Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

Chương 33: 33 Nbsp; ‘hứa Điển’


Edit: Thương Thương
“… Bạn học Hứa Điển đạt giải nhì trong cuộc thi Toán cấp quốc gia, bạn học Lâm Tuệ đạt giải ba trong cuộc thi Tiếng Anh cấp quốc gia.

Mời tất cả các  học sinh vỗ tay nhiệt liệt để chúc mừng hai bạn học sinh ưu tú của Kim Trung đã mang thành tích vẻ vang về cho chúng ta!”
Khi loa phóng thanh dứt tiếng, cả tòa nhà dạy học bùng nổ trong tiếng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay chúc mừng của lớp 2 ban xã hội và ban tự nhiên là lâu nhất, những lớp học đã yên tĩnh, chỉ còn học sinh hai lớp này vẫn còn vỗ tay hoan hô.
Võ Bao Bao đứng trên bục giảng, ra hiệu cho học sinh yên tĩnh lại, “Được rồi, cô biết mọi người đều rất vui vẻ, nhưng vỗ nữa mà truyền tới phòng giáo vụ là có khi sẽ có người tới giáo huấn đó.”
Một lời này, làm lớp 2 ban xã hội trong nháy mắt đã an tĩnh.
Tô Bao Bao lại nói, “Nhưng mà, cô còn một tin tốt nữa muốn báo cho các em.”
Sáu mươi người lớp 2 ban xã hội trố mắt nhìn nhau, hầu hết mọi người đều không đoán ra là chuyện gì.
Lão Cẩu giơ tay chọc chọc vào vai hai cô bạn ngồi bàn trên, nghiêng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Trường Kim Trung chúng ta muốn tổ chức Đại hội thể thao.”
Quả nhiên, Tô Bao Bao nói: “Thứ năm tuần này, trường chúng ta sẽ tổ chức Đại hội thể thao mỗi năm một lần.”
Tiếng hoan hô vừa mới được đ è xuống lại bùng nổ, lại còn vang dội hơn trước.
“Woo—–!”
“Có chạy 50m nữ không? Mình muốn tham gia.”
“Mình muốn ghi danh.”
“Được được được.” Võ Bao Bao không thể không ra hiệu yên lặng một lần nữa, “Các em ai muốn tham gia thì tới ghi danh với Lớp trưởng, tất cả các hạng mục dự thi cô cũng dán trên bảng đây.

Có thể sẽ bắt đầu bố trí địa điểm vào tối thứ năm, tất cả học sinh nội trú đều phải tới giúp.

Lần Đại hội thể thao này là hoạt động tập thể cuối cùng trong học kỳ của chúng ta, mọi người không được lười biếng nhé.”
Cả lớp cùng hô, “Vâng!”
Tô Bao Bao hài lòng gật đầu, “Năm nay có thêm một mục tranh tài mới về trí não, bạn nào có hứng thú có thể tranh thủ ghi danh.

Lần đầu tiên tổ chức, phần thưởng rất phong phú.”
Vừa nhắc tới thi tài bằng trí não, Lão Cẩu lập tức hăng hái, “Chị Bao Bao đừng úp mở nữa, nói luôn là thi gì đi mà.”
“Được, cô cũng không giấu các em.”
Võ Bao Bao cầm phấn viết lên bảng đen mấy chữ to:
Thi Rubik tốc độ.
Lâm Tuệ và Hứa Điển là học sinh ngoại trú, vậy nên tối thứ năm không tới giúp bố trí sân được, chỉ có thể chờ đến sáng thứ sáu tới trường mới biết tình hình như thế nào.

Sáng thứ sáu, Lâm Tuệ ngồi lên xe đạp của Hứa Điển như thường lệ, chuẩn bị tới trường tham dự Đại hội thể thao.
Đi được hơn nửa đường, Lâm Tuệ đột nhiên nghĩ tới chuyện này nên hỏi, “Hứa Điển, cậu có ghi danh thi Rubik tốc độ không?”
Hứa Điển không quay đầu, chỉ “ừ” một tiếng.
“Cậu muốn phần thưởng nào?” Lâm Tuệ tò mò.
Hứa Điển: “Không muốn gì đặc biệt.”
Thu Rubik tốc độ tổng cộng có phần thưởng cho bốn giải.

