Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây

Chương 14: 14 Chương 13


Edit: Nynuvola
Ngày hôm sau Triệu Vô Sách liền đi Đại Lý Tự.
Vụ án của Triệu Vô Thần được Tam Tư hội thẩm, người được giam giữ ở Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự và Hình Bộ từ trước đến nay không có tranh chấp, ở giữa còn thêm vào một Binh Mã Tư.
Lúc hắn đến, Đại Lý Tự Khanh Triệu Lương đang cãi cọ Hình Bộ tả thị lang Bạch Thiến Hiển, chỉ có Chỉ huy sứ Binh mã tư Lâm Hữu Đức là nhàn rỗi, nhân cơ hội báo cáo các tin tức mà ông ta có cho Triệu Vô Sách, tỏ lòng tôn trọng.
Ông ta đang muốn lấy lòng.
Tuy trong cung đều nói Lục hoàng tử may mắn đổi vận, giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này không những không bị liên lụy mà còn được hoàng đế coi trọng.

Nhưng chỉ có người xử lý vụ việc mới biết, phế vật chính là phế vật, đổi vận cũng không thể từ gà rừng hóa thành phượng hoàng.
Nhưng dù là phế vật vẫn là hoàng tử chân chính, lỡ như ngày nào đó có tác dụng thì sao?
"Điện hạ, đây là thông tin chúng ta mới tra được, mời ngài xem qua."
Triệu Vô Sách nghe ông ta thuật lại một lần, cũng biết được đại khái tình huống.
Sau khi Triệu Vô Thần bị giam giữ, Tam Tư được hoàng đế nghiêm lệnh, phải tra ra là ai gây sóng gió sau lưng.
Đại Lý Tự phụ trách tra án, mạng lưới tra xét bên ngoài cẩn mật, đúng là đã điều tra ra một chút chuyện—

Mấy ngày trước, có người thuê một căn nhà ngói ở ngôi làng bên cạnh Phong Vu Sơn, thôn dân từng thấy hắn nửa đêm khiêng một cái bao ra ngoài, liên tiếp mấy ngày, người này toàn thức đêm ngủ ngày, mãi tới khi sự việc xảy ra.
Sau khi Phong Vu Sơn phát nổ, người này liền biến mất không thấy tăm hơi.
Người của Đại Lý Tự đến điều tra nghe ngóng, mới biết căn nhà kia đã được thu dọn sạch sẽ, căn cứ vào miêu tả diện mạo từ thôn dân, nhanh chóng xác minh được một người.
"Người nọ tên là Lương Cực, phó tướng Nam đại doanh, lúc chúng ta đuổi tới, hắn đã treo cổ tự sát."
Lâm Hữu Đức nói đến đây, dừng một chút, hạ giọng nói: "Nhưng Lương Cực này cũng có chút lai lịch."
Triệu Vô Sách ngây ngốc, nhưng vẫn hỏi với theo: "Lai lịch gì?"
Lâm Hữu Đức nhìn khắp xung quanh, thì thầm: "Lương Cực là Võ Trạng Nguyên năm Minh Quang thứ mười ba, mà sư phụ của hắn......!Là Phủ Viễn tướng quân Tề Dược."
Hình Bộ và Đại Lý Tự bởi vì vậy mà nảy sinh tranh cãi, Đại Lý Tự Khanh Triệu Lương là Võ Trạng Nguyên năm Minh Quang thứ sáu, lần đó làm chủ thẩm ban giám khảo, cũng coi như quen biết với Tề Dược.
Mà Tề Dược lại là phụ thân của Tề Phi, ông ngoại của Triệu Vô Thần.
Hai bên vốn không có thù hằn gì, nhưng hiện tại lại bất đồng ý kiến về chuyện trình báo lên.

