà ho tê tâm liệt phế, không khí mát lạnh cứu sống ta, nhưng ta vẫn có cảm giác trước mắt từng đợt biến thành màu đen, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi. Ta chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, có không ít chảy vào trong mắt của ta, mồ hôi mặn đắng kích thích ta chảy ra nước mắt, điều này làm cho ta nhìn vô cùng chật vật.

Đông Phương đứng ở đàng kia nhìn xuống, ta quỳ trên mặt đất, mấy lần muốn đứng lên, lại ngã, cuối cùng ta buông tha, quỳ trên mặt đất thở dốc từng ngụm từng ngụm, chờ đến lúc khôi phục một chút khí lực, ta vươn tay nắm lấy vạt áo của y.

Y nhìn ta cố chết giữ chặt lấy vạt áo, bởi vì dùng sức quá mức, mu bàn tay nổi lên gân xanh, nhảy dựng nhảy dựng. Trên mặt y chợt lóe qua hối hận, do dự trong chốc lát, cong thắt lưng bắt lấy khuỷu tay của ta, muốn ta kéo đứng lên.

Nhưng có lẽ y cũng đã dùng hết khí lực, tay run rẩy đến mức không dùng được lực, ngược lại bị ta kéo ngã ngồi trên mặt đất.

Mặt đất rất lạnh, ta vội vàng dùng tay kéo y qua bên người, để y ngồi trên đùi ta. Ta nhìn khuôn mặt trắng bệch của y, còn có khóe miệng tràn ra một chút vết máu, há mồm muốn nói lại chỉ có thể phát ra âm tiết khô khốc. Ta dùng sức nuốt nuốt, vươn tay đi lau khóe miệng của y, đầu ngón tay dính máu, trái tim của ta lại nhói nhói đau.

Phản phệ bắt đầu, y ngụy trang quá tốt, ta lại không phát hiện.

Ta nhìn y vẫn cố gắng chống đỡ, giọng nói khàn khàn: “Buổi chiều, ngươi trộm đi theo ta, phải không?”

Mặt của hắn cứng lại một chút, có chút mất tự nhiên mà xoay đầu đi.

Ta nói: “Ta không thích nàng ta.”

Y không nói gì.

Ta nghiêng người ôm lấy y, thở dài: “Đời này trừ ngươi ra, ta sẽ không thích bất luận kẻ nào nữa, cũng sẽ không thành thân với bất luận kẻ nào. Ta sớm đã quyết định đời này chỉ vì mình ngươi mà sống, vì ngươi mà sinh vì ngươi mà tử, ta đã sớm tính toán như vậy.”

Thân thể trong ngực run rẩy một chút, quay đầu lại xem ta, ánh mắt mê mang. Ta ôm y càng chặt hơn một ít, ta biết bây giờ y không hiểu được ta nói những lời này là nghiêm túc, nhưng ta vẫn phải nói cho y biết, bởi vì ta biết trong lòng y bất an, ta yêu y là tích lũy qua sinh tử, nhưng cái gì y cũng không biết, sau khi tự cung, trong lòng y dựng lên bức tường cao, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, nhưng y cũng tự giam mình ở bên trong, nhiều năm như vậy, mỗi khi đi một bước, vừa khổ vừa khó, đều lẻ loi một mình.

Y thực cô độc, ta biết hắn thường xuyên không có cách nào ngủ, đêm tối dài lâu như vậy, y luôn chỉ có một mình, mở mắt đến bình minh. Cho nên ta chắc chắn y không có cách nào từ chối ta, chắc chắn y sẽ ỡm ờ mà tiếp thu ta, ta nghĩ, ta đích xác cố ý dụ dỗ y, bò lên giường của y, lời y mắng ta thật ra không sai, là ta tính kế y.

Nhưng y vẫn thử muốn tiếp thu ta, nụ hộ nhẹ đến giống như không tồn tại đêm qua đã chứng minh. Đông Phương giống như rơi vào rồi một vũng lầy càng lún càng sâu, ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất của y, nhưng buổi chiều ta cười đùa với Từ cô nương, không thể nghi ngờ giống như hai cây đinh chui thẳng vào mắt y.

Ta so với ai khác đều hiểu biết y, ta không trách y.

Chờ hơi khôi phục lại khí lực, ta bế y đứng lên. Đông Phương không hề giãy dụa, y dựa vào đầu vai của ta không rên một tiếng, cắn răng không để cho mình lộ ra vẻ mặt thống khổ. Y không biết ta đã sớm biết bí mật của y rõ như lòng bàn tay, nhưng hôm nay ta chỉ có thể làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả.