Ngoài giải nhất nhì ba còn có một giải khuyến khích.
Chỉ là căn cứ vào tốc độ tay và sự thuần thục của Hứa Điển, đạt giải nhất cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

Phần thưởng cho giải nhất là một chiếc iPhone 5, điện thoại di động của Hứa Điển vẫn là chiếc điện thoại gập mà Trương Vân Thu tặng vào sinh nhật cậu mấy năm trước, cũng đến lúc nên thay rồi.
Hứa Điển lại hỏi: “Nếu cậu dự thi thì muốn phần thưởng gì?”
“Máy ảnh nha.” Lâm Tuệ trả lời không chút nghĩ ngợi.
Phần thưởng cho giải nhì cuộc thi Rubik tốc độ lần này là một chiếc máy ảnh, nhưng do giá trị thua kém giải nhất quá nhiều, nên cơ bản các tuyển thủ dự thi đều hướng về phía chiếc iPhone 5.
Đến cổng trường Kim Trung, còn chưa đi vào đã thấy thao trường và khắp nơi trên hành lang đều treo đầy bóng bay.

Màu gì cũng có, đủ các loại hình dạng, chùm bóng buộc trên cây cột đầu hành lang theo gió chập chờn bay lượn.
Lớp 2 ban xã hội trang trí bằng bóng bay màu trắng và màu hồng, tất cả đều là hình trái tim, lại còn đặc biệt uốn thành hình dáng cổng vòm, chẳng hiểu sao nhìn như hiện trường hôn lễ.
Lớp 2 ban tự nhiên cách vách lại trái ngược, dùng bóng màu trắng và xanh, để bay lung tung trên trần, hoặc rơi rớt bừa trên mặt đất, tựa như tiên cảnh.
Lâm Tuệ thở dài nói: “Không nghĩ tới nam sinh lớp cậu cũng rất có mắt thẩm mỹ đó.”
So với hiện trường hôn lễ, cô thích tiên cảnh hơn.
Hứa Điển không lên tiếng, bởi vì cậu phát hiện lớp 2 ban tự nhiên không chỉ dùng bóng bay để trang trí hành lang, còn có một cái standee hình người.

Chẳng phải standee hình ai khác, mà chính là của Hứa Điển.
*Standee hình người:
Standee là hình Hứa Điển mặc đồ rằn ri khi tập nghĩa vụ quân sự năm lớp 10.

Vì góc độ của người chụp hình là ngồi dưới đất hướng lên trên, nên tầm mắt của Hứa Điển là hướng xuống dưới, chẳng hiểu sao có cảm giác như kiểu nhìn xuống chúng sinh bằng nửa con mắt.
Hiện giờ, ‘Hứa Điển’ đang đứng ở chính giữa trung tâm khu vực nghỉ ngơi của lớp 2 ban tự nhiên.
Quá thu hút.

Không ít nữ sinh đi ngang qua đều dừng lại, muốn chụp hình chung với ‘Hứa Điển’.
Lâm Tuệ đi tới bên cạnh ‘Hứa Điển’, cười khan nói: “Thật độc đáo quá.”
Lớp trưởng lớp 2 ban tự nhiên nhướng mày, lỗ mũi cũng vểnh lên trời, “Còn không phải sao, tối hôm qua mình đặc biệt ra ngoài trường đi in đó.