Một người nói ngươi có ý đồ bao che thủ phạm; người kia đáp trả có người muốn đổ vấy, cãi cọ qua lại vô cùng náo nhiệt.
Lâm Hữu Đức không dám vội vàng báo cáo, nhưng cũng không dám không báo, cuối cùng ném củ khoai nóng cho Triệu Vô Sách.
Nhưng Triệu Vô Sách lại sắm vai trò bình hoa di động rất tốt, sau khi gom góm thông tin hắn mở miệng: "Bọn họ nói đều có đạo lý, đang còn sớm, quả thật không nên đưa ra kết luận."

Lâm Hữu Đức cạn lời nhìn hắn, cố khắc chế hỏi: "Vậy có cần bẩm báo đúng sự thật với hoàng thượng không?"
Triệu Vô Sách lấy lại tinh thần: "Đó là điều đương nhiên, phụ hoàng đã nói, không thể giấu giếm!"
Lâm Hữu Đức được xác nhận, xoay người sai bảo cấp dưới: "Y theo mệnh lệnh của Lục hoàng tử, Tam Tư lập tức tiến cung!"
Vì thế những người này lúc trước còn đang cãi cọ, hiện tại nhất trí vào cung.
......
Suốt hai ngày nay Triệu Mạch đau cả đầu vì bị vướng vào cuộc tranh luận, còn tưởng Triệu Vô Sách đã giác ngộ, mới đi nửa ngày mà tra ra kết cuối cùng.
Nhưng sự thật chứng minh, ông ta đánh giá quá cao đối phương.
Triệu Lương và Bạch Thiện Hiển cãi cọ thế nào ở Đại Lý Tự thì vào triều vẫn cãi cọ y như cũ.
Bạch Thiện Hiển công kích Triệu Lương tâm không chính, có ý đồ bao che, Triệu Lương liền biểu diễn màn khóc lóc thảm thiết: "Hoàng Thượng minh giám, vi thần và Phủ Viễn tướng quân tuy từng là đồng liêu nhưng không có bất cứ mối quan hệ cá nhân nào khác, vi thần một lòng chỉ có Ngô Quốc, mong cầu Hoàng Thượng long thể khoẻ mạnh, Ngô Quốc tứ hải thái bình! Nhưng Bạch đại nhân lần này giống như có ý đồ riêng, không biết là dự tính gì!"
Tai Triệu Mạch ong ong kêu vang, lại nghe Bạch Thiện Hiển bày tỏ lòng trung thành: "Hoàng Thượng, thâm tâm vi thần chỉ muốn quét sạch loạn thần tặc tử trên triều, để thiên hạ trời yên biển lặng, trừ cái này ra, không còn ý gì khác!"
Triệu Mạch đơn giản nhìn về phía Triệu Vô Sách: "Lão Lục, ngươi nghĩ như thế nào?"
Triệu Vô Sách mặt đầy ngây thơ: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy......!Hai người đều trung quân can trường ạ."
Đầu Triệu Mạch lần nữa ong lên.
Cái thằng ngốc này.

Sao ông ta có thể sinh ra một tên ngốc như thế chứ?
Triệu Mạch hít sâu một hơi, khắc chế cảm xúc, trầm giọng nói: "Hai vị ái khanh đều là cánh tay đắc lực của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ không hoài nghi các ngươi.

Bỏ qua những chuyện khác, trẫm hỏi các ngươi, chuyện của Lương Cực đã điều tra rõ chưa? Người chết rồi, chứng cứ không thể vì vậy mà tiêu hủy theo được, phải không?"
Nếu không tìm thấy dấu vết ở chỗ người chết, vậy chỉ có thể lý giải, sau lưng hắn vẫn còn có người.
Lần này, Triệu Lương không khóc, Bạch Thiện Hiển cũng không gào, ngay cả Lâm Hữu Đức cũng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, cùng thỉnh tội: "Hoàng Thượng thứ tội, việc này còn đang tra xét, chắc chắn vài ngày nữa sẽ có kết quả."
Nói cách khác, hiện tại chưa có.
Triệu Vô Sách đứng bên cạnh, dáng vẻ mơ màng hồ đồ: "Nhi thần, nhi thần cũng sẽ tận lực."
Triệu Mạch liếc hắn một cái.
Lúc trước ám vệ báo cho ông ta, Triệu Vô Sách không thể áp chế được ai, ông ta còn nghi ngờ.