Ta nhẹ nhàng đặt y lên giường, ta đốt hết tất cả các chậu than, ấm lô, hông toàn bộ phòng nóng đến đầu ta chảy đầy mồ hôi, nhưng Đông Phương vẫn cuộn mình lạnh đến phát run, y đã cố kiệt lực khắc chế.

Ta xốc lên chăn nằm vào, từ phía sau ôm chặt lấy y, người của ta thực nóng, y chịu đựng không nổi mà xoay người lại ôm chặt lấy ta. Ta dịu dàng mà vuốt ve gò má, cổ, sau lưng của y, sau đó đem toàn bộ nội lực của mình hóa thành hơi nóng, một chút một chút đánh vào huyết mạch của y.

Y có lẽ lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn ta. Cái gì ta cũng không nói, cúi đầu hôn y.

“Ngươi…”

“Còn lạnh không? Gần đây đến rét tháng ba, ngươi xuyên ít, sợ là bị cảm lạnh rồi.” Ta vươn tay sờ trán của y, quy kết hết dị thường cùng thống khổ của y là do thời tiết hay thay đổi.

Y yên lặng nhìn ta thật lâu, sau đó vươn tay sờ mạch môn của ta, bên trong đã không còn chân khí tán loạn, rỗng tuếch. Chuyện ta luyện võ không lừa được y, y cũng không ngăn cản ta, đại khái biết tư chất của ta thường thường, có chịu khó cũng là phí công.

Chút công phu này không quan trọng với ta, ta chỉ mới luyện mấy tháng, nội lực cũng không có bao nhiêu, hiện giờ toàn bộ đều chuyển vào trong thân thể của y, mấy tháng này cần cù vất vả đều thất bại trong gang tấc, làm lại từ đầu.

Đông Phương đương nhiên biết, người giang hồ để ý nhất là võ công của mình, ta làm như vậy không khác gì lấy kiếm tự tuyệt, y chăm chú nhìn ta thật lâu, thấp giọng nói: “Ta chỉ có chút không thoải mái, ngươi không cần làm đến mức này…”

“Không có gì, ” ta lắc đầu, dùng chăn dày êm bọc người y chặt hơn, y không nói, thuận theo mà tựa vào trong ngực ta, như đang ôm lò lửa sưởi ấm.

Ta thực thích y như vậy, bình thường y cũng tốt, nhưng lại thật lãnh đạm. Ta thân mật mà dán lên trán của y, y nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng có chút ngắn ngủi. Ta biết y vẫn khó chịu, kiếp trước ta đã từng hỏi y lúc phản phệ có cảm giác gì, y nghĩ nghĩ nói với ta: “Như có trăm ngàn cây châm từng chút từng chút đâm vào xương cốt của ngươi.”

Tưởng tượng như vậy, trong lòng ta có chút đau.

Qua thật lâu, người trong ngực bỗng nhiên lên tiếng: “Dương Liên Đình…”

Ta vội vàng cúi đầu: “Hả? Làm sao vậy? Đau chỗ nào? Trên người còn lạnh không?”

Y lắc đầu lại không nói, chôn mặt vào đầu vai của ta, giống như có chút ngượng ngùng. Trong lòng ta lại bối rối, mãnh liệt đứng lên muốn xuống giường: “Có phải rất lạnh hay không? Ta dọn mấy cái lò đồng lớn trong phòng bếp lại đây!”

Đông Phương giữ chặt ta, có chút bất đắc dĩ: “Ngươi muốn nướng chín chúng ta sao?”

Ta cẩn thận nhìn sắc mặt của y, tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần có tốt hơn một chút nên hơi yên lòng, ôm lấy y lần nữa, chính mình làm ấm lô cho y sưởi, nghĩ thầm rằng, hơn nửa năm này ăn bổ vẫn có hiệu quả, ít nhất thân thể Đông Phương tốt hơn kiếp trước nhiều, về sau phải không ngừng cố gắng.

Cứ như vậy dựa sát vào nhau trong chốc lát, Đông Phương lại thấp giọng bảo ta: “Dương Liên Đình…”

Y bị ta dùng hai ba cái chăn cuốn lại giống như cái nem rán thật lớn, chỉ lộ ra cái đầu lông xù, bị ta ôm vào trong ngực, ta cúi đầu nhìn y, nghe y mềm mềm mà gọi tên ta như vậy, cảm thấy tâm lập tức sụp đổ.

