Chương 4: Chui đầu vào rọ
Hạ Chi Tinh đang ngồi xem tivi trong phòng khách thì nghe loáng thoáng có tiếng bước chân ở ngoài cổng. Nhóc nhướn cổ ra ngoài nhìn thì bỗng thấy thân hình của Âu Kiến Văn đang đi qua đi lại. Hai tay nó bắt chéo ra đằng sau, mặt cúi gằm xuống đất.” Thằng nhóc này làm cái quái gì trước cổng nhà mình vậy?” Đem nghi hoặc của mình nhìn chằm chằm theo chuyển động của Âu Kiến Văn được một lúc, cái cổ nhỏ nhắn của nhóc bắt đầu cảm thấy mỏi. Quyết định mặc kệ sinh vật bất minh là Âu Kiến Văn sang một bên, nhóc tiếp tục quay lại xem tiếp chương trình đang chiếu dang dở. Nhưng mà trên tivi lại xuất hiện hai chữ THE END khá bắt mắt. Mặt nhóc nổi đầy hắc tuyến “ tại sao mình lại đi để ý nó làm gì cơ chứ” Hạ Chi Tinh chán nản tắt tivi, sa sầm khuôn mặt bước ra ngoài.
-Cậu đứng trước cửa nhà tôi làm gì?
Cha mẹ ơi, giật cả mình. Âu Kiến Văn từ từ quay đầu lại, ngước mặt nhìn đứa nhỏ đang khoanh tay nhíu mày nhìn nó chằm chằm. Miệng nó há ra muốn hỏi vấn đề nó đã thắc mắc từ hôm qua đến giờ nhưng mãi vẫn chẳng biết hỏi thế nào. Mắt nó đảo tới đảo lui suy nghĩ, nhưng mà cái đứa nhóc đang đứng trước mặt nó đang phô bay cái tư thế cường hãn này là sao hả? Cái tư thế khoanh tay nhìn xuống nó bằng nửa con mắt này làm nó cảm thấy rất giống mẹ nó mỗi khi nó phạm lỗi. Nhưng mà nó có làm sai gì đâu. Tại sao nó lại giống như chuột đứng trước mèo thế này.
Đừng trách Âu Kiến Văn cảm thấy mình quá nhỏ bé. Vóc dáng của hai đứa nhỏ này xem như bằng nhau, nhưng mà hiện tai Hạ Chi Tinh đang đứng trong sân nhà mình. Cái sân nhà nhóc xây cao hơn hẳn 30cm so với mặt đường. Nên nhìn chả khác gì đứa 1m3 nói chuyện với đứa 1m6. Chính xác thì Hạ Chi Tinh cao 1m25 còn Âu Kiến Văn mới chỉ 1m23. Nhưng ai lại rảnh hơi đi so 2cm cơ chứ. Thế mà một ngày nào đó của 4 năm sau, một thằng nhóc nào đó cầm tờ giấy khám sức khỏe của trường học chạy tới bên cạnh một đứa nhóc thanh tú với vẻ mặt hớn: "Xem này, tôi cao hơn cậu 1cm rồi, đây chính là bước khởi đầu cho sự phát triển chiều cao vĩ đại của tôi. Có thể nhìn ra được cậu sẽ không bao giờ cao hơn tôi được đâu” Nói rồi nó cười hà hà một cái. Người bên cạnh lại liếc mắt nhìn nó một cách xem thường, đáp trả lại một câu “vô vị” rồi lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy khám sức khỏe.