Giờ xem ra, ám vệ nói đúng, ông ta không nên ôm hy vọng với đứa ngốc này.
May thay sự việc cũng có chút tiến triển, hoàng đế để bọn họ điều tra tiếp, người của Tam Tư không cãi vã lẫn nhau nữa mà sôi nổi phô bày lòng trung thành rồi nối gót cáo lui cả.
Triệu Vô Sách cũng muốn rời đi, lại bị Triệu Mạch gọi lại.
"Lão Lục, ngươi đợi đã."
Triệu Vô Sách lập tức dừng bước, cúi đầu thỉnh tội: "Phụ hoàng, nhi thần vô năng, người phạt ta đi."
Khuôn mặt và dáng vẻ đáng thương tự trách của hắn làm Triệu Mạch hòa hoãn xuống một chút: "Người của Tam Tư đều là cáo già, ngươi không cần nóng nảy, coi như tích lũy kinh nghiệm."

Hắn dạy dỗ một hồi, Triệu Vô Sách đều gật đầu lia lịa, sau nghe Triệu Mạch nói: "Lúc trước bảo thu dọn cung điện, đã thu dọn xong chưa?"
Đây là hỏi cung nhân, Vương Kiều nhanh chóng cười đáp lời: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã sắp xếp xong xuôi, bất kỳ lúc nào điện hạ cũng có thể chuyển qua."
Triệu Mạch nghe vậy, thấy Lục Chiêu Bạch còn đang ôm tấu chương đứng ngoài cửa, bèn gọi y lại: "Đúng lúc, để Lục Chiêu Bạch đi với ngươi, thu dọn sạch sẽ đồ đạc, chuyển đi trong hôm nay luôn."
Triệu Vô Sách giật mình, nghiêng đầu nhìn Lục Chiêu Bạch.
Thiếu niên nhấp môi, cúi người lãnh chỉ: "Tuân mệnh."
Nhưng lạnh nhạt trên mặt đối phương không giấu được người, tỏ rõ y không tình nguyện.
Triệu Vô Sách bỗng nhiên nở nụ cười: "Cảm ơn phụ hoàng, làm phiền Đốc Công rồi."
Một tiếng cảm ơn, hắn nói vô cùng chân thành thiện ý, nhưng chui vào lỗ tai Lục Chiêu Bạch, thấy mặt y lại lạnh thêm vài phần.
......
Ra khỏi điện Trường Nhạc, bước chân Lục Chiêu Bạch như bay, Triệu Vô Sách không nhanh không chậm bám sát theo sau y.
Đầu thu ánh nắng chói chang, hàn khí trên người Lục Chiêu Bạch lại vô cùng nặng nề.
Triệu Vô Sách một đường nhàn nhã đi theo, lúc vòng qua hành lang, hắn bước nhanh hơn vài bước, bắt được tay áo Lục Chiêu Bạch: "Đốc Công sao không chịu thương hương tiếc ngọc chút nào thế, đi nhanh như vậy, ta theo không kịp đây nè."
Lục Chiêu Bạch sớm biết người này miệng chó không mọc được ngà voi, giơ tay phất tay áo, nhân tiện đánh vào tay hắn: "Hoàng Thượng có lệnh, điện hạ điếc à?"
Lần này đánh dùng lực, mu bàn tay Triệu Vô Sách nháy mắt đã đỏ lên.
Lời nói của y xen lẫn tức giận, Triệu Vô Sách cong môi, tùy ý nhìn lướt qua mu bàn tay mình, ép Lục Chiêu Bạch vào trong góc tường, cười ngả ngớn dụ dỗ: "Thì ra là thế, ta còn tưởng Đốc Công đi nhanh như vậy, là vì —— nóng vội cơ.".