“Hả?” Ta hôn môi y một cái, “Ta ở đây.”

Y rũ mắt xuống: “… Ngươi thật sự… Không thích nữ nhân kia?”

Ta không chút do dự lắc đầu: “Không thích.”

“Về sau cũng không thích nữ nhân?”

“Không thích.”

“Thật sự?”

“Thật.”

“Thề đi?”

“Ta thề.” Ta giơ lên ba ngón tay, huyên thuyên phát ra một tràng lời thề độc dài.

“Hừ.”

Có lẽ y vừa lòng, ở trong ngực ta cọ cọ, hai tay ôm lấy lưng ta, an tâm mà nhắm hai mắt lại.

Trong lòng ta buồn cười, vỗ nhẹ lưng y dỗ y ngủ. Trước kia không biết y ghen dữ như vậy.

Nhưng chưa tới chốc lát, y lại đột nhiên mở mắt ra, ta vốn có chút mệt mỏi muốn ngủ, liền bị y làm giật mình: “Làm sao vậy?”

Y nhếch miệng, thực lao lực mà rút một bàn tay ra khỏi nem rán, sờ sờ vết bầm tím trên cổ ta: “… Còn đau không?”

Ta vốn không đau, vừa thấy y như vậy, lập tức cau mày hít khí một hơi.

Tay y run lên, vội vàng lùi về, trong mắt càng nhiễm áy náy, muốn giãy dụa xuống giường: “Ta lấy dược cho ngươi—— ”

Ta vội vàng ấn y lại: “Đừng đừng đừng, đừng động, cảm lạnh nữa thì làm sao giờ!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Y thế mà có chút luống cuống.

Ta vốn là loại người có tiện nghi không có lý gì mà không chiếm, không tiện nghi cũng phải ép cho ra chút tiện nghi để chiếm, liền cười khẽ hôn hôn mặt của y: “Giáo chủ hôn ta liền không đau.”

Y ngẩn người.

Ta được một tấc lại muốn tiến một thước, vươn người qua hôn lên cái tai đỏ đỏ của y, ghé vào lỗ tai y thổi khí: “Giáo chủ, hôn ta đi, hôn một chút, có được không? Ngươi hôn ta một chút, ta hôn ngươi hai cái, ngươi lại hôn ta một chút, ta liền hôn khắp người ngươi, thật có lời nha.”

Đông Phương suy nghĩ, tức giận mà trừng ta: “Chịu thiệt còn không phải là ta!”

Đuôi mắt y hơi hơi nhếch lên, trừng như vậy lại giống liếc mắt đưa tình hơn, làm cho lòng ta dâng lên một ngọn lửa, nhịn không được dùng một tay ôm người vào trong ngực, đè lại cái gáy của y liền hôn xuống.

“Dương… Liên Đình… Ưm…”

Chờ đến buông ra khi, giáo chủ đại nhân thẹn quá thành giận thiếu chút nữa dùng ngân châm hầu hạ ta, ta cười đầu hàng: “Tiểu nhân biết sai rồi, giáo chủ đừng nóng giận, ta cam đoan không động thủ động cước nữa, thân thể ngươi không thoải mái, chúng ta nghỉ một chút có được không?”

Đông Phương lại hung hăng trừng ta một cái mới lùi về trong chăn.

Ta ôm lấy cả người y, Đông Phương đích thật là mệt, mặc dù khó chịu vẫn ngủ thực nhanh. Bên ngoài trời mới vừa tối, ánh trăng bắt trên ngọn cây, hơi hơi xuyên qua cửa sổ, trong phòng như bịt kín một tầng sương bạc.

Ta thổi tắt đền, nghe hô hấp chậm rãi biến lâu dài của Đông Phương, lại không hề buồn ngủ, nhìn màn thêu hoa phát ngốc trong chốc lát, ta nghiêng đầu, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, cho đến khi ánh trăng cũng bị mây che.

Không biết đợi bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên tranh cãi ầm ĩ giống như nổ tung lên.

Bạn đang �

“Giáo chủ! Giáo chủ! Không tốt! Thánh cô đã xảy ra chuyện!”

Mười hai vệ Dạ Kiêu bảo hộ từ một nơi bí mật gần đó quỳ rạp xuống ngoài cửa, giọng nói bối rối hiếm thấy.

“Giáo chủ! Thánh cô trúng kịch độc! Đe dọa tính mạng!”

Khóe miệng ta hiện lên nụ cười mỉm, tâm luôn trôi nổi bấy lâu rốt cục hạ xuống.