Sao, giống người thật không?”
“Giống y như người thật ấy.”
Nhất là cái biểu cảm hơi khinh khỉnh kia, chính xác là kiểu của Hứa Điển.
Lớp trưởng đi tới bên cạnh Hứa Điển, huých cùi chỏ vào đầu vai cậu, “Điển ca, hay là sau khi Đại hội thể thao kết thúc mình đưa standee này cho cậu nhé? Chứ nhiều nữ sinh muốn cướp quá.”
Mặt Hứa Điển càng đen hơn.
Cậu mấp máy môi, phun ra một chữ: “Cút.”
Lâm Tuệ giơ tay lên, khoa tay múa chân trên đỉnh đầu ‘Hứa Điển’ một chút.
Ặc, ngay cả chiều cao cũng không kém chút nào.
“Lớp trưởng, sau khi kết thúc hội thao thì cho mình đi.” Lâm Tuệ quay sang phía lớp trưởng nhướng mày, “Mèo Tiểu Hắc nhà mình thích trai đẹp, mình mang về dỗ nó.”
Lớp trưởng: “Ok luôn.”
Hứa Điển: “…”
Nói cách khác, mấy tiếng sau, cậu sẽ đạp xe chở Lâm Tuệ tay ôm ‘Hứa Điển’ về nhà.
Quãng đường hai mươi phút, ít nhất phải qua ba cái ngã tư đèn đỏ.
Hình ảnh kia thật đẹp, Hứa Điển không dám tưởng tượng luôn.
Hứa Điển vứt cặp sách sang một bên, kéo Lâm Tuệ đang tán gẫu với lớp trưởng một cái, đi thẳng đến trung tâm của hội thao.
Lâm Tuệ bị kéo có chút ngơ ngác, “Cậu làm gì đó?”
Hứa Điển: “Sắp bắt đầu thi rồi.”
“Thi gì cơ?”
“…”
Lâm Tuệ bừng tỉnh nhớ ra, “Rubik tốc độ!”
Là cuộc thi về trí não lần đầu tiên được tổ chức, thi rubik tốc độ được chọn làm tiết mục mở màn cho hội thao trường Kim Trung.
Có tổng cộng hơn mười người dự thi, chia ra đứng ở hai chiếc bàn dài đối diện nhau, trước mắt mỗi người là một khối rubik.

Hứa Điển là tuyển thủ số một nên đứng ở ngoài cùng bên phải, liếc mắt là có thể thấy được những người khác.

Tiếng còi vang lên, mọi người đồng loạt hành động.
Có người xoay rubik rất nhanh, có người lại như máy móc bị kẹt, vặn tới vặn lui vẫn không đúng.
Trong số tất cả các tuyển thủ dự thi, tốc độ tay của Hứa Điển là nhanh nhất.
Người chủ trì thấy Hứa Điển chỉ còn một khối màu nữa là hoàn thành, lập tức nói vào micro: “Tuyển thủ số 1 sắp hoàn thành! Chỉ còn một…”
Lời chưa dứt, Hứa Điển buông khối rubik xuống.
Mọi người đứng xem đều xôn xao, Lâm Tuệ cũng ngơ ngẩn.
Hứa Điển nhìn về phía Lâm Tuệ, chỉ thấy cô đang điên cuồng nói bằng khẩu ngữ: “Nhanh lên! Cậu ngốc à! Giải nhất đó!”
Hứa Điển không để ý, tầm mắt quét qua tay những người khác một lượt.

Người có thể đuổi kịp tốc độ của cậu chỉ có một, hiện giờ còn đang kém cậu ba khối màu.
Hai khối…
Một khối…
Hứa Điển cầm rubik lên một lần nữa.
Người chủ trì kích động, “Tuyển thủ số một tiếp tục rồi! Tuyển thủ số bảy cũng sắp hoàn thành! Giải nhất sẽ thuộc về ai đây —-“
“Bộp!” Tuyển thủ số bảy đặt khối rubik lên bàn, giơ tay lên.
Một giây tiếp theo, Hứa Điển cũng giơ tay lên.
“Đã xác định được giải nhất và giải nhì!” Người chủ trì năng cao giọng, “Chúc mừng tuyển thủ số bảy đạt giải nhất, một điện thoại iPhone 5! Tuyển thủ số một đạt giải nhì, một máy chụp hình lấy ngay!”
Người vây xem bốn phía đều xì xào bàn tán.
“Rõ ràng Hứa Điển có thể giành được giải nhất.”
“Đúng thế… Chẳng hiểu cậu ấy nghĩ gì, điện thoại Apple rõ ràng là đắt hơn máy chụp hình nhiều.”
“Lẽ nào người ta không thích đồ của mấy thương hiệu lớn?”
Lâm Tuệ kinh ngạc ngước mắt nhìn lên Hứa Điển đang trên sân khấu lĩnh thưởng.
Là vì cô nói cô muốn máy ảnh, cho nên cậu mới… Không thể nào, nghĩ nhiều quá rồi.
Nhưng rất nhanh Lâm Tuệ đã bị sự thật vả vào mặt.
Sau khi cuộc thi Rubik tốc độ kết thúc, trời bỗng đổ mưa nhỏ.

