Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 17: Đích tử của Tiên đế

Edit: Subo

Hiện giờ Toàn Cơ sớm đã không phải Tuân Vân Tâm năm đó, Mạnh Trường Dạ tất nhiên là không biết. Chỉ tiến lên, giao ngân lượng đến trong tay chưởng quầy, nhấc hai bao dược kia rồi đi.

"Uy." Đuổi theo hắn ra cửa, nam tử trước mặt bước chân nhanh như bay, Toàn Cơ chỉ có thể chạy chậm theo sau: "Ta cũng rất cần Ngưng Hương Tề, ngươi có thể nhường cho ta một chút hay không?"

Trong không khí, truyền đến thanh âm rất nhỏ. Đầu ngón nàng tay chạm phải góc áo hắn, chỉ thấy dưới chân hắn vừa chuyển, nháy mắt lóe lên đã bên cạnh người nàng, tay che ở trước người mình: "Cô nương thỉnh tự trọng."

Nàng cũng không rảnh lo nhiều như vậy, nếu không mang đồ vật quay về, nàng liền phiền toái.

Đột nhiên nàng quỳ xuống chân hắn, nghẹn ngào mà mở miệng: "Là nương ta ốm đau trên giường, thường ngày bà ấy thích nhất túi thơm nén, ta nghĩ làm cho bà ấy một cái, chỉ là thiếu loại hương liệu đặc biệt này, nhất định phải dùng Ngưng Hương tề nơi này. Cho nên, mong ngươi nhường cho ta một chút, được không?" Nhẹ ngước đôi mắt lên, nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng chảy xuống, Mạnh Trường Dạ lặng yên chấn động.

Tay đang xách theo đồ vật hơi hơi nắm chặt, hiếu tâm của nàng thật cảm động, chỉ là, đồ vật này là Tần tiên sinh muốn, còn là sự tình quan......

Cắn răng, hắn bắt đầu do dự.

Toàn Cơ tiếp tục nói: "Có lẽ đời này, cũng là lần cuối cùng có thể làm vật này cho nương ta, ngươi có thể hay không......"

"Cầm đi." Một bọc nhỏ đồ vật bị ném lại đây, theo bản năng Toàn Cơ tiếp được.

"Cám ơn." Sờ tay vào ngực, lấy ngân lượng ra, lại thấy Mạnh Trường Dạ đã xoay người, bước nhanh về phía trước mà đi.

Nhìn thân ảnh kia, một lát, Toàn Cơ mới đứng lên, giơ tay lau đi khóe mắt, lạnh lùng cười. Nàng còn nhớ rõ thời điểm Thục Nguyên năm thứ mười năm, đại thọ Tiên đế, Tấn Huyền vương vào kinh, hắn lại không đi theo. Toàn Cơ cũng là được nghe tiên Hoàng hậu hỏi qua Tấn Huyền vương mới biết, là mẫu thân Mạnh Trường Dạ ốm đau, hắn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố bà ấy hơn hai mươi ngày. Đáng tiếc chính là, nương hắn vẫn bệnh nặng mà qua đời.

Khi đó, tiên Hoàng hậu còn nói, khó có được một hiếu tử như hắn. Ngày hôm nay, nàng chẳng qua đánh cuộc một phen, xem hắn có không đành lòng để "Nương" nàng tiếc nuối mà mất.

Quả nhiên hắn trúng kế.

Theo tiên Hoàng hậu nhiều năm như vậy, người bên cạnh Tấn Huyền vương, một người hai người, nàng kỳ thật, đều hiểu biết.

Thậm chí là, Tấn Huyền vương của hai năm trước, nàng cũng hiểu biết.

Đó là nhi tử Tiên đế thương yêu nhất, luận tài luận hiền, hắn đều không phải tốt nhất, chỉ là ai kêu hắn là do tiên Hoàng hậu sinh ra, là đích tử duy nhất của Tiên đế.

Tập trung toàn bộ những yêu thương vào thân, cũng tập trung những ganh tỵ vào thân.

Lời này, áp dụng với phi tần hậu cung, với hoàng tử cũng giống vậy.

Hai năm trước cung biến, hắn không kịp hồi kinh, ngay lúc đó trừ Quyền An vương, cũng khó tránh khỏi còn có Vương gia khác, không nghĩ hắn trở về.

Thu hồi đồ vật trong tay, Toàn Cơ xoay người đi về hoàng cung.

Chỉ đi vài bước, nàng bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, phương hướng Mạnh Trường Dạ rời đi liếc mắt một cái. Nơi đó, sớm đã không nhìn thấy một thân ảnh. Hôm nay thấy hắn, không có bội kiếm, quần áo phục sức chỉ bình thường, chắc là không muốn khiến cho người khác chú ý.

Hít một hơi thật sâu, xem ra, Tấn Huyền vương đã hồi kinh trước.

Chỉ là không biết tin tức này, Bạc Hề Hành biết không?

Cười nhạt, Bạc Hề Hành có biết hay không sao nàng còn đi lo lắng làm gì? Bút trướng kia nàng cũng muốn tìm hắn tới.

Ngược lại, lại nhớ tới nam tử có lúm đồng tiền như hoa kia, khi còn niên thiếu rất thuần lương, hiện giờ còn không?

Nàng nhớ rõ buổi tối Thục Nguyên năm mười năm kia, hắn dùng quạt xếp gõ ở phía sau lưng nàng, nàng còn vui sướng mà ngoái đầu nhìn lại, thiếu chút nữa đã bật thốt lên gọi "Vân Khanh". Trong nháy mắt xoay người, đột nhiên cứng đờ, nam tử trước mặt như cũ vui cười, híp mắt gọi nàng: "Tuân thượng cung ――"(Thất Thất đã về, chuyện hay lại đến...... Hề Dạ cố lên 😍😍😍)

........................

Lời nói ngoài lề của tác giả: Tiểu Thất, Tiểu Thất đáng yêu....