Nhưng đó lại là chuyện của sau này, mà hiện tại thằng nhóc không cam lòng bị yếu thế là nó bỗng nhiên nhảy vụt lên trên, vô tình đầu lại đụng trúng cái mũi của đứa nhỏ đối diện. Đứa nhỏ bỗng nhiên bị đụng trúng phản xạ không kịp, chỉ là sau khi bị đụng lại có cảm giác mũi có cái gì đó ấm ấm chảy ra. Nhóc nhíu mày vội vàng bịt mũi lại. Còn kẻ tội đồ thì ngơ ngác một vài giây. Tới khi thấy màu đỏ từ kẽ tay đứa nhỏ đối diện chảy ra, nó mới hoảng hồn kêu to “MẸ ƠI”
Mạc Lâm Tuyền nghe tiếng hét của con liền chạy vội ra ngoài. Không biết đợt này thằng con của mình lại gây chuyện gì nữa rồi. Bước ra khỏi cửa nhà, thấy cảnh trước mắt liền hốt hoảng chạy tới. Giữ chặt bả vai Hạ Chi Tinh, Mạc Lâm Tuyền hỏi:
-A Tinh con có bị thương ở đâu nữa không, có thấy choáng váng không?
Mạc Chi Tinh bị hỏi một hồi lắc rồi lại một hồi gật. Nhóc đang có cảm giác sao bay đầy đầu. Quả thật sau khi bị đụng ngoại trừ mũi đau thì đầu óc nhóc cứ ong ong. Mạc Lâm Tuyền quan sát sơ sự việc liền bế Hạ Chi Tinh lên, liếc con mình một cái, kêu nó đóng cửa nhà Hạ Chi Tinh lại rồi quay về nhà mình
Hạ Chi Tinh được đặt lên ghế sofa nhà Âu Kiến Văn. Mũi được nhét cục bông gòn to tướng. May mà chỉ chảy có một bên. Nhóc không muốn phải há mồm ra mà thở đâu. Nhắm mắt dưỡng thần một lúc, sau khi cảm thấy khá hơn, nhóc mở mắt ra nhìn hết căn nhà một lượt, tiếp đến dừng lại trên gương mặt vừa mới gây họa cho nhóc. Tỏ vẻ chán ghét với ngưới trước mặt, Hạ Chi Tinh lại nhắm mắt
Âu Kiến Văn thấy đứa bé trước mặt mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại. Gương mặt thoáng chốc không còn giọt máu. Cái này không phải là cái gì quang quang (hồi quang phản chiếu) trong bộ phim kiếm hiệp tối qua sao. Nó bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi,lay lay Hạ Chi Tinh:
-Tiểu Tinh, cậu đừng chết mà. Lỗi tai tôi hết. Nếu tôi cao hơn một chút thì người bị tông vào mũi sẽ không phải là cậu rồi.Tiểu Tinh cậu dậy đi. Mặc kệ cậu là trai hay gái, tôi không kêu cậu là ẻo lả nữa. Hu...hu...nếu cậu tỉnh lại, tôi hứa cái gì tôi cũng nghe theo cậu hết, tôi sẽ cho cậu kẹo, cho cậu cùng chơi ultraman với tôi mà, Tiểu Tinh....Mẹ ơi, Tiểu Tinh chế...
- Cậu ồn ào quá! – Hạ Chi Tinh bực mình lên tiếng.
Mắt trừng lớn nhìn người trước mặt đang từ từ ngồi dậy. Chưa kịp thu lại nước mắt cùng nước mũi đang có xu hướng rớt xuống sàn, đã bị Hạ Chi Tinh nạt:
-Cậu vừa nói cái gì? Cậu bảo ai chết hả? Cậu thích trù tôi lắm à? Có tin tôi mách dì Mạc cho cậu ăn đòn một trận không?
Nói rồi nhóc đứng dậy vuốt vuốt lại quần áo, sau đó đi được vài bước thì sực nhớ gì đó, Hạ Chi Tinh quay lại nhìn Âu Kiến Văn:
-Cậu nghe cho rõ đây, tôi là CON – TRAI. Nhớ cho rõ, tôi mà nghe thêm được cậu nói một câu vớ vẩn nào nữa, tôi sẽ nói với dì Mạc. À còn nữa, không phải cậu nói nếu tôi tỉnh lại tôi nói gì cậu cũng nghe phải không. Thế thì bắt đầu từ bây giờ đi.
Nói rồi, Hạ Chi Tinh quay người đi chào dì Mạc rồi về nhà của mình.
Cái gì gọi là tự đào hố chôn mình. Âu Kiến Văn đã được lãnh ngộ rồi.