Lâm Tuệ và Hứa Điển trốn vào hành lang, đứng song song mà nhìn lên bầu trời.
“Đúng là vẫn không thể tránh được lời nguyền ‘Cứ tổ chức Đại hội thể thao thì sẽ mưa’ nha.” Lâm Tuệ thở dài, “Ít khi được một ngày vui vẻ như hôm nay mà.”
Hứa Điển mở cái hộp phần thưởng ra, nhét chiếc máy chụp hình vào trong tay Lâm Tuệ, “Cho cậu, vui lên chưa?”
Lâm Tuệ: “?”
Hứa Điển: “Cho cậu đó.”
“Mình không muốn.” Lâm Tuệ cảm thấy máy chụp hình trên tay chẳng khác nào củ khoai lang nóng phỏng tay, chỉ muốn trả lại cho chủ nhân của nó thật nhanh.
Nhưng mà Hứa Điển lại đưa tay vươn ra ngoài hành lang, để nước mưa rơi ướt hết bàn tay.
“Tay mình ướt, không cầm được.” Hứa Điển giơ hai tay về phía cô, “Cho nên cậu không có cách nào khác ngoài phải nhận đâu.”
Lâm Tuệ: “…”

Nhận, nhận thì nhận.
Hứa Điển nhìn ra ngoài hành lang, ánh mắt hơi xa xăm.
“Cậu cứ coi như đây là mình tặng quà sinh nhật cho cậu, chỉ là hơi trễ chút thôi.”
Trong lòng Lâm Tuệ rung động một chốc, giơ máy ảnh lên, nhắm ngay vào bên gò má của thiếu niên.
“Hai ba.”
Hình ảnh dần dần hiện lên.
Đường viền cằm của thiếu niên sắc cạnh, khóe môi hơi nhếch lên, giống như đang cười.

Con ngươi của cậu trong vắt vô cùng, ánh nhìn ngưng trên bầu trời âm u.
Chụp thật đẹp, không hổ là mình.
Lâm Tuệ đang âm thầm đắc ý, bỗng nhiên lại thấy một người mặc áo khoác trùm kín đầu lao vọt vào trong khu vực của lớp 2 ban tự nhiên, ôm lấy ‘Hứa Điển’ rồi chạy vọt đi.
Tên trộm nhỏ này chạy rất nhanh, hướng chạy dứt khoát, rõ ràng cho thấy đã lên kế hoạch trước khi hành động!
Dựa vào đâu, dám trộm đồ trước mắt mọi người!
Lâm Tuệ không nhìn rõ được tên trộm này là ai, cao giọng hô lên: “A lô! Tên kia ngươi là ai! Đừng có chạy! ‘Hứa Điển’ là của ta, người trả ‘cậu ấy’ lại cho ta ngay!” Hô xong thì muốn cất bước chạy vào trong hướng màn mưa.
Nhưng mà, đột nhiên lại bị người bên cạnh giữ lấy.
Hứa Điển cười nhẹ, “Vội vàng làm gì.”
Mắt thấy tên trộm sắp biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Tuệ gấp gáp đến giậm chân, “Cậu không thấy à! Người kia trộm ‘Hứa Điển’ đi rồi! Lớp trưởng lớp cậu nói sẽ đưa ‘cậu ấy’ cho mình mà!”
Hứa Điển có chút dở khóc dở cười, “Bị trộm thì bỏ đi.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
Tên trộm nhỏ đã biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.
Trong lòng Lâm Tuệ dâng lên một cỗ lửa giận không biết từ đâu, “Cậu có bệnh à, tự nhiên kéo mình lại làm gì! ‘Hứa Điển’ bị người ta ăn cắp mất rồi!”
Hứa Điển hơi nhướng mi, cúi cúi người xuống, khoảng cách rất gần để nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuệ.
Động tác trở nên thân mật bất ngờ, Lâm Tuệ bị dọa sợ lùi về phía sau một bước, “Cậu, cậu làm gì đó?”
Hứa Điển khẽ mỉm cười, “Mình ở ngay đây.”
Tốn mất ba mươi giây, Lâm Tuệ mới phản ứng lại hiểu được ý cậu là gì.
Hứa Điển không bị người ta ăn cắp mất, đang ở ngay trước mắt cô đây.
“Mình, mình, mình.” Lâm Tuệ không khỏi nói lắp, “Mình nói là ‘Hứa Điển’ đó, không phải nói cậu.”
Cậu chỉ cười, “Đồ thật không thể so với hàng giả được à?”
Lâm Tuệ: “…”
Hừ, cưỡng từ đoạt lý.
 
------oOo------